Thống Ngưỡng (Đau)
Chương 18: Tự mình chuộc tội
Ý Sở Lê là, cô trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Nhưng cô thật sự không muốn nhìn ra bất kỳ điều gì giữa cô và Trần Kính Sinh.
Nghê Già thở ra một ngụm khói rồi nói: “Chắc cậu nghĩ nhiều rồi.”
Sở Lê không nói nữa, nhún vai, tiếp tục cúi đầu ăn mỳ.
Cơm nước xong, Nghê Già móc tiền ra trước, Sở Lê đứng lên nói: “Lần sau để tôi mời nhé.”
“Ừ.” Nghê Già ngậm điếu thuốc, bước ra khỏi quán.
Hoàng hôn buông xuống, gió đêm len lỏi qua từng con phố, thổi qua hai hàng đèn bên đường.
Nghê Già và Sở Lê chưa đi được mấy bước thì gặp phải một đám nam sinh nói nói cười cười đang đi tới, trong đó có một người tay còn đập bóng rổ.
Nghê Già nghĩ mình phải đi mua xổ số, mức độ trúng thưởng của lần này không khó để khiến cuộc đời của cô lên mây.
Có thể là vừa chơi bóng xong, trời nóng, Trần Kính Sinh vắt áo khoác lên vai, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây màu đen, giấu thứ gì đó trong cổ áo.
Cậu vừa vận động xong, sắc mặt không lạnh lùng như ngày thường, tóc đen bị mồ hôi tẩm ướt, vài sợi vểnh lên, vài sợi dính trên trán.
Có giá trị nhan sắc chống đỡ, gò má cậu hơi đỏ, tóc rối bù, vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Nghê Già nửa ngày không nhúc nhích, mặc cho tàn thuốc rơi xuống người mình.
F*ck.
Lúc này cô mới hoàn hồn, nhảy ra sau một bước.
Đối diện truyền đến một tràng cười, được gió thổi tới.
Cô nhất thời có chút khó chịu, nói: “Cười mm chứ cười.”
Tống Chương vất vả lắm mới có cơ hội để cười nhạo cô: “Cô không thấy bộ dáng si mê của mình vừa nãy à?”
Nghê Già rất muốn đá vào bụng người này một cú.
Cô với Trần Kính Sinh bát tự sai hướng thì thôi đi, Tống Chương cũng muốn gây khó dễ cho cô?
Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Sở Lê kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nóng giận, đi thôi.”
Nghê Già thấy cô bé này khá sợ bọn họ, hít sâu một hơi, đè ép lửa giận trong bụng xuống: “Đi thôi.”
Cô kéo Sở Lê, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, nghiêm mặt đi về trước.
Nhìn không chớp mắt.
Vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc đi ngang qua Trần Kính Sinh, cô nghe thấy cậu thản nhiên hỏi: “Cô định lên pháp trường sao?”
“…”
Tai Nghê Già đỏ lên, giả vờ không nghe thấy.
***
Cuối tuần, Nghê Già dậy thật sớm, sau khi rửa mặt, cô thoa một ít gel dưỡng ẩm, tóc cũng không buộc, để mặt mộc, kéo thấp vành nón che khuất nửa gương mặt, lưng đeo ba lô, cả người thoải mái mà ra ngoài.
Một đường lắc lư, ngồi xe buýt gần hai tiếng, cuối cùng cũng tới thành phố B.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ tỏa chiếu.
Thành phố này vẫn vậy, bên đường chằng chịt nhà cửa, khu vực sầm uất tấc đất tấc vàng, khu phố cũ kỹ còn lộ ra sự suy tàn.
Tuy đi không bao lâu, nhưng khi trở lại đây đã có loại cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ.
Có lẽ trước khi rời đi, cô vẫn là một Nghê Già lặng lẽ, ngày trôi qua bình thường, mọi việc đều có thể kiểm soát, Dương Nhã Lam cũng ở bên cạnh, cô còn có suy nghĩ dùng cơn đau trên hình xăm “Hướng cái chết mà sống”, nhắc nhở mình sống thật tốt.
Sau khi đi học, lòng bàn chân như đạp phải phong hỏa luân [1], ngày trôi qua chưa từng yên ổn, cô bị đánh nát hết lần này đến lần khác, không biết lúc nào mới hết.
[1] bánh xe của Na Tra
Nghê Già nhìn cảnh vật trước mắt, lần đầu tiên có chút ngơ ngác. Cô không biết quay về thành phố A đi học, rốt cuộc có phải một lựa chọn chính xác hay không.
Trong lúc suy nghĩ, chuông di động vang lên.
“Always in a rush
Never stay on the phone long enough
Why am I so self important..” [2]
[2] lời bài hát ‘Mani Beats’ của N&N
Nghê Già cảm thấy, tiếng chuông mình tự cài, lúc này còn rất hợp với tình hình.
Cô nhìn màn hình, bắt máy.
“Quay đầu.” Bên kia nói.
Nghê Già nắm di động quay đầu, nhìn thấy xe của Chu Di Sơn đang đỗ sau lưng cô.
Anh ta hạ cửa sổ xuống, lộ ra một gương mặt lâu ngày không gặp, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.
Nghê Già xoay người, đi về phía anh ta.
Bên trong xe đầy khí lạnh, thổi đi hơi nóng trên người cô ngay lập tức, Nghê Già nổi da gà.
Cô quay đầu, Chu Di Sơn đang nhìn cô.
Lần trước gặp nhau rất vội vàng, nếu vậy, hai người bọn họ quả thật có khoảng thời gian không nói chuyện trực tiếp.
Nghê Già không thể nói rõ trong lòng đang có cảm xúc gì, nhưng ngay lúc này, cô đột nhiên có một loại cảm giác thở được.
Quá mệt.
Những ngày đi học áp lực đến nỗi có thể nổi điên, cô cảm thấy mình rất hỗn loạn, cả ngày đều như đang đánh trận, cô cần phải trang bị vũ khí hạng nặng để đối mặt với người ta.
Nhưng ở trước mặt Chu Di Sơn, cô chỉ là chính cô.
Ánh mắt Chu Di Sơn vẫn luôn lợi hại, anh ta quét nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Hối hận rồi?”
Anh ta không chỉ rõ hối hận cái gì, nhưng Nghê Già hiểu.
Cô dựa lưng vào ghế, khép lại hai mắt: “Hơi hơi.”
Anh ta cong môi, nói: “Trước đây em sẽ không dễ dàng phủ nhận quyết định của mình.”
Nghê Già miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Trước đây tôi là đứa ngốc.”
Lúc này Chu Di Sơn thật sự cười ra tiếng.
Nghê Già điều chỉnh lại tư thế ngồi, hỏi: “Sao anh trở lại?”
Chu Di Sơn khởi động xe: “Về nhìn thử.”
Có cái gì đáng nhìn?
Nghê Già giật giật miệng, không hé răng, ung dung ngồi trong ghế: “Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi.”
“Ừ.”
***
Tiệm bánh của Dương Nhã Lam tên “so sweet”, còn mang phong cách tây.
Khi Nghê Già đi vào, trước quầy chỉ có một cô gái nhỏ, ngọt ngào nói một tiếng “Chào quý khách.”
Trong tiệm người rất nhiều, mở một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, trong không khí tràn ngập mùi bơ ngọt ngấy.
“Mẹ.” Nghê Già hô.
Cô gái đứng trước quầy ngạc nhiên.
Chu Di Sơn đỗ xe xong đi vào, vai rộng chân dài, thân hình cao ngất, tấm poster di động này ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết phụ nữ trong tiệm.
Nhưng khi anh ta nhìn thẳng vào cô gái chỉ mặc áo thun và quần jean đơn giản nhưng không che đậy được dáng người xinh đẹp đang đứng trước quầy lễ tân kia, mọi người đều thu hết ánh mắt sáng rực lại.
Vẻ đẹp không ở da mà ở xương, dáng người xinh đẹp của cô đã ném người khác tám con phố.
Nghê Già nhìn người đang đi về phía mình, cũng cảm thấy hình ảnh vô cùng đẹp mắt, cô nghiêng dựa vào quầy, huýt sáo với anh ta.
Chu Di Sơn nhíu mày nhìn qua, đáy mắt có ý cảnh cáo nhàn nhạt.
Lúc này cô mới dừng lại, đứng thẳng lên.
“Dì Dương đâu?”
Cô liếc mắt ra sau: “Chắc đang bận.”
Chu Di Sơn gật đầu, nhìn mấy miếng bánh mì đủ kiểu đủ loại trong chiếc tủ thủy tinh bên cạnh: “Muốn ăn cái gì?”
Nghê Già không thích đồ gọt lắm, cô tùy tiện chỉ vài cái, Chu Di Sơn bưng khay gắp ra cho cô.
Lúc anh ta mang khay đến quầy tính tiền, Nghê Già đã ngăn lại: “Anh làm gì?”
Chu Di Sơn ấn di động tìm mã thanh toán: “Mua cho em.”
“Anh là tiền nhiều không có chỗ tiêu à?”
“Ừ.”
“F*ck.” Nghê Già đẩy tay anh ta ra: “Tôi tự mua.”
Lúc xô xô đẩy đẩy, bức rèm ở phía sau bị nhấc lên, Dương Nhã Lam đi ra, vừa thấy hai người trước quầy, sửng sốt, lập tức dương khuôn mặt tươi cười lên: “Sao về mà không nói trước một tiếng?”
Nghê Già ngẩng đầu: “Con nói rồi mà.”
“Không hỏi con.” Dương Nhã Lam liếc cô một cái, đi ra quầy thu ngân, cười với Chu Di Sơn: “Sao lại quay về, bên kia không bận sao?”
Nghê Già trợn trừng mắt.
Chu Di Sơn nhịn cười, nói: “Trở về bàn chuyện công việc, lần này có thể ở lâu một chút.”
Nghê Già hỏi: “Bao lâu?”
“Một tuần.”
Nghê Già mặt không biểu cảm nói: “Oa, lâu quá.”
“Nghê Già.” Dương Nhã Lam nhíu mày và đánh cô một cái: “Sao lại giống như trẻ con vậy.”
“…”
Cô dứt khoát ngậm miệng lại, bưng khay bánh mì mới chọn tìm chỗ ngồi.
Chu Di Sơn nói với Dương Nhã Lam vài câu, trong tiệm lại có khách mới tới, trước mắt nhân viên không đủ, Dương Nhã Lam chỉ phải dặn dò Nghê Già vài câu rồi vội vã chui ra sau.
Tuy bận bịu, nhưng nhìn Dương Nhã Lam rất hưởng thụ việc làm bà chủ.
Trong lòng Nghê Già chậm rãi dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn.
Mọi sự thắng ý, rất tốt.
Lúc Chu Di Sơn đi tới, liền thấy cô đang cắn một miếng bơ trong miệng, đôi chân nhỏ lắc lư không ngừng, xem ra tâm trạng tốt lắm.
Anh ta hỏi: “Vui?”
“Ừm.”
Đây là tia sáng đáng quý trong cuộc sống tối tăm rối loạn gần đây của cô.
Chu Di Sơn ngồi xuống đối diện: “Nói chuyện của em đi.”
Nghê Già ậm ờ trả lời: “Cứ như vậy.”
Chu Di Sơn bất thình lình hỏi: “Đổi di động?”
Miếng bánh mì trong miệng cô suýt nữa là không nuốt xuống được.
“Cái kia hư rồi.”
Không biết vì sao, cô không muốn nói cho Chu Di Sơn những chuyện đã xảy ra ở trường.
Mấy năm nay cô đã trở nên khác hẳn, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện chính là trốn, Chu Di Sơn thực sự giống như một ngọn núi, vững vàng để cô dựa vào, chắn gió che mưa cho cô.
Nhưng nếu bây giờ cô thừa nhận, đây đều là cái giá mà cô phải trả cho sai lầm của mình, cô không có lý do gì bắt Chu Di Sơn dọn dẹp mớ hỗn độn giúp mình.
Cô nên tự mình chuộc tội.
Nghê Già bị ý nghĩ này của mình làm kinh ngạc một giây.
Đúng vậy, cô có lỗi với Trần Kính Sinh.
Sự thừa nhận này, đến nay cô mới ý thức được.
…
Ở thành phố B một đêm, hôm sau còn phải chạy về thành phố A, nhưng lần này không phải một mình cô về, Chu Di Sơn lái xe chở cô.
Hôm sau đi học, Chu Di Sơn đúng giờ đứng ở dưới lầu, còn thân thiết mang theo bữa sáng.
Nghê Già cho 100 điểm khen ngợi với hành động này của anh ta.
Cô là kiểu người để được ngủ nhiều một phút mà có thể không ăn sáng, thường xuyên để bụng rỗng đi học.
Lúc này đang là giờ cao điểm sớm, trên đường khá kẹt, khi tới học cổng trường, chỉ còn 5 phút là vào tiết 1.
Nghê Già vội vàng nói tiếng tạm biệt rồi nhảy xuống xe, người đi quá gấp, di động rơi trên chỗ ngồi.
Chu Di Sơn nhặt lên, mở cửa xuống xe, đưa di động cho cô.
Nghê Già nói cám ơn.
Lúc Chu Di Sơn quay lại, như có linh cảm mà nhìn tới một hướng khác.
Đó là một cậu nam sinh, mặc đồng phục, người bên cạnh thấy cậu đột nhiên dừng lại, kêu cậu mấy tiếng nhưng không ai đáp.
Chu Di Sơn thản nhiên liếc cậu một cái, tiểu tử này vậy mà có chút bản lĩnh, bị anh ta phát hiện, ánh mắt cũng không trốn.
Nhưng anh ta không rảnh đối mặt với học sinh cấp 3, cũng không muốn biết địch ý của cậu từ đâu đến.
Chu Di Sơn còn chưa động, nam sinh kia đã hờ hững thu mắt, cũng không cố chấp với quy tắc ngây thơ “Ai dời mắt trước người đó thua”. Cậu bước vào trường học, hoàn toàn phớt lờ người bạn đang hô to gọi nhỏ ở bên cạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!