Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 36
Editor: Xiao He
Úy Lai biết chú út đang nói chuyện nghiêm túc, lúc này chỉ có thể dùng ngữ khí hờn dỗi để cho qua chuyện này.
Cô phát cáu: “Con mặc kệ, con chỉ muốn ở đấy thôi, bên này yên tĩnh, cách trang trí phòng cũng là phong cách của con, còn có sân nhà, vườn hoa, những thứ đó đều khiến tâm trạng con tốt hơn, có lợi cho việc học. Ở nhà bà nội, mỗi ngày mẹ đều nói bên tai con cả ngày, con không ở đâu.”
Cô vẫn chưa nghĩ ra lý do vì sao mình không được ở bên đó, nhà bà nội với nhà chú út ở hai tiểu khu đối diện nhau, khoảng cách đến trường tương đối giống, cô không ngờ rằng chú ấy sẽ không cho mình ở lại.
Nói xong, Úy Lai bỏ đũa xuống, mắt đỏ ngầu, “Có phải chú không thích con đúng không? Con biết mà, bây giờ chú phân xử không công bằng, chú để con chuyển đi chắc là vì ghét con rồi.”
Cô xoa xoa con mắt, nước mắt liên tục rơi xuống.
Úy Minh Hải có chút thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nhưng không còn cách khác.
Lòng người bao la, hiện giờ ông chỉ muốn nắm bắt được tình cảm của Đào Đào.
Ông đã khiến Đào Đào chịu thiệt thòi nhiều rồi, bỏ qua cô mười chín năm, mà sau mười chín năm này cô cũng đã trưởng thành, nên sau này có dùng mười chín năm nữa bù lại cũng không đủ.
Úy Lai bắt đầu lên án Thời Quang: “Chú út, Đào Đào chắc là không thích con, bắt người đuổi con đi phải không? Có phải chị ấy lại nói xấu con trước mặt chú không?”
Úy Minh Hải giải thích: “Không phải.”
Ông nói thẳng vào trọng tâm: “Nhưng giữa hai người còn vì chuyện dạy thêm hôm bữa, Đào Đào bị mẹ con sa thải vô lý, sau này các con ở chung chắc chắn sẽ không thoải mái.”
Ông nói tiếp: “Sáng nay chú có gặp cha nuôi của Đào Đào, cũng đã đồng ý với ông ấy không khiến Đào Đào bị ủy khuất, Đào Đào ở Thời gia được nuông chiều, có chút ương ngạnh, hai đứa ở chung nếu sau này cãi nhau, con bé sẽ không nhường con, để con chuyển đi là muốn tốt cho con, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học tập.”
Cảm thấy nước mắt của mình cũng không thể khiến chú út mềm lòng, cô liền bị cơn tức giận làm mất đi lý trí: “Được nuông chiều? Ai vậy? Chị ta vốn xấu xa, chắc chắn bắt người đuổi con đi, con chắc chắn.”
Mẹ Úy Lai liên tục ngăn cản con mình: “Lai Lai, con đừng nói lung tung nữa.”
Hiện Úy Lai không còn suy nghĩ được gì nữa, nước mắt chảy ròng, “Chú quá bất công rồi, chú không còn thương con nữa. Cái người Thời Quang kia có biết bao nhiêu ý đồ xấu xa chú không nhìn ra được hay sao? Nếu chị ta là người tốt thật sự, Thời gia có đối xử với chị ta như vậy không? Mẹ nuôi chị ta sẽ đánh chị ta? Sẽ không cho chị ta tiền sinh hoạt hàng tháng sao?”
Cô nghẹn ngào, càng nói càng ủy khuất: “Con vốn cảm thấy chị ta đáng thương, bình thường đối xử với con hung hăng như vậy, con liền hiểu được, không phải mẹ nuôi chị ta không tốt mà là chị ta quá kém cỏi, không được chào đón cũng là đáng đời!”
“Úy Lai!” Mẹ Úy Lai lớn tiếng quát con mình khi thấy sắc mặt của Úy Minh Hải thay đổi.
Úy Minh Hải lạnh lùng nói mẹ Úy Lai: “Chị đừng ngắt lời!” Sau đó nhìn về phía Úy Lai, “Con vừa nói cái gì? Cái gì mà đánh con bé? Không cho con bé tiền xài?”
Úy Lai cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đặc biệt là ánh mắt mẹ mình, hận không thể đem cô quay trở lại bụng mình.
Cô không dám nói lại, “Không có gì, con nói bậy.”
Úy Minh Hải nói hai chữ, âm thanh rất thấp, “Úy Lai.”
Úy Lai chưa từng nhìn thấy ánh mắt của chú út như vậy bao giờ, lạnh lẽo khiến cho người khác sợ hãi, cô bị dọa đến quên khóc.
Úy Minh Hải: “Con không nói cũng được, suy nghĩ kĩ hậu quả của việc nói dối đi, chú chắc rằng con không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Úy Lai biết, lúc này cô không thể trốn đi đâu được, nếu cô không nói ra, chú út cũng sẽ nhờ người đi điều tra, đến lúc đó chắc chắn chú sẽ không còn thích cô nữa.
Cô lau đi nước mắt, “Mẹ nuôi của chị ấy không hề thích chị ấy, từ nhỏ đã đánh đập chị, sau này trong nhà có cặp sinh đôi, mẹ chị ấy liền muốn đem cho chị ấy đi, không muốn nuôi nữa, xưa giờ cũng không bao giờ mua quần áo cho, chi phí đại học cũng chỉ cho mỗi tháng sáu trăm, cho nên chị ấy mới ra ngoài đi làm thêm.”
Úy Minh Hải một lần nữa cảm thấy, trên đời này không có việc gì khiến ông đau đớn bằng việc ông biết tin người yêu qua đời, con gái thì chết yểu.
Thế nhưng những lời nói kia của Úy Lai, thật sự đã lăng trì trái tim ông từng chút từng chút một.
Ông buông đũa, đứng dậy rời đi.
Đi vài bước ông vẫn không quên dặn dò dì giúp việc trong nhà: “Dọn một căn phòng sẵn đi.”
Mẹ Úy Minh Hải nhìn con trai mình thất thố như vậy, cũng ăn không nổi, mau đuổi theo ra ngoài, “Minh Hải, con đi đâu vậy?”
Úy Lai lau lau nước mắt, bắt đầu sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô thấy chú út tức giận như vậy.
Mẹ Úy Lai khó thở ngồi ở dưới, trực tiếp dùng đôi đũa trong tay gõ vào đầu Úy Lai mấy lần: “Nuôi con mười tám năm thật tốn cơm mà! Nuôi con rồi con có làm chuyện gì nên hồn không!”
Úy Lai vừa khóc, lúc này nhìn cũng thật đau lòng, “Sao mẹ lại đánh con! Cũng không phải do con! Là do Thời Quang muốn đuổi con đi!”
Mẹ Úy Lai hận không thể đánh cô, “Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc, con ngoài khóc ra thì còn biết cái gì! Nhanh đi xin lỗi chú út đi, nói rằng không phải cố ý chọc nói Thời Quang như vậy! Không đi xin lỗi thì sau này con cũng đừng mong lấy được cổ phần trong công ty, một đồng cũng không được lấy!”
Bà bị tức giận mà tim cũng thấy đau, “Mẹ nuôi con được gì chứ?!”
Ngoài viện, mẹ Úy Minh Hải một mực đuổi theo ông đến bãi đỗ xe phía bên kia, bà thở hồng hộc.
Úy Minh Hải quay người: “Mẹ ra đi làm gì?”
Mẹ ông hơi thở không đều, vịn cửa xe, “Nếu sự thật giống như những gì Úy Lai nói, bây giờ con tức giận cũng vô dụng, mọi chuyện đều đã qua, còn có thể làm gì được? Mặc kệ như thế nào, cuối cùng Đào Đào vẫn ngay thẳng mà lớn lên, đạo đức cũng không lệch lạc, sau này chúng ta bù đắp con bé thật tốt là được.”
Không phải là Úy Minh Hải tức giận, mà là đau lòng.
Cảm giác đau đớn này, người khác cũng không thể hiểu được.
Những năm này, ông mua cháu gái cháu trai biết bao nhiêu là nhà, là xe, thế nhưng với Đào Đào một bộ quần áo cũng là xa xỉ, một cái đầm mà còn phải đem đi sửa.
Ông tưởng rằng từ nhỏ cô đã được dạy phải biết tiết kiệm, liền không để trong lòng.
Úy Lai tùy tiện ra ngoài ăn bữa cơm cũng hơn sáu trăm đồng, còn Đào Đào thì sao? Hết lần này tới lần khác phải tới nhà ông làm thêm, nhận hai ngàn tiền sinh hoạt từ trong tay ông.
Cô cũng không phải là muốn chịu đựng bệnh công chúa của Úy Lai, cũng không phải đang rèn luyện bản thân, mà là vì phải đi kiếm tiền sinh hoạt cho bản thân.
Cô bị đánh, bị ghét bỏ, lúc bị đem cho, ông đang ở đâu?
Mẹ ông trấn an: “Mẹ nghĩ tích cực rằng, nếu không mẹ Đào Đào không thích con bé, không mua quần áo cho con bé, con bé sao có thể đi sửa váy? Sao phải đi làm công? Như vậy sao con có thể gặp được con bé?”
Úy Minh Hải thấp giọng nói: ” Con tình nguyện tuổi thơ con bé có thể trải qua tốt đẹp.”
Trong lòng ông buồn bực không tả được, “Mẹ trở về đi, ở ngoài lạnh.”
Mẹ ông thở dài, lúc trước còn nghĩ rằng những năm qua Đào Đào sống rất tốt.
Úy Minh Hải ngồi trên xe rời đi, ông cũng không biết mình muốn đi đâu, phân phó tài xế, đi dạo xung quanh.
Tài xế không hiểu Úy Minh Hải đang bị sao, trước đây ông cũng lái xe đưa Úy Minh Hải tới trường học của Thời Quang đi dạo gần đó, chẳng có mục đích gì, nhưng chưa lần nào bắt gặp Thời Quang.
Giờ đây, ông vẫn theo thói quen liền lái tới trường đại học của Thời Quang.
11 giờ 30 Thời Quang mới bắt đầu ăn buổi sáng chung với buổi trưa.
Buổi sáng Thời Cảnh Nham tới công ty họp, buổi chiểu cố ý sắp xếp lịch trống, hỏi cô: “Muốn đi đâu?”
Thời Quang: “Ba tới đón em rồi.”
Thời Cảnh Nham quên mất hôm qua cô có nói với anh một lần, lúc ấy anh đang suy nghĩ chuyện khác, không dể ý, “Đón em làm gì?”
Thời Quang nói chi tiết: “Em mới nhận tiền lương nên mời ba đi ăn.” Chuyện ở chung với Úy Lai không thoải mái, cô cũng không nhắc với Thời Cảnh Nham.
Thời Cảnh Nham gật đầu, liền chuyển đề tài: “Vậy lúc nào mời anh?”
Thời Quang: “… Tối mai được không?”
“Được.” Thời Cảnh Nham nhìn đồng hồ đeo tay, “Đi ra ngoài với anh một chuyến, trước ba giờ thì về.”
Anh cầm chìa khóa với áo khoác ra ngoài.
Thời Quang phản ứng chậm nửa nhịp, chờ anh đi ra biệt thự, cô mới bắt đầu cầm bao tay với áo lông đi sát bên, “Đi đâu vậy anh?”
Thời Cảnh Nham ngồi vào trong xe, vừa vặn đóng cửa xe, không nghe thấy cô nói gì.
Thời Quang ngồi lên xe, Thời Cảnh Nham theo thói quen thắt dây an toàn cho cô, Thời Quang hỏi: “Mình đi đâu vậy?”
Thời Cảnh Nham: “Trung tâm thương mại.”
Thời Quang “A” một tiếng, nghĩ rằng anh muốn mua quà cho ai đó.
Thời Cảnh Nham nhìn qua cô, “Anh muốn mua mấy áo sơ mi, mắt thẩm mỹ em không tệ, có thể lựa cho anh vài món.”
Thời Quang lúc này mới phát hiện, áo sơ mi hôm nay anh mặc không giống với ngày thường, bình thường anh đa số mặc đồ trắng, hôm nay lại là màu đen.
Nhìn kỹ lại, còn không phải là áo cô mua sao?
Cô chậm chạp khen, “Nhìn đẹp đấy ạ.”
Thời Cảnh Nham cười nhạt: “Không có chút khiêm tốn nào cả.”
Thời Quang chột dạ, cũng không nói lại.
Cô ở trong lòng nói một câu: Em cũng không nói là áo sơ mi đẹp mà.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Thời Cảnh Nham liền nói cô những việc liên quan đến Úy Minh Hải, “Nếu bên kia vui vẻ thì cứ ở đó đi, không vui thì trở về bên này, dù sao thì căn phòng đó cũng là của em.”
Dừng mấy giây, anh lại nói: “Ở Úy gia, không cần phải khiến mình oan ức trước bất kì ai, kể cả Úy Minh Hải. Mặc kệ gặp chuyện gì cũng không được giấu trong lòng, em còn có anh.”
Giọng Thời Quang khàn khàn: “Dạ.”
Còn có anh.
Chỉ ba chữ này, lại làm cô cảm động vô cùng.
Những năm trước đây khi cô được Thời Nhất Thịnh và Tần Minh Nguyệt nhận nuôi, ban đêm thường xuyên khó ngủ, lúc nào cũng tràn ngập suy nghĩ, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cô đã sớm thấu hiểu nhiều việc.
Biết nhìn sắc mặt của người khác, hiểu được phải làm gì mới không làm phiền người khác, thậm chí còn biết tìm cách lấy lòng người bên cạnh.
Lúc Tần Minh Nguyệt vui vẻ, cô sẽ nhỏ giọng gọi một tiếng mẹ ơi, Tần Minh Nguyệt thỉnh thoảng sẽ trả lời cô, chỉ vậy thôi nhưng có thể khiến cô vui cả một ngày.
Lúc cô bị ghét bỏ, cô sẽ cố gắng ở trong phòng không ra ngoài, như vậy sẽ không khiến Tần Minh Nguyệt khó chịu nữa.
Thời điểm cô sợ hãi vì bị đem đi, ở Thời gia, chỉ có Thời Nhất Thịnh đối tốt với cô, còn có Thời Cảnh Nham một mực quan tâm cô. Nếu thật sự bị đưa đi, cô thật sự không biết sau này sẽ chung sống với ai?
Những năm đó, ẩn nhẫn đã trở thành kỹ năng đặc thù của cô.
Nhưng bây giờ?
Khi người của Úy gia đối xử hờ hững với mình, cô liền phản ứng lại, quật cường, không chịu thỏa hiệp với Úy Minh Hải, tuy biết là làm khó ông nhưng cô cũng không hề nhường nhịn chút nào.
Cô trở nên cứng ngắc nóng nảy.
Chỉ bởi vì người đàn ông bên cạnh này, đã trở thành hậu phương vững chắc của cô.
Hiện tại cô rất chắc chắn, anh sẽ không bỏ mặc cô.
Thời Quang không dám nhìn Thời Cảnh Nham, luôn cố gắng nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Hôm nay bắt đầu có nắng, tuyết đọng trên những lùm cây ven đường cũng bắt đầu tan ra.
Thời Cảnh Nham chưa từng đi dạo phố, có mua đồ thì cũng đi thẳng đến cửa hàng mình cần thôi.
Nhãn hiệu áo sơ mi Thời Quang mua cho anh là lần đầu tiên anh mặc, trước giờ cũng chưa từng mua đồ của hãng này.
Anh định đi tới cửa hàng đó, nhưng nửa đường lại thay đổi chủ ý, vẫn là nên đi cửa hàng anh thường đi hơn.
Quản lý cửa hàng biết Thời Cảnh Nham, “Chào buổi trưa, Thời tổng.”
Thời Cảnh Nham khẽ vuốt cằm, để cho Thời Quang giúp anh chọn vài món đồ, số đo của anh Thời Quang cũng rõ, anh chỉ cần ngồi yên tại khu ngồi chờ.
Trước đây đều là quản lý cửa hàng giúp Thời Cảnh Nham chọn đồ, đây là lần đầu tiên Thời Cảnh Nham dắt phụ nữ tới.
Thời Quang hôm nay buông xõa mái tóc dài của mình, lớn lên cũng rất yểu điệu, mọi người đều nghĩ cô là bạn gái của Thời Cảnh Nham.
Thời Quang dựa vào khiếu thẩm mỹ của mình chọn cho Thời Cảnh Nham ba bộ đồ, cô đưa cho Thời Cảnh Nham: “Được không anh?”
Thời Cảnh Nham gật đầu, để quản lý đem đi tới quầy tính tiền.
Quản lý cửa hàng vô cùng chuyên nghiệp khen Thời Quang liên tục, lại nói với Thời Cảnh Nham: “Bạn gái của ngài mắt nhìn thật tốt, những bộ quần áo này đều phù hợp với ngài.”
Thời Cảnh Nham cũng không đáp lại, đứng dậy quẹt thẻ.
Thời Quang vẫn chờ Thời Cảnh Nham giải thích, kết quả anh không nói gì, cô cũng đành giả bộ vô tình cái gì cũng chưa nghe.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thời Quang nhịn không được nói, “Vừa rồi quản lý hiểu lầm, anh cũng không định giải thích sao?” Cô biết mình là được lợi mà còn khoe khoang.
Thời Cảnh Nham trả lời cô: “Cũng không phải người quen, nói nhiều để làm gì? Giải thích cũng không chắc bọn họ sẽ tin?”
Khi nghe cũng rất hợp lý.
Thời Quang phối hợp liền gật đầu.
Cô hơi nghiêng mặt về hướng khác, khóe miệng không khỏi giương lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!