Thời Gian Không Nghe Lời - Chương 86
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thời Gian Không Nghe Lời


Chương 86


Nha Trang, 30/12/19

Editor: Xiao He

Lần này Thời Yến Lãng tới Chiết Giang, có thể dành ra một ngày để du ngoạn sơn thủy, cũng coi như là có thể thuận đường ghé qua nhà Phó Hàn ăn bữa cơm, nhưng mãi cho đến sáng chủ nhật, đơn đặt hàng của Thời Quang vẫn chưa giải quyết xong.

Mắt nhìn thấy bây giờ tới lúc giờ bay chạng vạng của họ càng ngày càng gần rồi, trong lòng bọn họ không khỏi có chút sốt ruột.

Thời Yến Lãng hiếm lắm mới nói tiếng người được một lần: “Làm gì có chuyện làm ăn nào mà một lần sẽ thành công liền được chứ? Chuyện này cũng giống như yêu đương vậy, phải nhìn nhau vừa ý nữa, có biết hay chưa?”

Thời Quang không nói gì, không yên lòng uống một ngụm nước trái cây.

Suy tính thật lâu, cuối cùng cô quyết định, “Em định đi qua đặt hàng bên xưởng Tư Ngữ.”

Mấy ngày này bọn họ chạy đi chạy lại không dưới mười xưởng gia công quần áo, quy mô lớn nhỏ đều có, xưởng lớn một chút thì chướng mắt số lượng đặt hàng của họ, mà yêu cầu về nguyên liệu và công nghệ sản xuất của bọn họ với đơn hàng rất cao, cần có thợ tay nghề tốt, thế nên chi phí rất cao, cuối cùng bên xưởng không kiếm được bao nhiêu, nên không mặn mà với đơn hàng lắm.

Nhà máy nhỏ, đều là gia công bằng tay, Thời Quang lại không yên lòng, sợ không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Thời Yến Lãng: “Cái xưởng gia công Tư Ngữ kia hét giá cao trên trời, mắc như vậy chúng ta còn làm ăn gì được nữa.”

Hắn nhìn Phó Hàn: “Họ hàng của cậu có quan hệ thế nào với ông chủ bên đó vậy?”

Phó Hàn: “Cũng không hẳn là quen thân, chỉ là có quen biết thôi.”

Thật ra xưởng Tư Ngữ rất tốt, mấy năm trước rất có danh tiếng, không có xưởng nào có thể qua mặt được, nhưng bởi vì nội bộ bên trong mà càng ngày càng xuống dốc, bây giờ nghe nói ông chủ Lưu muốn bán nhà máy, nên không dám nhận đơn hàng.

Về phần tình nghĩa, cũng không sâu đậm lắm, ai… Hắn cũng không biết phải nói sao cho phải.

Muốn làm được đơn hàng này, cần phải có quan hệ sâu đậm với ông chủ bên đó mới bảo đảm được, làm sao bây giờ?

Thời Quang: “Lần đầu hợp tác, nhất định sẽ tính toán vô cùng chi li, chờ sau này chúng ta đặt được số lượng nhiều hơn, sau này nhất định bổ sung thêm đơn hàng, giá cả đương nhiên sẽ hạ xuống.”

Về phần đơn hàng đầu tiên, cô không phải bù lỗ là được.

Phải nói là, bồi thường không quá thảm là được.

“Hai người chờ em ở đây một chút, em về phòng lấy bản thiết kế, chúng ta cầm theo qua đó ký hợp đồng.” Cô cầm thẻ phòng vội vàng rời khỏi phòng ăn.

Cho đến khi thân ảnh của cô ra khỏi phòng ăn, Phó Hàn mới thu hồi tầm mắt.

Mấy ngày nay hắn cùng Thời Yến Lãng đều cảm thấy cơ thể chịu không nổi nữa rồi, đừng nói là cô ấy, chạy liên tiếp từng nhà máy một, có khi cả nửa ngày cũng không ăn gì.

Buổi tối quay trở lại khách sạn, đầy bụi đất, thân thể cũng cạn kiệt.

Thời Quang cầm tài liệu, chạy chậm đến thang máy.

Chờ bước vào thang máy rồi lại nhận điện thoại của Úy Minh Hải, “Hôm nay còn bận rộn không?”

Thời Quang: “Còn ạ, để xem hôm nay có thể ký được hợp đồng hay không nữa.”

“Có mệt hay không?”

“Không mệt ạ.”

Thời Quang luôn chỉ nói những điều tốt đẹp còn những khổ nhọc đều giấu đi, thật ra mấy ngày nay đều rất thảm.

Có lần ngồi chờ người phụ trách bên xưởng Tư Ngữ báo giá, vốn dĩ người ấy cũng có ở trong xưởng, nhưng lại để bọn cô chờ hơn hai giờ đồng hồ.

Có đôi lúc, chỉ có mình tự trải qua, mới biết được bao gian nan chua xót trong đó.

Úy Minh Hải đau lòng, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, nói buổi tối sẽ ra sân bay đón cô.

Ông không hiểu rõ lắm về thời trang, không biết trình tự làm việc, lần ký hợp đồng này phải đợi thanh toán hóa đơn nhận hàng xong, mới có thể nhận được quần áo.

“Trở về con thuê thêm người đi, lần sau qua kiểm hàng để người khác làm.” Ông không nỡ để con gái đi công tác, lần này ông muốn cùng đi Chiết Giang với cô, nhưng cũng quyết tâm, cuối cùng cũng không đi.

Thời Quang: “Ký hợp đồng chỉ là bước đầu, chờ bên nhà máy coi lại bản thiết kế, con liền phải đi kiếm sợi tổng hợp để cung ứng, cuối tuần còn phải đi Chiết Giang, xưởng cung cấp sợi tổng hợp bên này khá nhiều.” Có nhiều lựa chọn hơn, giá cá đương nhiên cũng hợp lý không ít.

Úy Minh Hải: “Vậy lần sau ba đi với con.”

Thời Quang:”…Ba cứ như vậy con sẽ không trưởng thành được, ba phải học cách buông tay.”

Úy Minh Hải trầm ngâm một lát, “Trong đêm ba mơ tới mẹ con, bà ấy nói ba phải nắm tay con thật chặt, không được buông ra.”

Thời Quang cười, “Ba cứ lấy mẹ ra dọa con.”

Thang máy tới, tín hiệu không quá tốt, đứt quãng, cô liền cúp điện thoại.

Hợp đồng ký rất thuận lợi, lúc ấy Thời Quang liền thanh toán xong tiền đặt cọc, cô rất mong được cầm quần áo trong tay.

Từ xưởng đi ra, dù chưa cảm nhận được hoàn toàn cảm giác vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng điều duy nhất khiến cô hài lòng chính là, xưởng sẽ hoàn thành đơn hàng trước một tuần, xem như là một ưu đãi nho nhỏ.

Cũng không còn thời gian để đi du ngoạn nữa, Phó Hàn nhìn ra sự mệt mỏi của Thời Quang, liền đề xuất về khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đi ra sân bay luôn.

Thời Quang cảm thấy tội lỗi với hai người, bọn họ vẫn luôn ở phía sau hỗ trợ cô, không có thời gian để đi chơi, “Khi nào hai người rảnh, em mời hai người đi du lịch.”

Thời Yến Lãng nhíu mày, nhóc mít ướt có tấm lòng lương thiện khi nào vậy?

“Đi chơi ở đâu?”

“Cho hai người tự lựa, chọn xong em đặt chỗ cho.”

“…”

Có bệnh sao, ai lại để hai người đàn ông đi chơi riêng với nhau!

Chuyến bay của bọn họ vào lúc chạng vạng, buổi tối sẽ tới Bắc Kinh.

Thời Cảnh Nham tới sớm hơn hai tiếng so với bọn họ, lúc đầu dự định ra sân bay đón Thời Quang, sau đó sẽ cùng nhau về nhà, nhưng nửa đường lại nhận được một cuộc điện thoại, là người phụ trách bên ngân hàng, nói ông chủ của xưởng Tư Ngữ đã đồng ý điều kiện của anh, buổi tối gặp mặt bàn bạc một chi tiết trong hợp đồng một chút, sau đó mọi chuyện sẽ làm theo quy trình.

Thời Cảnh Nham suy nghĩ, ông chủ Lưu đồng ý nhanh như vậy, hẳn là do Úy Minh Hải đứng giữa âm thầm đẩy nhanh thao tác một chút, nếu không ông chủ Lưu sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, cứ coi như là ông chủ Lưu đồng ý đi, Úy Lam thì không chắc.

Anh hỏi: “Gặp ở đâu?”

Quản lý ngân hàng đầu tư: “Luật sư Úy đặt rồi.” Sau đó nói ra tên một nhà hàng nổi tiếng.

Thời Cảnh Nham đã đi qua nhà hàng đó, đó là nhà hàng của Úy Minh Hải, cũng là nơi đã tổ chức sinh nhật cho Đào Đào.

Với tính tình của anh, anh sẽ không tham gia vào bữa tiệc này, nhưng mà anh lại muốn nhìn xem Úy Lam đang định bày tính trò gì.

“Tôi sẽ qua trễ một chút, bây giờ đang ở bệnh viện.”

Quản lý ngân hàng đầu tư nghe nói anh đang ở bệnh viện, liền lễ phép quan tâm, hỏi có phải thân thể khó chịu không, nếu như không thoải mái thì hẹn bữa khác, sức khỏe quan trọng hơn.

Thời Cảnh Nham: “Cũng không có gì, buổi trưa ăn hải sản nên dị ứng, khám một chút liền qua.”

Khách sáo nói chuyện hai câu, kết thúc trò chuyện.

Bây giờ Thời Cảnh Nham đã tới sảnh nội địa, vốn định đến đón Thời Quang, bây giờ không kịp nữa, anh nhắn tin cho Úy Minh Hải: [Tối nay tôi có tiệc xã giao.]

Úy Minh Hải trước giờ chỉ nhắn lại một chữ: Ừ.

Cất điện thoại, anh rời đi cùng với thư ký.

Thư ký không hiểu, vì sao anh lại nói mình đang ở bệnh viện?

Còn nói dị ứng, phải truyền dịch.

Tránh rượu sao?

Thời Cảnh Nham từ sân bay trở về cũng không vội đi qua nhà hàng, anh về nhà thay một bộ quần áo khác, nghỉ ngơi một lúc rồi mới qua đấy.

Mọi người bên nhà hàng vẫn chưa bắt đầu, cứ luôn ngồi chờ anh.

Trong khoảng thời gian đó lại tập trung nói chuyện phiếm, ông chủ Lưu hỏi có phải Thời tổng đi công tác còn chưa về Bắc Kinh không?

Quản lý ngân hàng đầu tư: “Sẽ đến mà, chỉ là anh ấy đang ở trong bệnh viện, bị dị ứng hải sản, đang phải truyền nước biển.”

Tối nay Úy Lam và Nam Địch cũng tham gia, Úy Lam nghe nói Thời Cảnh Nham bị dị ứng hải sản đã cảm thấy sai sai, lần trước cô và Mễ Dĩnh ăn tối ở nhà hàng, bắt gặp anh và Thời Quang, hai người đang ăn cơm chiên hải sản, còn có tôm, Thời Quang không ăn, đều bị anh ăn hết.

Người này đang đề phòng cô đưa rượu giả cho anh sao.

Rượu giả thì không có, nhưng cô lại muốn nhìn xem thử định lực anh lớn đến mức nào.

Đến bây giờ cô vẫn không tin, một người đàn ông nếu bị cám dỗ, sẽ ngồi im mà trong lòng không loạn.

Hai ngày ngay cô sắp bị tức chết, chú út vậy mà vì Thời Quang lại can thiệp vào chuyện này, nguyên tắc của ông đi đâu hết rồi?

Sao không còn phân rõ trái phải nữa rồi?

Thu mua thì thu mua thôi, cô cũng không ngu ngốc đến mức lấy trứng trọi đá, bây giờ cô chỉ biết một nguyên tắc, chỉ cần không đụng đến giới hạn của chú út, cô sẽ bình yên vô sự, chú út sẽ không thể nào không để ý đến tình cảm bao năm nay.

Về phần cô cạnh tranh với Thời Quang, cứ để mọi chuyện diễn ra quang minh chính đại đi.

Mọi người trong phòng đang đánh bài, Nam Địch ngồi ở một bên, hờ hững uống nước trà, trong lòng chỉ nhớ tới chuyện Thời Cảnh Nham bị dị ứng, không biết bây giờ thế nào rồi?

Mãi cho tới bảy giờ rưỡi Thời Cảnh Nham mới khoang thai tới chậm, áy náy nói vài câu.

Những người khác không quan trọng, sớm hay muộn cũng thế, chỉ cần cho người khác thể diện là được.

Chỗ ngồi hôm nay không khác những lần trước lắm, Nam Địch vẫn ngồi đối diện Thời Cảnh Nham, li trà này đúng là một món đồ tốt, có thể tùy lúc mà che giấu đi tâm tư bé nhỏ của cô.

Cô chú ý nhìn, sắc mặt của Thời Cảnh Nham có chút mệt mỏi, tối nay anh có mang theo nước tới, rót một cốc nước ấm, không có lá trà.

Nửa đầu bữa tiệc đều nói về chuyện dự án, nói được một lúc mới bắt đầu uống rượu.

Sau khi hợp đồng được duyệt rồi, bắt đầu hào hứng uống rượu.

Bởi vì khi nãy Thời Cảnh Nham đã đánh trước một đòn, thế nên không ai dám mời rượu anh cả, thậm chí mọi người còn khuyên anh, uống nhiều nước ấm một chút.

Bầu không khí lúc đầu rất tốt, nhưng lại bị cuộc điện thoại của Úy Lam làm cho gián đoạn.

Điện thoại di động của Úy Lam để trên bàn vang lên, cô nhanh chóng nghe máy.

“Cái gì?” Cô nhíu mày, thần sắc cũng không khỏi khẩn trương hơn.

Toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ấy.

Úy Lam: “Được, tôi lập tức qua đó.”

Cúp máy, cô nhanh chóng hồi phục nét mặt, “Thật xin lỗi, người ủy thác bên tôi có chút xao động cảm xúc, người nhà sợ cô ấy nghĩ quẩn, bây giờ tôi đi qua xem sao, sợ ảnh hưởng tới phiên tòa ngày mai.”

Văn phòng luật của cô cũng nhận vài vụ tranh chấp tài sản, ông chủ Lưu và quản lý ngân hàng đầu tư không chút nghi ngờ, giục cô nhanh qua đó, dù sao chuyện bên này cũng xong rồi.

Cô cầm túi lên rời khỏi, đi đến bên Nam Địch, còn vỗ vỗ bả vai Nam Địch, dặn dò hai câu: “Uống rượu ít thôi, khi nào về trường thì gọi cho tôi.”

Trong lòng Nam Địch có chút ấm áp, gật đầu.

Cả một bàn, chỉ có Thời Cảnh Nham không nói lời nào, cửa đóng lại, ánh mắt anh thu lại, sau đó nhắn tin cho bảo vệ của mình: [Đi theo Úy Lam.]

Trên bàn rượu có tổng cộng ba khách nữ, Úy Lam đã rời đi sớm, chỉ còn lại Nam Địch, người còn lại là kế toán viên cao cấp bên sở vụ, nhưng người ngồi cạnh là cấp trên của cô ấy, ông ấy thỉnh thoảng sẽ cản rượu giúp cô, nói tửu lượng cô ấy không tốt, thế nên sau đó cũng không ai mời nữa.

Tâm trạng ông chủ Lưu hôm nay không tệ, uống nhiều thêm vài li, lí trí cũng không còn nữa, liền mời Nam Địch thêm ba li, đều uống cạn.

Nam Địch không có kinh nghiệm xã giao, đối phương khách sáo nhiệt tình, cô không biết từ chối như thế nào, bởi vì từ chối chính là không cho ông chủ Lưu thể diện.

Sau khi uống xong ba li, dạ dày cô bắt đầu cuồn cuộn khó chịu.

Nhưng cô cũng biết, đây mới chỉ là bắt đầu.

Những người này có tâm tư gì cô không biết, có lẽ chỉ là muốn tìm một cô gái để tiếp rượu, vui vẻ hơn, không có ý gì khác, nhưng sau khi uống say thì sao? Cô làm thế nào đảm bảo cho an toàn của mình?

Cô lấy cớ đi phòng rửa tay, đứng thật lâu bên bồn rửa, muốn ói cũng không ói được.

Nhìn bản thân bất lực trong gương, hoa mắt chóng mặt, đột nhiên lại muốn rơi nước mắt, lại kiên cường ép nước mắt trở về.

Cô không muốn phá hoại bữa tiệc xã giao này chút nào, chỉ muốn yên tĩnh rời đi.

Nam Địch bước ra từ phòng rửa tay, bước chân không khỏi khẽ giật mình, Thời Cảnh Nham đang hút thuốc bên cạnh cửa sổ.

Vùng vẫy thật lâu, cô cất bước qua đó, “Thời tổng.”

Thời Cảnh Nham nghiêng người, gật đầu.

Nam Địch cắn môi, cảm giác khó mà mở miệng, trong cả căn phòng, cô chỉ tin mỗi Thời Cảnh Nham, “Thời tổng, anh có thể giúp em một chút hay không, em sợ mình uống say.”

Nói xong, hốc mắt cô đỏ lên, chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như vậy.

Sau khi nói xong, cô đưa mắt nhìn anh.

Thời Cảnh Nham không vội vã đồng ý, ấn mở điện thoại cho cô xem, “Xem hết rồi nói một chút về cảm nhận của cô đi.”

Nam Địch không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy, là một đoạn video theo dõi, người bên trong clip là Úy Lam, đang ngồi uống rượu trong quán bar với bạn thân cô ấy là Mễ Dĩnh, thời gian hiển thị, là năm phút trước.

Cô không tin nhìn Thời Cảnh Nham, suy nghĩ trong lòng vô cùng sống động, lại bị kiềm nén lại, cô không muốn tin vào sự thật này.

Thời Cảnh Nham cầm lại điện thoại, phun ra một làn khói mới nói, “Cô thật sự tin Úy Lam đi tìm người ủy thác sao? Cô ta chỉ coi cô là kẻ thế chân thôi, cô còn cảm động đến vậy.”

Sắc mặt Nam Địch trắng bệch, há hốc mồm, không nói được gì cả.

Thời Cảnh Nham nhìn cô một cái, “Tôi giúp cô không phải vì để ý tới cô, chỉ bởi vì Đào Đào từng rất mong chờ được hợp tác với cô, vô cùng hâm mộ cô, tôi không muốn điểm hoàn hảo trong nội tâm cô ấy sẽ bị hủy hoại, cô nhìn cô bây giờ xem.”

Anh dập tắt đầu thuốc lá, cằm khẽ nhếch lên, “Đi vào đi.” Anh quay người, đi vào phòng.

Nam Địch không thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân, liền nhanh chóng lau nước mắt.

Không ai biết được câu nói kia của Thời Cảnh Nham đã cứu rỗi được cả cuộc đời cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN