Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm -  Bảo vệ cố hương, gìn giữ non sông chúng ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm


 Bảo vệ cố hương, gìn giữ non sông chúng ta



Dịch giả: Phuongkta1

Biên: Đình Phong

Đến

trước quan Vĩnh Ninh đầu tiên cũng không phải là quân Man thế công mãnh

liệt như thủy triều, cũng không là những con chim cắt nhìn chằm chằm ở

phía chân trời.

Mà là những tảng đá lớn do xe bắn đá của quân Man xếp thành một hàng bắn ra.

Những

xe bắn đá kia cực kỳ to lớn, cao gần mười trượng, tảng đá lớn bị ném ra

cũng to lớn tầm một trượng, vả lại dùng chút phương pháp luyện chế mà

Tô Trường An chưa hề biết tạo thành, một khi phát sinh va chạm còn có

thể sinh ra nổ lớn.

Một kích mạnh mẽ của nó từ trên cao bổ xuống,

thêm với nổ mạnh sinh ra lực trùng kích, cho dù là tu sĩ Thái Nhất cảnh

cũng khó có thể ngăn cản, càng đừng đề cập đến những sĩ tốt bình thường

này, phần lớn tu vi của bọn họ ở Cửu Tinh Tụ Linh, Phồn Thần cảnh, đại

đa số có thể lăn lộn đảm nhiệm chức vụ Bách Phu trưởng.

Tảng đá lớn này sinh ra lực sát thương đối với binh lính trên quan hầu như có thể nói là tính hủy diệt.

Cho

dù là Bắc Thông Huyền cũng không ngờ rằng quân Man còn có sát chiêu như

vậy, lập tức trước mặt toàn bộ quan Vĩnh Ninh vang lên một trận kêu

khóc, quân đội hàng ngũ vừa mới nghiêm chỉnh lúc này rối loạn thành một

đoàn.

Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Đồng một mình đi tới trước quan,

linh lực trong cơ thể rung động, hóa ra bức bình chướng cực lớn, ngăn

những tảng đá lớn kia ở bên ngoài cửa lớn.

Nhưng quan Vĩnh Ninh

quá lớn, dài liên miên gần nghìn trượng, cho dù tu vi của Ngô Đồng có

thể so với Tinh Vẫn, nhưng một mình dựng lên bình chướng lớn như vậy

tiêu hao đối với nàng cũng thật lớn, hiển nhiên đây cũng không phải là

kế lâu dài.

“Phải nghĩ biện pháp hủy những máy móc kia.” Bắc Thông Huyền bình tĩnh hai mắt nói.

Nhân

tộc một phương đương nhiên cũng có một chút thiết bị ném cỡ lớn, ví dụ

như nỏ Thần Cơ, vật kia có thể bắn ra tên dài sáu thước, vả lại tính ăn

khớp vô cùng tốt, chỉ cần tên nỏ đầy đủ, có thể bắn ra ba phát mà không

gián đoạn. Trên chiến trường có thể nói là tồn tại giống như cối xay

thịt, so sánh với xe bắn đá mà quân Man sử dụng ra khác biệt rất nhiều.

Đây cũng không phải là do Bắc Thông Huyền suy nghĩ không chu đáo, cũng không phải là Nhân tộc ngu dốt.

Chế

tạo máy móc cực lớn không phải chỉ cần biến hóa cực lớn đơn giản như

vậy, đầu tiên là tìm kiếm lực lượng đủ để ném một tảng đá lớn tầm một

trượng lên tường thành cao trăm trượng như vậy đã là chuyện cực kỳ khó

khăn, huống chi còn phải chống đỡ nổi thân thể khổng lồ như vậy…, điều

này vượt xa công nghệ vốn có mà Nhân tộc lúc này có thể đạt thành đấy.

Nhưng Thác Bạt Nguyên luôn luôn làm được, cũng thành công đánh cho đám người Bắc Thông Huyền trở tay không kịp.

ở trong đó có một vị dáng người cực kỳ khôi ngô, thân ảnh cao chừng hai

trượng đột nhiên từ phía quân Man nhảy ra, ngay lập tức đã tới chỗ đầu

tường cao mấy trăm trượng, chùy sói trên tay dùng một quyền thật mạnh

mang theo khí thế phong lôi hung hăng đánh tới bình chướng mà Ngô Đồng

dựng lên.

Đó là Đồng Khu Tượng – Tinh Vẫn của Khoa Phụ nhất tộc!

Ý

đồ của lão hiển nhiên lại rất rõ ràng, lão muốn phá vỡ bình chướng của

Ngô Đồng, khiến những tảng đá lớn kia thu lấy tính mạng sĩ tốt trong

thành.

Trong lòng Ngô Đồng kinh sợ, nàng tiến thoái lưỡng nan,

nếu như thu lại bình chướng thì sĩ tốt phía sau lưng mình khó tránh khỏi

thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng nếu đón đỡ một quyền của vị

Tinh Vẫn này, chỉ sợ dùng tu vi của nàng nhất định cũng sẽ không dễ

chịu.

Lại vào lúc này, một cây trường thương bỗng nhiên bắn ra,

mang theo hư ảnh Tham Lang thẳng tắp nghênh tiếp vị Đồng Khu Tượng kia.

Người

ra tay hiển nhiên chính là Từ Nhượng, y dùng một thương cởi bỏ thế tiến

công của người đến, thân thể ngừng lại một lát liền lao vào cuộc chiến.

Lực lượng của Tinh Vẫn quá cường đại, hai người giao chiến hiển nhiên

nhất thời khó có thể phân ra thắng bại, cũng rất khó rảnh tay lo lắng

cho những người khác.

Quân Man một phương hiển nhiên cũng không bởi vậy mà hết hy vọng.

Lại

có một vị Tinh Vẫn giết tới, chính là vị Chiêu Ty nhất tộc – Đột Cốt Lữ

lúc trước bị thiếu nữ thần bí chính là Tô Chiếu bỗng nhiên xuất hiện

đánh bại, Tô Trường An vẫn nhớ mang máng lão chịu thương thế rất nặng,

thậm chí suýt nữa bị Tô Chiếu chém giết, thế nhưng hôm nay chỉ cách lúc

đó một ngày, lão thậm chí lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở trước

mặt mọi người như vậy.

Mọi người đương nhiên sẽ không mặc kệ lão

ra tay, lúc này đây, Quách Tước gọi ra mệnh tinh của hắn, biến hóa ra

rất nhiều cùng quần chiến lại với nhau.

Ngay sau đó, Hoàn Nhan Tả

– Tinh Vẫn của Chúc Dung nhất tộc lại nối gót từ bên ngoài giết tới, Sở

Nguyên Bạch dẫn theo ba nghìn đao khách đã triển khai tư thế từ sớm,

thực lực của những đao khách này đương nhiên không tầm thường, đa số vào

khoảng Thiên Thính hay Hồn Thủ cảnh, thậm chí còn có thật nhiều đại

năng Vấn Đạo cảnh, Sở Nguyên Bạch thân là thủ lĩnh tu vi lại càng đạt

tới trình độ nửa bước Tinh Vẫn mạnh mẽ hung hãn như vậy.

Nhưng nếu so với Tinh Vẫn, thực lực như thế quả thật cũng không thể đặt trên một bàn.

Tuy

vậy, giữa những đao khách dường như lại có được một chút bí pháp mà

người thường không thể hiểu được, khí cơ của bọn họ nối thành một mảnh,

mỗi một lần ra tay tập hợp tất cả đao ý của ba nghìn đao khách, cho dù

là Tinh Vẫn trong thời gian ngắn cũng rất khó tạo thành tổn thương chí

mạng với bọn họ.

Cao thủ phe mình liên tục ra tay, Ngô Đồng hiểu được tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp.

Chỉ

thấy nàng phát ra một tiếng kêu vang, lập tức biến hóa ra bản thể của

chính mình – Phượng Hoàng toàn thân luôn luôn tắm trong lửa.

Hai

cánh của nàng chấn động, tảng đá lớn liên tục không ngừng vọt tới đều bị

nàng đánh bay, giống như đào ngũ thẳng tắp đánh về phía đại quân Man

tộc, bỗng nhiên đập những xe ném đá kia đến thất linh bát lạc, mặc dù

quân Man kịp thời phản ứng, may mắn bảo vệ được một hai phần mười, nhưng

so với lúc trước, đã giảm bớt rất nhiều uy hiếp đối với cửa quan.

Điều

này hiển nhiên chọc giận tới cao tầng quân Man, vị Nam Phá Thính – Tinh

Vẫn Cộng Công nhất tộc kia khẽ động thân hình, bỗng nhiên đánh về phía

Ngô Đồng.

Từ trước lúc Mạc Thính Vũ đi đến Bắc Địa, Ngô Đồng đã

là Tinh Vẫn, lúc này tính ra đã qua hai trăm năm, Tinh Vẫn đương thời

ngoại trừ Yêu tộc có sinh mệnh kéo dài, ít có Tinh Vẫn có thể sánh vai

cùng nàng, trong ngực nàng tuôn ra vài phần ngạo khí, không tránh không

né đối mặt với Nam Phá Thính tập kích, thẳng tắp nghênh tiếp.

Khai chiến chỉ mất thời gian chừng trăm hơi thở, hai bên đã xuất ra bảy tám phần lực lượng mà chiến lực có thể so với Tinh Vẫn.

Không có bất kỳ điềm báo, cũng không có bất kỳ yếu tố thêm nhiệt nào khác, chiến tranh từ lúc mới bắt đầu đã gay cấn.

Đây là một cuộc chiến tranh không có đường lui, bất kể đối với Man tộc, hay Nhân tộc, đều là như vậy.

Thập

Phương thần kiếm được Bắc Thông Huyền nắm trong tay, sau lưng gã mở ra

một đôi cánh kiếm, gã đứng trên quan nhìn về phía phương xa, ở đằng kia

Thác Bạt Nguyên cầm một cây đại đao trong tay, cũng đang cười tủm tỉm

nhìn gã. Cho dù cách xa nhau vài dặm, ánh mắt hai người vẫn như trước

xuyên qua tầng tầng trở ngại cùng chém giết, đụng vào nhau.

Bắc

Thông Huyền chuyển con mắt nhìn Tô Trường An ở bên cạnh một cái, nói:

“từ giờ trở đi, ngươi chính là Thần tướng của quan Vĩnh Ninh, tất cả mọi

chuyện, ngươi quyết định.”

Nói xong, gã không hề nhìn Tô Trường

An một cái, cánh kiếm sau lưng chấn động, thần kiếm Thập Phương trên tay

vang lên một tiếng kiếm minh, thân thể liền hóa thành một đường lưu

quang thẳng bay về phía Thác Bạt Nguyên.

Tô Trường An sững sờ, hắn nhìn nhìn mấy vị Tinh Vẫn đã đánh thành một đoàn, lại nhìn một chút quân Man chi chít dưới quan.

Hắn thấy được chiến tranh thực sự, đây thực sự khác xa so với ghi chép trên sách vở.

Chỉ

khi máu tươi đầm đìa ướt sũng quần áo của ngươi, đến khi mùi máu tươi

gay mũi quanh quẩn ở trên chóp mũi, ngươi mới có thể thực sự hiểu rõ,

chiến tranh là cái gì.

“Cung thủ trên quan liền nhờ cậy Hoa sư

thúc.” Tô Trường An chuyển con mắt nhìn Hoa Phi Tạc một cái, lạnh giọng

nói, thần tình cực kỳ nghiêm túc.

“Được!” Dường như hiểu được việc Tô Trường An sắp cần phải làm, Hoa Phi Tạc trùng trùng điệp điệp gật đầu.

“Huyết Y Vệ!” Sau khi đạt được Hoa Phi Tạc đáp lại, Tô Trường An hơi hơi an tâm, hắn quát to.

“Có thuộc hạ!” Mấy nghìn vị kiếm khách mặc áo dài trắng dưới quan mãnh liệt quỳ xuống.

“Ba tộc Man!” Tô Trường An lại quát.

“Có thuộc hạ!” Tính cả Ma Thanh Linh ở bên trong, mấy nghìn võ Man lúc này quỳ xuống.

“Thần tướng Hồng Ngọc!”

Sau thời gian mấy hơi thở Tô Trường An điểm lại từng đội binh lính còn thừa trong quan.

Đến khi những người này đều quỳ xuống.

Cuối cùng, Tô Trường An nhìn mọi người bốn phía một cái, hắn lau đi vết máu vừa mới dính trên mặt, trầm giọng nói.

“Lưu Trường Ngọc cầm chiến kỳ* của chúng ta, chư tướng nghe lệnh, cùng ta giết ra bên ngoài quan.”

*chiến kỳ: cờ chiến

“Bảo vệ quê hương, gìn giữ non sông của chúng ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN