Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm - Chúng ta lại gặp mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm


Chúng ta lại gặp mặt



Lúc Tô Trường An và Mục Quy Vân nghe tiếng chạy tới phòng Đỗ Hồng Trường đang nằm thì đã thấy Phàn Như Nguyệt vẻ mặt mặt hốc hác nhìn vị thiếu niên trên giường. Vị này từng là con của Thần tướng, vốn gương mặt tuấn tú nhưng giờ đây dưới lớp da lại giống như có xà trùng đang bò qua lại. Làn da trên mặt hắn một lần lại một lần gồ lên cao cao, trong miệng cũng phát ra từng tiếng rên rỉ vô thức. – Khi nào thì bắt đầu thế này? Tô Trường An cau mày hỏi. – Ta không biết. Ta vừa đi ngang qua đây nghe tiếng cứ nghĩ Đỗ công tử đã tỉnh, ai biết sao khi đi vào mới phát hiện cảnh tượng như vậy. Phàn Như Nguyệt đáp lại như thế, lời nói còn có chút run rẩy, khí tức hỗn loạn, xem ra là bị cảnh tượng khó tin trước mắt làm cho hoảng sợ. Cái này đương nhiên được xem là một tràng cảnh quỷ dị. Giống như là trong cơ thể của Đỗ Hồng Trường đang ẩn núp quái vật gì đó gặm nhắm huyết nhục của gã. Quái vật? Nghĩ tới đây thì trong lòng Tô Trường An chấn động. Hắn vừa định nói gì đó thì dị biến lúc này chợt phát sinh. Chỉ thấy thân thể Đỗ Hồng Trường bỗng nhiên đứng lên, đầu của gã xoay một cái nhìn về phía bọn người Tô Trường An. Thời điểm này mọi người mới phát hiện con ngươi của gã đã biến thành màu đỏ tươi quỷ dị. Một cỗ khí tức âm lãnh tập kích đến bao vây đám người vào trong. Mục Quy Vân đã nhìn ra Đỗ Hồng Trường không bình thường ngay lần đầu tiên nên y nắm thương trong tay, linh lực quanh thân gào thét mà ra muốn xuất thủ khống chế Đỗ Hồng Trường. Nhưng lúc này một cánh tay của Tô Trường An vươn ra ngăn y lại. Mục Quy Vân không hiểu nhìn về phía Tô Trường An đã thấy hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đỗ Hồng Trường, những giọt mồ hôi lạnh bé xíu không biết đã xuất hiện trên trán hắn từ lúc nào. Y định đặt câu hỏi thì một âm thanh trầm thấp đến đáng sợ vang lên trong miệng Tô Trường An. – Đi gọi sư thúc tổ Ngọc Hành! Hắn nói như vậy, sau đó đao ý, linh viêm cùng lôi quang trong chớp mắt từ cơ thể hắn phún mạnh ra. Hắn mặt mày bình tĩnh nhưng cực kỳ khó coi. Mặc dù không biết tại sao lúc này Tô Trường An lại làm ra vẻ như vậy, nhưng tín niệm của nàng đối với hắn gần như là mù quáng. Phàn Như Nguyệt cũng phục hồi tinh thần sau khi nơi đây bỗng dưng phát sinh dị biến, không quay đầu lại lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng về phía Ngọc Hanh các. – Trường An? Đây là ý gì? Mục Quy Vân cũng bị bộ dáng như lâm đại địch của Tô Trường An hù dọa rồi. Tuy biến hóa trên người Đỗ Hồng Trường rất quỷ dị nhưng với tu vi của y nhìn một cái cũng biết Đỗ Hồng Trường chỉ là Phồn Thần cảnh mà thôi. Có y cùng Tô Trường An ra tay, dù cho Đỗ Hồng Trường trước mặt xuất hiện quỷ dị nhưng lường trước không thể tạo được uy hiếp cho hai người. – Gã bị ký sinh rồi. Tô Trường An vẫn gắt gao dán mắt vào Đỗ Hồng Trường như trước, hai tay hắn bởi vì nắm đao quá mạnh mà nổi gân xanh. – Ký sinh? Mục Quy Vân nghi hoặc nhìn Đỗ Hồng Trường một cái, y không quá hiểu điều Tô Trường An nói là cái gì. Mục Quy Vân vừa dứt lời giống như được thứ nào đó đáp lại. Thân thể đang đứng của Đỗ Hồng Trường bắt đầu run rẩy dữ dội, cơ bắp toàn thân bắt đầu một hồi nhúc nhích không có quy luật. Xoẹt xoẹt! Âm thanh như lớp da bị lưỡi dao sắc bén cắt rách. Sau đó, một cái sừng nhọn lành lạnh màu trắng từ trong đầu của Đỗ Hồng Trường nhô ra. Khí tức quanh thân gã cũng vì thế mà không ngừng tăng lên. Nhưng còn không kịp cho Tô Trường An cùng Mục Quy Vân kinh sợ thì một tiếng thét của Đỗ Hồng Trường vang lên như mang theo vô tận thống khổ. Thuận theo tiếng gầm cực lớn lấy Đỗ Hồng Trường làm trung tâm bắt đầu rung động khuếch tán ra bốn phía. Sau đó hơn phân nửa trong thành Trường An cũng bắt đầu vang vọng tiếng gào thét như tê tâm liệt phế này. Dưới sự trùng kích của tiếng gào thét lớn như vậy khiến một số phòng ốc cũ kỹ không được tu sửa bắt đầu sụp đổ, một ít dân chúng lân cận thậm chí thất khiếu đổ máu, lâm vào hôn mê bất tỉnh. Tòa đế đô Đại Ngụy phồn hoa này rốt cục bị xé rách một lần, những ngọn đăng hỏa chiếu rọi suốt đêm một ngọn lại một ngọn bị dập tắt, tiếng kinh hô cùng la khóc vang lên bốn phía, bọn sài lang luôn chực chờ lúc này cũng mở ra hai mắt màu bích lục của nó. Bọn nó biết rõ – thời điểm đi săn nhanh đến rồi. Chỗ sương phòng mà Đỗ Hồng Trường ở được Phàn Như Nguyệt quét dọn không lâu, cũng không tráng lệ lắm. Bởi vì nơi đây Ngọc Hành vô tâm quản lý trong mười hai năm nên kỳ thật sương phong này đã có một đoạn thời gian rất dài không có tu sửa. Vì thế dưới sự trùng kích của tiếng gầm thì gian sương phòng nhiều năm thiếu tu sữa bắt đầu một hồi rung lắc dữ dội, từng vết nứt như mãng xà bắt đầu lan tràn trên vách tường. Trong nội tâm Tô Trường An cùng Mục Quy Vân kinh hãi, sau khi nhìn nhau lập tức có quyết đoán. Chỉ thấy một đạo ánh đao cùng một đạo thương ảnh bất ngờ từ hai người xông thẳng lên nóc nhà. Một tiếng vang nhỏ phát ra. Gót chân hai người vừa chạm đất thì thân thể đột nhiên hóa thành hai luồng ánh sáng chạy trốn ra ngoài. Còn chưa đợi bọn hắn đứng lại thân hình thì liên tiếp có tiếng nổ lớn vang lên. Một hàng dài sương phòng trong Thiên Lam viện từng cái một ầm ầm sụp đổ, trong khoảnh khắc toàn bộ Thiên Lam viện ngoại trừ bảy tòa các còn đứng sừng sững thì toàn bộ kiến trúc nơi đây đã hóa thành gạch vỡ ngói vụn. Bụi mù cực lớn bốc lên, tầm mắt của Tô Trường An bị che khuất không thể thấy rõ tình hình bên trong. – Đến cùng thì gã là thứ gì? Con mắt Mục Quy Vân bình tĩnh hỏi. Giờ đây y đã ý thức được trận này làm cho Tô Trường An như lâm đại địch đang ẩn núp thứ gì đó mà y không hiểu rõ. – Thần. Tô Trường An đáp lại. Có lẽ là giọng nói của Tô Trường An quá mức trầm thấp hay là do Mục Quy Vân nghe được từ như vậy cảm thấy quá mức vớ vẩn. Cho nên một khắc này thân thể Mục Quy Vân rõ ràng hơi sững sờ. Vẫn còn không đợi y tiếp tục đặt câu hỏi. Bụi mù đầy trời bắt đầu dần tán đi, một bóng người cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt bọn hắn. Con ngươi của y cũng vì cảnh tượng bỗng nhiên hiện ra trước mắt mà phóng đại. Đó là một sinh vật có hình người cao trên một trượng (khoảng 3,33m). Toàn thân phủ đầy lân giáp màu xanh, trên lưng hay khuỷu tay đều nhô ra gai ngược lóe u quang. Trên mặt của nó cũng không tìm ra nửa phần bộ dáng của Đỗ Hồng Trường, trên đó nhô lên đầy gân xanh cùng mạch máu, đỉnh đầu là một cái sừng lành lạnh, khóe miệng nhô ra hai cái răng nanh thật dài. Quỷ dị nhất mà không ai tưởng tượng được là sau lưng nó nhô ra hai cái cốt cánh tà dị. Đây rốt cuộc là quái vật gì. Trong nội tâm Mục Quy Vân hoảng sợ, cho dù là Yêu tộc biến hóa đa đoan ở Bắc địa cũng không có tướng mạo quỷ dị đến như vậy. “Hộc…” Con quái vật kia thở ra một ngụm trọc khí, giống như là tỉnh lại từ một giấc ngủ say thật dài nào đó. Sau đó nó bỗng nhúc nhích đôi cốt cánh sau lưng, lúc này từng đợt gió mạnh bỗng nhiên xoáy lên. Luồng gió mạnh này nhìn như tùy ý nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng làm người ta sợ hãi, thậm chí Tô Trường An cùng Mục Quy Vân không thể không vận chuyển linh lực để chống lại cơn gió này. Làm xong những thứ này, trong hai mắt con quái vật tuôn ra một hồi huyết quang, nó cất lên một tiếng gào rú. Rồi sau đó cái đầu cực lớn của nó quay nhìn về phía Tô Trường An, trong mắt hiện lên thần sắc trêu tức. – Chúng ta lại gặp mặt. Âm thanh âm lãnh của nó bất ngờ vang lên trong ánh mắt kinh hãi của Tô Trường An.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN