Tiếng ồn ào cùng với tiếng còi báo động hấp dẫn không ít võ giả lao về phía này.
– Là tiểu đội Hỏa Chùy, đối diện chính là tiểu đội Hổ Nha.
– Sao họ đánh nhau thế?
Đám võ giả thảo luận tới tấp. Tiểu đội Hỏa Chùy và tiểu đội Hổ Nha đều được xem như rất có danh tiếng ở cơ sở Giang Nam Thị.
Dưới sự ngăn cản của vệ đội cơ sở tiếp tế, tiểu đội Hỏa Chùy cũng cố nén tức giận, tỉnh táo lại. Dù sao không thể coi thường quyền uy của quân khu.
– Dừng tay!
Quát lớn một tiếng, La Phong quay đầu nhìn lại, chợt thấy một nam tử nhỏ con, có cơ bắp, dẫn theo hai đội viên khác của tiểu đội Hổ Nha vọt tới đây.
Trần Cốc đứng cạnh La Phong thấp giọng nói:
– La Phong, đây chính là đội trưởng tiểu đội Hổ Nha Phan Á, người ta gọi là “Nanh Hổ”. Binh khí là một thanh dao găm ba cạnh, rất khó chơi.
La Phong không khỏi kinh hãi biến sắc. Nam tử thấp bé, có cơ bắp này không ngờ lại chính là đội trưởng tiểu đội Hổ Nha!
– Nanh Hổ?
La Phong cẩn thận xem xét tên hán tử có ngoại hiệu “Nanh Hổ” này, ánh mắt lại đảo qua Trương Trạch Hổ đứng phía sau đội trưởng Hổ Nha. Trương Trạch Hổ lúc này còn nhìn mình nhếch miệng cười lạnh
– Đắc ý đi, Trương Trạch Hổ! Không chỉ riêng ngươi, còn cả tiểu đội Hổ Nha của ngươi nữa, ta nhất định sẽ cho các ngươi phải hối hận, nhất định sẽ làm như vậy!
La Phong trước khi tiến vào khu hoang dã, còn tưởng rằng Trương Hạo Bạch thuê người đánh mình xem như đã ghê gớm rồi.
Nhưng bây giờ thấy như vậy…
Tiểu đội Hổ Nha chỉ vì một chút thù hận với mình mà muốn diệt cả tiểu đội nhân mã mình, căn bản không thể ngờ được. Nếu so về mức độ “độc ác” với tiểu đội Hổ Nha thì tên Trương Hạo Bạch kia quả thật còn quá non nớt.
– Đội trưởng.
– Đội trưởng.
Ba người Trương Trạch Hổ vội đứng phía sau đội trưởng. Tiểu đội Hổ Nha và tiểu đội Hỏa Chùy đứng giằng co nhau, xung quanh một đám người vây xem. Còn tiểu đội trưởng vệ đội tuần tra cơ sở tiếp tế lạnh lùng nói:
– Cao Phong, Phan Á, hai người các ngươi nói việc gì thì ta không quan tâm. Nhưng nếu động thủ, đừng trách ta. Các huynh đệ, đi.
Tên tiểu đội trưởng vung tay lên, căn bản không thèm giám thị nữa. Hắn đã cảnh cáo, chắc đám người này cũng không dám làm bậy.
– Nanh Hổ!
Cao Phong cười lạnh một tiếng.
– Mày điên rồi! Cao Phong tao lúc trước quả thật đã coi thường mày, không ngờ mày lại ác độc như vậy, nham hiểm như vậy! Trước tiên là dùng súng bắn tỉa từ xa tập kích tiểu đội Hỏa Chùy bọn tao, sau đó còn hấp dẫn đám thú tới vây công. Không chừa cho tiểu đội bọn tao một con đường sống nào cả. Nếu không nhờ cao thủ cứu giúp, tiểu đội bọn tao đã chết sạch rồi!
Nhất thời đám võ giả vây xem đều ồ lên.
Tiểu đội Hổ Nha quá độc ác.
– Cao Phong, mày không thể mở mồm nói bậy như vậy.
Đội trưởng Hổ Nha cười lạnh nói:
– Tiểu đội Hổ Nha chúng tao căn bản không hề làm ra việc này, đừng có đổ bậy lên người tiểu đội Hổ Nha chúng tao!
Loại việc làm trong bóng tối này ai dám thừa nhận chứ. Một khi thừa nhận, tiểu đội Hổ Nha hắn có thể thật sự gặp vô số phiền phức.
– Cánh tay huynh đệ tao chính là do viên đạn bắn tỉa của bọn bây cắt ngang.
Cao Phong sắc mặt âm trầm.
– Tao nói không có là không có.
Tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói:
– Có chứng cớ thì mày cứ việc kiện lên An Toàn Cục, để An Toàn Cục phán quyết! Đừng có ở đây lắm mồm lắm miệng, ăn nói linh tinh. Các huynh đệ, chúng ta đi.
Đội trưởng Tiểu đội Hổ Nha rất trực tiếp, căn bản không thèm nhiều lời với tiểu đội Hỏa Chùy.
Nhóm người Cao Phong, Trần Cốc sắc mặt đều rất khó coi. Ngay cả La Phong cũng giận tới mức nghiến chặt răng.
Nhưng La Phong hiểu rõ, đám người mình không có chứng cớ gì, kỳ thật trong khu hoang dã, giữa những tiểu đội vũ giả, vì một vài thù hận hoặc bảo vật trân quý, không hiếm lần họ giết nhau. Hơn nữa phần lớn cũng căn bản không có chứng cớ gì. Đã không có chứng cớ, vậy Cực Hạn Võ Quán cũng không có cách nào hỗ trợ được.
– Hừ, chúng ta đi!
Cao Phong lạnh lẽo nhìn theo đám người tiểu đội Hổ Nha, quát khẽ.
Đám người Tiểu đội Hỏa Chùy chỉ có thể nuốt giận ly khai.
—– o O o —–
Cơ sở tiếp tế, biệt thự A9 tạm thời trở thành nơi nghỉ ngơi của tiểu đội Hỏa Chùy.
– Đội trưởng, bây giờ cũng đừng nóng.
La Phong mở lời:
– Bây giờ cứ cho đám tiểu đội Hổ Nha đắc ý trước vài bữa. Đợi sau này khi chúng tiến vào khu hoang dã… sẽ giải quyết chúng sau cũng chưa muộn.
La Phong vừa nói thế, làm tiểu đội Hỏa Chùy lúc nãy còn đang nổi giận đều có vẻ tươi cười.
Trần Cốc vỗ vai La Phong:
– Đúng vậy, đội ngũ chúng ta còn có La Phong, muốn tiêu diệt chúng cũng không khó.
– Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Cao Phong nhếch mép cười.
– Huống chi chúng ta cũng không cần đợi bao lâu nữa. Có La Phong ở đây, tiểu đội Hổ Nha bọn chúng chết chắc rồi!
Nhất thời cả tiểu đội Hỏa Chùy đều vui vẻ, không nặng nề lúc trước nữa. Tinh thần niệm sư ai cũng có thực lực tăng lên rất nhanh.
Thực lực La Phong bây giờ đã rất đáng sợ, hơn nữa còn có thể tăng lên rất nhanh!
Có thể nói… Tiểu đội Hổ Nha, không còn chút đường sống cơ nào!
– Không nhắc tới tiểu đội Hổ Nha nữa. Chúng ta trước hết xử lý mấy vật liệu quái thú lần này chúng ta săn giết được.
Cao Phong mở lời:
– Lần này chúng ta mặc dù ra ngoài thời gian không dài, nhưng săn bắn tới bốn con quái thú cấp thú tướng, lần lượt là một con Thị Huyết Thản Khắc (Xe Tăng Khát Máu – họ nhà heo), một con Song Vĩ Hổ Miêu (họ nhà mèo), một con Hổ Ngao Khuyển cùng với một con Liệp Sát Giả (họ nhà sói)!
Đám người La Phong, trên đường về cũng gặp một con quái thú Hổ Ngao Khuyển cấp thú tướng sơ cấp. Với hai người La Phong và Cao Phong, rất dễ dàng giết chết tươi.
– Nhưng cơ sở tiếp tế đông như vậy, nếu chúng ta đưa vật liệu con Liệp Sát Giả bán ra thì rất dễ bị người ta phát hiện. Đến lúc đó sẽ hấp dẫn tiểu đội võ giả lúc trước đã đánh trọng thương Ngân Nguyệt Hung Lang tới.
Cao Phong cẩn thận nói.
– Ừm.
Trần Cốc gật đầu đồng ý.
– Thân thể vật liệu của Liệp Sát Giả, nên đợi khi trở lại Căn Cứ Thị hãy bán. Mấy vật liệu của quái thú khác thì cứ bán ở đây.
Đối với tiểu đội võ giả, quái thú cấp thú binh xác không đáng giá gì, cái đáng giá là quái thú cấp thú tướng… Đương nhiên quái thú đáng sợ cấp lãnh chủ thì mỗi một con đều có giá trên trời!
Còn Ngân Nguyệt Hung Lang là thú tướng cao cấp, chẳng những rất hiếm, mà còn là hoàng tộc nhà sói. Giá có thể so với một cấp lãnh chủ sơ cấp bình thường, cũng có thể bán được một cái giá trên trời!
– Mọi người ăn cơm nghỉ ngơi một chút, lát nữa phải đi bán rồi.
Cao Phong mỉm cười.
…
Sau khi ăn xong, sáu người tiểu đội Hỏa Chùy cùng nhau tìm đến chỗ người phụ trách liên minh HR tại đây, đem những vật liệu quá thú họ săn giết được bán cho đối phương. Ngoại trừ vật liệu của con Ngân Nguyệt Hung Lang ra, những cái khác đều bán sạch.
Trong biệt thự A9, đám người tiểu đội Hỏa Chùy đang vây quanh máy vi tính tiền chia tiền.
– La Phong thu thập được khá nhiều quái thú cấp thú binh, chủ yếu là cấp G và cấp F. Mỗi một con vật liệu quái thú cấp thú binh, chia đều ra thì trung bình 6000 đồng một con. Quái thú cấp thú binh bình thường, La Phong được 12 vạn đồng.
Đội trưởng phân chia tiền bạc.
– Ngụy Thiết thu thập tổng cộng 12 loại vật liệu quái thú cấp thú binh bình thường, đều là cấp F, chia đều chừng 8000, tổng giá trị ước chừng 10 vạn đồng.
– Ngụy Thanh, thu thập quái thú cấp thú binh bình thường…
– Trương Khoa, thu thập vật liệu quái thú cấp thú binh bình thường, tổng cộng 11 loại…
Sáu người tiểu đội Hỏa Chùy, nhanh chóng phân chia tiền bán vật liệu cấp thú binh bình thường.
– Tốt lắm, sau đây là phân phối quái thú cấp thú tướng. Vật liệu toàn thân con quái thú Song Vĩ Hổ Miêu, giá tổng cộng bán được 1200 vạn.
Cao Phong nhìn về phía mọi người.
– Trong quá trình săn bắn, ta đánh là chính. Nếu không có gì bất ngờ, tiền bán con Song Vĩ Hổ Miêu ta hẳn sẽ lấy sáu thành. Nhưng… trong quá trình săn bắn, đầu tiên là lọt vào đám thú công kích, do La Phong cứu mọi người ra! La Phong có tác dụng rất lớn. Còn Trương Khoa trọng thương, hắn đã bị tàn tật, do đó con quái thú cấp thú tướng này, Trương Khoa lấy sáu thành, ta 1 thành, La Phong một thành rưỡi, Ngụy Thiết huynh đệ và Trần Cốc, đều lấy nửa thành!
– Mọi người không ý kiến gì chứ?
Cao Phong nói.
– Không có ý kiến gì.
La Phong cũng gật đầu.
Quy củ của tiểu đội võ giả, nếu một trận, ai vì trận này mà tàn tật, thì sáu thành thu hoạch trận này quy cho người ấy. Kỳ thật coi như có tính chất “trợ giúp”.
– Do đó, trong 1200 vạn, 720 vạn cho Trương Khoa, La Phong 180 vạn. Ta 120 vạn, ba người Trần Cốc, các cậu mỗi người 60 vạn.
Cao Phong nhập dữ liệu xong rồi nói tiếp.
– Con quái thú Hổ Ngao Khuyển giết trên đường trở về, bán được 1000 vạn. Trận này tất cả mọi người xuất lực không ít, ta và La Phong chiếm ba thành, Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cùng với Trương Khoa, mỗi người lấy một thành. Không ý kiến gì chứ?
Mọi người đều gật đầu.
Trương Khoa kỳ thật trận cuối cùng không xuất lực, nhưng mọi người cũng coi như trợ giúp hắn. Trương Khoa cũng không nói thêm gì nữa… Tiểu đội võ giả vẫn rất có tính người.
– Ta, La Phong được 300 vạn, những người khác mỗi người 100 vạn.
Cao Phong mỉm cười.
– Con cuối cùng, chính là Thị Huyết Thản Khắc (Xe Tăng Khát Máu) có giá bán cao nhất, đạt tới con số 1600 vạn. Trần Cốc có cống hiến lớn nhất, một súng bắn chết, chiếm sáu thành! Những người khác cống hiến tương đương, La Phong, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, Trương Khoa mỗi người một thành. Ta coi như không có.
Nếu nói trong chiến đội ai có tiền nhất, tự nhiên là Cao Phong rồi.
Bình thường săn bắn quái thú cấp chiến tướng, Cao Phong cơ hồ là chủ lực. Do đó nhiều năm qua, Cao Phong có rất nhiều tiền bạc, cao hơn gấp mấy lần thậm chí mười lần những người khác.
Do đó, bình thường khi không bỏ bao nhiêu khí lực, Cao Phong đều rất khiêm nhường.
– Nói cách khác, Trần Cốc được chia 960 vạn, Trương Khoa, La Phong, Ngụy Thanh, Ngụy Thiết đều là 160 vạn.
– Tính tổng.
– Trần Cốc được 1126 vạn, La Phong được 652 vạn, ta là 420 vạn, Trương Khoa 991 vạn, Ngụy Thiết 330 vạn, Ngụy Thanh 332 vạn.
Cao Phong báo mức phân phối cuối cùng, rồi cười to.
– Đương nhiên chúng ta còn có một bảo vật là thân thể con Ngân Nguyệt Hung Lang với giá trên trời, nó tuyệt đối có thể bán được với một cái giá cao ngất ngưởng!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Tiếng ồn ào cùng với tiếng còi báo động hấp dẫn không ít võ giả lao về phía này.
– Là tiểu đội Hỏa Chùy, đối diện chính là tiểu đội Hổ Nha.
– Sao họ đánh nhau thế?
Đám võ giả thảo luận tới tấp. Tiểu đội Hỏa Chùy và tiểu đội Hổ Nha đều được xem như rất có danh tiếng ở cơ sở Giang Nam Thị.
Dưới sự ngăn cản của vệ đội cơ sở tiếp tế, tiểu đội Hỏa Chùy cũng cố nén tức giận, tỉnh táo lại. Dù sao không thể coi thường quyền uy của quân khu.
– Dừng tay!
Quát lớn một tiếng, La Phong quay đầu nhìn lại, chợt thấy một nam tử nhỏ con, có cơ bắp, dẫn theo hai đội viên khác của tiểu đội Hổ Nha vọt tới đây.
Trần Cốc đứng cạnh La Phong thấp giọng nói:
– La Phong, đây chính là đội trưởng tiểu đội Hổ Nha Phan Á, người ta gọi là “Nanh Hổ”. Binh khí là một thanh dao găm ba cạnh, rất khó chơi.
La Phong không khỏi kinh hãi biến sắc. Nam tử thấp bé, có cơ bắp này không ngờ lại chính là đội trưởng tiểu đội Hổ Nha!
– Nanh Hổ?
La Phong cẩn thận xem xét tên hán tử có ngoại hiệu “Nanh Hổ” này, ánh mắt lại đảo qua Trương Trạch Hổ đứng phía sau đội trưởng Hổ Nha. Trương Trạch Hổ lúc này còn nhìn mình nhếch miệng cười lạnh
– Đắc ý đi, Trương Trạch Hổ! Không chỉ riêng ngươi, còn cả tiểu đội Hổ Nha của ngươi nữa, ta nhất định sẽ cho các ngươi phải hối hận, nhất định sẽ làm như vậy!
La Phong trước khi tiến vào khu hoang dã, còn tưởng rằng Trương Hạo Bạch thuê người đánh mình xem như đã ghê gớm rồi.
Nhưng bây giờ thấy như vậy…
Tiểu đội Hổ Nha chỉ vì một chút thù hận với mình mà muốn diệt cả tiểu đội nhân mã mình, căn bản không thể ngờ được. Nếu so về mức độ “độc ác” với tiểu đội Hổ Nha thì tên Trương Hạo Bạch kia quả thật còn quá non nớt.
– Đội trưởng.
– Đội trưởng.
Ba người Trương Trạch Hổ vội đứng phía sau đội trưởng. Tiểu đội Hổ Nha và tiểu đội Hỏa Chùy đứng giằng co nhau, xung quanh một đám người vây xem. Còn tiểu đội trưởng vệ đội tuần tra cơ sở tiếp tế lạnh lùng nói:
– Cao Phong, Phan Á, hai người các ngươi nói việc gì thì ta không quan tâm. Nhưng nếu động thủ, đừng trách ta. Các huynh đệ, đi.
Tên tiểu đội trưởng vung tay lên, căn bản không thèm giám thị nữa. Hắn đã cảnh cáo, chắc đám người này cũng không dám làm bậy.
– Nanh Hổ!
Cao Phong cười lạnh một tiếng.
– Mày điên rồi! Cao Phong tao lúc trước quả thật đã coi thường mày, không ngờ mày lại ác độc như vậy, nham hiểm như vậy! Trước tiên là dùng súng bắn tỉa từ xa tập kích tiểu đội Hỏa Chùy bọn tao, sau đó còn hấp dẫn đám thú tới vây công. Không chừa cho tiểu đội bọn tao một con đường sống nào cả. Nếu không nhờ cao thủ cứu giúp, tiểu đội bọn tao đã chết sạch rồi!
Nhất thời đám võ giả vây xem đều ồ lên.
Tiểu đội Hổ Nha quá độc ác.
– Cao Phong, mày không thể mở mồm nói bậy như vậy.
Đội trưởng Hổ Nha cười lạnh nói:
– Tiểu đội Hổ Nha chúng tao căn bản không hề làm ra việc này, đừng có đổ bậy lên người tiểu đội Hổ Nha chúng tao!
Loại việc làm trong bóng tối này ai dám thừa nhận chứ. Một khi thừa nhận, tiểu đội Hổ Nha hắn có thể thật sự gặp vô số phiền phức.
– Cánh tay huynh đệ tao chính là do viên đạn bắn tỉa của bọn bây cắt ngang.
Cao Phong sắc mặt âm trầm.
– Tao nói không có là không có.
Tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói:
– Có chứng cớ thì mày cứ việc kiện lên An Toàn Cục, để An Toàn Cục phán quyết! Đừng có ở đây lắm mồm lắm miệng, ăn nói linh tinh. Các huynh đệ, chúng ta đi.
Đội trưởng Tiểu đội Hổ Nha rất trực tiếp, căn bản không thèm nhiều lời với tiểu đội Hỏa Chùy.
Nhóm người Cao Phong, Trần Cốc sắc mặt đều rất khó coi. Ngay cả La Phong cũng giận tới mức nghiến chặt răng.
Nhưng La Phong hiểu rõ, đám người mình không có chứng cớ gì, kỳ thật trong khu hoang dã, giữa những tiểu đội vũ giả, vì một vài thù hận hoặc bảo vật trân quý, không hiếm lần họ giết nhau. Hơn nữa phần lớn cũng căn bản không có chứng cớ gì. Đã không có chứng cớ, vậy Cực Hạn Võ Quán cũng không có cách nào hỗ trợ được.
– Hừ, chúng ta đi!
Cao Phong lạnh lẽo nhìn theo đám người tiểu đội Hổ Nha, quát khẽ.
Đám người Tiểu đội Hỏa Chùy chỉ có thể nuốt giận ly khai.
—– o O o —–
Cơ sở tiếp tế, biệt thự A9 tạm thời trở thành nơi nghỉ ngơi của tiểu đội Hỏa Chùy.
– Đội trưởng, bây giờ cũng đừng nóng.
La Phong mở lời:
– Bây giờ cứ cho đám tiểu đội Hổ Nha đắc ý trước vài bữa. Đợi sau này khi chúng tiến vào khu hoang dã… sẽ giải quyết chúng sau cũng chưa muộn.
La Phong vừa nói thế, làm tiểu đội Hỏa Chùy lúc nãy còn đang nổi giận đều có vẻ tươi cười.
Trần Cốc vỗ vai La Phong:
– Đúng vậy, đội ngũ chúng ta còn có La Phong, muốn tiêu diệt chúng cũng không khó.
– Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Cao Phong nhếch mép cười.
– Huống chi chúng ta cũng không cần đợi bao lâu nữa. Có La Phong ở đây, tiểu đội Hổ Nha bọn chúng chết chắc rồi!
Nhất thời cả tiểu đội Hỏa Chùy đều vui vẻ, không nặng nề lúc trước nữa. Tinh thần niệm sư ai cũng có thực lực tăng lên rất nhanh.
Thực lực La Phong bây giờ đã rất đáng sợ, hơn nữa còn có thể tăng lên rất nhanh!
Có thể nói… Tiểu đội Hổ Nha, không còn chút đường sống cơ nào!
– Không nhắc tới tiểu đội Hổ Nha nữa. Chúng ta trước hết xử lý mấy vật liệu quái thú lần này chúng ta săn giết được.
Cao Phong mở lời:
– Lần này chúng ta mặc dù ra ngoài thời gian không dài, nhưng săn bắn tới bốn con quái thú cấp thú tướng, lần lượt là một con Thị Huyết Thản Khắc (Xe Tăng Khát Máu – họ nhà heo), một con Song Vĩ Hổ Miêu (họ nhà mèo), một con Hổ Ngao Khuyển cùng với một con Liệp Sát Giả (họ nhà sói)!
Đám người La Phong, trên đường về cũng gặp một con quái thú Hổ Ngao Khuyển cấp thú tướng sơ cấp. Với hai người La Phong và Cao Phong, rất dễ dàng giết chết tươi.
– Nhưng cơ sở tiếp tế đông như vậy, nếu chúng ta đưa vật liệu con Liệp Sát Giả bán ra thì rất dễ bị người ta phát hiện. Đến lúc đó sẽ hấp dẫn tiểu đội võ giả lúc trước đã đánh trọng thương Ngân Nguyệt Hung Lang tới.
Cao Phong cẩn thận nói.
– Ừm.
Trần Cốc gật đầu đồng ý.
– Thân thể vật liệu của Liệp Sát Giả, nên đợi khi trở lại Căn Cứ Thị hãy bán. Mấy vật liệu của quái thú khác thì cứ bán ở đây.
Đối với tiểu đội võ giả, quái thú cấp thú binh xác không đáng giá gì, cái đáng giá là quái thú cấp thú tướng… Đương nhiên quái thú đáng sợ cấp lãnh chủ thì mỗi một con đều có giá trên trời!
Còn Ngân Nguyệt Hung Lang là thú tướng cao cấp, chẳng những rất hiếm, mà còn là hoàng tộc nhà sói. Giá có thể so với một cấp lãnh chủ sơ cấp bình thường, cũng có thể bán được một cái giá trên trời!
– Mọi người ăn cơm nghỉ ngơi một chút, lát nữa phải đi bán rồi.
Cao Phong mỉm cười.
…
Sau khi ăn xong, sáu người tiểu đội Hỏa Chùy cùng nhau tìm đến chỗ người phụ trách liên minh HR tại đây, đem những vật liệu quá thú họ săn giết được bán cho đối phương. Ngoại trừ vật liệu của con Ngân Nguyệt Hung Lang ra, những cái khác đều bán sạch.
Trong biệt thự A9, đám người tiểu đội Hỏa Chùy đang vây quanh máy vi tính tiền chia tiền.
– La Phong thu thập được khá nhiều quái thú cấp thú binh, chủ yếu là cấp G và cấp F. Mỗi một con vật liệu quái thú cấp thú binh, chia đều ra thì trung bình 6000 đồng một con. Quái thú cấp thú binh bình thường, La Phong được 12 vạn đồng.
Đội trưởng phân chia tiền bạc.
– Ngụy Thiết thu thập tổng cộng 12 loại vật liệu quái thú cấp thú binh bình thường, đều là cấp F, chia đều chừng 8000, tổng giá trị ước chừng 10 vạn đồng.
– Ngụy Thanh, thu thập quái thú cấp thú binh bình thường…
– Trương Khoa, thu thập vật liệu quái thú cấp thú binh bình thường, tổng cộng 11 loại…
Sáu người tiểu đội Hỏa Chùy, nhanh chóng phân chia tiền bán vật liệu cấp thú binh bình thường.
– Tốt lắm, sau đây là phân phối quái thú cấp thú tướng. Vật liệu toàn thân con quái thú Song Vĩ Hổ Miêu, giá tổng cộng bán được 1200 vạn.
Cao Phong nhìn về phía mọi người.
– Trong quá trình săn bắn, ta đánh là chính. Nếu không có gì bất ngờ, tiền bán con Song Vĩ Hổ Miêu ta hẳn sẽ lấy sáu thành. Nhưng… trong quá trình săn bắn, đầu tiên là lọt vào đám thú công kích, do La Phong cứu mọi người ra! La Phong có tác dụng rất lớn. Còn Trương Khoa trọng thương, hắn đã bị tàn tật, do đó con quái thú cấp thú tướng này, Trương Khoa lấy sáu thành, ta 1 thành, La Phong một thành rưỡi, Ngụy Thiết huynh đệ và Trần Cốc, đều lấy nửa thành!
– Mọi người không ý kiến gì chứ?
Cao Phong nói.
– Không có ý kiến gì.
La Phong cũng gật đầu.
Quy củ của tiểu đội võ giả, nếu một trận, ai vì trận này mà tàn tật, thì sáu thành thu hoạch trận này quy cho người ấy. Kỳ thật coi như có tính chất “trợ giúp”.
– Do đó, trong 1200 vạn, 720 vạn cho Trương Khoa, La Phong 180 vạn. Ta 120 vạn, ba người Trần Cốc, các cậu mỗi người 60 vạn.
Cao Phong nhập dữ liệu xong rồi nói tiếp.
– Con quái thú Hổ Ngao Khuyển giết trên đường trở về, bán được 1000 vạn. Trận này tất cả mọi người xuất lực không ít, ta và La Phong chiếm ba thành, Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cùng với Trương Khoa, mỗi người lấy một thành. Không ý kiến gì chứ?
Mọi người đều gật đầu.
Trương Khoa kỳ thật trận cuối cùng không xuất lực, nhưng mọi người cũng coi như trợ giúp hắn. Trương Khoa cũng không nói thêm gì nữa… Tiểu đội võ giả vẫn rất có tính người.
– Ta, La Phong được 300 vạn, những người khác mỗi người 100 vạn.
Cao Phong mỉm cười.
– Con cuối cùng, chính là Thị Huyết Thản Khắc (Xe Tăng Khát Máu) có giá bán cao nhất, đạt tới con số 1600 vạn. Trần Cốc có cống hiến lớn nhất, một súng bắn chết, chiếm sáu thành! Những người khác cống hiến tương đương, La Phong, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, Trương Khoa mỗi người một thành. Ta coi như không có.
Nếu nói trong chiến đội ai có tiền nhất, tự nhiên là Cao Phong rồi.
Bình thường săn bắn quái thú cấp chiến tướng, Cao Phong cơ hồ là chủ lực. Do đó nhiều năm qua, Cao Phong có rất nhiều tiền bạc, cao hơn gấp mấy lần thậm chí mười lần những người khác.
Do đó, bình thường khi không bỏ bao nhiêu khí lực, Cao Phong đều rất khiêm nhường.
– Nói cách khác, Trần Cốc được chia 960 vạn, Trương Khoa, La Phong, Ngụy Thanh, Ngụy Thiết đều là 160 vạn.
– Tính tổng.
– Trần Cốc được 1126 vạn, La Phong được 652 vạn, ta là 420 vạn, Trương Khoa 991 vạn, Ngụy Thiết 330 vạn, Ngụy Thanh 332 vạn.
Cao Phong báo mức phân phối cuối cùng, rồi cười to.
– Đương nhiên chúng ta còn có một bảo vật là thân thể con Ngân Nguyệt Hung Lang với giá trên trời, nó tuyệt đối có thể bán được với một cái giá cao ngất ngưởng!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!