Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 44
Editor: Xiao He
Lúc này Úy Minh Hải đang ở trên máu nay, ông rút ngắn lịch trình, về trước thời hạn hai tiếng.
Khác với những lần đi công tác trước đây, lần công tác này ông một lòng chỉ muốn quay về.
Trước đây thư kí Trần có nói đùa với ông, có lẽ là do ông làm cha rồi nên khác.
Ông thật sự coi Thời Quang là đứa nhỏ mới sinh, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô.
Thư kí Trần nhắc nhở: “Ông cứ kè kè bên cạnh cô bé như vậy thì sao cô bé nói chuyện yêu đương được.”
Úy Minh Hải khinh thường: “Giờ vẫn còn nhỏ, chưa cần yêu đương đâu.”
Thư kí Trần: “…chờ tới khi tốt nghiệp rồi, cái gì cũng sẽ thay đổi, lúc ấy mới thấy rằng trường học tốt biết bao nhiêu.” Có thể do đã lớn tuổi, trải qua nhiều việc rồi thế nên ông rút ra được rất nhiều bài học.
Tình cảm tuổi học trò đơn thuần như vậy, trong sáng đến mức chỉ cần một câu dỗ ngon dỗ ngọt liền tưởng chừng như có thể bên nhau đến thiên hoang địa lão.
Mấy ngày trước con gái có gọi điện cho ông, “Ba, con đang thích một bạn trai cùng lớp.”
Con gái ông mới chỉ mười sáu tuổi, vừa mới lên lớp 10.
Ông hỏi con: “Cậu ta rất đẹp trai à?”
Con gái: “Đẹp ạ, học cũng giỏi nữa.”
Ông nói: “Thích thì theo đuổi đi, không chừng có thể bắt được đấy.”
Con gái: “Không đâu, con thích nhưng để trong lòng là được rồi.”
Úy Minh Hải nghe xong, nhìn thư ki Trần, “Con gái nói những chuyện này cho ông nghe sao?”
Thư kí Trần gật đầu, “Bởi vì tôi tôn trọng con bé, thế nên chuyện gì con bé cũng tâm sự với tôi, thế nhưng giữa nó về mẹ lại không như vậy, mẹ con bé quản quá nhiều chuyện, làm gì cũng muốn con bé đứng đầu.”
Úy Minh Hải lâm vào trầm tư, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay xuyên qua những tầng mây, trong ánh mắt ngập tràn sắc trắng xóa.
Ông sẽ điều chỉnh lại bản thân, sẽ không gượng ép con quá nhiều.
Những năm gần đây, ông đối với những đứa cháu đều rất tốt, toàn là dung túng và cưng chiều, bọn họ muốn gì ông đều đồng ý tất.
Ông không đủ kiên nhẫn, càng không có thời gian để ý đến những suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Úy Minh Hải quay lại, “Hiện tại chăm sóc một đứa nhỏ còn khó hơn làm kinh doanh.”
Thư kí Trần cười: “Đúng vậy, đầu tư và đàm phán không được chỉ cần hẹn lại sẽ tốt, nhưng nếu giáo dục hài tử lệch lạc, tính cách không có giáo dưỡng, giống như một mũi tên đã bắn đi không thể hồi lại.”
Một tiếng sau, máy bay đáp xuống.
Bước đến sảnh, Thời Quang đã sớm đứng chờ ở đó.
Chiều cao Úy Minh Hải rất dễ thấy, cô liếc mắt liền thấy ông.
“Ba.”
Úy Minh Hải bước đến gần đem cô ôm vào lòng, “Có lạnh không?”
“Không ạ.”
Úy Minh Hải hỏi: “Có nhớ ba không?”
Thời Quang: “…Nhớ ạ.”
Mỗi ngày điện thoại đều bị tin nhắn oanh tạc, cô không hề có cảm giác ông đang đi công tác.
Hiện tại cô đã hiểu được cảm giác của Đường Mật, lúc mới khai giảng, mỗi ngày Đường Mật đều nghe rất nhiều cuộc điện thoại, trả lời rất nhiều tin nhắn, đều là ba của cô ấy.
Đường Mật than thở, nói phiền quá.
Cô lại nghĩ rằng Đường Mật ở trong phúc mà không biết hưởng, có ba ruột quan tâm tốt biết bao nhiêu.
Đổi thành hiện tại, cô chắc chắn sẽ không nói vậy với Đường Mật nữa.
Bước vô xe, Úy Minh Hải hỏi cô buổi chiều có việc gì không, ông không cần đến công ty, đã hoàn thành xong hết trên máy bay, buổi chiều có thể bên cạnh cô.
Thời Quang nghĩ đến sinh nhật ngày mai, cô muốn mọi thứ thật hoàn hảo.
Cô giơ tay: “Con muốn sơn móng tay.”
Úy Minh Hải không hiểu: “Móng tay đang đẹp tại sao phải tô vẽ lên?”
Thời Quang cười: “Ba thật không có mắt thẩm mỹ.”
Ngoài miệng Úy Minh Hải nói vậy nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của con gái: “Để ba đưa con đi, ba ở trong xe chờ con.”
Thời Quang: “Vậy chán lắm, hay ba về nhà trước đi?”
Đối với Úy Minh Hải mà nói, ở cùng với con gái là niềm vui lớn nhất của ông, nếu như mẹ Thời Quang còn sống, bà chắc chắn sẽ đi cùng với con gái.
“Con biết chỗ nào làm móng chưa?”
Thời Quang mở tài khoản WeChat đã lưu trước đó, lúc trước Mẫn Lộ có giới thiệu cho cô một tiệm, đều là phong cách đơn giản thanh lịch của cô, cô liền lưu lại, lúc tìm ra, báo địa chỉ cho tài xế.
Úy Minh Hải đưa Thời Quang đến cửa tiệm, bên trong toàn là con gái, ông dừng lại trước cửa.
Dù là nhân viên của tiệm hay là khách hàng đều bị Úy Minh Hải hấp dẫn ánh mắt, mọi người sửng sốt vài giây, suýt nữa thì quên tiếp đón Thời Quang.
Úy Minh Hải: “Làm xong thì gọi cho ba.”
Thời Quang vẫy tay: “Lát gặp lại ba ạ.”
Một tiếng gọi ba này mọi người đều nghi ngờ nhìn hai người, nhìn thế nào cũng không giống hai cha con.
Nếu nhìn từ bên ngoài, Úy Minh Hải thật sự không giống một người có con lớn như Thời Quang.
Những năm gần đây, mỗi ngày ông đều duy trì luyện tập thân thể, thế nên không hề có thân hình bụng bia của tuổi bốn mươi, dáng người được giữ vô cùng tốt, thần thái khí chất đều là đỉnh cao.
Nhìn qua cũng chỉ như mới hơn ba mươi tuổi.
Úy Minh Hải quay người rời đi, trong cửa tiệm cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhân viên cửa tiệm vẫn không dám tin, nhỏ giỏng hỏi: “Sao ba em lại trẻ như vậy?”
Thời Quang: “Kết hôn sớm ạ.”
“Thảo nào.”
Trong lúc đó, Thời Quang chụp mấy bức hình gửi cho Úy Minh Hải: Ba thấy hình nào đẹp nhất.
Cô cảm thấy mắt thẩm mỹ của ba không khác Úy Minh Hải là mấy.
Úy Minh Hải nghiêm túc góp ý cho Thời Quang, nói ảnh thứ hai đẹp mắt.
Thời Quang ngắm một lúc lâu, mới quyết định chọn kiểu tươi mát nhã nhặn.
Úy Minh Hải hỏi, “Có phải đang yêu đương không?” Con gái quan tâm đến vẻ ngoài, trước đây Đào Đào đều chỉ muốn học hành, giờ lại muốn chăm chút cho bản thân, có thể là yêu rồi.
Ông hỏi tiếp: “Nam sinh kia theo đuổi con rồi?”
Thời Quang lắc đầu, “Không có.”
Hiện tại cô không dám nói với ba, người cô thích là Thời Cảnh Nham, cô vẫn chưa xác định được thái độ của Úy Minh Hải đối với Thời Cảnh Nham là gì.
Trước mắt phải thăm dò, ba rất hờ hững với Thời Cảnh Nham, còn lại Thời Cảnh Nham có ấn tượng không tốt với ba.
Úy Minh Hải không nói chuyện này nữa, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, có muốn đi xem phim không, có thể đưa nãi nãi đi chung.
Thời Quang: “Con muốn ăn bò bít tết nhưng con không đi xem phim được.”
Úy Minh Hải: “Sao vậy?”
Thời Quang: “Buổi tối Thời Cảnh tới đón con, ngày mai sẽ ăn sinh nhật ở nhà ông nội.”
Úy Minh Hải: “Muộn như vậy còn tới đón, cậu ta không biết mệt?”
Thời Quang: “…”
Sau đó Úy Minh Hải cũng không nói thêm, dù sao lúc trước ông cũng hứa với cô, sinh nhật ngày mười sáu cô sẽ tổ chức ở bên Thời gia.
Lúc trên máy bay, thư kí Trần cũng nói với ông, đừng quản quá nghiêm, nếu cứ kè kè bên cạnh, con cái sẽ cảm thấy phiền chán.
Lúc về đến nhà, Úy Minh Hải xuống bếp làm bò bít tết cho cô, còn phối món ăn.
Thời Quang cầm một quyển sách tài chính, ngồi trong phòng bếp với ba.
Úy Minh Hải nhìn cô mấy lần, cô lại xem sách quá tập trung, không nhận ra được ánh mắt ông.
“Nam sinh kia học tài chính sao?”
Nếu không sao cô phải liều mạng đọc những loại sách khô khan này, ngày nghỉ đầu tiên cũng không thả lỏng chút nào.
Thời Quang: “Dạ.”
Úy Minh Hải đề nghị: “Khi nào khai giảng thì dẫn ba đi gặp cậu ta đi.”
Lúc này Thời Quang mới ngẩng đầu, trả lời cho có: “Để nói sau đi ạ, mọi chuyện còn chưa rõ ràng.”
Úy Minh Hải khui một chai rượu vang, rót nửa li cho con gái, ông cũng rót một li cho mình.
Không quên dặn dò Thời Quang: “Sau này ngoại trừ lúc có ba bên cạnh, còn lại không được phép uống rượu.”
Lời này Thời Cảnh Nham cũng từng nói với cô.
Úy Minh Hải bắt đầu cắt bò bít tết, nguyên một khối bò bít tết được cắt rất gọn gàng, để trên nĩa, đưa đến trước mặt Thời Quang.
Thời Quang bây giờ đều áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, chỉ cần ở cạnh Úy Minh Hải, cô không cần phải động tay làm việc gì.
“Sinh nhật ba làm ngày âm lịch hay dương lịch ạ?”
Úy Minh Hải: “Bà nội con chỉ nhớ sinh nhật âm lịch của ba thôi.”
Thời Quang gật đầu, sinh nhật âm lịch của ba sắp tới rồi, là ngày hai mươi tám tháng chạp.
Đợi ngày mai xong xuôi, cô sẽ suy nghĩ xem nên tặng quà gì.
Đang lúc ăn, thì có khách không mời mà tới.
Úy Lam đột nhiên xuất hiện, Thời Quang rất không thoải mái.
Lần trước tới, không hề báo trước một tiếng, liền trực tiếp tới, lúc ấy cô cũng giật mình.
Bây giờ vẫn vậy.
Cho dù có bảo vệ, thì ít nhất cũng nên nhấn chuông cửa chứ, để người trong nhà cũng chuẩn bị tâm lý.
Bất thình lình, trong phòng khách đột nhiên có người bước vào.
Có thể ba quen rồi, nhưng cô thì không, cô cảm thấy không có chút riêng tư gì.
Úy Minh Hải: “Hôm nay không bận sao?”
“Nghe nói chú mới đi công tác về, con tới thăm một chút.” Lúc chiều cô có qua GK chờ chú út, sau đó chú cũng không trả lời tin nhắn của cô, có thể do nhiều tin quá nên chú ấy không đọc được.
Cô tới văn phòng thì gặp thư kí Trần, ông ấy nói chú út đang đi với con gái.
Cô hiện tại rất khó có thể tin được, một người cuồng công việc như chút út, sao có thể trở thành người sợ con gái rồi.
Úy Minh Hải: “Ăn cơm chưa?”
Úy Lam: “Ăn rồi ạ.” Cô nhìn Thời Quang cười nhạt một tiếng: “Nghỉ rồi sao?”
Thời Quang: “Ừm.”
Thời Quang tiếp tục ăn bò bít tết.
Úy Lam ngồi xuống bàn ăn, cô tỏ vẻ rất do dự, tựa như không biết bắt đầu từ đâu.
Úy Minh Hải đã nhận ra, hỏi cô: “Sao vậy?”
Úy Lam có chút thở dài, chống cằm: “Con vì chuyện hôn nhân mà buồn phiền.”
Úy Minh Hải: “Hiếm khi thấy con nhận ra được tuổi mình cũng không nhỏ, tìm một người nào đó ổn định thì kết hôn đi, để lâu cũng không phải là cách.”
Úy Lam vuốt vuốt thẻ ra vào trong tay, nói nhỏ, “Chú thấy Thời Cảnh Nham thế nào?”
Thời Quang ngẩng đầu lên, còi báo động trong lòng vang to.
Sao đột nhiên lại nhắc tới Thời Cảnh Nham? Trước đó đang nói tới buồn phiền vì chuyện hôn nhân mà.
Thời Quang có một dự cảm không tốt, trong mắt tràn ngập cõi lòng.
Úy Minh Hải dừng việc cắt bò bít tết, không trả lời mà hỏi lại: “Sao vậy, coi trọng Thời Cảnh Nham rồi?”
Úy Lam không nói rõ ràng, chỉ nói: “Không phải đang có dự án hợp tác chung với anh ấy sao, tiếp xúc với nhau nhiều, cảm thấy anh ấy khác với những gì con tưởng tượng, chỉ là điều kiện của anh ấy quá hoàn hảo, con cũng buồn lòng, không mở miệng được.”
Thời Quang dừng sức nắm chặt ly rượu trong tay, nhấp một hớp lớn rượu vang đỏ.
Úy Minh Hải hiểu rõ ý của Úy Lam, cô là muốn ông giật dây tác hợp, như vậy nếu như cuối cùng không thành thì cô cũng sẽ không cảm thấy thất bại.
Ông cũng tương đối hài lòng với Thời Cảnh Nham, về gia đình hay năng lực cá nhân đều tốt, dù điều kiện gia đình của Úy Lam không thể so sánh với Thời gia, không thể nói là môn đăng hộ đối, thế nhưng ông ở đây.
Nếu nói thật, của hồi môn sau này ông sẽ cho Úy Lam chính là cổ phần của GK, như vậy cô ở Thời gia cũng sẽ không chịu thiệt.
Ông đồng ý, “Được rồi, hôm nào chú hẹn với Thời Cảnh Nham, dẫn con đi chung.”
Úy Lam cười cười, “Vẫn là chú hiểu con nhất.” Cô liếc mắt nhìn qua Thời Quang, sắc mặt Thời Quang đã cứng đờ, môi cũng bị cắn đỏ lên.
Xem ra bạn thân cô Mễ Dĩnh đã đoán đúng, Thời Quang yêu thầm Thời Cảnh Nham.
Úy Lam đã đạt được mục đích tới đây, cô cầm túi xách, định chào tạm biệt, “Chú út, con đi đây, hai người cứ ăn đi, con còn bận nhiều việc.”
Úy Minh Hải gật đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Thời Quang đột nhiên đặt ly rượu xuống, “Chị họ.” Cô định gọi thẳng tên họ của Úy Lam, thế nhưng lời đến khóe miệng lại miễn cưỡng đổi thành chị họ.
Cô nhìn trực diện Úy Lam: “Chị thích anh tôi được bao lâu?”
Úy Lam khẽ giật mình, sau đó mỉm cười, “Hơn mấy tháng, sao vậy? Em định làm bà mối giúp chị à?”
Ánh mắt Thời Quang vô tình, cô nhất thời không đoán được đến cùng là Úy Lam thật sự thích Thời Cảnh Nham hay là có mục đích khác.
Cũng mặc kệ mục đích của chị ta là gì, nếu ba cô giúp hai người họ, cô không quan tâm có thành công không, nếu sau này cô với Thời Cảnh Nham qua lại với nhau, như vậy sẽ mang tiếng đoạt người yêu của chị họ.
Đến lúc đó, sợ là có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thời Quang nhìn về phía Úy Minh Hải, “Ba không thể giúp hai người họ xem mắt.”
Úy Minh Hải không hiểu: “Hả?”
Úy Lam không lên tiếng, không chớp mắt nhìn cô.
Thời Quang không tự giác mà nắm lấy ly rượu, dùng sức quá mức, ngón tay cũng đỏ lên: “Bởi vì con thích Thời Cảnh Nham, còn sớm hơn cả Úy Lam, con không có quyền ngăn cả chị Úy Lam thích ai, thế nhưng ba đừng can thiệp vào.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!