Thông Điệp Cuối Cùng - Chương 9: Hội Tứ Hải
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thông Điệp Cuối Cùng


Chương 9: Hội Tứ Hải


Sài Gòn đang bắt đầu đón
nhận những cơn mưa đầu mùa. Quá trưa, những cơn gió đông nam ập đến mang theo hơi
nước trút hết xuống trung tâm thành phố và cả miền Đông Nam bộ nữa. Cái thời tiết
này tôi vốn không hề lạ gì với nó, năm nào cũng vậy.

Con mưa đến bất chợt làm
tôi tấp xe vô lề đường lôi cái áo mưa từ cốp xe ra rồi phóng tiếp cho đúng giờ
hẹn.

Đến nơi, Kì đã ngồi sẵn tự bao giờ. Không
biết nhiệm vụ tôi giao nó đã làm xong chưa nhưng từ nãy tới giờ tôi chỉ hút có một điếu Craven mà nó đã ăn hai cái piza rồi.

– Nhiệm vụ thế nào? Tôi hỏi. –Tìm hiểu
được gì về con dao đó chưa.

Thằng nhóc tu một hơi hết nửa li sữa rồi trả lời. –
Con dao này ở mấy khu chợ đen không hề có ai bán cả và cả sự xuất hiện của nó
cũng rất hiếm. Dường như những người sử
dụng nó không phải là những tay giang hồ tầm thường và họ không phải là những
tên giang hồ thích phô trương thanh thế. Em đoán họ
là những người hoạt động bí mật trên một lĩnh vực nào đó. –Thàng nhóc nói với vẻ
khá chuyên nghiệp. Trên google không tìm ra manh mối nào hơn.

– Khá lắm cậu nhóc. –Tôi nhấp ngụm cà phê
đen rồi tiếp lời. –Không uổng công làm trinh sát cho anh mấy năm nay. Chỉ với
một vài giả thuyết nhỏ như vậy có thể suy luận tới đó là đã khá nhạy bén với một cậu nhóc như em rồi đấy.

– Vậy là tiếp tục tìm hiểu?

Tôi lắc đầu giơ tay ra hiệu
cho nó vẻ gấp gáp.

– Không, không nên vì như thế khá nguy hiểm, anh đã tìm được thông tin rồi.

Hơi thất vọng về công việc
của mình, nó ngả người ra sau ghế hỏi tiếp.

– Vậy nhiệm vụ tiếp theo của em là gì ạ?

– Chờ đấy, anh sẽ giao nhiệm vụ mới cho. –Tôi
liếc nhìn ra của thấy Sơn đang bước vào trong. –Giờ anh có khách rồi, nhóc về nhà trước đi.

Vừa nói Tôi vừa giơ tay lên cho
Sơn nhìn thấy.

– Không phải nhóc nhé. –Thằng nhóc vừa
quay đi vừa nói với lại phía tôi với vẻ mặt cáu kỉnh.

Sơn đặt cái cặp xuống bàn sau đó
nhích vào ghế trong để nhường chổ cho Phát. Vừa đặt cặp xuống, Sơn nói ngay.

– Ai vậy, con trai anh sao?

– Không, tôi chưa có con. –Tôi đáp. –Vệ tinh của
tôi đấy.

– Vệ tinh? Sơn hỏi với vẻ khó hiểu.

– Cũng như là người trinh sát hay tay trong của tôi vậy. –Tôi
giải thích.

– Như vậy rất nguy hiểm cho nó, cậu biết mà. –Sơn nói.

Nhìn thấy vẻ cau có của Sơn, tôi cũng đáp trả kiểu không vừa lòng. –Tôi có cách làm việc của riêng tôi. Nó rất rành về internet và
giải mã, chỉ số IQ của nó là 150 đấy nên nó giúp tôi được nhiều việc.

Sơn thoàng suy nghĩ rồi mỉm cười.

– Vậy à. Xin lỗi. Tôi cứ tưởng cậu bắt nó
làm tay trong.

Tôi chưa kịp trả lời Sơn thì Rita đã đến nơi.

– Ông dùng gì ạ.

– Cho tôi một cà phê đen.

– Vâng, xin vui lòng đợi trong giây lát.
–Cô nói bằng giọng trọ trẹ của một người Tây mới biết nói tiếng Việt được vài
năm.

Cùng lúc đó Phát cũng vào
và gọi nước. –Người
Mỹ sao? –Phát hất cằm về phía cô gái và hỏi.

– Không phải đâu, giọng người Mỹ khác cơ.
Tôi đoán là người
châu Âu. -Sơn nói. Vốn sống tại Mỹ
nhiều năm nay nên anh có thể phân biệt được giọng nói của họ.

Tôi cười đáp. –Người Ý. Cậu xuống đây một mình sao.

– Không, em gái tôi hiện đang ở cửa hàng dược phẩm của bố tôi.

Vì là giữa trưa nên quán rất vắng khách, hầu
hết mọi người đều ngồi ở lầu dưới. Sau khi Rita đem nước ra tôi vào đề ngay mà không để phí thời gian một phút nào
nữa.

– Cậu có phát hiện gì mới không.

Sơn lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

– Sau khi chú tôi mất thì chủ nhân ba căn
biệt thự cũng mất dạng. Tôi không hề thấy họ nữa.

– Vậy là ba nghi phạm của anh đều biến mất
sao? –Phát hỏi.

– Đúng vậy. Họ biến mất cả hai tuần nay,
lúc trước thì vẫn thấy ông Đăng hay quanh quẩn trong làng nhưng giờ cũng mất hút, còn tên điên và gã đàn ông đã từng vào cấm
địa nhà tôi có bao giờ tôi thấy họ ra khỏi nhà đâu.

– Vậy là đi vào ngõ cụt chăng? Phát hỏi.

Sơn nhún vai trả lời. –Tôi chưa
biết nữa.

Tôi rút thuốc ra mời cả
hai người họ nhưng không ai hút, tôi rút một điếu cho mình rồi lôi cuốn sổ tay
trong cặp xách. Tôi nhìn về phía Sơn.

– Cậu có thể miêu tả hai người đàn ông đó cho tôi được
không, họ có điểm gì đặc biệt
dễ nhận ra chăng?

Sơn bắt đầu nhớ lại nhân dạng người đàn ông,
cậu ta miêu tả rất kĩ.

– Để tôi nhớ xem, người đàn ông ở căn biệt
thự sau nhà tên điên thì hơi mập mạp và hói đầu, nhìn
có vẻ giống nhà khoa học. Ông ta giới thiệu mình là Trần Khoa Đăng chuyên gia sưu tầm đồ cổ. Còn người đàn ông ở căn biệt thự thứ ba thì tôi không thể nào quên được, người đã
từng vào cấm địa nhà tôi ông ta có thân hình khá rắn chắc, khuôn mặt chữ điền
và bộ râu quai nón đen xì. À, xém tí nữa tôi quên mất, ông ta có một vết sẹo khá
dài trên má. Hình như là bên phải thì phải.

Tôi gật đầu.

– Được rồi tôi sẽ lưu ý và tìm trong hồ sơ tội phạm xem sao

– Mà chưa có kết quả từ ông Trà sao. –Sơn nói.

Sơn nhắc tôi cũng bắt đầu
nhớ ra việc này, ông Trà đã hứa sẽ gửi cho tôi các kết quả khám nghiệm nhưng tới
giờ vẫn chưa thấy đâu. Đã một thàng trôi qua, cõ lẽ lúc đó ông ta chỉ ậm ừ cho
qua chuyện. Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu ngao ngán.

– Chưa thấy gì.
–Tôi trả lời và nhìn về hướng Phát. –Giờ cậu có thể cho tôi biết về “Hội Tứ Hải” chưa.

Phát lấy đống tài liệu
trong cặp ra đặt lên bàn rồi tiếp lời.

-Tất cả thông tin chi tiết đều nằm trong
này. Đó là kết quả tôi nghiên cứu được trong vài năm trước khi nghĩ rằng nó là
một hội kín hay một tôn giáo mới du nhập vào nước ta. Đó là nhiệm vụ của tôi. Nhưng sau một vài
năm tìm hiểu thì tôi hoàn toàn
chắc chắn rằng nó không phải một hội kín hay một tôn giáo mới mà nó là một tổ
chức Mafia hoạt động bí mật ở nước ta từ những thập niên 80 của thế kỉ XX.
Không biết mọi người
đã nghe qua “Hội Tam Hoàng”
hay chưa?

Tôi cái Tam Hoàng nghe
qua rất quen, tôi nhớ đã từng xem qua các tài liệu về hội này ở đâu đó, hình như
là một tổ chức xã hội đen quy mô lớn.

– Đã từng nghe qua. –Tôi nói.

Sơn quay mặt về phía cậu
ta tỏ vể rất bất ngờ.

– Phải chăng cậu muốn nói tổ chức này là
hội Tam Hoàng.

– Gần như thế, tiền thân của nó là hội Tam
Hoàng.

Tôi bắt đầu thấy khó hiểu
về cách nói của Phát. Tôi và Sơn đồng thanh nói.

– Tiền thân. Là gì vậy?

Phát ngã người ra sau ghế,
cậu ta không hề bất ngờ về thái độ của chúng tôi. Phát giải thích.

– Hội Tam Hoàng tuy mọi người đã nghe qua nhưng tôi nghĩ mọi người vẫn chưa hiểu rõ về nó vì sự bí mật của nó.

– Có lẽ thế, tôi cũng không biết rõ lắm.
Cậu nói đi. –Tôi nói.

Phát ngồi dậy lấy tập tài
liệu trên bàn rồi bắt đầu xếp thứ tự ra bàn, có cả nhiều hình ảnh minh họa. Rồi
Phát chỉ vào tập giấy gần nhất nói.

– Theo tôi tìm hiểu được thì Hội Tam Hoàng
hay còn được gọi là Tam Hợp hội bắt nguồn từ thời phong kiến Trung Hoa vào thế
kỉ 17 do các vị sư
chùa Thiếu Lâm ở tỉnh Hà Nam lãnh
đạo theo kiểu một tổ chức liên kết bí mật giữa một số gia đình hoàng tộc chịu ơn nghĩa của nhau và bảo vệ lợi
ích cho nhau với mục tiên ban đầu là phản Thanh phục Minh. Biểu tượng của hội
là một hình tam giác ba cạnh.
Cứ thế hội tồn tại bền vững và lớn mạnh từ thế kỉ này qua thế kỉ khác. Năm
1949, trước thắng lợi của đảng cộng sản Hội Tam Hoàng chạy sang Hồng Kông và
toả chân rết ở đây. Tại thời điểm này, hội trở nên hoạt động mạnh mẽ và địa bàn
hoạt động chủ yếu là Hồng Kông. Và từ đây nó trở thành một tổ chức tội phạm
thực sự với hàng loạt hoạt động trên mọi lĩnh vực từ buôn lậu vũ khí đến tống
tiền, mại dâm, bắt cóc, tổ chức vượt biên bất hợp pháp, làm hàng giả, cho vay
nặng lãi, cờ bạc, ma tuý. Từ đầu những thập niên 80, Hội Tam Hoàng bắt đầu hoạt
động mạnh mẽ trên nhiều nước, trong đó có Việt Nam.

Nói đến đây Phát nghỉ hơi nhấp ngụm cà phê
rồi nói tiếp. –Tại
đây, chúng hoạt động mạnh mẽ như một thế giới ngầm trong lòng Sài Gòn trên tất cả các lĩnh vực phi
pháp. Điểm đặc biệt là hội hoạt động rất bí mật nên tất cả các thông tin của
hội đều không loạt được ra ngoài. Cuối những thập niên 90 tại Hồng Kông, sự
tham nhũng diễn ra tràn lan, sự dính líu của quan chức nước ngoài vào Hội Tam Hoàng ngày
càng nhiều. Cái rễ của Hội Tam Hoàng đã ăn sâu và mọi tầng lớp xã hội, từ thượng lưu đến trung lưu, đâu đâu cũng có người của
Hôi. Ước tính số lượng thành viên có thể lên đến hàng trăm nghìn người. – Phát nhấp
ngụm cà phê rồi tiếp lời dưới sự chăm chú của tôi và Sơn. – Sự tham những của
chính quyền đã khơi dậy nguồn căm phẫn của nhân
dân Hồng Kông, đòi hỏi chính
quyền nơi đây thành
lập một lực lượng chống tham những ICAC. Dưới sự truy quét của ICAC, thế giới
ngầm Hồng Kông lần lượt tan rã.
Không nhận được sự hậu thuẫn từ phía cảnh sát hay những bộ máy chính quyền tham
ô, thoái hoá. Hội Tam Hoàng bị càn quét mạnh mẽ. Con số mấy trăm ngàn thành
viên nay chỉ là ảo mộng. Ảnh hưởng của cuộc càn quét gây hậu quả nặng nề đến các băng đảng của hội ở nước
ngoài. Ở Việt Nam, hội Tam Hoàng dần dần tan rã nhưng cũng để lại những hệ quả của nó. Một số thành viên còn lại tách ra và thành lập một tổ chức xã
hội đen, một thế giới ngầm mới ngay trong lòng Việt Nam và nhanh chóng phát
triển mạnh mẽ. Tổ chức lấy tên là Hội Tứ Hải.

– Với biểu tượng mới chính là hình mũi tên chỉ thẳng ra bốn hướng? –Tôi cắt ngang lời Phát.

– Đúng vậy, nó có ý nghĩa bốn bể là nhà
giống như cái tên
của nó vậy, Tứ Hải.

– Và vợ tôi là một thành viên của nó sao?

– Chú tôi cũng vậy, phải không?


Đúng vậy. –Phát nói. –Theo tôi được biết thì thành viên của nó có xâm hình dấu
mũi tên chỉ ra bốn hướng như mọi người đã
thấy. Chúng ta tạm gọi nó là biểu tượng Tứ Hải đi.Và giờ nó hoạt động độc lập trên một lĩnh
vực duy nhất, một thế giới ngầm trong lòng Việt Nam, một tổ chức buôn lậu ma tuý. Tiền là mục
tiêu số một mà họ muốn đạt được, do đó chỉ cần có kẻ cản đường, phản bội hay
làm tay trong mà để chúng phát hiện ra thì kết cục chỉ có chết.

– Phải chăng vợ tôi cũng vì lí do đó mà…?

– Tôi không biết. –Phát cắt ngang lời tôi.
–Nó khá phức tạp.

Tôi chắm điếu Craven cho
hơi thở của mình đều đặn hơn. Từng làn khói toả ra xung quanh. Sơn cũng im lặng hồi lâu, cậu ta đang suy nghĩ gì đó trong đầu rồi bất chợt lên tiếng.

– Nếu chúng ta quyết định đối đầu với nó
thì tính mạng của chúng ta có lẽ cũng sẽ trong tình trạng mạng ngàn cân treo
sợi tóc, phải biết trước là vậy. Đúng không.

Phát gật đầu tỏ vẻ đồng
ý. Tôi im lặng phà từng hơi khói thuốc vào không khí rồi tiếp tục.

– Vậy tổ chức này hoạt động như thế nào,
cách thức ra sao, người đứng đầu là ai? –Tôi chưa hỏi hết thì Phát cắt ngang lời mình.

– Một công dân bình thường như tôi nếu điều tra được
những gì anh vừa mới hỏi thì
có lẽ cảnh sát đã tóm được chúng lâu rồi. Với cách thức hoạt động bí mật đó
chính là nguyên nhân làm cho nó tồn tại lâu dài và phát triển mạnh mẽ đến vậy.

Tôi im lặng không nói. Bắt đầu suy nghĩ về
Mai Thi. Vợ tôi vốn không thể làm việc đó được, cô không thể là dân buôn bán ma
túy được. Cô vốn không có thời gian làm việc đó. Trong thời gian sống với tôi cô
luôn làm tròn bổn phận một người vợ. Vốn là dân trong nghành nên tôi rất hiều
những tên tội phạm
kiểu này. Một khi đã dính vào con đường làm ăn phạm pháp thì thời gian biểu sẽ
thay đổi khác thường, không thể có sinh hoạt bình thường như vợ tôi được. Tôi hỏi
lại cho rõ hơn.

– Vợ tôi lại buôn ma tuý ư?

Sơn thêm vào.

– Chú tôi cũng vậy sao, khó tin thật?

Như hiểu ý tôi và Sơn, Phát nhấp
nhẹ ngụm cà phê rồi giải thích tiếp.

– Có thể họ hoạt động với tư cách khác,
như người lãnh đạo chẳng hạn.

– Lãnh đạo? –Tôi và Sơn đồng thanh nói.

Sau một hồi im lặng, Tôi
cũng đã hút hết điếu thuốc thứ hai thì Phát nói tiếp.

-Còn về kí tự mà chú Văn để lại trước khi
chết tôi cũng có hiểu đôi chút rồi.

– Kí tự chữ V ngược và số 7 đó sao. –Sơn nói.

Không, Phát lắc đầu, Vừa cho dọn
những giấy tờ trên bàn về Hội Tứ Hải vừa mới bày ra đó, Phát vừa trả lời.

– Không phải như vậy. Tôi nghĩ nó có một ý nghĩa khác?

– Ý nghĩa gì? –Tôi cũng bắt đầu quan tâm tới nó hơn.

Phát ho mấy tiếng rồi
nói.

– Mọi người nhớ lại xem, nếu như nạn nhân nằm ngửa ra và
ghi dòng chữ đó thì nó sẽ nằm
theo chiều ngược lại
và chúng ta sẽ đứng ở vị trí đầu của nạn nhân để đọc. Thông thường chúng ta
thường hay đọc khi đứng ở vị trí chân của nạn nhân nên mới đọc ngược như vậy.
Từ sai lầm đó chúng ta nghĩ rằng nạn nhân muốn để lại ám hiều A7 và ở chữ A
thiếu nét ngang.

– Vậy nếu đọc ở vị trí đầu thì nó là. –Nói
đến đây Sơn nhìn lên trần nhà và suy nghĩ rồi nói lớn. –LV

– Đúng vậy. –Tôi nói. –Nhưng LV có nghĩa là gì chứ.

– Level chăng. –Sơn thêm vào.

– Mức độ ư. –Tôi nói. –Nghĩa là gì. –Sơn im lặng suy nghĩ rồi đưa ra ý tưởng tiếp theo.

– Hay là chữ M bị ghi thiếu nét. Nó ám chỉ
mặt trăng là Moon.

– Mặt trăng thì liên quan gì ở đây chứ. –Tôi
nói.

– Chó sói, vào đêm trăng tròn là hung bạo
và mạnh mẽ nhất. Phải chăng ý chú tôi là như vậy. Chú ám chỉ người giết mình sử dụng một con sói.

– Không phải chứ. –Tôi cắt ngang lời Sơn khi cậu ta chưa nói hết câu.
–Cậu rối trí rồi à, nếu như vậy thì đáng lẽ ra ông ấy phải ghi chữ W mới đúng, là Wolf mới đúng chứ.

Sơn cáu gắt.

– Nhưng nếu cậu bị cắt đứt động mạch chủ tại cổ cậu có đủ lí
trí để làm việc đó không.

– Nhưng chữ LV này ghi rất gọn gàng, ngay ngắn, khoảng cách
rất đều đặn nên chỉ có thể là LV mà thôi. –Phát chen ngang cuộc nói chuyện giữa
hai chúng tôi.

– Cậu nghĩ ra rồi sao? Tôi hỏi.

Phát cười rồi im lặng không nói.
Cậu ta đang thu dọn tới mấy tờ tài liệu cuối cùng. Mấy tờ bên dưới bị nước từ
ly cà phê thấm qua ướt nhẹp. Phát để mấy tờ tài liệu lên rẩy cho sạch nước. Rồi
bắt đầu trả lời.

– Là Leonado da Vinci.

Nét mặt Sơn có vẻ thay đổi. Cậu
ta dường như chuyển từ tò qua bất ngờ.

– Leonado da Vinci. –Sơn trố mắt quay qua nhìn tôi.

Không hiểu được ý Sơn, tôi nói
ngay.

– Leonado da Vinci thì liên quan gì ở đây.
–Tôi nói với vẻ mặt hơi cau có.

– Đó chính là tác giả của tác phẩm nàng
Mona Lisa, bức vẽ mà cụ nhà tôi đã vẽ lại nó trên tường. –Sơn giải thích.

– Nhưng sao cậu lại nghĩ ra nó vậy. –Tôi hỏi. –Nó thì liên quan gì đến cái chết của ông Văn
chứ.

Vừa nói Phát vừa quay qua
chiếc cặp rồi lôi từ trong đó ra cuốn sách màu đen huyền hoặc. Tôi nhận ra ngay đây là mấy cuốn
sách ở phòng ông Văn mà Phát xin đem về để nghiên cứu mấy ngày trước. Phát đặt
cuốn sách lên bàn rồi tiếp lời.

– Tôi nghĩ là có
đấy. Trong mấy cuốn sách của chú Văn tôi đã tìm ra cuốn này và trong này có một
nội dung liên quan đến hai chữ cái LV đấy.

Sơn với tay lấy cuốn sách lên và lật đi lật lại từng trang. Ngồi đối diện với
Sơn, tôi có thể thấy được tựa đề cuốn sách “Những mật mã ẩn chứa trong bức tranh nàng Mona Lisa”. Sơn bỏ cuốn sách xuống rồi nói.

– Rốt cuộc nó liên quan gì đến quyển sách
này? Tôi vẫn chưa hiểu.

– Trong bức tranh này có đề cập đến những
bí mật ẩn chứa xung quanh bức hoạ nàng Mona Lisa của Leonado da Vinci. –Phát
nói. –Trong đó có đề cập đến vấn đề sự phát hiện của các nhà nghiên cứu về
những bí mật ẩn chứa trong đôi mắt nàng Mona Lisa. Bằng cách phóng đại bằng máy
móc công nghệ hiện đại, những máy móc thuộc hàng cao cấp nhất, các nhà nghiên
cứu đã nhìn thấy được những con số ẩn chứa trong hai con người được tô màu rất
đậm ấy, hai con ngươi của nàng Mona Lisa ẩn chứa các đoạn mật mã mà theo các
nhà nghiên cứu thì có lẽ đó là các đoạn mật mã do ông để lại cho nhân loại. Ở
mắt trái là các chữ rất khó nhìn và việc đoán biết gặp rất nhiều khó khăn, đó
có thể là hai chữ CE viết liền hoặc một chữ B. Vì sự lâu đời của bức tranh nên
các chữ cái dường
như không còn nguyên vẹn nữa.

– Bao lâu rồi? –Sơn nói.

– Khoảng 5 thế kỉ. –Phát trả lời rồi tiếp
tục. –Bên mắt phải còn lại chính là hai chữ cái LV mà chúng ta cũng đang tìm
kiếm câu trả lời.

– Vậy trong sách nói thế nào về hai chữ
cái đó? –Tôi hỏi.

– Họ cho rằng đó chính là tên viết tắt của
Leonardo da Vinci. Nhưng đó chỉ là dự đoán của các nhà nghiên cứu mà thôi, trên thực tế thì những tác phẩm của Leonardo da Vinci ẩn
chứa rất nhiều bí mật mà thế giới chưa giải thích đươc hoặc không đồng nhất kết quả. Mọi
người đều đưa ra những giả thuyết khác nhau.

– Vậy cậu lí giải chúng thế nào? –Tôi nói
rồi ngã người ra sau ghế.

– Tôi nghĩ rằng ý của chú Văn muốn chúng
ta tìm hiểu về bức tranh này giống như những nhà nghiên cứu vậy.

– Cậu muốn nghiên cứu bức tranh đó ư? –Sơn
hỏi lại.

– Đúng vậy.

– Điều này. –Sau một hồi suy nghĩ Sơn trả lời. –Không được.

– Tại sao thế. –Tôi hỏi.

– Cậu đã nói với chúng tôi là Hội Tứ Hải
rất nguy hiểm, chúng sẵn sàng giết chết bất cứ ai cản đường chúng. Tôi không
muốn cậu lao vào vụ này nữa, chuyện này để tôi và Liêm tự giải quyết là được
rồi.

Phát quay sang nhìn tôi,
nét mặt tỏ vẻ thất vọng.

– Nhưng hai người sẽ giải quyết thế nào? Tôi chỉ muốn giúp
gia đình An một tay thôi? Tôi
sẽ không tham gia vào quá trình điều tra của mọi người tôi chỉ giúp hai người
nghiên cứu về bức ảnh này thôi. Tôi sẽ không dính dáng gì đến Hội Tứ Hải cả.

Tôi im lặng không xen vào
cuộc nói chuyện của hai người họ, thấy Sơn bắt đầu mềm lòng tôi nói.

– Tôi nghĩ cũng được. –Sơn suy nghĩ một lúc sau rồi cũng
gật đầu miễn cưỡng. –Vậy cậu định nghiên cứu nó như thế nào.

Phát không suy nghĩ trả lời
ngay, dường như cậu ta đã biết trước Sơn sẽ cho cậu ta tham gia và đã chuẩn bị
săn câu trả lời.

– Tôi có quen một người bạn làm bên sở khoa học của
tỉnh, tôi sẽ mượn các máy móc thiết bị ở đó để phân tích bức tranh này, hi vọng
rằng dưới kính hiển vi điện tử có độ phân giải cao có thể tìm được điều gì đó.

– Được, vậy bao giờ cậu lấy bức tranh.

“It fells like nobody ever
knew me until you knew me, fells like nobody ever touch me” Tiếng nhạc điện
thoại vang lên. Tôi cho tay vào túi định rút điện thoại ra thì Sơn đã cất tiếng trả lời. Thì ra đó không phải điện thoại
của tôi mà là của Sơn.
Tôi và Sơn vốn có chung bài nhạc chuông nên vẫn hay nhầm lẫn như vậy.

– A lô, Sơn nghe đây ạ.

Thấy Sơn có điện thoại tôi với Phát
cũng thu dọn đồ chuẩn bị đi. Phát còn đưa cho tôi tấm danh thiếp của mình.

– “Ông nói thật chứ, ông không điên đấy
chứ” Phát đứng dậy nhưng sau câu trả lời của Sơn anh chợt dừng lại. Tôi cũng
tập trung vào Sơn
hơn. Sơn nhìn tôi sau đó cậu đưa
ngón trỏ lên miệng ngụ ý im lặng rồi mở loa điện thoại lên và đặt ở giữa bàn.

“ Nghe này nhé, cậu nghĩ
tôi điên thật sao, cái mà cậu thấy chỉ là hình thức bề ngoài của tôi thôi. Nhưng mà cậu nghĩ vậy cũng tốt, nếu
cậu gặp tôi nhiều lần như vậy mà không nhận ra tôi thì chắc xũng không ai nhận ra tôi đâu nhỉ. Tính ra tôi
với cậu chạm mặt ba lần rồi phải không nhỉ và mỗi lần như vậy có lẽ cậu rất tức tối khi
không bắt được tôi. Nhưng nếu cậu bắt được tôi thì người khác cũng bắt được tôi thôi. Cậu biết không, tất cả mọi người không ai
cho không ai cái gì đâu, nếu
có ai giúp đỡ cậu không một lí do gì thì hãy cẩn thận đấy, ngay cả bạn thân
nhất của cậu, hãy nhớ nhé.” Tiếng nói ồm ồm phát ra trong điện thoại.

Sơn nhìn về phía Tôi.

“Này, sao lại im lặng
vậy, trả lời tôi đi chứ.”

– Ông muốn gì. Sơn nói.

“ Tôi ư, ha ha ha, tôi muốn giúp cậu
thôi. Giúp cậu tìm ra chân tướng sự việc thôi. Việc hoá thân
vào một người điên như tôi đã
giúp tôi hoàn toàn không bị ai để ý và có thể biết được mọi điều bí ẩn ở nơi
này. Mà bên cạnh cậu có ai không đấy”

– Không hề. –Sơn nhìn tôi rồi trả lời. –Tôi đang ở một mình.

“ Vậy thì rất tốt, nếu như tối nay cậu đến nhà tôi tôi sẽ
nói cho cậu biết tất cả về chú cậu.”

– Tại sao tôi phải tin ông?

“ Tuỳ cậu thôi, nếu cậu
không đến thì xem như tôi chưa nói gì vậy.”

-Tôi sẽ không đến đâu chào ông nhé.

Sơn chỉ nói vậy nhưng cậu
không hề có ý tắt điện thoại đi. Đầu bên kia như sợ Sơn tắt điện thoại đã lên
tiếng ngay.

“ Ấy, khoan đã nào. Nếu
như tôi nói với cậu
là chú cậu chính là người giết chết cha tôi cậu có tin không và tôi đã bỏ bao năm phát điên phát khùng để tìm ra
kẻ giết cha tôi đấy.”

Sơn nhìn tôi và Phát rồi tiếp lời.

– Tại sao chú tôi lại giết cha ông chứ?

“ Vì cấm địa, vì cố tìm
ra kho báu của gia đình cậu mà cha tôi đã bị chú cậu giết chết, tôi đã bỏ bao
năm để tìm ra nó để rồi cuối cùng thì chú cậu cũng bị kẻ khác giết. Tâm trạng
của cậu lúc này chắc cũng như tôi lúc trước nhỉ. Cũng một tâm trạng báo thù thôi. Tối nay tôi sẽ giúp
cậu làm được điều đó.”

– Tại sao ông lại giúp tôi, vì điều gì?

“ Điều gì ư, vì lương tâm thôi. Đúng 0 giờ tối nay gặp tôi ngay tại nhà tôi.”

– Nhà ông ư.

Tút tút tút. Tiếng cúp
máy từ đầu dây bên kia.

Tôi và Phát đang nhìn Sơn
chăm chú.

– Anh định thế nào. –Phát nói.

– Tôi sẽ đi.

– Tôi nghĩ không nên đâu, biết đâu đó là
cái bẫy để ông ta giết thêm anh nữa thì sao. –Tôi nói. –Biết đâu được chính ông
ta giết chú anh để trả thù cho cha mình và bây giờ đến anh thì sao.

Sơn lấy cái điện thoại
xem giờ rồi cho ngay vào túi.

– Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Quá giờ rồi, ta về đi thôi.

Tôi không nói gì. Phát
đứng dậy chào mọi người rồi xin ra về trước. –Có lẽ ngày mai tôi sẽ đến lấy bức tranh nhé. Tối
nay anh phải cẩn thận đấy.

Sơn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi và Sơn đi bộ ra xe.

– Cậu vẫn chọn nhạc chuông bài đó sao. Tôi
hỏi.

Sơn nhìn tôi mỉm cười.

– Ừ. Cậu cũng vậy à.

– Ừ, nhưng mà lúc trước thì…


Lúc trước tôi phải
nghe gần hết bài mới trả lời điện thoại phải không. – Sơn cắt ngang lời Tôi. –Bây giờ tôi
không còn tâm trí nào để nghe
hết bài hát đó cả. Tôi muốn nhanh chóng tìm ra kẻ giết người cậu hiểu chứ.

Tôi chỉ gật đầu đồng ý
rồi nói –Tối nay cẩn thận nhé. – Vừa nói Tôi vừa đặt tay lên vai Sơn.

Sơn cũng gật đầu rồi bước lên ô tô phóng xe đi trước. Tôi nhìn chiếc xe khuất hẳn rồi cũng lên xe phóng đi. Tôi và Sơn
không còn là đôi bạn thân hồn
nhiên như thuở nào
nữa. Theo thời gian rồi ai cũng sẽ già cũng sẽ khác đi và kèm theo nó tất nhiên
là sự trưởng thành hơn. Khoảng cách giữa hai người chúng tôi không giống như đôi bạn thân ngày nào hoặc có thể đó là
do tuổi tác. Một khoảng cách có giới hạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN