Thốn Mang
Chương 468: Nộ hỏa trùng thiên
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lý Thạc nhắm hai mắt, lẳng lặng chờ chết, trong tâm trạng hoảng hoảng hốt hốt, Lý Thạc nghe được thanh âm quen thuộc kia.
– Đại ca, là ngươi sao? Ta biết đây là ảo giác, ảo giác trước khi chết, ha ha, ông trời đối đãi ta cũng không tệ, trước khi chết còn có thể để cho ta chết trong ảo giác, một lần nữa nghe thanh âm của ngươi, ta chết cũng không quá oan khuất.
Lý Thạc trong lòng rất bi quan, lúc này hắn đã có cảm giác đã chết rồi.
– Bùng…
Nước biển lạnh lẽo đột nhiên trùm xuống toàn thân Lý Thạc, toàn thân Lý Thạc không kìm hãm được phải rùng mình một cái, mắt từ từ tỉnh táo lại, những giọt nước phủ đầy mặt, do đó Lý Thạc nhìn không rõ ràng lắm, trong ánh mờ mờ của màn nước, hắn thấy có một thân ảnh quen thuộc.
Thân ảnh hắc sắc, rất mơ hồ, Lý Thạc cố gắng nhìn cho rõ.
– Đại ca!
Lý Thạc có gắng mở to hết cỡ ra nhìn, hắn rốt cục thấy rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc đó lúc này hiện ra rõ ràng. Đại ca của mình – Lý Dương, đại ca từ nhỏ đã chiếu cố mình, là anh ruột của hắn!
Chung quanh thân thể Lý Dương tỏa ra nhiều luồng sóng cuồng bạo tỏa ra bốn phương tám hướng, cả đại dương sôi trào lên, từng đạo lưu thủy như giao long uốn lượn khắp nơi, bốn phương tám hướng đều bị quét sạch, về phần cao thủ Thượng Thanh cung kia, đã bị một dải nước đánh trúng, đã hồn phi phách tán.
Mỗi một đạo lưu thủy mà có thể mang theo năng lượng kinh khủng như thế, quả là kinh người.
Lý Dương ôm cổ Lý Thạc, trong nháy mắt đã hoàn toàn giải trừ cấm chế trong cơ thể Lý Thạc.
– A Thạc, ngươi không có việc gì hả. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa.
Lý Dương thanh âm hơi run lên, hắn rất sợ hãi, chỉ thiếu một chút, nếu không phải vì Khương Tuyết hỏi hắn về sự tình có liên quan tới “Cầu Hôn”, làm cho hắn phải cố tránh né, rồi sau đó tâm tình khó chịu, dùng thần thức tìm tòi Nguyên Thủy Thiên Tôn thì làm sao lại trùng hợp phát hiện ra khí tức của Lý Thạc?
Chỉ cần tới chậm một chút, Lý Thạc có thể đã chết.
Em rụột mình, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tương thân tương ái!
Em ruột mà, Lý Dương thật không dám tưởng tượng, em rụôt mình phải chết. Mình sẽ phải tự trách như thế nào.
“Lý Dương, ngươi là một tên khốn khiếp, ngươi có còn là nam nhân không? Đi đến Tiên giới, chỉ vì Tuyết, ngay cả thân nhân cũng quên, ngươi có nghĩ đến trong khi ngươi và Tuyết hưng phấn nói chuyện với nhau, thân nhân của ngươi đang chịu khổ, thậm chí còn bị giết, bị lăng nhục không? Ngươi có thể nghĩ được như vậy không? Ngươi đúng là không bằng heo chó súc sanh!” Lý Dương tự xỉ vả mình.
Tự trách, xấu hổ!
Sống với Lý Thạc từ nhỏ đến lớn, mẫu thân một mạch chỉ lo công tác, hai huynh đệ luôn luôn đoàn tụ, hai người cảm tình sâu đậm, lắm khi còn chẳng phân biệt gì nữa.
Cha mẹ mình, nghĩa phụ mình, gia gia mình, đều là những người chí thân. Mỗi một người đều phi thường trọng yếu.
Lúc trước Lý Dương lựa chọn tiến vào Ma giới, vì hắn cho rằng cha mẹ mình sẽ an toàn, sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ… Lý Dương phát hiện thân nhân mình bị rơi vào nguy hiểm, lúc này, Lý Dương cố gắng đem sự tình Khương Tuyết nén chặt ở đáy lòng.
Mặc kệ như thế nào, cứu thân nhân trước rồi nói sau.
Dù sao công lao nuôi lớn mình, cảm tình rất sâu đậm.
– A Thạc, xin lỗi. Xin lỗi, đại ca đã tới chậm.
Lý Dương nhìn Lý Thạc, trong lòng vô cùng xấu hổ, đây là đệ đệ của mình sao?
Khi ở địa cầu, Lý Thạc là Thanh Bang trưởng lão, luôn rất có phong độ, luôn xử kinh bất loạn, quần áo luôn luôn chăm chút cẩn thận, lại được phối màu phù hợp. Nhưng lúc này trông Lý Thạc mà xem?
Quần áo đã rách nát, máu tươi nhiễm hồng toàn thân, vết thương trên thân thể be bét kinh người, nếu là người bình thường thì với thương thế như thế sớm đã chết từ đời tám hoánh rồi. Tóc hắn bay tán loan, trong mắt vằn lên những tơ máu.
Nửa tháng gần đây Lý Thạc liên tục bị đuổi giết, căn bản không quan tâm đến thứ khác. Hắn đã lạc phách tới cực hạn rồi.
– Đại ca, đại ca, là ngươi, thật là ngươi, thật tốt quá, ta rốt cục thấy ngươi rồi, từ khi ngươi đi Ma giới, ta tưởng rằng sẽ không gặp được ngươi nữa, bây giờ rốt cục nhìn thấy ngươi rồi. Thật tốt quá, thật tốt quá.
Lý Thạc nhìn Lý Dương, không khống chế nước mắt chảy ròng ròng, ôm chặt lấy Lý Dương, trên mặt phủ tràn nước mắt.
Mấy ngày này, một mình chiến đấu, nhi tử của mình, thê tử của mình, thân nhân của mình, không rõ sinh tử ra sao. Mình luôn luôn phải đối diện với tử vong, Lý Thạc thật sự quá mệt mỏi, cả thể chất lẫn tâm hồn.
Rốt cục nhìn thấy đại ca, từ nhỏ đi theo dựa dẫm vào đại ca.
Tâm tình Lý Thạc rốt cục bình tĩnh lại, hắn rốt cục có thể đem hết nỗi khổ trong lòng ra khóc cho vơi bớt.
Nam nhân đổ máu không đổ lệ, đây chỉ vì tình cảm với người thân mà thôi.
– A Thạc, yên tâm, không ai dám giết ngươi nữa đâu, tuyệt đối không ai dám.
Lý Dương ôm đệ đệ của mình, hắn có thể cảm thụ nỗi khổ đau đớn trong lòng đệ đệ của mình. Lúc này, trong lòng Lý Dương cũng rất thống khổ?
Đệ đệ đều bị đuổi giết, kia cha mẹ của mình, gia gia của mình, nghĩa phụ của mình thì sao?
Lý Dương trong lòng đột nhiên khủng hoảng.
– A Thạc, nói cho ta biết, Tinh Cực Tông bị sao vậy, cha và mẫu thân đâu? Những người khác đâu?
Lý Dương không an ủi Lý Thạc, lập tức truy vấn, ai cũng là thân nhân, ai chết, Lý Dương đều không thể chấp nhận.
Lý Thạc cũng là người làm đại sự, khi ở nhân gian là Thanh Bang trưởng lão, tâm tính cực kỳ cứng cỏi, chỉ là vì gặp được đại ca sau mấy ngàn năm, cùng với thống khổ trong lòng mới làm cho hắn khóc như vậy.
Lúc này nghe Lý Dương hỏi, Lý Thạc cũng biết sự tình trọng yếu, từ từ dẹp bỏ xúc động.
– Đại ca, địch nhân rất mạnh, mạnh phi thường, có lẽ ngoại trừ Đại Tôn, không không ai có thể báo thù cho chúng ta.
Lý Thạc đột nhiên nở nụ cười khổ sở, hắn đương nhiên biết đại ca mình tu luyện cũng chẳng lấy gì làm lâu, hắn đương nhiên không thể chập nhận để đại ca đối phó với Tiên Đế hậu kỳ cao thủ của Thượng Thanh cung.
Đột nhiên Lý Thạc rùng mình. Hắn nhớ ra cảnh vừa rồi.
Năng lượng cuồng bạo, bao trùm mấy trăm ngàn dặm, còn Cửu Thiên Huyền Tiên chỉ là bị một dòng nước công kích, đã bị giết chết chết, nói không chừng… nói không chừng đại ca mình có khả năng báo thù cho Tinh Cực Tông, cứu được vài thân nhân.
– A thạc, nói, rốt cuộc có chuyện gì thế? Tình huống rốt cuộc là như thế nào, là ai cũng được. Chỉ muốn giết thân nhân của ta, thì sẽ là kẻ thù không đội trời chung với Lý Dương ta, ta sẽ giết hắn!!!
Sát khí trong mắt Lý Dương nổi lên.
Lúc này trong lòng Lý Dương hoàn toàn tràn ngập sát khí.
Xâm phạm thân nhân của hắn, đó là kết tử cừu với hắn
– Đại ca, là Thượng Thanh cung. Thượng Thanh cung nửa tháng trước phái mấy trăm người giết chết Tinh Cực Tông của ta. Một vài đệ tử bên ngoài có thể có hạnh vận tránh thoát một trường kiếp nạn, khi đó ta cũng ở bên ngoài làm việc, đáng tiếc cho dù ra ngoài, nhưng vẫn bị Thượng Thanh cung đuổi giết. Thượng Thanh cung thế lực rất lớn. Tinh Cực Tông chúng ta thật sự quá yếu.
Lý Thạc trong lòng có vẻ bất cam, nhưng hắn cũng biết sự chênh lệch đúng là rất lớn.
Chỉ cần Thượng Thanh cung phái ra mấy trăm đệ tử, một Tiên Quân, mười mấy Cửu Thiên Huyền Tiên, còn lại đều là Đại La Kim Tiên, còn Tinh Cực Tông thì sao?
Tinh Cực Tông người mạnh nhất mới Đại La Kim Tiên mà thôi, người mạnh nhất chỉ bằng với người yếu nhất của đối phương. Hoàn toàn không có khả năng so sánh, kết quả còn có gì phải suy nghĩ?
– Kết quả thế nào?
Lý Dương trong lòng sợ hãi, hắn đương nhiên biết thực lực của Thượng Thanh cung.
Trong mắt hắn, Thượng Thanh cung căn bản không là cái gì, nhưng trong mắt Tinh Cực Tông, Thượng Thanh cung đúng là một quả núi không thể lay chuyển, hai bên chênh lệch thật sự quá lớn.
– Không biết, ta không biết, gia gia lúc trước dùng ngọc bội truỳên tấn cho ta, chỉ nói cho ta biết là, người Thượng Thanh cung đánh tới, yếu nhất là Đại La Kim Tiên, còn Tinh Cực Tông của ta người mạnh nhất mới là Đại La Kim Tiên.
Lý Thạc cười khổ nói.
Tinh Cực Tông lúc trước đối mặt với cảnh bị chém giết, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được người có công lực thấp nhất của đối phương, những người khác ở Tinh Cực Tông xem ra đều là thâm sâu không lường được, căn bản không thể địch nổi.
Lý Dương trong lòng run lên.
Hắn có thể tưởng tượng được cảnh Tinh Cực Tông bị Thượng Thanh cung đồ lục.
Nghĩ đến cảnh gia gia mình, cha mình, mẫu thân mình bị đồ lục, Lý Dương tim khẽ nhảy lên, đau đớn vô cùng, đau từ từng ngón tay đau lên, đau tưởng chết đi được, nhưng tất cả vẫn còn kém so với những thống khổ trong nội tâm của hắn.
– Những việc khác, ngươi không biết chút nào hả?
Lý Dương nhìn Lý Thạc, run rẩy hỏi.
Trong lòng Lý Thạc cũng thống khổ, nói:
– Không, chỉ nhận được một lần truyền tấn, sau đó gia gia không có truyền tấn cho ta nữa, nếu gia gia còn sống, còn có thể tự do nói, thì sẽ truyền tấn cho ta.
Lý Thạc nói như vậy đã thập phần rõ ràng rồi.
Ảo Quang chân nhân, chỉ có hai khả năng, một là bị giết, còn một là bị bắt nên không có khả năng truyền tấn ngọc bội.
Lý Dương đột nhiên nhãn tình sáng lên:
– A Thạc, chờ một chút, ta dùng thần thức điều tra một chút.
Lý Thạc trong lòng cả kinh, thần thức lục soát? Phạm vi thần thức sẽ phản ảnh thực lực của một người, hôm nay hắn đang cùng Lý Dương trên biển rộng mênh mông, nếu Lý Dương muốn tìm tòi như thế, thì phạm vi thần thức Lý Dương phải rộng đến đâu?
– Đại ca, chúng ta căn bản không biết gia gia bây giờ ở nơi nào? Thần thức của ngươi có tìm được không? Có lẽ ở Thượng Thanh cung, Thượng Thanh cung ở tận Nguyên Châu, vượt qua đến hơn nửa Tiên giới, quá xa.
Lý Thạc lắc đầu nói:
– Chỉ cần ở Tiên giới là ta có thể tìm được.
Lý Dương nói thập phần khẳng định.
Sau đó, thần thức Lý Dương điên cuồng quét đi, trong nháy mắt bao trùm cả Tiên giới, Lý Dương lập tức bắt đầu tìm tòi vài người, gia gia mình, cha mẹ mình, thậm chí còn cả cháu mình, Khả Khả lí lắc đáng yêu.
Cả Tiên giới, tất cả đều nằm trong phạm vi tìm tòi của Lý Dương.
Sắc mặt Lý Dương đột nhiên trắng nhợt đi.
Không có!
Cả Tiên giới đều không tìm thấy khí tức của một người nào.
“Rốt cuộc có chuyện gì, không đâu, tuyệt đối không.” Lý Dương trong lòng hoảng sợ, lúc này hắn thật sự sợ hãi, cả Tiên giới đều không có khí tức thân nhân mình, hắn nghĩ tiếp “Đúng, nhất định là có người khác thu, thu vào Tụ Lí Càn Khôn rồi.”
Lý Dương lục soát không đến thì bọn người Ảo Quang chân nhân chỉ có hai kết quả, một là bị giết, hai là bị thu vào Tụ Lí Càn Khôn, một loại bảo vật Túi Càn Khôn có thể chứa người sống.
Cho dù công lực bị phong bế, khi bị giam giữ, Lý Dương cũng có thể tìm được.
– Đại ca, tìm được rồi sao?
Lý Thạc truy vấn.
Lý Dương thần tình lộ vẻ khổ sở, lắc lắc đầu, thấy Lý Dương lắc đầu, sắc mặt Lý Thạc cũng trong nháy mắt trắng nhợt đi.
– Nghĩa phụ đâu?
Lý Dương vừa rồi tìm vài Tinh Cực Tông thân nhân mà thôi, cũng không tìm Tiêu Diêu tán nhân. Trong lòng Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân cũng là người chí thân.
“Nghĩa phụ hắn được Thục Sơn kiếm phái bảo vệ, lần trước Cửu Thiên Tiên Đế đã cam đoan với ta, nhất định không có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện.” Trong lòng Lý Dương tự an ủi mình, còn thần thức một lần nữa tìm tòi cả Tiên giới.
Một lát sau, Lý Dương liền tìm tòi khắp cả Tiên giới.
– Không có? Không có khả năng.
Lý Dương không thể tin kết quả này, lúc này thần thức một lần nữa bao trùm khắp nơi, tìm tòi tỉ mỉ một lần nữa, nhưng kết quả vẫn làm cho Lý Dương khó có thể chập nhận được như trước. “Nghĩa phụ cũng đã biến mất.” Trong lòng Lý Dương có dự cảm xấu.
Sự tình rốt cuộc là thế nào nhỉ, Lý Dương không biết, còn Lý Thạc cũng chỉ biết vài điều nhỏ nhoi thôi. Sau đó rốt cuộc xảy ra cái gì, Lý Thạc cũng không biết, còn Tiêu Diêu tán nhân tại sao cũng biến mất được chứ?
Đột nhiên, Lý Dương trong lòng máy động, hắn nhớ tới Lý Thạc có nói qua một câu.
– A Thạc, ngươi nói là Thượng Thanh cung nửa tháng trước đến tấn công Tinh Cực Tông chúng ta, thật không?
Lý Dương truy vấn.
Lý Thạc nghe mình đại ca hỏi chuyện này, vội vàng nói:
– Đúng, ta nhớ thập phần rõ ràng, đúng là nửa tháng trước.
Lý Dương nhớ lại một chút, nửa tháng trước, Ma giới đại quân bị vây ở “Vạn Tượng La Thiên Trận “, còn mình đang tu luyện trong Thánh Địa Phúc Địa Ma giới, trong khi đó Lý Tầm Hoan hẳn là đã trở lại Tiên giới rồi.
Lý Tầm Hoan có kim sắc Đao Phách, lại có thần khí Nguyên Linh Tinh, hơn nữa thân là Ngũ Đức Thân, tự thân thực lực rất mạnh không phải Tiên Đế bình thường có thể ngăn cản hắn.
Lý Dương cũng biết Thủy Viêm Tiên Đế, Thủy Viêm Tiên Đế mặc dù là Tiên Đế hậu kỳ, nhưng nhưng không có thần khí. Nếu thật sự phải chiến đấu sinh tử với Lý Tầm Hoan, chưa chắc đã là đối thủ của Lý Tầm Hoan, lúc trước Lý Tầm Hoan sử dụng phương pháp “Song Đao”, Đao Phách ẩn trong Nguyên Linh Tinh công kích, ngay cả kia Giang Gia Nhị trưởng lão cũng thiếu chút nữa là tiêu đời.
Lý Tầm Hoan một khi ra tay, Tinh Cực Tông chắc chắn không có việc gì.
Nghĩ vậy, Lý Dương lập tức bắt đầu một lần nữa tìm tòi cả Tiên giới, lần này là tìm tòi Lý Tầm Hoan.
“Thái gia gia, tất cả hy vọng đều đặt trên người thái gia gia, nếu thái gia gia cũng có chuyện, ta đây thật có không thể tưởng tượng sẽ kinh khủng đến mức nào.” Lý Dương trong lòng thấp thỏm không yên, nghĩa phụ, gia gia, cha mẹ mọi người đều đã xảy ra chuyện.
Hôm nay còn lại duy nhất thái gia gia, công lực của thái gia gia cực mạnh?
Lý Dương trong lòng đột nhiên run lên, hắn đã tìm xong.
“Không có, cả Tiên giới đều không có, ngay cả thái gia gia với lực công kích có thể so với với Tiên Đế hậu kỳ cao thủ cũng không thấy, rốt cuộc xảy ra sự tình gì, sự tình rốt cuộc đã xấu đến đâu?” Lý Dương lúc này thật sự lo lắng rồi.
Ngay cả Lý Tầm Hoan đã biến mất, sự tình tới đâu cơ chứ? Bọn người gia gia mình, nghĩa phụ, cha mẹ còn có vợ con của Lý Thạc nữa có còn sống không?
Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!