Ngày bảy tháng mười năm 2056, thứ bảy, năm đội viên tiểu đội Hỏa Chùy hẹn gặp nhau ở Thương Thành Liên Minh HR.
Buổi sáng.
Một chiếc xe thể thao với những đường cong tuyệt đẹp, tỏa ra một khí tức mê người từ từ chạy lướt vào quảng trường Thương Thành Liên Minh HR, dừng thẳng trước cửa đại sảnh building HR cao chọc trời. La Phong, Trần Cốc mặc quần áo rất đơn giản xuống xe, được người mở cửa đón vào lầu một đại sảnh.
– Được rồi, xin tiên sinh chờ một chút.
La Phong vừa vào đại sảnh, liếc mắt đã thấy xa xa trên quầy rượu, Từ Hân mặc đồng phục làm việc áo sơ-mi màu trắng đầy nữ tính đang mỉm cười với một vài vũ giả, đột nhiên trong lúc vô tình nàng thấy đi có người đi về phía quầy rượu. Ngẩng đầu nhìn kỹ, trong mắt Từ Hân cũng không khỏi lóe lên vẻ kinh hỷ.
– La Phong.
Từ Hân cười chào.
– Từ Hân.
La Phong cười tới bên quầy rượu.
– Cho ta chén trà Phổ Nhị đi. Được rồi, có thời gian chứ? Bạn học cũ chúng ta tâm sự nhé?
Từ Hân hơi chần chờ một chút, rồi cười cười dặn dò người phục vụ bên cạnh, sau đó rời khỏi quầy rượu cười nói:
– Hôm nay bên này cũng không có nhiều khách lắm, không quá bận. Đi thôi, La Phong, chúng ta qua bên kia tâm sự.
Lúc này Trần Cốc đang ngồi ở ghế sofa xa xa giơ ngón tay cái lên với La Phong.
Đi tới một góc an tĩnh, hai người La Phong, Từ Hân cùng ngồi đối diện nhau.
– La Phong, lần trước bạn đi khu hoang dã thì trở về lúc nào thế? Mới vừa về không lâu à?
Từ Hân lẳng lặng ngồi đó, bưng một chén trà, lá trà màu xanh biếc làm cả chén trà trong suốt cũng nhiễm một chút lục quang.
– Đã về được mấy ngày rồi.
La Phong trả lời.
Từ Hân khẽ mỉm cười, không kìm được cười nói:
– Về lâu như vậy rồi mà bạn lại không đến thăm bạn học cũ. Có phải là… xem thường bạn học cũ không? Mình học ba năm trong trường trung học, trong số những bạn học cũ, cũng chỉ có La Phong là trở thành võ giả thôi. Mình có thể tưởng tượng sẽ có một ngày La Phong thanh danh đại chấn, mình cũng cũng sẽ khoe với người ngoài chứ.
– Ha ha, Từ Hân, bạn bây giờ học đại học nào thế?
La Phong mở lời hỏi.
La Phong, Từ Hân hai người cứ ngồi đó, tùy ý tán gẫu, đàm luận tình hình cuộc sống của nhau bây giờ. Mặc dù La Phong yêu thầm Từ Hân, Từ Hân cũng biết La Phong thích mình… nhưng hai người đều không hể muốn tiến thêm một bước, chỉ nói chuyện bâng quơ thế thôi.
Nhìn như nói chuyện phiếm, nhưng La Phong cũng thật ra đã thỏa mãn rồi.
…
Lúc này, từ cửa thang máy chợt đi ra một thanh niên mặc áo sơ-mi màu đen, quân tây màu đen. Hắn liếc mắt nhìn đã thấy hai người Từ Hân, La Phong ở góc quầy rượu.
“Tiểu Hân nói chuyện phiếm với ai thế nhỉ?” Thanh niên đó nhíu mày, nhìn lại. “Hình như là… La Phong, một trong ba học viên cao cấp học cùng trường trung học với Tiểu Hân?” Đối với ngôi trường trung học mà Từ Hân học, hắn hiểu rất rõ. Còn mấy người có danh khí khá lớn như La Phong, Trương Hạo Bạch, hắn cũng đã từng đọc tư liệu rồi.
Thanh niên lộ ra nụ cười lạnh: “Mấy hôm trước, lúc ăn cơm ở nhà, tiểu Hân còn nhắc tới La Phong. Thì ra hai người bọn họ vẫn còn liên lạc.”
Thanh niên đó đi đến cạnh quầy rượu, lặng lẽ ngồi xuống.
—– o O o —–
La Phong cảm thấy mình và Từ Hân nói chuyện rất vui vẻ. Rồi quầy rượu bên kia tựa hồ có người gọi Từ Hân. Từ Hân đứng lên, áy náy nói:
– La Phong, xin lỗi, mình bận một chút.
– Đừng để ý tới mình.
La Phong cười.
– Tiểu Hân, vị này là bằng hữu của em à?
Lúc này có một tiếng đàn ông chợt vang lên. La Phong quay đầu thấy một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, hơi có nét giống Từ Hân đang đứng bên cạnh, hắn cười nhìn về phía Từ Hân, lại mỉm cười nhìn về phía La Phong. Từ Hân kinh hỷ nói:
– Anh, hôm nay anh cũng tới Thương Thành à? Đây là bạn học cũ của em, La Phong. Anh, em bận một chút, anh có thể tiếp chuyện với La Phong chứ?
– Được
Thanh niên cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía La Phong.
– La Phong xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi là anh trai của Từ Hân, Từ Cương.
Ca ca?
Nếu mình có thể theo đuổi được Từ Hân, vậy không phải đây chính là anh rể sao?
– Xin chào.
La Phong cũng đứng lên bắt tay đối phương.
– Xin chào, La Phong.
Từ Cương cười ngồi xuống.
– Tôi sớm nghe nói về đại danh của La Phong rồi, em gái tôi lúc còn học ở trường trung học, nghe nói lúc đó tổng cộng mới có ba học viên cao cấp của Võ Quán, mà cậu lại là một người trong số đó! Hơn nữa tôi còn nghe em gái tôi nói, cậu bây giờ đã là võ giả chính thức rồi?
La Phong cười gật đầu.
– A, rõ là tài ba, võ giả 18 tuổi tròn.
Từ Cương tán thưởng một tiếng, rồi cười.
– Em gái tôi lúc còn ở trường, có phải là rất kém cỏi không?
– Cũng rất kém, không ai nhìn ra nhà nàng có tiền cả.
La Phong cũng cười phá lên. Từ Hân lúc trước đích xác là một cô gái mộc mạc lặng lẽ.
Từ Cương chợt nở nụ cười:
– Ha ha, kỳ thật cũng vì ông nội của ta lo rằng Đại tiểu thư trong nhà bị nuông chiều quá, do đó lúc trước thật sự bắt muội muội học trong trường học bình thường, mà không phải là trường quý tộc. Để nàng cảm thụ cuộc sống với quần chúng bình thường một chút! Bây giờ xem ra, em gái tôi có biểu hiện rất khá.
La Phong nhíu mày, Đại tiểu thư gia tộc? Từ Hân là Đại tiểu thư của Từ gia à, mình sớm nên biết chứ.
– Muội muội không nói với cậu về tình huống trong nhà sao?
Từ Cương nghi hoặc hỏi.
– Không nói, nhưng tôi biết, Từ gia mà.
La Phong mỉm cười rất bình tĩnh.
– Đây là một trong mười hai đại gia tộc tập đoàn tài chính quốc nội tham gia lập ra liên minh HR.
La Phong đã cảm giác được thâm ý ẩn chứa trong lời nói của Từ Cương. Từ Cương không chủ động nói, thật sự thông qua chủ đề khác mà dẫn dắt câu chuyện
Từ Hân là Đại tiểu thư Từ gia!
– À, cậu biết rồi.
Từ Cương cảm khái nói:
– Kỳ thật đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc. Tỷ như việc hôn nhân đại sự. Có đôi khi không thể như mình mong muốn được. Giống như em gái tôi bây giờ có không ít thanh niên xuất sắc theo đuổi. Tỷ như Vương Hưng Bình ở Kinh Đô thành, còn có võ giả cấp chiến tướng trung cấp năm nay 21 tuổi ở Giang Nam thành tên là ‘ Quách Hải ‘.
La Phong giật mình.
Người khác theo đuổi Từ Hân?
– Tên Quách Hải đó thật là mặt dày.
Từ Cương lắc đầu rủa:
– Không phải chỉ là một võ giả cấp chiến tướng sao? Hắn thật sự nghĩ rằng hắn là thứ gì chứ? Từ gia tôi có vị trí cực cao trên thế giới, sao có thể dễ dàng gả Đại tiểu thư của gia tộc cho một võ giả ăn bữa hôm lo bữa mai chứ? Không biết chừng võ giả ngày nào đó đã chết queo ở ngoài khu hoang dã rồi.
La Phong nhướng mày.
– La Phong, cậu có thấy tôi nói đúng không? Võ giả hành tẩu bên bờ sinh tử, không biết khi nào thì chết, gia tộc tôi sao có thể gả Đại tiểu thư trong gia tộc cho võ giả được, đúng không?
Từ Cương cười hỏi. Vừa thấy vẻ mặt La Phong, hắn vội cười nói:
– À, cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi không có ý nói cậu.
La Phong cảm thấy rất giận.
Không nói mình?
Tên Từ Cương cái gì không nói, lại nói đề tài này, rõ ràng là nói cho mình nghe. Đại tiểu thư Từ gia nhà hắn không thể kết hôn với một võ giả không biết khi nào thì chết. Do đó, La Phong ngươi cũng đừng có mà tự mình đa tình nữa.
– Kỳ thật.
Từ Cương cảm khái.
– Khi so sánh, tôi có điều khoái tên Vương Hưng Bình hơn. Vương Hưng Bình là đại thiếu gia của hệ chính, thuộc Vương gia ở Kinh Đô thành. Vương gia có của cải rất lớn, mỗi ngày chỉ cần phát ra mệnh lệnh, đã có thể làm không ít võ giả lao tới cống hiến sức lực, còn mình thì không cần phải mạo hiểm sinh tử.
– Người làm anh, đương nhiên hy vọng em gái có thể có được một cuộc sống an ổn.
Từ Cương cảm thán một tiếng.
– So với võ giả thì đại thiếu gia của một gia tộc lớn có nhiều của cải, nếu cưới muội muội ta mới được xem như môn đăng hộ đối.
– Võ giả?
– Đối với những gia tộc nhất đẳng như Vương gia và Từ gia ta, có ai mà dưới trướng không có hàng đám võ giả cấp chiến tướng chứ? Chứ đừng nói tới hằng hà sa số võ giả cấp chiến sĩ.
Từ Cương lắc đầu cười. Trong ngữ khí Từ Cương hiển nhiên coi thường võ giả, hắn càng khinh thường võ giả cấp chiến sĩ hơn nữa.
Hắn có tiền!
Liên minh HR, một trong mười hai đại gia tộc tập đoàn tài chính Hoa Hạ Quốc, đích xác khống chế vô số võ giả cấp chiến tướng, thậm chí rất nhiều võ giả cấp chiến sĩ.
– La Phong.
Từ xa chợt có tiếng gọi.
La Phong quay đầu lại, thấy đội trưởng Cao Phong, Ngụy gia huynh đệ đã tới, đang ngồi cùng Trần Cốc. La Phong cười chào:
– Đội trưởng, em tới ngay.
– Từ Cương Từ thiếu gia.
La Phong cười nhìn Từ Cương.
– Hả?
Từ Cương khẽ mỉm cười.
Kỳ thật lúc trước nói nhiều như vậy, Từ Cương tin rằng đối phương hẳn phải rất minh bạch ý mình. Gia tộc mình đến cả vũ giả mới 21 tuổi đã là chiến tướng trung cấp cũng không coi trọng. La Phong ngươi, một người vừa mới thành võ giả nên tự mình hiểu lấy một chút, đừng tới làm phiền muội muội nhà ta.
– Từ Cương Từ thiếu gia, Từ gia các anh quả là lợi hại, có thể khống chế một đám võ giả cấp chiến tướng.
La Phong mỉm cười nói:
– Nhưng, không biết Từ gia các ngươi, có thể làm một chiến thần cường giả, muốn gọi tới là tới, muốn đuổi đi là đi không?
Từ Cương giật mình.
Chiến thần cường giả sao? Giang Nam thành có bao nhiêu người? Từ gia nhà hắn cũng có cường giả cấp chiến thần, nhưng cũng là vì Từ gia nhà hắn bỏ vô số tiền bạc, dùng các hình thức giao tình lôi kéo đối phương mà thôi.
– Không biết, Từ gia các anh có gặp mặt những nhân vật vượt qua cả cấp chiến thần chưa?
La Phong lại hỏi.
Từ Cương sắc mặt rất khó coi.
Tồn tại vượt qua cả cấp chiến thần, là bọn người đệ nhất cường giả thế giới ‘Hồng’. Đó là những tồn tại ngang hàng với một quân đội quốc gia. Hắn chỉ là một tập đoàn tài chính gia tộc, cho dù muốn gặp đệ nhất cường giả đứng trên đỉnh cao thế giới cũng không có tư cách. Chứ đừng nói so được với cường giả bực này.
So với tồn tại đỉnh cao như ‘Hồng’, ‘ Lôi Thần ‘, Từ gia chỉ là một con kiến!
– Từ Cương Từ thiếu gia. Chúng ta cũng coi như bằng hữu, ta nhắc ngươi một câu… đừng xem thường võ giả.
La Phong nhìn Từ Cương. Từ Cương không nể mặt mình, mình hà tất phải nể tình đối phương?
Nói xong La Phong quay đầu bước đi.
—– o O o —–
Trong đại sảnh máy điều hòa không khí rất mát, tiếng nhạc nhu hòa như khe nước chảy, nhưng trong lòng La Phong lại đang như bốc lửa.
“Những gia tộc nhất đẳng như Vương gia và Từ gia chúng tôi, có gia tộc nào mà dưới trướng không có một đám võ giả cấp chiến tướng? Chứ đừng nói là hằng hà sa số vũ giả cấp chiến sĩ.”
Lời nói của Từ Cương không ngừng vang vọng trong đầu La Phong.
“Từ Cương!”
“Ngươi nói nhiều như vậy, không phải muốn cho ta biết khó mà lui sao, không theo đuổi muội muội ngươi sao?”
Ánh mắt La Phong trở nên lạnh buốt. “Yên tâm, La Phong ta đời này nhất định sẽ bước trên đỉnh cao vũ giả! Cường giả mà quân đội chính phủ cũng phải đối đãi ngang hàng! Đến lúc đó ta muốn cho Từ gia ngươi tươi cười mà nghênh đón ta tới Từ gia của ngươi!”
Hắn đương nhiên muốn theo đuổi Từ Hân…
Nhưng, hắn còn muốn Từ gia phải tươi cười mà hoan nghênh, cúi đầu nhiệt tình tiếp đãi mình!
“Võ giả, mới là sức mạnh cao nhất trên thế giới này!”
“Tập đoàn tài chính gia tộc, trước mặt võ giả cường đại nhất, cũng chỉ là thứ cặn bã!”
Lúc này!
Buổi sáng ngày bảy tháng mười năm 2056!
La Phong và Từ Cương lần đầu tiên tiếp xúc, khiến dã tâm của La Phong rốt cục bắt đầu nảy nở!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Ngày bảy tháng mười năm 2056, thứ bảy, năm đội viên tiểu đội Hỏa Chùy hẹn gặp nhau ở Thương Thành Liên Minh HR.
Buổi sáng.
Một chiếc xe thể thao với những đường cong tuyệt đẹp, tỏa ra một khí tức mê người từ từ chạy lướt vào quảng trường Thương Thành Liên Minh HR, dừng thẳng trước cửa đại sảnh building HR cao chọc trời. La Phong, Trần Cốc mặc quần áo rất đơn giản xuống xe, được người mở cửa đón vào lầu một đại sảnh.
– Được rồi, xin tiên sinh chờ một chút.
La Phong vừa vào đại sảnh, liếc mắt đã thấy xa xa trên quầy rượu, Từ Hân mặc đồng phục làm việc áo sơ-mi màu trắng đầy nữ tính đang mỉm cười với một vài vũ giả, đột nhiên trong lúc vô tình nàng thấy đi có người đi về phía quầy rượu. Ngẩng đầu nhìn kỹ, trong mắt Từ Hân cũng không khỏi lóe lên vẻ kinh hỷ.
– La Phong.
Từ Hân cười chào.
– Từ Hân.
La Phong cười tới bên quầy rượu.
– Cho ta chén trà Phổ Nhị đi. Được rồi, có thời gian chứ? Bạn học cũ chúng ta tâm sự nhé?
Từ Hân hơi chần chờ một chút, rồi cười cười dặn dò người phục vụ bên cạnh, sau đó rời khỏi quầy rượu cười nói:
– Hôm nay bên này cũng không có nhiều khách lắm, không quá bận. Đi thôi, La Phong, chúng ta qua bên kia tâm sự.
Lúc này Trần Cốc đang ngồi ở ghế sofa xa xa giơ ngón tay cái lên với La Phong.
Đi tới một góc an tĩnh, hai người La Phong, Từ Hân cùng ngồi đối diện nhau.
– La Phong, lần trước bạn đi khu hoang dã thì trở về lúc nào thế? Mới vừa về không lâu à?
Từ Hân lẳng lặng ngồi đó, bưng một chén trà, lá trà màu xanh biếc làm cả chén trà trong suốt cũng nhiễm một chút lục quang.
– Đã về được mấy ngày rồi.
La Phong trả lời.
Từ Hân khẽ mỉm cười, không kìm được cười nói:
– Về lâu như vậy rồi mà bạn lại không đến thăm bạn học cũ. Có phải là… xem thường bạn học cũ không? Mình học ba năm trong trường trung học, trong số những bạn học cũ, cũng chỉ có La Phong là trở thành võ giả thôi. Mình có thể tưởng tượng sẽ có một ngày La Phong thanh danh đại chấn, mình cũng cũng sẽ khoe với người ngoài chứ.
– Ha ha, Từ Hân, bạn bây giờ học đại học nào thế?
La Phong mở lời hỏi.
La Phong, Từ Hân hai người cứ ngồi đó, tùy ý tán gẫu, đàm luận tình hình cuộc sống của nhau bây giờ. Mặc dù La Phong yêu thầm Từ Hân, Từ Hân cũng biết La Phong thích mình… nhưng hai người đều không hể muốn tiến thêm một bước, chỉ nói chuyện bâng quơ thế thôi.
Nhìn như nói chuyện phiếm, nhưng La Phong cũng thật ra đã thỏa mãn rồi.
…
Lúc này, từ cửa thang máy chợt đi ra một thanh niên mặc áo sơ-mi màu đen, quân tây màu đen. Hắn liếc mắt nhìn đã thấy hai người Từ Hân, La Phong ở góc quầy rượu.
“Tiểu Hân nói chuyện phiếm với ai thế nhỉ?” Thanh niên đó nhíu mày, nhìn lại. “Hình như là… La Phong, một trong ba học viên cao cấp học cùng trường trung học với Tiểu Hân?” Đối với ngôi trường trung học mà Từ Hân học, hắn hiểu rất rõ. Còn mấy người có danh khí khá lớn như La Phong, Trương Hạo Bạch, hắn cũng đã từng đọc tư liệu rồi.
Thanh niên lộ ra nụ cười lạnh: “Mấy hôm trước, lúc ăn cơm ở nhà, tiểu Hân còn nhắc tới La Phong. Thì ra hai người bọn họ vẫn còn liên lạc.”
Thanh niên đó đi đến cạnh quầy rượu, lặng lẽ ngồi xuống.
—– o O o —–
La Phong cảm thấy mình và Từ Hân nói chuyện rất vui vẻ. Rồi quầy rượu bên kia tựa hồ có người gọi Từ Hân. Từ Hân đứng lên, áy náy nói:
– La Phong, xin lỗi, mình bận một chút.
– Đừng để ý tới mình.
La Phong cười.
– Tiểu Hân, vị này là bằng hữu của em à?
Lúc này có một tiếng đàn ông chợt vang lên. La Phong quay đầu thấy một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, hơi có nét giống Từ Hân đang đứng bên cạnh, hắn cười nhìn về phía Từ Hân, lại mỉm cười nhìn về phía La Phong. Từ Hân kinh hỷ nói:
– Anh, hôm nay anh cũng tới Thương Thành à? Đây là bạn học cũ của em, La Phong. Anh, em bận một chút, anh có thể tiếp chuyện với La Phong chứ?
– Được
Thanh niên cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía La Phong.
– La Phong xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi là anh trai của Từ Hân, Từ Cương.
Ca ca?
Nếu mình có thể theo đuổi được Từ Hân, vậy không phải đây chính là anh rể sao?
– Xin chào.
La Phong cũng đứng lên bắt tay đối phương.
– Xin chào, La Phong.
Từ Cương cười ngồi xuống.
– Tôi sớm nghe nói về đại danh của La Phong rồi, em gái tôi lúc còn học ở trường trung học, nghe nói lúc đó tổng cộng mới có ba học viên cao cấp của Võ Quán, mà cậu lại là một người trong số đó! Hơn nữa tôi còn nghe em gái tôi nói, cậu bây giờ đã là võ giả chính thức rồi?
La Phong cười gật đầu.
– A, rõ là tài ba, võ giả 18 tuổi tròn.
Từ Cương tán thưởng một tiếng, rồi cười.
– Em gái tôi lúc còn ở trường, có phải là rất kém cỏi không?
– Cũng rất kém, không ai nhìn ra nhà nàng có tiền cả.
La Phong cũng cười phá lên. Từ Hân lúc trước đích xác là một cô gái mộc mạc lặng lẽ.
Từ Cương chợt nở nụ cười:
– Ha ha, kỳ thật cũng vì ông nội của ta lo rằng Đại tiểu thư trong nhà bị nuông chiều quá, do đó lúc trước thật sự bắt muội muội học trong trường học bình thường, mà không phải là trường quý tộc. Để nàng cảm thụ cuộc sống với quần chúng bình thường một chút! Bây giờ xem ra, em gái tôi có biểu hiện rất khá.
La Phong nhíu mày, Đại tiểu thư gia tộc? Từ Hân là Đại tiểu thư của Từ gia à, mình sớm nên biết chứ.
– Muội muội không nói với cậu về tình huống trong nhà sao?
Từ Cương nghi hoặc hỏi.
– Không nói, nhưng tôi biết, Từ gia mà.
La Phong mỉm cười rất bình tĩnh.
– Đây là một trong mười hai đại gia tộc tập đoàn tài chính quốc nội tham gia lập ra liên minh HR.
La Phong đã cảm giác được thâm ý ẩn chứa trong lời nói của Từ Cương. Từ Cương không chủ động nói, thật sự thông qua chủ đề khác mà dẫn dắt câu chuyện
Từ Hân là Đại tiểu thư Từ gia!
– À, cậu biết rồi.
Từ Cương cảm khái nói:
– Kỳ thật đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc. Tỷ như việc hôn nhân đại sự. Có đôi khi không thể như mình mong muốn được. Giống như em gái tôi bây giờ có không ít thanh niên xuất sắc theo đuổi. Tỷ như Vương Hưng Bình ở Kinh Đô thành, còn có võ giả cấp chiến tướng trung cấp năm nay 21 tuổi ở Giang Nam thành tên là ‘ Quách Hải ‘.
La Phong giật mình.
Người khác theo đuổi Từ Hân?
– Tên Quách Hải đó thật là mặt dày.
Từ Cương lắc đầu rủa:
– Không phải chỉ là một võ giả cấp chiến tướng sao? Hắn thật sự nghĩ rằng hắn là thứ gì chứ? Từ gia tôi có vị trí cực cao trên thế giới, sao có thể dễ dàng gả Đại tiểu thư của gia tộc cho một võ giả ăn bữa hôm lo bữa mai chứ? Không biết chừng võ giả ngày nào đó đã chết queo ở ngoài khu hoang dã rồi.
La Phong nhướng mày.
– La Phong, cậu có thấy tôi nói đúng không? Võ giả hành tẩu bên bờ sinh tử, không biết khi nào thì chết, gia tộc tôi sao có thể gả Đại tiểu thư trong gia tộc cho võ giả được, đúng không?
Từ Cương cười hỏi. Vừa thấy vẻ mặt La Phong, hắn vội cười nói:
– À, cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi không có ý nói cậu.
La Phong cảm thấy rất giận.
Không nói mình?
Tên Từ Cương cái gì không nói, lại nói đề tài này, rõ ràng là nói cho mình nghe. Đại tiểu thư Từ gia nhà hắn không thể kết hôn với một võ giả không biết khi nào thì chết. Do đó, La Phong ngươi cũng đừng có mà tự mình đa tình nữa.
– Kỳ thật.
Từ Cương cảm khái.
– Khi so sánh, tôi có điều khoái tên Vương Hưng Bình hơn. Vương Hưng Bình là đại thiếu gia của hệ chính, thuộc Vương gia ở Kinh Đô thành. Vương gia có của cải rất lớn, mỗi ngày chỉ cần phát ra mệnh lệnh, đã có thể làm không ít võ giả lao tới cống hiến sức lực, còn mình thì không cần phải mạo hiểm sinh tử.
– Người làm anh, đương nhiên hy vọng em gái có thể có được một cuộc sống an ổn.
Từ Cương cảm thán một tiếng.
– So với võ giả thì đại thiếu gia của một gia tộc lớn có nhiều của cải, nếu cưới muội muội ta mới được xem như môn đăng hộ đối.
– Võ giả?
– Đối với những gia tộc nhất đẳng như Vương gia và Từ gia ta, có ai mà dưới trướng không có hàng đám võ giả cấp chiến tướng chứ? Chứ đừng nói tới hằng hà sa số võ giả cấp chiến sĩ.
Từ Cương lắc đầu cười. Trong ngữ khí Từ Cương hiển nhiên coi thường võ giả, hắn càng khinh thường võ giả cấp chiến sĩ hơn nữa.
Hắn có tiền!
Liên minh HR, một trong mười hai đại gia tộc tập đoàn tài chính Hoa Hạ Quốc, đích xác khống chế vô số võ giả cấp chiến tướng, thậm chí rất nhiều võ giả cấp chiến sĩ.
– La Phong.
Từ xa chợt có tiếng gọi.
La Phong quay đầu lại, thấy đội trưởng Cao Phong, Ngụy gia huynh đệ đã tới, đang ngồi cùng Trần Cốc. La Phong cười chào:
– Đội trưởng, em tới ngay.
– Từ Cương Từ thiếu gia.
La Phong cười nhìn Từ Cương.
– Hả?
Từ Cương khẽ mỉm cười.
Kỳ thật lúc trước nói nhiều như vậy, Từ Cương tin rằng đối phương hẳn phải rất minh bạch ý mình. Gia tộc mình đến cả vũ giả mới 21 tuổi đã là chiến tướng trung cấp cũng không coi trọng. La Phong ngươi, một người vừa mới thành võ giả nên tự mình hiểu lấy một chút, đừng tới làm phiền muội muội nhà ta.
– Từ Cương Từ thiếu gia, Từ gia các anh quả là lợi hại, có thể khống chế một đám võ giả cấp chiến tướng.
La Phong mỉm cười nói:
– Nhưng, không biết Từ gia các ngươi, có thể làm một chiến thần cường giả, muốn gọi tới là tới, muốn đuổi đi là đi không?
Từ Cương giật mình.
Chiến thần cường giả sao? Giang Nam thành có bao nhiêu người? Từ gia nhà hắn cũng có cường giả cấp chiến thần, nhưng cũng là vì Từ gia nhà hắn bỏ vô số tiền bạc, dùng các hình thức giao tình lôi kéo đối phương mà thôi.
– Không biết, Từ gia các anh có gặp mặt những nhân vật vượt qua cả cấp chiến thần chưa?
La Phong lại hỏi.
Từ Cương sắc mặt rất khó coi.
Tồn tại vượt qua cả cấp chiến thần, là bọn người đệ nhất cường giả thế giới ‘Hồng’. Đó là những tồn tại ngang hàng với một quân đội quốc gia. Hắn chỉ là một tập đoàn tài chính gia tộc, cho dù muốn gặp đệ nhất cường giả đứng trên đỉnh cao thế giới cũng không có tư cách. Chứ đừng nói so được với cường giả bực này.
So với tồn tại đỉnh cao như ‘Hồng’, ‘ Lôi Thần ‘, Từ gia chỉ là một con kiến!
– Từ Cương Từ thiếu gia. Chúng ta cũng coi như bằng hữu, ta nhắc ngươi một câu… đừng xem thường võ giả.
La Phong nhìn Từ Cương. Từ Cương không nể mặt mình, mình hà tất phải nể tình đối phương?
Nói xong La Phong quay đầu bước đi.
—– o O o —–
Trong đại sảnh máy điều hòa không khí rất mát, tiếng nhạc nhu hòa như khe nước chảy, nhưng trong lòng La Phong lại đang như bốc lửa.
“Những gia tộc nhất đẳng như Vương gia và Từ gia chúng tôi, có gia tộc nào mà dưới trướng không có một đám võ giả cấp chiến tướng? Chứ đừng nói là hằng hà sa số vũ giả cấp chiến sĩ.”
Lời nói của Từ Cương không ngừng vang vọng trong đầu La Phong.
“Từ Cương!”
“Ngươi nói nhiều như vậy, không phải muốn cho ta biết khó mà lui sao, không theo đuổi muội muội ngươi sao?”
Ánh mắt La Phong trở nên lạnh buốt. “Yên tâm, La Phong ta đời này nhất định sẽ bước trên đỉnh cao vũ giả! Cường giả mà quân đội chính phủ cũng phải đối đãi ngang hàng! Đến lúc đó ta muốn cho Từ gia ngươi tươi cười mà nghênh đón ta tới Từ gia của ngươi!”
Hắn đương nhiên muốn theo đuổi Từ Hân…
Nhưng, hắn còn muốn Từ gia phải tươi cười mà hoan nghênh, cúi đầu nhiệt tình tiếp đãi mình!
“Võ giả, mới là sức mạnh cao nhất trên thế giới này!”
“Tập đoàn tài chính gia tộc, trước mặt võ giả cường đại nhất, cũng chỉ là thứ cặn bã!”
Lúc này!
Buổi sáng ngày bảy tháng mười năm 2056!
La Phong và Từ Cương lần đầu tiên tiếp xúc, khiến dã tâm của La Phong rốt cục bắt đầu nảy nở!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!