Thông Điệp Cuối Cùng - Chương 15: Nghi phạm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thông Điệp Cuối Cùng


Chương 15: Nghi phạm


Tôi bước ra khỏi câu lạc bộ Swim rồi
phóng xe về quán ‘quê hương”. Sáng nay là ngày nghỉ nên tôi đi bơi hơi trễ. Sau lưng tôi là tên nhóc Cao Kì đang đeo cái ba lô sau lưng. Thằng nhóc với tới trước
hỏi.

– Sao hôm nay không phải là Opportunità hả
anh?

Vẫn không quay lại phía
sau, tôi chăm chú lái xe rồi trả lời. – Hôm nay có cuộc hẹn quan trọng hơn.

Thằng nhóc hôm nay tự dưng đeo thêm đôi kính cận làm tôi thấy phát cười. –Mà sao hôm nay nhóc lại đeo kính thế?

– Như thế này cho ra tầm tri thức, anh không thấy một chuyên
viên mật mã là phải có dáng
vóc như em sao?

Tôi phì cười, tôi vừa mới giao cho nó đoạn mật mã, chưa giải
ra nó đã lên mặt. Tuy thế, tôi
vẫn tin tưởng vào tài
năng của thằng nhóc nhỏ tuổi này. Lần trước chính nó cũng giải ra một đoạn mật
mã giúp tôi lần tìm ra địa
điểm hành quyết tiếp theo của tên giết người hàng loạt. Đoạn mật mã này vốn nhân viên bên tôi cũng chịu thua. Nó tuy
rằng không học được nhiều nhưng lại có hiểu biết về Internet và chỉ số IQ khá
cao, chính điều này làm tôi tin tưởng ở nó. Sau lần giải mã đó, nó được mấy sếp trong nghành tổ chức kiểm tra
IQ, chính tôi cũng khá bất ngờ khi chỉ số IQ của nó lên đến 160. Điều này làm tôi
thấy tự hào với anh em trong nghành.

Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ sáng. Tôi tăng tốc để cho đúng giờ hẹn, vốn tôi hẹn với Phương Uyên lúc 10 giờ nhưng mọi khi cô vẫn cho tôi leo cây 15 phút. –Chắc đến trể 10 phút là vừa đúng giờ.
–Tôi thầm nghĩ.

Chiếc xe lao nhanh qua từng
con phố. Tôi dừng xe trước quán, Bên kia đường thằng nhỏ bán báo hôm trước tôi gặp trước quán đang kèo khách. Tôi cảm thấy nó khá quen thuộc,
tôi chăm chú theo dõi từng hành động của nó. –Phải chăng mình
đã gặp nó ở đâu đó. –Tôi thầm nghĩ.

Thấy tôi nhìn chăm chú, thằng
nhóc có vẻ sợ hãi rồi phớt lờ. Nó từ từ lui vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

– Sao thế anh. – Kì hỏi qua vai tôi. –Sao
anh không dắt xe vào quán.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi thả chiếc Sirius của mình xuống
bên hè đường mà quên cả bật chân chóng rồi phóng về phía thằng nhóc bán báo đó.
Chếc xe ngã xuống, mất đà thằng Kì ngã theo chiếc xe. Tiếng nó còn la ôi ối sau
lưng tôi.

– Chuyện gì vậy.

Phương Uyên từ sau lưng chạy tới
hỏi thằng Kì.

Thấy cô mặc bộ sắc phục,
Kì có vẻ hơi hoảng
sợ vì nó vốn không biết cô là
người mà tôi hẹn gặp. –Em, em không biết gì đâu nhé. Xe xe là của…

Chưa nói hết câu Uyên phóng xe lại
con hẻm. Một suy nghĩ thoáng
qua trong chốc lát, cô rồ ga cho chiếc xe chạy đi sau lưng tôi.

– Này, đứng lại.

Tôi vừa hét to vừa chạy theo
thằng nhóc. Vốn lúc nãy khoảng cách đã khá xa và địa bàn ở đây không quen thuộc,
khoảng cách của tôi và thằng nhóc ngày càng cách xa. Con hẻm khá ngoằn nghèo, nhiều
ngõ cụt làm tôi không thể định
hướng thằng nhóc đang chạy hướng nào.

Được một đoạn tôi đứng lại thở dốc, bao
quanh là 4 ngã đường, tôi không thể biết được thằng nhóc đã chạy hướng nào. Vừa nhìn qua bên phải, tôi thấy thằng nhóc chạy
vụt qua, trên tay vẫn cầm sấp báo. –Đứng lại. Cảnh sát đây.

Tôi nói và chạy theo thằng
nhóc. Lần này tôi bám theo nó khá sát nó, tôi không còn bị nó cắt đuôi nữa, qua
mỗi ngã rẽ khoảng cách của tôi và nó càng ngày càng thu hẹp lại. Tới một con
ngõ cụt, phía sau được rào lưới B40 cao đến phả đầu, thằng nhóc đứng lại thở dốc. Tôi chạy theo đến
sau.

– Hết đường nhé.

Vừa nói tôi cũng vừa thở
sau một cuộc rượt
đuổi đầy mệt nhọc. Chưa kịp nói câu tiếp theo thằng bé vứt đống báo xuống đất ,leo lên đống rác phía trước rồi phóng qua cái lưới
cao quá đầu làm tôi không thể đoán trước được. Tôi không hề nghĩ nó dám nhảy qua cái lưới cao đến cậy, chỉ một sơ xuất nhỏ thôi
cũng đủ đi cả hàm răng rồi.

Tôi cũng phóng qua cái lưới bám sát sau lưng
nó. Từ đầu hẻm bên
kia, chiếc Liberty xuất hiện chặn đầu thằng nhóc lại, nó giờ đang đứng giữa tôi và Phương Uyên. Tôi từ từ tiến lại phía nó.

– Sao mày lại bỏ chạy?

Thằng bé vẻ co ro, ép người
chặt vào tường che dấu đi nổi sợ hãi và muốn tỉm một điểm tựa. – Bởi vì em sợ…

– Sợ cái gì. –vừa nói tôi vừa lôi cổ áo nó
đẩy vào vách tường đối diện. Một tiếng uỵt phát ra khá
mạnh.

– Dừng tay lại đi. –Uyên kéo tay tôi ra
khỏi người thằng bé
rồi hỏi nó.
–Sao em lại bỏ chạy.

– Em em… thằng bé ấp úng.

Chưa để nó kịp nói hết câu Tôi chen ngang. – Mày sợ tao đúng không.

– Anh làm gì vậy.

– Chính nó đã đưa con dao cho vợ tôi hôm
vợ tôi chết, chính nó đã gửi con dao ấy cho tôi. Tôi nhận ra nó. –Tôi chỉ thẳng
vào thằng bé. – Về phường nói chuyện.

Nghe nói đến về phường, thằng
bé mặt tái xanh. Nó chắp tay lại van xin tôi. –Anh tha cho em, anh muốn gì em
cũng nói chỉ là anh đừng bắt em.

– Vậy mày nói đi, hôm đó ai sai mày đem
con dao đến cho tao? –Tôi gằn giọng.

Thằng bé mặt tái sanh,
hai tay vẫn còn chấp lại. –Em không biết con dao nào ạ?

Tôi chỉ tay thằng vào mặt
nó. –Con dao gói trong hộp quà ấy?

Thằng nhóc suy nghĩ rất
nhanh rồi trả lời ngay. – hộp quà ấy một kẻ lạ mặt bảo em đưa cho anh, em chỉ
nhận được chút tiền thôi ạ.

– Mày đang nói dối.

– Không, em không biết gì đâu ạ.

Thằng nhóc bắt đầu nhớ
lại buổi tối hôm ấy, dưới cái nóng gay gắt của mùa hè, nó đi ngang qua khu
chung cư cao cấp.

– Ai báo đây, báo mới ra lò đây.

– Ê nhóc. Từ góc cây ven đường, thằng bé thấy
có ai đó đang kêu mình, nó vội chạy lại về hướng ấy.

– Báo hả anh, anh muốn mua báo gì. Thanh
niên, pháp luật hay công an nhân dân. Hôm nay…

Lời nói của người lạ mặt cắt ngang lời nó.
–Muốn có tiền không.

– Ơ, ơ…Tiếng thằng bé ngập ngừng. –Tất nhiên là muốn.

– Vậy thì vào đây. –Vừa nói hắn vừa kéo thằng
bé vào trong góc tối. – Khi nào người đó đến, mày cầm cái này chạy đến đưa cho hắn rồi bảo
là có người gửi cho vợ hắn. Thế thôi.

Người lạ mặt rút từ mặt trong của
cái áo da ra đưa cho hắn một hộp quà dài, thon nhỏ. Hắn đưa cho thằng nhóc rồi
đưa thêm cho nó mấy tờ tiền.

– Nhưng phải đưa cho ai ạ? –Thằng bé hỏi.

– Chờ ở đây, khi nào hắn đến ta sẽ nói.

Thằng bé sốt ruột chờ
đợi. Nó giở mấy tờ tiền ra xem, phải đến 200 nghìn. Có đi bán báo cả đêm cũng
không được bao nhiêu tiền đó, thế là nó nhận luôn công việc. – Hắn tới rồi.

Vừa nói người lạ mặt còn chỉ tay vào một người đàn ông đi xe máy, người đó
vừa xuống xe dắt vào cổng. Thấy vậy nó chạy qua đường và làm theo mệnh lệnh của
người đó.

“Mọi chuyện chỉ có vậy thôi
ạ. Anh đừng bắt em.”

– Vậy sao thấy tao mày lại chạy. –Tôi nói.

Thằng bé ấp úng. Vì vì…

Tôi kéo tay Phương Uyên ra rồi thọc tay vào túi nó, lục túi áo rồi đến túi quần. Thấy
có gì đó cộm cộm, tôi rút ra.
Một số viên thuốc đã được đóng thành gói.

– Hóa ra mày sợ tao vì cái này đây à. Cái
gì đây?

– Là là…

Thằng bé chưa kịp nói Phương Uyên đã xen vào. –Là thuốc lắc. Nó đã được cấm
bán trên thị trường.

– Khá lắm. Giờ ta muốn biết người sai mày đưa cái hộp ấy cho tao
như thế nào, vóc dáng sao.

Thằng bé nhìn tôi trả
lời. –Ông ta cao to lắm, lúc đó trong bóng tối em cũng không nhìn rõ. Nhưng ông ta có mái tóc dài, phủ
gần hết đôi mắt.


Còn gì nữa không? –Tôi hét lớn.

– Hình như ông ta có một vết sạo đã bị mái tóc che gần hết bên má má…

– Má nào?

– Cháu không nhớ nữa ạ.

– Bây giờ thì về phường làm việc về tội buôn bán thuốc
trái phép.

Vừa nói tôi vừa lôi cổ thằng
bé đi, Phương Uyên cũng đi theo sau.

***

Trong không gian đẹp đẽ
của quán nước. Kì đang ngồi dùng cái lap top của nó. Đôi kính cận làm nó có vẻ
giống như một hacker
chuyên nghiệp hơn. Từ bên ngoài, tôi và Uyên đang đi vào, nó giơ tay cao để cho chúng tôi thấy vị trí của nó. Vừa mới ngồi vào bàn, Kì chỉ vào Phương Uyên rồi nói.

– Đây là bạn anh sao?

– Có gì không nhóc? –Uyên nói.

Thằng bé cười tít mắt, lộ
ra mấy vết chân chim.

– Không có gì, lúc nãy thấy chị mặc sắc
phục em tưởng…

Uyên cười khuẩy. Cô nói. –Tại chị mới
đi trực ở cơ quan về chưa kịp thay đồ đã tới đây rồi.

– Cô dùng gì?

– Một cam vắt đi.

– Không long island nữa sao. –Tôi hỏi như chế giễu.

Uyên cười nói. –Mới sáng mà.

Đang giữa trưa ít khách
nên quán phục vụ khá nhanh. Cô bé phục vụ đặt đồ uống xuống xong rồi cũng đi mất.

– Lúc nãy lúc tôi đang hung dữ với thằng
nhóc, cô lại nhẹ nhàng với nó. Cô phối hợp khá tốt đấy.

– Đó là biện pháp nghiệp vụ mà. Làm như thế nó sẽ thấy sợ anh hơn và
cảm giác an toàn hơn khi ở cạnh tôi. Nếu anh không hỏi được thông tin từ nó thì tôi sẽ nhẹ nhàng hỏi nó. Đó mới là nghiệp
vụ của cảnh sát.

– Cô có vẻ khá rành nhỉ. Chắc bên ma túy
của cô sử dụng nhiều lắm.

– Đương nhiên. –Uyên nhún vai. –Không nói
chuyện này nữa. Vậy là bây giờ anh đang nghi ngờ tên mặt thẹo đó.

Tôi ngã người ra sau ghế nói. –Đúng vậy.
Hắn xuất hiện trong đêm vợ tôi chết và theo miêu tả của Sơn thì hắn cũng chính là người đã vào cấm địa nhà cậu ta.

– Vậy hắn ta bây giờ đang là nghi can số
một.

Tôi nhớ lại kẻ đã đột nhập
vào nhà tôi mấy hôm trước. –Đúng vậy. Nhưng không biết hắn muốn gì ở tôi nữa. Hôm trước hắn đã
đột nhập vào nhà tôi và lục tung mọi thứ. Tôi còn bị hắn cho một đạp giờ con
đau đây này. –Vừa nói tôi lấy tay xoa ngực.

– Anh ổn chứ. Nghe nói anh là tinh anh của
đội hình sự, nếu hắn có thể làm bị thương anh như vậy thì tên này có thể là một tên sát thủ chuyên nghiệp lắm.

Tôi chăm điếu thuốc rồi nói tiếp. –Tôi
không quan tâm hắn có phải là sát thủ chuyên nghiệp hay không. Tôi chỉ quan tâm
hắn đang tìm kiếm thứ gì ở nhà
tôi thôi.

Uyên tỏ vẻ nghi ngờ. –Nhất
định vợ anh còn giữ một bí mật của tổ chức nên hắn ta mới mạo hiểm như vậy.

Tôi phà hơi thuốc vào không
khí, không biết vợ tôi còn một bí mật nào chưa được chúng lấy đi mà chúng lại mạo
hiểm đến nhà một cảnh sát hình sự như tôi.

Uyên suy nghĩ trong chốc
lát rồi nói. –Anh có nghĩ vợ anh có một tài khoản ngân hàng nào khác không hay
một nơi để gửi đồ
chẳng hạn.

– Không hề. –Tôi trả lời ngay. –Theo điều tra
thì cô ấy không có tài khoản ngân hàng nào khác và cũng không có bạn bè gì ở
đây cả. Tất cả tài liệu tại nơi làm việc chị đang giữ đấy thôi.

Uyên thở dài vẻ bất lực.
–Đúng vậy, nhưng không hề có tài liệu nào liên quan cả.

– Để tôi suy nghĩ lại đã, tạm thời tôi
nghĩ chưa ra hắn
đang tìm kiếm thứ gì.

Uyên gác chân phải lên
chân trái rồi cô nói tiếp. – Được rồi, anh cứ suy nghĩ. Hôm sau chúng ta sẽ theo
dõi một người. Biết
đâu tìm được ra tên sát thủ.

Tôi rít một hơi hết điếu thuốc. –Ý cô là …

– Là một người chúng ta đã biết trong tứ đại thiên vương.

– Hắn là ai?

– Cái đó anh sẽ biết sau.

– Nhưng trước hết tôi cần tìm hiểu về một người. Cô có quen ai làm ở tổng lãnh sự quán không? Tôi cần một cuộc hẹn.

Uyên ngồi thẳng dậy rồi
nói. –Anh đang nghi ngờ chính bạn thân mình ư?

– Không loại trừ bất cứ ai cả. Đó là nguyên
tắc làm việc của tôi. Hơn nữa, tôi thật sự muốn chứng minh là Sơn không liên
quan gì đến vụ này.

– Nhưng cậu ta có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng.

– Không, tôi không có ý nghi ngờ cậu ta
giết chú mình, rõ ràng chúng ta có tới ba xác chết.

Uyên suy ngẫm hồi lâu rồi
lên tiếng. –Anh muốn nói tên điên?

– Đúng vậy. –Tôi thản nhiên trả lời.

– Nhưng rõ
ràng anh đã nói với tôi là chính Sơn cho anh nghe cuộc nói chuyện này mà.

– Đúng vậy, nhưng biết đâu nó chính là cái
bẫy Sơn giăng ra cho
tôi, một cuộc điện thoại sắp đặt từ trước.

Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi.
–Anh có bằng chứng gì không.

Tôi ngã người dựa vào ghế rồi tiếp lời.
–Bên thiếu tá Trà cho tôi biết hiện trường nơi vụ việc xảy ra máu chảy rất
nhiều nhưng có một khoảng hình
vuông không dính máu nằm trên đường chảy của máu.

– Có nghĩa là có một vật gì đó đã bị lấy
đi khỏi hiện trường ư? –Uyên hỏi.

– Chính xác là có một vật nào đó đã bị lấy
đi khỏi hiện trường khi máu vừa khô lại. Nó là một vật hình khối chữ nhật có
chiều dài đường chéo khoảng 7 inch. Có thể là một cuốn sổ tay, một cái máy tính
bảng hay một vật gì đó tương tự.

– Từ từ đã nào. –vừa nói Uyên vừa lôi trong
cặp ra cuốn sổ tay và cây bút. –Tôi sẽ tốc kí lại, anh nói tiếp đi.

– Theo khám nghiệm sơ bộ thì Sơn đến đó đúng vào thời điểm tên điên chết hoặc vừa mới chết. Có hai trường
hợp xảy ra hoặc là Sơn đã giết
tên điên sau đó đồng bọn của Sơn đã đem vật ấy đi sau đó hoặc là Sơn không phải là kẻ giết người
nhưng cậu ta đã lấy cuốn sổ đi
để che giấu đi điều gì đó.

– Nhưng tại sao anh không nghĩ là kẻ giết người đã lấy đi vật ấy nhỉ. –Uyên tỏ vẻ phản bác.

– Tôi đã nói với cô rồi mà, theo khám
nghiệm tử thi thì thời gian Sơn đến chỉ có thể là trước hoặc vừa mới sau khi tên điên chết và chính Sơn
cũng khai rằng cậu ta đến khi tên điên vừa mới chết. Còn cuốn sổ đã được lấy đi khi máu đã khô.

Uyên ậm ừ như đã hiểu, cô không giỏi về những kiến thức chuyên môn
này bằng một cảnh sát của đội trọng án như tôi. Thấy
cô im lặng tôi tiếp lời.

– Tôi nghi ngờ tất cả. Tôi không cần phân
biệt là bạn hay thù. Tôi không chỉ nghi ngờ cậu ta giết tên điên mà còn nghi
ngờ cậu ta là một trong “tứ đại thiên vương” của Hội Tứ Hải. Hoặc nếu không phải vậy thì cậu ta việc gì phải giấu nó, để bảo vệ một
ai đó chăng?

Uyên im lặng,cô chưa hề nghĩ đến việc Sơn cũng là
một nghi phạm

trong chuyện này. Cô suy nghĩ hồi
lâu rồi lên tiếng. –Tôi có người bạn làm bên Tổng lãnh
sự quán. Có thể tôi sẽ sắp xếp được một cuộc hẹn vào chủ nhật, tức là ngày mai.

– Được rồi. Vừa rồi Sơn mới gửi cho tôi
đoạn mật mã trong bức
tranh phòng nạn nhân Dương Thành Văn trong tập tài liệu tôi đưa cô hôm. Cô ghi lại đi.

Sau khi tôi nói xong, Kì ngồi kế bên anh
quay cái lap-top về phía cô, trên đùi nó còn để tập giấy, là thành quả của nó từ
sáng tới giờ. Nhìn vào màn hình, Uyên ghi lại đoạn mật mã vào cuốn sổ tay.

Mắt phải

1010.5.99A.XXX.99.77A

3.A.99A.X.X.1010.A

Mắt trái

66A.A.77.9

4.9.JJ.(…)

Tôi giải thích. –Mỗi dấu
X sẽ là một kí tự con kí tự còn trống. –Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào màn
hình máy tính kí tự (…) rồi nói tiếp – còn đây là bao nhiêu kí tự không rõ nữa.

– Có lẽ tôi sẽ đưa cho bộ phận mật mã.

– Cũng được, nhưng vệ tinh của tôi cũng đã
suy nghĩ được một số ý tưởng.

– Vệ tinh của anh là ai? –Uyên có vẻ hơi ngơ ngác.

– Là cậu nhóc này.

Tôi nói trong khi Kì vẫn
loay hoay với các con số trong máy tính, nó có vẻ thích thú với trò này. Mọi
khi nó vẫn hay nói chuyện với tôi nhưng hôm nay từ sáng tới giờ nó vẫn
chưa nói gì, nó vẫn tập trung
hết mình.

– Phải chăng đây chính là cậu bé có chỉ số
IQ 160 đã từng phá chuyên án
giết người hàng loạt
nổi tiếng khắp nghành cảnh sát.

Tôi gật đầu. Nó làm tôi rất tự hào. –Đã tìm ra được gì
chưa.

Tôi nói với thằng nhóc.

– Anh làm em cứ như là thám tử đại tài như Sherlock
HOLMES hay là bậc thầy về mật mã
như Robert Langdon
không bằng.

Chuyên gia mật mã thì tôi
không dám công nhận nhưng một hacker chuyên nghiệp thì rất có thể vì tôi hiểu được khả năng IT
của nó.


Vậy có manh mối gì chưa. –Tôi hỏi.

Thấy Uyên chăm chú nhìn
mình nó nói như thể
hiện. –Trong đoạn mật mã xuất
hiện hai kí tự chữ đó là A và J. Anh có thể liên tưởng đến gì không?

Tôi lắc đầu. Thằng bé trả
lời. –Có thể là quân bài tây chăng.

– Nhưng không có các kí tự Q và K. –Tôi đáp lại.

– Có thể không cần dùng tới hoặc nó nằm trong
các kí tự bị mờ đi này.

– Tại sao em lại nghĩ đến bộ bài tây mà
không nghĩ đến thứ khác.

– Vì người ta hay dùng như vậy, đó là lí do các chữ cái khác không
xuất hiện.

Tôi gật đầu. Thằng nhóc
chỉ vào kí tự 1010 đầu tiên. –Còn cái này em nghĩ có thể là mười mười chứ không phải một không
một không?

– Tại sao?

– Vì nó liên quan đến bộ bài tây thì nhất
định phải có con mười.

– Còn gì nữa không. –Tôi hỏi.

– Tạm thời em chưa nghĩ ra được.

Uyên nhìn có rồi cười nhẹ, thật sự mà nói đối với
cô để giải mã được đoạn mật mã
này không thể trông chờ vào một cậu bé được. Cô không tin vào nó cho lắm. Cô tin
rằng đoạn mật mã năm nào nó giải ra cũng chỉ vì may mắn mà thôi.

Uyên đứng dậy. –Hẹn gặp
vào ngày mai.

-Hẹn gặp tại vào ngày mai. –Tôi trả lời.

Uyên ra về, tôi rút một điếu thuốc
nữa rồi bắt đầu hút. Kì vẫn chăm chú với đống mật mã của tôi. Không biết đã qua bao trang giấy nháp nhưng nó cứ ghi dài từng con số. Từ
trang này qua trang khác, cái trò
này có vẻ làm nó ưa thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN