Thông Điệp Cuối Cùng - Chương 2: Con chó săn trong truyền thuyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thông Điệp Cuối Cùng


Chương 2: Con chó săn trong truyền thuyết


– Bố, bố. Ai vậy, ai đang trong cấm địa
nhà ta vậy.

Sơn giật mình nói lớn khi
thấy người đàn ông nọ. Một sự xuất hiện kì lạ và hy hữu trong cấm địa nhà mình.
Sơn quay qua nhìn hai người đàn ông. Khuôn mặt họ không khác gì Sơn lúc này,
bất ngờ và hơi rối trí. Ông chú có vẻ tỏ ra khá bình tĩnh, ông tiến về phía
Sơn.

– Đưa ta xem. –Ông chụp lấy cây kính rồi
nhìn về hướng đó.
Giọng ông bực tức. –Một tên lạ mặt, ta nên làm gì đây?

Ông Hoàng cũng tiến vội về
phía trước rồi chụp lấy cái kính viễn vọng nhìn theo hướng ấy. –Đây là người đàn ông
thuê ngôi nhà kia. –Mọi người nhìn
theo hướng tay của
ông Hoàng. Đó là ngôi nhà thứ 3 đằng xa nhất. Ngôi nhà mà Sơn không thấy chủ
nhân trên sân thượng. –Chúng ta nên làm gì đây. Không thể vào cấm địa được.

– Mọi người sẽ ở lại đây. Anh chuẩn bị cho em cái đèn pin
và lấy giúp em con dao đi rừng dưới nhà kho. Em sẽ vào đó. Một mình. –Ông chú đưa ra ý kiến.

Ông Hoàng đắn đo trong
giây lát rồi phản đối ngay.

– Nhưng đó là cấm địa từ mấy đời nay. Nếu để phạm vào gia quy
nhẹ nhất thì sẽ bị đuổi cổ
khỏi dòng họ, nặng thì…

– Nếu có người nào đó đi vào cấm địa thì tổ tiên sẽ tha thứ cho sự mạn phép của
chúng ta. Chúng ta không thể để hắn tự do trong cấm địa của dòng họ Dương này được. Em làm điều đó là
vì cái dòng họ này, và vì cả
hắn ta nữa, nếu hắn ta không may mắn gặp phải nó thì… Cảnh sát sẽ đến để làm
nhiệm vụ của họ, anh hiểu không, nếu như hắn chết thì sẽ như thế
và gia quy bao đời nay của gia đình
chúng ta sẽ tan thành mây khói và chúng ta sẽ trở thành những kẻ tội đồ của
dòng họ, anh hiểu chứ.

– Nhưng không thể để chú đi một mình được. –Sơn lên tiếng. –Con sẽ đi với chú.

– Không được. Con là người trong họ, chỉ mình ta là đủ, ta không thể bảo vệ con nếu
như chúng ta gặp phải nó.

Thấy ông chú định bước xuống, ông Hoàng giơ
tay ra cản lại.

– Vậy tôi sẽ kêu bác làm vườn đi với chú. –Ông Hoàng lên
tiếng.

– Không được, chỉ mình em thôi, hạn chế
tất cả. Em đi thay đồ, anh lấy dụng cụ, cháu không được đi theo. Qua đêm nay
nếu ta không về được thì hãy để hai hoặc ba người vào tìm ta. Không làm lớn
chuyện dù ta có bất cứ chuyện gì xảy ra. –Ông chú nói với thái độ cương quyết
và bỏ về phòng thay đồ. –Nhanh lên nào.

Biết không thể thay đổi
tình hình. Ông Hoàng xuống sắp xếp dụng cụ. Mọi người tiễn ông chú ra tới đầu đám
cỏ, không một ai dám bước chân
vào cấm địa. Bóng
ông khuất xa dần dưới ánh
hoàng hôn, trên tay
chỉ có duy nhất cây đèn pin và con dao đi rừng cộng thêm con dao găm nhét dưới
ống giày mà Sơn vừa đưa ông lúc ông chuẩn bị đi. Con dao ấy là quà sinh nhật
Sơn được ông tặng vào năm 19 tuổi nay
phải giao lại cho chủ cũ.

Quá nửa đêm, căn nhà vẫn
đèn điện sáng trưng, mọi người đều tập trung tại đây không ai chợp mắt được.
Người đứng kẻ ngồi. Toàn bộ gia nhân đều có mặt. Riêng Sơn thì cứ đi đi lại lại giữa phòng trong thái độ bồn chồn
không yên.

– Đây là lần đầu tiên gia đình ta xảy ra
sự việc hy hữu này. Giờ ta phải xử trí thế nào đây. –Giọng ông Hoàng run run
càng làm cho Sơn
thêm rối. Ông Hoàng vốn không phải là người quyết đoán nên trong những tình huống như thế này ông không thể làm chủ được.

Mắt Sơn cứ nháy mãi, trong lòng bồn chồn không yên. Cảm giác
này lúc trước khi mẹ
Sơn gặp tai nạn Sơn đã từng
trải qua một lần nên anh tin vào cảm giác của mình. Nhất định chú anh đã gặp
phải điều không hay. Lúc đó bố mẹ anh đang chuẩn bị đồ để xuống thành phố, anh
một mực đòi theo nhưng mẹ anh không cho vì anh đang bị cảm nên không thể đi xa
được. Mẹ không muốn anh bị nặng thêm. Thế là bố mẹ anh ra đi trong đêm đó, anh
nghe loáng thoáng là bố mẹ anh có việc quan trọng cần giải quyết ở cửa hàng.

9h đêm, chiếc xe bắt đầu xuất phát từ Lâm
Đồng để về thành phố. Mặc dù mẹ đã chờ cho anh ngủ xong mới đi nhưng Sơn chỉ
giả vờ nhắm mắt để bố mẹ anh đi sớm. Tối hôm đó anh không thể nào ngủ được, mắt
anh cũng cứ nháy mãi thế này. Anh cũng chẳng biết bây giờ mấy giờ nhưng anh
chắc chắn đã rất khuya rồi vì anh cứ nằm trằn trọc mãi. Điện thoại trong nhà đổ
lên mấy hồi chuông. Sơn nghe thấy có bác làm vườn bắt máy rồi từ đâu đó chú anh
xuất hiện kéo anh ra chiếc xe hơi của chú và đưa anh đi. Mặc dù không biết
chuyện gì xảy ra nhưng Sơn đủ lớn để cảm thấy sự sợ hãi, tay anh run lên bần
bật. Chiếc xe của chú anh lao vun vút trên xa lộ, vào thành phố rồi chạy thẳng
đến bệnh viện. Sơn thấy người ta đẩy mẹ anh ra, Anh hét lớn rồi chạy theo mẹ,
nắm rất chặt tay bà nhưng chẳng thấy bà nắm lại tay anh như đã
làm trước đó. Từ sâu thẳm trong trái tim anh biết rằng mẹ anh đã chết, người
phụ nữ duy nhất anh yêu thương đã chết. Rối chú anh giữ anh lại đó, anh lại bắt
đầu chờ đợi. Đói, lạnh nhưng Sơn vẫn cứ đứng bên ngoài phòng mổ. Sơn thấy những
người mặc áo trắng, áo xanh ra vào không ngừng. Chú anh thì cứ chạy đến để hỏi
thăm tình hình thế nào nhưng chả ai thèm để ý
đến chú anh mà cứ lắc đầu bỏ đi. Mệt mỏi Sơn lịm đi rồi bất ngờ tỉnh giấc, ánh
mặt trời đã lên đỉnh điểm. Rồi Sơn thấy một bác sĩ lớn tuổi bước ra, chú anh
vẫn hỏi như những lần trước. Trong cơn bùn ngủ mơ màng anh nghe được bác sĩ nói
“Đây quả là trường hợp hy hữu cứu sống được, chúc mừng gia đình”. Sau đó anh
mới biết bố mẹ anh bị tai nạn, bố anh được cứu sống nhưng dây thanh quản bị đứt
nên giọng nói sẽ không được như xưa. Đó là những hình ảnh những gì còn xót lại của anh về đêm
hôm đó.

– Không thể chờ đợi được nữa. Con phải vào
tìm chú.

Sơn nói lớn và phóng nhanh ra cánh
đồng cỏ nơi mọi người tiễn ông chú làm ông Hoàng cùng mọi người cuống quýt chạy theo sau. Thật may ông Hoàng đã kịp
ôm Sơn lại không cho
vào trong cấm địa. –Con không được vào.

– Không, con phải vào.

Giọng nói ông Hoàng ồm ồm
vang lên trong đêm tối làm Sơn im lặng. Anh không biết phải nói gì hơn. “có nên
đôi co với bố mình không”. Trong phút im lặng ấy. Từ phía trong đồng cỏ. Một
ánh đèn lóe sáng, hết chĩa lên trời rồi lại hướng xuống đất như người say đang trong cơn loạng
choạng.

– Chú.

Sơn hét lớn và nhảy vào trong làm
ông Hoàng nhảy theo sau. Mọi người không ai dám tiến vào mặc dù ông chú ở rất
gần. Cách chừng 50m. Ông chú đang nằm bệt dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân bị gai rừng cào xước, máu chảy thấm lên cả áo.

– Ta đã thấy nó, là nó. –Giọng ông chú
thều thào.

– Là gì vậy?

– Là nó, con chó săn trong truyền thuyết.

Nói đến đây ông ngất lịm đi.

Có tiếng sột soạt trong
đám cỏ bên cạnh, Sơn
giật vội cây đèn pin chạy về hướng ấy.

– Sơn. –Ông Hoàng hét lớn.

Nhưng chạy được nửa chừng Sơn đứng
khựng lại. Dưới ánh đèn pin, một thân hình gớm giếc hiện ra, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, tóc tai rối bù,
xoăn tít, bết lại thành từng cục. Thấy Sơn hắn ta vội bỏ chạy. –Ta đã trông thấy nó, là nó, là nó. Con chó săn
trong truyền thuyết. Ha ha ha.–Giọng nói của tên điên vang vọng kèm theo một
tràng cười man
rợ.

***

Sơn hết sức lo lắng, cậu đứng ngồi
không yên bên giường ông chú. Mọi người tập trung quanh giường. Từ đêm qua, một
tay cậu chăm lo cho ông. Chính Sơn đề nghị để ông ở nhà vì Sơn thấy ông không hề có vết thương nặng nào mà đơn giản
chỉ là sốc tâm lí. Tinh thần hoảng loạn, chắc ông đã gặp phải gì đó ghê rợn lắm.

Đang mải suy nghĩ thì câu
nói của An làm Sơn
sực tỉnh.

– Em mới thấy tay chú cử động.

– Chú ơi, chú tỉnh đi. –Sơn nói với vẻ mặt đầy lo âu.

– Ta đang ở đâu? –Mắt ông chú từ từ mở kèm
theo giọng nói yếu ớt. –Ta ngủ được bao nhiêu ngày rồi.

– Chú đang ở nhà. Bây giờ là 6 giờ chiều.
Sau khi đưa chú về nhà khoảng 2,3 tiếng chú liên tục la hét cháu phải cho chú
một liều an thần chú mới ngủ tới chiều đấy. Chắc chú đói lắm rồi phải không.

– Để em đi lấy cháo cho chú.

– Khát, ta khát.

– Được rồi, đây. –Vừa nói ông Hoàng vừa
đút cho ông chú mấy muỗng nước nhỏ.

Sơn ngồi xuống bên cạnh giường rồi thở phào
nhẹ nhõm.

– Chú không bị thương tích gì nhiều, chỉ bị gai rừng cào và xây sát do té ngã
thôi. Nhưng tâm lí
chú có điều bất ổn, tại sao vậy ạ.

Ông chú liếc nhìn quanh
tỏ vẻ dè chừng. Sau đó ông nhắm mắt lại và từ từ nhớ lại.

– Mọi người ra ngoài hết đi và đóng cửa lại. Chỉ tôi và
Sơn ở lại. –Ông Hoàng nói với mấy người giúp việc.

– Có cháo rồi đây ạ. An vừa bưng bát cháo
lên vừa nói.

– Con ra ngoài luôn đi.

– Ơ, tại sao… -An hoảng hốt.

– Để nó vào. Nó cũng là người trong họ, nó phải biết. –Ông
chú nói.

Chỉ chờ cánh cửa khép
lại, ông bắt đầu kể. Chắc các cháu cũng đã nghe qua câu chuyện truyền thuyết
gắn với dòng họ ta rồi. Và cái cấm địa ấy từ bao đời nay không có một ai được
bước chân vào. Tuy nhiên ta đã là người phá lệ, ta là người đầu tiên bước chân vào khu đồng
cỏ ấy. Khi ta đi băng qua cánh đồng cỏ, ta nhanh chóng vượt qua khu rừng già.
Ta cố băng qua thật nhanh để đến kịp lúc tên xâm phạm lãnh thổ kia còn ở đó, ta hướng ngay đến mỏm đá nơi mà
tên lạ mặt kia đã đứng lúc chiều. Ta vượt qua cái thác cao bằng con đường đất
bên cạnh. Khi ta lên đến được đỉnh mỏm đá thì ta không thấy hắn ở đó nữa và
trời đã tối nhem chẳng thấy gì. Ta vội vã tìm đường xuống núi, hướng theo ánh
sáng nhá nhem của
căn nhà này. Khi ta vừa bắt
đầu bước xuống chân của cánh đồng cỏ, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Nó
tanh đến nỗi mà bất cứ người nào, dù có cứng cáp hơn ta đi nữa cũng muốn nôn mửa hết những thứ đang
có trong bụng ra.

Ta có cảm giác một luồng
gió chạy dọc sống lưng,
ta từ từ quay người lại và ta đã
gặp nó. Ta rọi ánh đèn pin thẳng vào nó, con ác quỷ đã giết chết ông sơ nhà chúng ta. Nó có đôi mắt màu xanh da trời sáng lóe
trong bóng tối. Móng vuốt sắc nhọn. da bì như da voi, không có lông. Đúng là con chó trong truyền
thuyết của dòng họ chúng ta.

Nước dãi của nó nhỏ ra đầm đìa, đang giương cặp răng nanh sắc nhọn về phía ta. Ta sợ hãi đến tột cùng, tay ta không còn
sức nhấc nổi cái gì nữa. Nhưng trong giây phút định mệnh ấy, ta biết rằng, con đường sống duy nhất của
ta là ra khỏi cái cấm địa này, ra khỏi nơi mà tổ tiên ta đã tạo ra để giam giữ con quái vật ấy. Ta
ngồi xuống nhặt nhanh cây đèn pin và bắt đầu chạy. Nó là cơ hội sống cuối cùng của ta. Ta
cũng không để ý là nó có chạy
theo ta hay không nữa. Ta cứ cấm đầu về phía ánh sáng của căn biệt thự mà chạy.
Khi ta không còn chút sức lực nào nữa, ta đã ngã xuống ngay đây và thật may là
mọi người đã có mặt kịp lúc.

Ông Hoàng ngồi bệt xuống
giường. Miệng lẩm
bẩm.

– Tại sao lại xảy ra sự việc hy hữu này?
Nhất định không được để ai vào trong cấm địa nữa, nhất định không được xảy ra
một lần nữa.

Sơn im lặng không để ý đến bố anh
mà chú tâm vào câu chuyện của ông chú hơn. Anh suy nghĩ đôi chút rồi hỏi lại.

– Nhưng chú có khẳng định đó đúng là con chó săn trong truyền
thuyết chứ? Có thể lúc đó chú quá sợ hãi dẫn đến hoang tưởng thôi.

Sơn dường như không tin vào những sự thật
phi khoa hoc này. Bời vì anh biết rằng không có giống sinh vật nào giống như
chó mà lại có da bì cả.

– Ta khẳng định là thế. Lúc đó ta đã rọi
thẳng đèn pin vào nó.

An ép chặt tay vào tay Sơn. Sơn uống vội cốc nước trên
bàn, tay vẫn cầm cốc nước khẳng khái nói:

– Thực tế thì không hề có sinh vật nào có
thân hình giống chó mà lại có da bì cả. Da bì chỉ chỉ có ở những loài động vật
như voi, tê giác. Còn dù là chó hay giống sói đều có lông cả. Loài động vật
giống chó nhưng có da bì chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.

– Nhưng không chỉ mình ta thấy nó và cả ông sơ của ta cũng vậy.

– Nhưng đó chỉ là truyền thuyết chú à, không tin được đâu.

Ông Hoàng chen ngang vào
cuộc nói chuyện giữa hai người.

– Đây không phải lúc tranh luận là nó có
thật hay không mà phải ngăn chặn các hành vi xâm phạm vào cấm địa của chúng ta.
–Vừa nói ông Hoàng vừa nháy mắt ra hiệu cho Sơn im lặng vì không muốn cuộc tranh luận này làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ông chú.

Ông chú từ từ ngồi dậy, ông nói.

– Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không muốn
làm lớn chuyện này.

– Nhưng làm sao ta có thể chắc chắn rằng họ không xâm phạm
lần nữa. Nếu bỏ qua chắc chắn họ vẫn sẽ tiếp tục. –Ông Hoàng nói.

– Nhưng nếu làm lớn chuyện này, công an sẽ vào cuộc. Có thể
người ta sẽ phải vào cấm địa đấy. Không thể để xảy ra chuyện này. Với lại chưa
có người nào phairt chết cả, chúng ta nên bỏ qua chuyện này đi.

– Đúng vậy, Sơn đồng ý. –Hơn nữa ông ta có thể nói là đi lạc vào khu rừng
này, vì nó đâu phải thuộc hoàn
toàn quyền sở hữu của ta. –Sơn nói. –Khu rừng bên cạnh
đâu phải là đất của ta. Mà cũng có thể là ông ta đi lạc thật.

– Vậy chuyện này chấm dứt ở đây. Ta nghỉ
ngơi rồi sẽ khỏe lại thôi. Mọi người về phòng đi.

Sơn rải bước về phòng, trong đầu còn lảng vảng về hình bóng
con quái vật ấy. Con quái vật đã gây ra cái chết cho tổ tiên anh. Nhưng anh
không tin là nó có thật.

Anh mở cái lap top ra và
có tìm hiểu xem có sinh vật nào giống như vậy không.

Ở đây không có mạng
internet cáp quang như ở đồng bằng mà chỉ có thể sử dụng mạng không dây. Tuy
nhiên tốc độ của nó cũng làm Sơn thấy nóng mặt, sóng điện thoại ở đây còn chưa được 3 nấc huống gì
sóng 3G. Tay anh liên lục gõ vào bàn phím các từ như “ các loại chó trên thế giới có
da bì” hay “ quái thú giống
chó”… Rồi phải ngồi chờ cả phút vì tốc độ truyền của nó, sự chờ đợi làm anh mệt
mỏi, chính anh cũng không biết là mình gục trên máy tính tự bao giờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN