Thời Không Loạn Đấu - Chương 8: Luyện thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Thời Không Loạn Đấu


Chương 8: Luyện thể


Tần Vũ chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi, ai ngờ hắn lại thiếp đi từ lúc nào. Lúc thức dậy, trong phòng giam đã xuất hiện thêm một người nữa, là Khương Dực. Trên người của Khương Dực dính đầy máu, ánh mắt đờ đẫn, có lẽ anh vẫn chưa thoát khỏi tâm lý vừa mới giết người. Đối với Tần Vũ, vì hắn không có ký ức gì về việc giết Doanh Tự, cho nên hắn cũng không bị ám ảnh tâm lý về việc giết người. Nhưng sớm muộn gì cũng phải trải qua, hắn nên chuẩn bị tâm lý từ trước. Một là hắn chết hai là người khác chết. Hắn không thể chết!

Đúng lúc này, người canh cổng mở ngục giam ra, ném một bao tải to đùng vào trong phòng. Ông già hấp tấp mở bao tải ra, mấy người khác cũng xúm xít lại. Tần Vũ cùng không ngoại lệ. Bên trong bao tải có bánh mỳ, bánh bao cùng đồ hộp, rất nhiều, cho tất cả mọi người trong này thì có vẻ sẽ thừa. Tần Vũ nhìn ông già ôm một đống thức ăn như thế. Cái kia…có lẽ không thừa đâu.

Tần Vũ cũng lấy rất nhiều bánh cùng đồ hộp. Lâu ngày không được ăn, hắn đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn một chút, huống hồ ăn như vậy cũng giúp hắn mạnh lên. Nhớ viện trưởng từng nói “Có thực mới vực được đạo” cho nên không được lãng phí thức ăn. Tần Vũ đương nhiên sẽ không lãng phí. Chỗ thức ăn này hắn có thể ăn hết được.

Ông chú X thấy hắn lấy nhiều như thế, liền cản lại: “Mấy ngày rồi nhóc chưa ăn?”

Tần Vũ suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu đáp: “Cháu không biết, cảm tưởng là khá lâu rồi. Tại cháu bị nhốt ở một nơi không phân biệt được thời gian sáng tối.”

Ông chú suy nghĩ một chút, sau đó lấy đi một nửa chỗ thức ăn của hắn: “Lâu rồi không ăn thì ăn ít thôi, nếu ăn no quá sẽ có hại cho đường tiêu hóa đấy.”

Tần Vũ nhíu mày, hỏi hệ thống: “Ông ta nói thật sao?”

[Đúng vậy, sau khi nhịn ăn một khoảng thời gian thì không nên ăn no.]

Hắn có chút không vui, bĩu môi gật đầu rồi bắt đầu ăn.

“Một nắm khi đói bằng một gói khi no”. Thật vậy, hiện tại bánh mỳ cùng bánh bao đều là mỹ vị nhân gian. Tần Vũ có cảm giác như đã thật thật lâu rồi hắn mới được ăn. Mặc dù theo cảm giác của hắn thì mới chỉ có vài ngày.

Sau khi ăn xong, Tần Vũ nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tập luyện. Lúc hắn đang gian nan chống đẩy, thì đột nhiên một lực đạo đẩy hắn. Tần Vũ không chút phòng bị bị đẩy đập trên mặt đất. Lúc hắn hồi thần lại thì thấy Khương Dực đang nhìn hắn rất tức giận. Tần Vũ không hiểu, rốt cuộc thì hắn đã làm gì anh ta?

Cổ áo của hắn bị nắm lên, Tần Vũ trừng mắt nhìn Khương Dực, quát: “Anh phát điên cái gì vậy?”

Khương Dực cũng không thua kém, gầm lên: “Giờ này mà cậu còn ăn uống còn tập luyện được à? Còn không nghĩ cách để thoát ra khỏi đây rồi cứu Linh Linh!”

Tần Vũ cảm thấy khói hiểu, không phải người này bị ngu rồi chứ? Hắn nhíu mày, giải thích: “Hiện tại chúng ta có cố cũng không thoát được khỏi đây đâu. Vả lại, giả sử nếu thoát được, chúng ta đâu có biết nhóm chị tiểu Linh ở đâu đâu? Không chỉ vậy chúng ta ở ngoài đó cũng không sống được. Chỉ bằng ở lại đây, cố gắng giết người sống sót.” Hắn gằn hai chữ giết người, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khương Dực.

Khương Dực nghe đến giết người, động tác thân thể khựng lại, sau đó bỏ hắn xuống, rồi lại thu mình vào một góc ôm đầu run rẩy.

Tần Vũ bị ném xuống đất, đau đớn ôm cánh tay, trong lòng thầm chửi có bệnh. Một lúc sau, sau khi đã bớt đau đớn, hắn lại tiếp tục chống đẩy tiếp.

Theo như X nói thì chống đẩy giúp cơ tay của hắn hoạt động cao nhất. Sau đó chạy bộ thì giúp hoạt động cơ chân tốt nhất, nhưng ở đây địa hình hẹp nên không thể chạy, chỉ có thể đứng lên ngồi xuống mà thôi.

Nói thì đơn giản, nhưng thực hiện mấy cái động tác này làm bao nhiêu thức ăn hắn đã ăn đều đi hết. Hiện tại hắn đang rất rất đói. Tần Vũ nằm vật ra đất, hai tay cùng hai chân mỏi nhừ, muốn nhấc cũng không nhấc nổi.

Ông chú X mỉm cười, nhìn hắn thở hồn hển, sau đó đỡ hắn dậy, nói: “Tiếp theo sẽ giữ thăng bằng bằng một chân trong một tiếng.”

Tần Vũ thở không ra hơi, khó khăn nói: “Còn…còn phải tập nữa sao…?”

“Tập đứng bằng một chân là cách giữ thăng bằng rất tốt. Giữ thăng bằng cùng là một kỹ năng quan trọng trong việc đánh nhau. Nếu như trong trận đánh bị ngã, thì nắm chắc phần chết trong tay.”

Được rồi, mọi việc đều nghe chú.

Hàng ngày đều tập luyện như thế, mấy ngày đầu mặc dù rất đau cơ, tuy nhiên sau khi đã quen rồi thì hắn không còn đau nữa.

Hắn cũng đã làm quen được với mọi người trong phòng ngục, ông già trước kia là một công nhân, xong vì tuổi già mà lẩm cẩm nên bị con cháu bán vào đây. Tần Vũ cảm thấy bất bình, đám con cháu đó cũng thật quá đáng, không phải ông già là người đã nuôi họ từ nhỏ tới lớn sao? Người ở Băng Tinh rất lạnh lùng, bình thường đều không nói nhiều, anh ta thường nhìn đời bằng nửa con mắt. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của anh ta đều cảm thấy rất lạnh lẽo. Anh ta không biết tên của bản thân, bởi vì anh ta bị bán vào đây từ khi còn rất nhỏ, nhưng bởi vì đứng cách anh ta 1m đều có thể cảm thấy lạnh lẽo. Cho nên vì thế mà anh ta mới sống được. Tần Vũ gọi anh ta là Băng ca.  Chủng tộc Vampire là một người khá trẻ, anh ta bị bắt cóc tới đây. Bởi vì điểm yếu mà ai cũng biết cho nên bị bắt rất dễ dàng. Tần Vũ thử nhìn vào trong miệng anh ta, thấy răng nanh vô cùng sắc nhọn, hắn hỏi: “Anh không cần máu thật sao?”

Anh ta trả lời: “Thật sự không cần máu, anh cũng ăn thức ăn giống mọi người thôi.”

Anh ta tên là Maryblood. K. Hillbert. Nghe thật dài và quý tộc. Cho nên Tần Vũ gọi anh ta là Hill cho tiện, thế là trong phòng ai cũng gọi anh ta là vậy hết.

Người của tộc bạch tuộc thì chỉ im lặng ngủ, cho nên hắn cũng không bắt chuyện được với ông ta.

Thêm vào đó, trong này không chỉ có một phòng giam là bọn hắn, mà là có nhiều phòng giam khác nhau, bọn hắn phải chiến với những phòng giam khác để có thể sống sốt. Những người bị bán vào trong này phải từ 5 tuổi trở lên, tức là cũng có những đứa trẻ tầm tuổi hắn cũng phải chiến đấu để có thể sống sót. Tần Vũ không muốn chết, có lẽ đó là bản năng con người hắn. Hắn chỉ đơn giản là muốn sống và trở nên mạnh mẽ mà thôi. Có lẽ là vì được giáo dục ở trại trẻ mồ côi, cho nên ý niệm sống sót của hắn rất mạnh mẽ. Hắn còn rất nhiều điều chưa biết về vũ trụ này mà.

Sau hai tuần luyện tập, cánh tay Tần Vũ đã có thêm ít cơ, sức mạnh cũng tăng từ 10 lên 11 điểm. Mặc dù chỉ tăng có đúng một điểm, nhưng cũng làm Tần Vũ cảm thấy vui vẻ, coi như hắn đã tiến được một bước trên con đường hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chỉ còn 9 bước nữa thôi!

Hôm nay là bắt đầu một tuần mới, người quản ngục như thường lệ đem cơm đến, nhưng hôm nay lại không có đi ngay mà ở lại, nói:

” Cuối tuần này, trung niên, Băng Tinh ra sân.”

Tần Vũ nhìn về phía X cùng Băng ca, cuối tuần này họ phải ra sân sao!?

Hai người đều không có biểu tình gì đặc biệt, X tủm tỉm cười, nhìn hắn: “Nhớ quan sát cách chiến đấu của ta nhé.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN