Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 52
Editor: Xiao He
Chưa bao giờ Úy Lai ngoan ngoãn như hôm nay, lúc Úy Minh Hải xuống dưới lầu, cô đã mặc áo khoác xong xuôi, đứng chờ ở cửa.
“Không cần chú đưa con đi đâu, con nói với chú mấy câu xong sẽ về.”
Úy Minh Hải cũng có mấy lời muốn nói với cô, cằm hơi nhếch lên, “Đi thôi.”
Ra khỏi biệt thự, Úy Lai theo thói quen ôm lấy cánh tay của Úy Minh Hải.
Cô không tới để lấy lòng Thời Quang, chỉ sợ chú út không vui vẻ, sẽ tiếp tục không quan tâm tới cô.
Từ bữa cơm không vui đó ở nhà bà nội trở về, chú út đã nhiều ngày không qua nhà bà nội, càng không gọi điện hỏi thăm tình hình học tập của cô.
Cô gọi điện cho thư kí Trần, ông ấy nói chú út vừa mới đi công tác trở về, cô làm xong bài tập tối nay liền qua đây ngồi chờ.
Nào biết được còn nhìn thấy bà quản gia kia, thật là mất hứng.
Úy Minh Hải không lên tiếng, chờ cô nói chuyện.
Úy Lai mở miệng liền cất giọng nghẹn ngào: “Con xin lỗi chú út. Con biết trưa đó con có nói mấy lời khó nghe, con chỉ là…”
“Con chính là ghen tị, ghen tị với Thời Quang, bình thường con đều ở đây, lúc nào chú cũng chiều con, hiện tại không còn như vậy nữa, trong lòng con rất khó chịu.”
Cô cắn môi: “Chú út, con không cố ý, chỉ là không thể khống chế tốt cảm xúc bản thân, chú đừng giận con nữa có được không?”
“Trong khoảng thời gian này, con không có tâm trạng học tập, ngày nào mẹ cũng mắng con, nói con vô dụng.”
Úy Minh Hải chưa đến mức nổi giận với một đứa trẻ, cảm xúc hiện tại của Úy Lai ông cũng có thể hiểu được, dù sao cũng do ông mới khiến cô trở thành như bây giờ.
“Lai Lai, không phải chú không thương con, chỉ là hiện tại chú đã tìm thấy con gái của mình, như vậy sẽ không thể san sẻ tình thương như trước kia được.”
Úy Lai ủy khuất, “Chú thương con nhưng sao vẫn đuổi con đi? Con biết chú có con gái, sẽ không đối xử tốt với con như trước, nhưng chú là chú út của con mà.”
Nói xong, nước mắt cô liền chảy xuống.
Trong lòng Úy Minh Hải cũng không thoải mái, dù sao ông cũng nhìn cô từ nhỏ đến lớn, trước giờ ông vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy nước mắt cô.
“Đừng khóc nữa.” Ông đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nước mắt Úy Lai càng rơi dữ dội hơn, làm sao cũng không thể dừng được.
Mười mấy ngày trôi qua, cuộc sống của cô không hề dễ dàng.
Mỗi ngày mẹ đều không cho cô sắc mặt tốt, câu nói nhiều nhất chính là: Con nói xem con có thể làm được gì!
Tan học về nhà, cô đều trông mong bà nội có thể đóng cửa tiệm sớm một chút, như thế trong nhà mới có thể yên tĩnh một chút.
Trước mặt bà nội, mẹ cô cũng sẽ bớt nóng giận hơn, cũng không tranh cãi với ba nữa.
Mẹ không chỉ nhìn cô không vừa mắt, mà nhìn đến ba cũng thấy khó chịu.
Ba cô và chú út là hai kiểu người khác nhau, ba cô học tập bình thường, năng lực bình thường, cái gì cũng bình thường, luôn cố gắng làm công việc hậu cần trong công ty chú út.
Trong khoảng thời gian này mẹ cô liên tục phàn nàn, nói cô không cố gắng cạnh tranh, còn nói mặc kệ là Úy Phong hay Úy Lam, chú út đều cho cổ phần trong công ty, các anh các chị trong nhà khi kết hon đều được chú út tặng phòng và xe.”
Vậy cô thì sao?
Sau này chắc chắn sẽ không có phần của cô.
Úy Lai càng nghĩ càng buồn lòng, khóc đến không thể kiềm chế, “Con cảm thấy con là một người dư thừa, mẹ con không thích con, bây giờ chú cũng vậy.”
Úy Minh Hải lau nước mắt cho cô, đợi cô bình tĩnh lại mới nói chuyện với cô.
Có một số việc, không thể nào đáp ứng toàn vẹn cùng lúc được.
Cho dù là ông, cũng không thể công bằng được.
Ông đành phải dỗ dành Úy Lai: “Mẹ con tuy đối xử tốt với con của cậu con, nhưng không thể nào sánh với con được, nếu có một ngày mẹ con đặt con ở vị trí sau em họ con, không phải lúc nào cũng bênh vực con, mà lại bênh vực em họ, thì con sẽ cảm thấy như thế nào?”
Úy Lai há hốc miệng, không thể tìm được lý do nào để phản bác.
Úy Minh Hải sờ đầu cô, giọng điệu hòa giải nói với cô: “Con không chỉ có tình thương của chú, con còn ba mẹ, thế nhưng Đào Đào lại không có mẹ, chỉ còn mỗi chú, thời gian Đào Đào ở Thời gia đã trải qua những gì con cũng biết mà. Chú không chỉ muốn bù đắp lại tình thương của cha, còn muốn cho con gái chú nhận được tình thương của mẹ nữa.”
Cảm xúc của Úy Lai vẫn đầy kích động, “Nên tóm lại, sau này chú chỉ quan tâm mỗi Thời Quang, sẽ không để ý những chuyện khác có phải hay không?”
Mới nói xong câu đó, nước mắt cô lại rơi xuống.
Úy Minh Hải nhẫn nại nói với cô, “Đào Đào là con của chú, chú quan tâm con bé là điều đương nhiên, giống như tình cảm giữa ba mẹ đối với con vậy.”
Ông bỗng nói, “Về phần đối xử với con so với những đứa nhỏ khác, chú vẫn sẽ giống với ba mẹ con, luôn phân biệt thứ tự rõ ràng, không thể nào không quan tâm.”
Ông nhìn Úy Lai: “Không phải con cũng nói chú là chú út của con sao? Sao có thể bỏ mặc con?”
Úy Lai nhận ra cô không thể nói lại chú út, lý luận gì ông cũng có thể đối lại.
Hôm đó tại nhà bà nội, sau khi chú út đi, cô bị mẹ mắng đến buổi trưa.
Mẹ nói, sau này nếu không chiếm được cổ phần công ty cũng đáng đời cô, đều do cô làm.
Dù sao thì tất cả mọi lỗi lầm đều do cô.
Rất nhanh liền tới khu nhà bà nội.
Úy Lai bây giờ không dám nói xấu Thời Quang, chỉ có thể ủy khuất uyển chuyển hỏi, “Chú út, sau này có phải con không thể tới nhà chú nữa hay không?”
Thật ra cô muốn hỏi, có phải vì đứa con riêng mà ông không quan tâm đến người nhà họ Úy nữa không?
Úy Minh Hải cười bất đắc dĩ: “Đào Đào không vô lý đến vậy.”
Trong lòng Úy Lai hừ một tiếng, mấp máy môi.
Đến cửa viện, Úy Minh Hải dừng bước lại, “Chuẩn bị thi cuối kỳ phải không?”
Úy Lai gật đầu, “Còn một tuần nữa, con sẽ cố gắng thi thật tốt. ” Cô nói: “Sẽ thi xong trước sinh nhật chú, như vậy con có thể tham dự rồi.”
Úy Minh Hải khẽ vuốt cằm, “Đi vào đi, ngủ sớm một chút.”
Úy Lai vẫy tay với Úy Minh Hải, “Chú đi từ từ thôi.”
Cô đi được vài bước lại quay đầu lại, “Đúng rồi chú út, quà năm mới con còn chưa có đâu, chờ thi xong con lại đi tìm chú đòi quà.”
Nói xong, cô mở cửa đi vào nhà.
Lúc Úy Minh Hải về tới nhà, Thời Quang đang cắt tỉa mấy cành hoa, đặt một bình hoa pha lê cạnh cửa sổ, cô đã bỏ sẵn nước trong đó.
Nhìn một màn này, ông giật mình tưởng như cô đang dần biến mất.
“Để ba làm chung với con.” Ông tới thư phòng tìm một cái kéo.
Từ đầu đến cuối Thời Quang không để ý tới ông, mí mắt cũng chưa hề ngước lên.
“Mẹ con cũng thích rất thích cắm hoa.” Úy Minh Hải chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô.
Thời Quang không muốn nghe ông nói, giật mình thất thần một lát, tiếp tục tỉa cành hoa.
Hơn một tiếng sau, bó hoa hồng đỏ tươi đã được cắt tỉa gọn gàng bỏ vào trong bình hoa, Úy Minh Hải thúc giục cô đi tắm sớm, ông bắt đầu dọn dẹp cành lá còn thừa trong phòng.
Chờ dọn dẹp phòng xong, Thời Quang tắm rửa xong bước ra từ phòng tắm.
Thời Cảnh Nham gửi tin nhắn cho cô: [Em đi ngủ sớm đi, bảy giờ sáng mai anh tới đón em.]
Thời Quang: [Dạ, sao anh chưa ngủ?]
Thời Cảnh Nham: [Giờ anh ngủ đây.]
Úy Minh Hải đem trưng những bình hoa kia, kéo rèm cửa lên.
Ông ngồi ở mép giường, “Vẫn chưa ngủ sao?” Sau đó kéo chăn lên, đắp thật kĩ cho cô, kết quả một giây sau, bị Thời Quang đá một cái bay ra ngoài.
Úy Minh Hải: “…”
Ông không tức giận, ngược lại cười vui vẻ.
Nhìn cô giận dỗi như trẻ con, ông như tìm được hạnh phúc của người làm cha.
Trước kia bất kể là ai, Úy Lai nũng nịu hay Úy Lam tài giỏi, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai dám nổi giận trước mặt ông, quá lắm chỉ là lúc Úy Lai giận dỗi chút ít, nhưng cũng nhõng nhẽo, nhăn mặt một ít, không có ai giống Đào Đào.
Trước kia không để ý bây giờ ông mới nhận ra dù cô có không quan tâm ông, hay mất kiên nhẫn ông cũng chưa hề tức giận.
Cả đời này ông chỉ muốn lấy lòng hai người, đó là mẹ Đào Đào và Đào Đào.
Thời Quang đặt báo thức, để điện thoại qua một bên.
Trên tủ đầu giường Úy Minh Hải có chuẩn bị nước ấm và sữa chua cho cô.
Cô cầm ly nước trong tay, đổ chút nước vào lòng bàn tay.
Úy Minh Hải không hiểu: “Con đổ ra làm gì?”
Thời Quang dùng ngón tay chấm vài giọt dưới mắt, “Ba thấy không? Con cũng biết nước mắt cá sấu đó, lần sau nếu ba còn chọc giận con, con liền khóc thật cho mà xem.”
Úy Minh Hải hiểu rõ, nước mắt cá sấu là ý chỉ Úy Lai.
Thời Quang tắt đèn trong phòng, mở đèn ngủ lên, cầm một quyển sách đưa cho Úy Minh Hải: “Ba đọc cho con nghe đi.” Cô ngáp một cái, nằm xuống.
Úy Minh Hải mới đọc chưa tới ba trang, Thời Quang liền ngủ mất, tối hôm qua lo bày tỏ tình cảm của mình, nên cả đêm cô không ngủ ngon được.
Khép sách lại, Úy Minh Hải cúi người hôn một cái trên trán cô, “Ngủ ngon.”
Tắt đèn, ông đóng cửa lại rời đi.
Trở lại phòng ngủ, ông cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường, là ảnh chụp chung của ông và mẹ Đào Đào.
“Con gái em thật biết cách giày vò người khác hơn cả em.”
Ông nhìn chằm chằm khung ảnh trong tay một lúc, lát sau cầm theo điếu thuốc và bật lửa đi ra ngoài.
Ngày thứ hai, sáu giờ Thời Quang đã dậy rồi.
Trang điểm rồi lựa chọn trang phục cũng hơn nửa tiếng, áo khoác hôm nay cô lựa vẫn là cái áo có phong cách trưởng thành kia.
Trong tủ treo những bộ đồ được ba lựa chọn, đều thiên về phong cách trưởng thành, rất hợp ý cô.
Hôm nay cô chọn son môi màu cam, vô cùng phù hợp với tổng thể trang phục.
Chỉnh sửa mọi thứ thật tốt, đã 6 giờ 40.
Thời Quang cầm túi lên, vội vàng chạy xuống lầu.
Úy Minh Hải đã dậy từ sớm, mới vừa chạy bộ và bơi lội xong, đang làm ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho Thời Quang.
“Dậy rồi à?”
Tối hôm qua Thời Quang giận dỗi, sáng nay liền quên hết tất cả mọi chuyện.
“Dạ, chào buổi sáng ba.”
Úy Minh Hải: “Rửa tay ăn sáng đi.”
Thời Quang đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, “Không kịp nữa rồi, Thời Cảnh Nham đang chờ con ở ngoài. Con đi đây.”
Úy Minh Hải: “Nhất định phải ăn bữa sáng.” Ông cầm lấy một cái hộp, “Ba bỏ vào đây để con ăn trên đường.” Ông nướng bánh mì cho cô, lại chiên gà, để rau xà lách và nước cà chua lên đó, làm thành một cái hamburger đơn giản.
“Phải uống sữa bò nữa.” Ông bỏ đồ ăn vào hộp, sau đó bỏ thêm một hộp sữa bò.
Thời Quang cầm hộp lên liền đi, “Gặp ba sau.”
Úy Minh Hải nhìn cô chạy mà gọi với theo: “Đó là buổi sáng của con đó.”
Ý bóng gió của ông chính là không được cho Thời Cảnh Nham ăn.
Hôm nay Thời Quang mang giày cao gót, mặc dù chỉ cao có 5cm, thế nhưng đi trên đường vẫn có chút khó khăn, nên cũng không dám đi quá nhanh.
Cô sợ Thời Cảnh Nham chờ sốt ruột, cho nên nhắn tin cho anh: [Em đang ra.]
Thời Cảnh Nham: [Không vội, vần còn nhiều thời gian.]
Thời Quang mở máy ảnh trong điện thoại, soi thử, kiểu tóc. lớp make-up, quần áo vẫn còn ổn.
Cô lại cố ý nhìn son môi một chút, son môi cũng đầy đủ chưa trôi.
Đồ trang điểm trong nhà đều là ba nói người chuẩn bị cho cô, đây là lần đầu tiên cô sử dụng thương hiệu son môi này, cũng là lần đầu tiên sử dụng màu son này.
Cũng không tệ lắm, tôn được bờ môi óng ánh đầy đặn.
Bước đến cửa, Thời Quang cất di động vào túi xách.
Hôm nay gió cũng không nhỏ, lạnh thấu xương, trời u u ám ám.
Thời Cảnh Nham dựa vào một bên cửa xe, thấy được hình bóng cô, anh liền bước tới.
Đi tới trước mặt anh, Thời Quang mới chạy chậm vào trong ngực anh.
Thời Cảnh Nham đón được cô, “Chậm một chút.”
Cô ngửa đầu, “Anh có thấy em khác gì không?”
Thời Cảnh Nham cười nhạt: “Cao hơn.”
Thời Quang: “Còn có gì nữa?”
Ngón cái của Thời Cảnh Nham vuốt nhẹ ở khóe môi cô, “Hôm nay lại tô son màu gì vậy?”
Thời Quang: “Tên cụ thể thì em không rõ.” Cho dù mang thêm đôi giày cao gót 5cm, cô vẫn không thể hôn được anh, phải nhón chân một chút.
Thời Cảnh Nham cúi đầu, sợ hôn trôi son môi cô, thế nên anh rất nhẹ nhàng, hôn nhẹ hai lần trên môi cô.
Bên ngoài gió lớn, Thời Cảnh Nham mở cửa xe giúp cô ngồi lên.
Thời Quang hỏi anh: “Anh đến đây từ sớm rồi phải không? Ăn sáng chưa?”
Thời Cảnh Nham: “Đến sân bay anh sẽ ăn, bây giờ cũng chưa đói.”
Thời Cảnh Nham mở túi ra, “Em mang bữa sáng cho anh.” Đem hamburger và cả sữa bò đều đưa cho anh.
– ——————–
Lời của tác giả:
Lúc này ở trong nhà của Úy Minh Hải, ông đang gom góp nhặt từng mảnh vỡ của tim mình lên, đi tìm keo 502, sau khi dính thật chắc rồi mới có thể miễn cưỡng kéo dài tính mạng.
Lời của editor:
Tác giả thật mặn:)))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!