Thông Thiên Cổ Lộ
Chương 25: Một đàn Văn Thú
Vượt qua quan đạo, đập thẳng vào mắt Diệp Bất Phàm là khung cảnh hết sức mênh mông, phía trước, sâm lâm bạt ngàn, một cỗ khí tức sâm nghiêm không thể nói rõ bằng lời nồng hậu tản mát trong thiên địa, tán rừng bất động, trên cao có thất thải quang mang cuốn vào mây xanh, xa xa vang lên từng trận tù và thúc dục, thanh âm hò hét, thanh âm chấn động do chiến đấu tạo thành ngập trời quanh quẩn.
Trước kia mặc dù đã từng đi vào Hỏa Trì Khâu Sơn, nhưng đó chỉ là địa phương nhỏ, tựa hồ một nắm đất của Khâu Sơn, nhỏ bé đến mức tội nghiệp, còn đây mới chân chính Khâu Sơn cấm địa.
Diệp Bất Phàm sửng người, sâm lâm này quả thực quá lớn, vừa nhìn liền khiến cho người ta có loại cảm giác bản thân trong phút chốc trở nên nhỏ bé, tựa hồ phải đối mặt với cả thiên địa mênh mông.
Thi thoảng có tiếng dã thú cuồng minh, hay thanh âm gầm thét kinh thiên động địa.
” Không hổ là địa phương vạn thú cùng tụ, khí thế này quá khủng khiếp!” Diệp Bất Phàm khinh hãi nói thầm, đối với Khâu Sơn trong lòng bỗng nhiên rạo rực, thậm chí thể nội linh khí tựa hồ bị dẫn dắt, ở đan điền cuồn cuộn vận chuyển, Diệp Bất Phàm hít lấy một hơi thật sâu, mang theo tâm tình kích động bước vào Khâu Sơn.
Đại thụ chống trời, mỗi một gốc cây này không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, hơn nữa số lượng lại còn quá nhiều, trước mặt là sâm lâm, xa xa là sâm lâm, cho đến tận cùng cũng là sâm lâm, một mảnh xanh biếc như hải dương khiến cho tâm tình Diệp Bất Phàm lập tức liền trở nên thư sướng, không khí nơi đây cũng vô cùng trong lành, thiên địa linh khí lại quá mức nồng đậm, nội tâm Diệp Bất Phàm nhất thời rung động.
Khâu Sơn sâm lâm nằm ở chính nam Tế Thiên Thành, như một cái ranh giới tự nhiên phân cách lãnh thổ Đông Lâm cựu quốc cùng với Cực Lạc Quốc, ở trên địa đồ, đa phần diện tích Khâu Sơn đều thuộc về Đông Lâm, tất nhiên Cực Lạc Quốc đối với việc này cũng không có ý kiến, cho nên người ta mới ngầm thừa nhận, Khâu Sơn sâm lâm phụ thuộc Đông Lâm, hay là Hoàng Thiên ngày nay.
Sâm lâm mọc lên đa phần loài cây thân gỗ, thảo mộc rất ít, cho nên đi vào bên trong cũng không đến mức quá khó khăn, chỉ có điều địa hình tương đối phức tạp, Diệp Bất Phàm không vội vã tiến nhập mà kiếm một góc khuất phía sau tảng đá lớn, tại chỗ xếp bằng thổ nạp khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cũng là điều hòa thể nội linh khí đang cực kỳ cuồng bạo.
Nửa canh giờ sau Diệp Bất Phàm nhấc lên tay áo, tu vi hắn đã ổn định ở Ngưng Khí trung kỳ, tu vi thăng tiến tầm mắt càng xa, đối với địa phương mới mẻ này Diệp Bất Phàm cực kỳ cẩn trọng.
” Chỗ sâu Khâu Sơn sâm lâm chính là sinh mệnh cấm khu, ta chỉ có thể đi vào khu vực phụ cận ngoại vi, hy vọng ở đó không xảy ra bất trắc, nhanh chóng hoàn thành tông môn nhiệm vụ” Diệp Bất Phàm nói thầm, không ngừng đẩy nhanh cước bộ.
Qua hơn nửa canh giờ, Diệp Bất Phàm thi thoảng lại bắt gặp được một vài cái thân ảnh, có những người đơn lẻ đi lại trong rừng, cũng có những tổ đội do một nhóm 5 đến 6 người hợp thành, bọn họ đều phân biệt đuổi theo một đầu yêu thú, những yêu thú này thực lực không cao, từ ba động tu vi bên ngoài, đều rơi vào khoảng sơ kỳ Ngưng Khí.
Diệp Bất Phàm cũng quét mắt xung quanh chọn cho mình mục tiêu, là một con Ngô Công dài hơn hai trượng, Ngô Công thân đỏ như lửa mới từ chiếc lỗ bên dưới mặt đất chui lên liền bị Diệp Bất Phàm chém một nhát rơi mất đầu, Diệp Bất Phàm bổ đầu Ngô Công lấy ra một viên nội đan màu vàng nhỏ như hạt đậu.
Tiếp theo là một con Bạch Nhãn Thử, yêu thú họ chuột ở trong Khâu Sơn tồn tại rất nhiều, mặc dù nội đan ít có giá trị nhưng lại vô cùng dễ giết, đối với những người không ưa thích mạo hiểm chính là mục tiêu tốt nhất, Diệp Bất Phàm cũng không mất quá nhiều sức lực, sau mấy mươi cái hơi thở rượt đuổi, một kiếm chém xuống liền dễ dàng giết chết Bạch Nhãn Thử, lấy ra nội đan.
Một đường đi về phía trước, rất nhanh Diệp Bất Phàm đã liệp sát hơn hai mươi đầu yêu thú cấp thấp, trong đó có một con Thanh Lang tu vi Ngưng Khí trung kỳ, Thanh Lang vốn tinh ranh, hơn nữa bản tính hung tàn khát máu, để hạ được nó Diệp Bất Phàm phải mất không ít mồ hôi.
Sau khi bổ đầu Thanh Lang lấy xuống nội đan, Diệp Bất Phàm cẩn thận cất nội đan vào túi chứa đồ, vác trọng kiếm tiếp tục hướng về phía trước rảo bước.
Ngay lúc này mặt đất bên dưới chân bỗng nhiên phát sinh chấn động, địa chấn xé rách mặt đất, từ đó vươn ra một vật thể vô cùng kỳ dị, thân ống như giun, cao hơn mười trượng, lớn như một gốc đại thụ, con giun này cả người trắng bạc, bốn phía cơ thể dày đặc lông tơ cùng gai sắc, không đầu, không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng rộng liên tục phun ra nuốt vào địa khí.
” Địa Huyệt Ma Trùng!” Diệp Bất Phàm giật mình hét lớn, thân là Đan Tu cho nên đối với kỳ hoa dị thảo, bách yêu thiên thú Diệp Bất Phàm tự nhận kiến thức không cạn, ở trong Đan Thư, Vạn Thú Bách Tập có nhắc tới Địa Huyệt Ma Trùng là một loài dị trùng sống ở chỗ sâu bên dưới mặt đất, loài này cực kỳ hiếm gặp, nó không có nội đan, chỉ hấp thu địa khí để sinh trưởng, dưới địa khí tẩm bổ, toàn thân Địa Huyệt Ma Trùng đều là bảo vật, nhất là những con có tuổi thọ vượt quá trăm năm.
Bách niên Địa Huyệt Ma Trùng ở hậu thiên mới hình thành nội đan, không giống với những loài yêu thú khác sinh ra đã có, hậu thiên nội đan giá trị liên thành.
Tuy nhiên để giết chết Địa Huyệt Ma Trùng chỉ bằng vào thực lực hiện tại của Diệp Bất Phàm là loại chuyện gần như không thể, Địa Huyệt Ma Trùng một khi thân dưới còn cắm sâu mặt đất, còn được đại địa cung cấp sự sống, thì đơn giản chính là bất tử bất diệt, hơn nữa, loài này mặc dù linh trí cực thấp, không có ngũ quan đầy đủ thế nhưng phòng ngự kiên cố không gì sánh được, thậm chí bất kỳ vị trí nào trên cơ thể Địa Huyệt Ma Trùng một khi bị chém đứt đều có thể lập tức tái sinh.
Diệp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn Địa Huyệt Ma Trùng, trong lòng không khỏi chấn động, mặc dù biết Địa Huyệt Ma Trùng ít nguy hiểm nhưng cũng phải bất giác bước lùi về phía sau một đoạn, cả người Địa Huyệt Ma Trùng lông tơ dựng ngược, gai nhọn tua tủa như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén, toàn thân có quang ban bàng bạc chạy dọc, lại sở hữu khí tức nặng nề, thâm trầm của đại địa.
Diệp Bất Phàm lẳng lặng quan sát Địa Huyệt Ma Trùng, nó không hề cảm ứng được sự tồn tại của Diệp Bất Phàm, Địa Huyệt Ma Trùng vươn mình vượt quá tán rừng, miệng lớn phun ra một ngụm khí vụ màu đen, đây có lẽ là phương thức bài tiết của nó.
” Nếu giết được con Địa Huyệt Ma Trùng này lấy xuống hậu thiên nội đan thì đúng là tạo hóa, hậu thiên nội đan có thể trực tiếp luyện hóa đề cao tu vi a!.. Nhưng đáng tiếc!” Diệp Bất Phàm thở dài tiếc rẻ, khi hắn chuẩn bị rời đi thì từ bốn phương tám hương bỗng nhiên vang lên trận trận thanh âm tiếng vù vù cực kỳ chói tai.
Hư vô chấn động, một mảnh sâm lâm kịch liệt run rẩy, thanh âm này nghe như tiếng ruồi muỗi đập cánh nhưng cường độ quá lớn, siêu việt hết thảy thanh âm bên trong Khâu Sơn sâm lâm, lại hóa thành đầy trời âm bạo, âm bạo như bão táp vần vũ lan tràn bát phương.
“Uuuu..Uuuu.uuu!”.
Đại thụ chao đảo, âm phong đi trước hướng Diệp Bất Phàm gào thét quét tới, Diệp Bất Phàm biến sắc, buộc phải nằm sát người xuống mặt đất, tránh cho bản thân bị gió lớn thổi bay, mấy hơi thở sau, âm bạo giảm bớt, Diệp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lên thì lập tức trợn mắt, trên đầu hắn một đám Văn Thú hình thể khủng bố đang bao vây Địa Huyệt Ma Trùng.
Văn Thú này là một loài muỗi biến dị, con nào con nấy đều lớn hơn thân người trưởng thành, hai cánh chớp hiện hồng mang, trước miệng, một cái xúc tu to lớn lóe lên ánh sáng dị thường sắc bén, xúc tu chiếm hơn một nửa chiều dài cơ thể, ngoe nguẩy ở phía trước như muốn cắn nuốt, thôn phệ hết thảy, vừa mới nhìn qua cực kỳ kinh dị.
Một đàn Văn Thú số lượng mấy chục con cùng tụ tập một chỗ, chỉ riêng âm bạo do tiếng vỗ cánh phát ra cũng đủ khiến cho yêu thú trăm trượng gần đó kinh hồn bạt vía, một vài tên tu sĩ đang đi lại trong rừng khi nhìn thấy đàn Văn Thú đều trợn mắt trân trối nhìn, sau đó biểu tình như gặp phải ma, cuống cuồng co giò bỏ chạy.
Diệp Bất Phàm nằm trên mặt đất, thần sắc âm trầm bất định, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên, điều khiến cho hắn khiếp sợ rốt cuộc cũng tới, mấy chục con Văn Thú bu lấy Địa Huyệt Ma Trùng, xúc tu đâm sâu lên cơ thể nó, điên cuồng hút, cứ mỗi lần hút miệng Văn Thú đều phát ra thanh âm rên rỉ, cơ thể cũng cấp tốc phình to.
Địa Huyệt Ma Trùng vặn vẹo kêu gào, gai độc chống ra nhưng đối với Văn Thú tựa hồ tất cả đều vô dụng, chỉ trong chớp mắt Địa Huyệt Ma Trùng bị hút thành thây khô, chưa để cho nó kịp độn thổ chạy trốn.
Đàn Văn Thú rít lên một tiếng thống khoái, phân biệt tản ra, lúc này trên bầu trời, một con Văn Thú khổng lồ lớn như ngọn núi đột ngột xuất hiện, Văn Thú này toàn thân đen nhánh, đầu khắc chữ Vương, khắp nơi phun ra nuốt vào xích mang, chiếc xúc tu rẽ mây ầm ầm tiến về phía trước, trên lưng nó, một thanh niên lam y đang im lặng nhập định, thanh niên mày sắc mắt kiếm, cơ thể cao gầy thập phần tuấn mỹ, trên thân hắn không hiểu vì lý do gì lại có oán khí quần tụ, oán khí này vô cùng nồng đậm.
” Tiểu Hắc! Đi nhanh, Vùng đất Đông Hoang ngày xưa ta nhìn thấy một vài đạo khí tức quen thuộc!” Thanh niên vỗ mạnh lên lưng Văn Thú, thanh âm nhàn nhạt.
Ở những nơi con Văn Thú Vương đi qua thiên không lập tức chấn động, thanh âm oanh minh trầm thấp cuồn cuộn không dứt, bá tánh bên dưới khi nhìn lên, mường tượng như một ngọn đại sơn phong đang phá không di hành, cảnh tượng hết sức ngoạn mục.
Lúc này ở một nơi bên trên Thiên Hoang Tứ Hải mênh mông, trong căn nhà tranh dột nát ngay sát bờ biển, một trung niên nam tử người đầy mùi rượu, trung niên nam tử toàn thân nhếch nhác, thường phục bên ngoài có lẽ đã quá lâu không được giặt giũ cho nên bốc mùi hôi thối, trung niên này mặt mày mặc dù lem luốc, ánh mắt nồng đậm cô độc cùng tuyệt vọng, nhưng ngũ quan thanh tú đến khiếp người, chứng tỏ thời trẻ cũng là một trang tuấn kiệt.
” Ta! Lâm Thiên.. Không.. Không phải.. Lâm Thiên.. Ta là Diệp Lục Chi Chủ..!” Trung niên bỗng nhiên nhếch môi cười, ánh mắt bộc phát ra ngập trời quang mang minh ngộ, trung niên càng cười biểu tình càng trở nên dữ tợn, nước mắt chảy xuống, khuôn mặt hắn kịch liệt vặn vẹo.
” Thanh Yên.. Không! Đình Nhi..Ta phải đi tìm nàng rồi.. Thê tử của ta, đợi ta!.. “.
Thần sắc mờ mịt, Lâm Thiên vừa khóc vừa cười, cảm xúc đảo lộn như muốn xé nát tâm thần hắn, Lâm Thiên im lặng hồi tưởng… Ngày đó ở bên trong tôn điện Thủ Mộ Hoàng Thành.. Mượn máu người họ Diệp.. Cứu dậy linh hồn một nữ nhân…Trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng hình nữ nhân mờ ảo, bóng hình này quen thuộc đến độ vĩnh viễn in sâu vào tâm trí, khiến cho mỗi lần nhớ tới hắn đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lâm Thiên ôn nhu nhìn hư ảnh nữ nhân, trên môi bất giác nở ra một nụ cười.
Nữ nhân toàn thân bạch y trắng như bông tuyết, dung nhan tuyệt đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách, lại có một luồng lãnh ý tràn ngập thân thể, ở bên cạnh nàng dễ dàng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo như vạn năm băng tuyết tỏa ra từng đợt.
Toàn thân Lâm Thiên run rẩy, trong đầu hắn từng mảng ký ức vỡ vụn lập tức chồng chất lấy nhau, khuôn ngực tê dại, hai mắt cay xè, Lâm Thiên nhấc tay, hướng về hư ảnh nữ nhân, thanh âm bi ai.
“Trên thế gian này có một loại ngăn cách, không phải sinh tử, mà là quên lãng! Đình Nhi..Ngàn năm..Lại ngàn năm..Sau khi Thông Thiên Thế Giới diệt, thiên địa đều hóa vong hồn.. Ta cứ tưởng mình đã quên được nàng..Nhưng không phải..Đình Nhi à.. Lại bắt đầu từ vô số năm tháng trước..Ta sẽ đi tìm nàng..Dù cho thêm ngàn năm..Hay vạn năm nữa!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!