Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Đến, ăn thịt này
Dịch giả: Phuongkta1 Lấy tư cách là ngoại tộc trong toàn bộ thị tộc Cường Lương, mọi người đương nhiên hoặc nhiều hoặc ít sẽ đem sự chú ý của mình đặt ở trên người Tô Trường An. Mà hắn đột nhiên mang theo A Nan phóng ra cũng lập tức khiến cho mọi người một hồi kinh động. Thậm chí một ít binh lính, theo bản năng liền nắm chặt đao kích trong tay, nhưng bọn họ còn chưa kịp có hành động, Ngọc Sơn liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, y lắc đầu ra hiệu họ không được hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng y cũng rất cảnh giác Tô Trường An, đồng thời không có chút hảo cảm nào. Thế nhưng y rất hiểu rõ là, lấy tu vi của Tô Trường An, tuyệt sẽ không vì một cái đứa nhỏ bình thường trong bộ lạc làm ra chút thủ đoạn nào đó. Đối với chuyện này, y vẫn có lòng tin rất nhiều. Mà một bên khác, A Nan bị Tô Trường An ôm vào trong ngực cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cặp mắt của nó nhắm chặt lại, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo Tô Trường An. Nó nghe bên tai mình vang lên tiếng gió gào thét, chưa bao giờ trải qua tình cảnh u ám như vậy, thân thể vốn có chút gầy yếu lại càng thêm run rẩy. Tô Trường An rất nhạy bén cảm nhận được biến hóa của A Nan. Hắn nhẹ nhàng nói: “không có việc gì, yên tâm đi.” Có lẽ là do chuyện lúc trước Tô Trường An cho gà quay khiến nó sinh ra đầy đủ tín nhiệm với Tô Trường An, hay là do nó đã dần dần quen với tình cảnh hiện tại. Nó rốt cuộc khua lên dũng khí chậm rãi mở ra hai mắt mình. Sau đó, đôi mắt của nó cũng không thể khép lại. Nó nhìn thấy đại mạc, dân tộc mình, Hạn Mộc lĩnh cũng bắt đầu dần dần nhỏ đi, nó thu hết bọn họ vào mắt mình. Nó nhìn thấy ngôi sao lập loè, trông thấy chim tước bay qua bên cạnh bọn hắn, nó vẫy tay với bọn chúng, phát ra một tiếng kêu to không hiểu ý nghĩa, tuy rằng con chim tước cũng không thể cảm nhận được thiện ý của nó, ngược lại bị nó làm cho kinh hãi, nhưng A Nan vẫn cao hứng như trước. Đây trải nghiệm nó chưa bao giờ có được, nó đang bay. Đúng vậy, là bay. Tuy rằng bay, chuẩn xác mà nói là bay bổng ở một độ cao thấp, đây là năng lực đặc biệt mà tu sĩ Vấn Đạo cảnh mới có thể có. Nhưng có lẽ là do tu luyện Tiên đạo, Tô Trường An cũng có thể lấy tiêu hao một chút linh lực làm đại giới, miễn cưỡng làm được điểm này. Đương nhiên, hắn không thể bay quá cao, cũng không có thể bay quá lâu, trên điểm này, cùng Vấn Đạo cảnh vẫn có khác biệt. Hắn vốn là muốn dùng một chiêu này, mang theo A Nan nhanh chóng lên đường, nhưng khi hắn phát hiện A Nan dường như rất ưa thích cảm giác như vậy, liền dứt khoát mang theo nó bay lượn một vòng ở độ cao gần trăm trượng trên không trung, cho đến lúc A Nan bình phục cỗ hưng phấn trong lòng, lúc đó hắn mới tìm được một chỗ lùm cây hạ xuống. Hạn Mộc lĩnh được gọi là Hạn Mộc lĩnh (dãy núi không có cây cối), vì trên thực tế cũng không có bao nhiêu cây xanh, dù sao tới gần đại mạc Nhạn Bất Quy, về mức độ hoang vu so với Nhạn Bất Quy kỳ thật cũng chỉ tốt hơn một tia thế thôi. Nhưng sinh mệnh rồi lại chính là đồ vật vô cùng kỳ diệu. Bắc Địa lạnh lẽo, Tây Lương hoang vu. Nhưng lại như cũ không ngăn được bước tiến của sinh mệnh, cho dù trong hoàn cảnh ác liệt như chỗ này, trên đất cằn cỗi vẫn sinh trưởng một ít cây xanh thưa thớt. Mà nơi Tô Trường An mang theo A Nan hạ xuống chính là một trong không nhiều chỗ bí mật trên Hạn Mộc lĩnh. Nếu như muốn cho A Nan ăn thịt, đương nhiên phải tìm một chút món ăn dân dã. Tô Trường An mặc dù không có kinh nghiệm đi săn, thế nhưng hắn vẫn biết rõ thú sinh sống dưới cây xanh tất nhiên đông hơn so với đỉnh núi trụi lủi nhiều. Mà trên thực tế lấy tu vi của hắn, thần thức, muốn bắt được một ít dã thú thông thường quả thực không phải là việc gì khó. Hắn mang theo A Nan đi đến một con suối, một đám ác lang không biết tốt xấu xông tới.Những thứ ác lang này trời sinh có chút linh lực, tu sĩ Cửu Tinh bình thường muốn chống lại cũng có chút cố hết sức, thêm với khứu giác bẩm sinh của dã thú, thông thường bọn chúng có thể tránh đi những sinh vật cường đại. Thế nhưng Tô Trường An lại tận lực ẩn giấu tu vi của mình, khiến dã thú một lòng nghĩ hai người một lớn một nhỏ là bữa ăn ngon đưa tới cửa. Cũng không ai ngờ là ngược lại, chẳng qua vừa mới đối mặt, đàn sói này đều chết dưới đao của Tô Trường An. A Nan thấy cảnh này hiển nhiên kinh ngạc muôn phần, mà Tô Trường An đối với hơn mười đầu thi thể ác lang phát sầu đến. Hắn vốn định bắt lấy những ác lang này thử một lần bản lĩnh, vốn đã áp chế tu vi của mình, thế nhưng dù cho không sử dụng linh lực, thân thể của hắn vẫn như cũ mạnh đến nỗi đáng sợ, không ngờ liền chém giết tất cả. Nhưng có một vấn đề là làm thế nào để mang đi những xác sói kia. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên linh quang lóe lên, vẻ mặt có chút cổ quái. Nhưng lại nhớ ánh mắt của những hài đồng kia, cuối cùng vẫn làm ra quyết định. Chỉ thấy hắn thu đao trở vào bao, rồi sau đó trong cái hộp kiếm ở trên lưng phát ra một tiếng kiếm minh, thần sắc của Tô Trường An cùng lúc đó bắt đầu nghiêm túc. “Thập Phương kiếm trận!” Hắn hét to một tiếng, linh lực quanh thân bắt đầu tuôn ra. Dưới tròng mắt mở thật lớn nhìn chăm chú của A Nan, vô số trường kiếm từ bầu trời đêm vọt tới, bao bọc thân thể của Tô Trường An. Sau đó mấy hơi thở, những trường kiếm kia lại từ từ tản ra, từ hai bên sườn lưng của hắn sinh ra đôi cánh kiếm thật lớn. Hắn cười đi đến trước người A Nan, ôm lấy nam hài đã bị cảnh tượng trước mắt hoàn toàn rung động, sau đó hắn khẽ động ý niệm trong đầu, vô số trường kiếm tuôn ra cuốn lên những xác sói kia từng tên, từng tên. “Trở về thôi.” hắn đưa tay sờ sờ đầu A Nan, cánh kiếm sau người rung động, gió mạnh nổi lên bốn phía. Hắn liền điều khiển lấy cả nghìn trường kiếm bao bọc lấy xác sói, mang theo nam hài bay về hướng bộ tộc Cường Lương. Lúc này nơi trú quân đã dần dần yên tĩnh lại, lánh nạn mệt mỏi, đám phụ nữ và trẻ em vì đói khát bụng ăn không no đã sớm đi vào giấc mộng. Chỉ những binh lính kia vẫn đang còn tuần tra. Bỗng lúc này, có người trong bọn họ bỗng nhiên nghe được một hồi âm thanh phá không. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cái sinh vật khổng lồ đang giương cánh chậm rãi bay tới nơi trú quân của bọn họ. Đám binh lính ở trong lòng kinh hãi, vội vàng thổi lên tiếng kèn cảnh giới. Dân chúng nơi trú quân vốn đã đi vào giấc mơ, bắt đầu huyên náo, vô số người đi ra lều vải, nhìn sinh vật kỳ quái cách bọn họ càng ngày càng gần, trên mặt lập tức tràn ngập hoảng sợ. Ngọc Sơn lấy tư cách là người trong toàn bộ bộ tộc ngoại trừ Hổ Yển có được cảnh giới Hồn Thủ, trong lúc này tập hợp lại binh lính, ngay lúc y chuẩn bị hiệu lệnh mọi người bắn chết sinh vật kì quái kia. Hổ Yển lại ngăn trước người bọn họ. Mặc dù không nói gì, nhưng Ngọc Sơn đã đi theo Hổ Yển nhiều năm, y rất nhanh đã hiểu được ý của lão, tuy rằng đáy lòng nghi hoặc, nhưng y vẫn ra hiệu cho đám binh lính đã giương cung tên chờ lệnh dừng lại động tác trên tay mình. “Đại Vu Hàm…” Ngọc Sơn đi tới trước mặt Hổ Yển, có chút chần chờ mà hỏi. Hổ Yển vẫn im lặng như cũ, chỉ là ra hiệu y nhìn về phía sinh vật kia. Mà lúc này, sinh vật gây ra rối loạn đã đến rất gần, Ngọc Sơn rút cuộc cũng đã nhìn rõ, sinh vật này chính là Tô Trường An, người mang theo A Nan rời đi. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, thân thể Tô Trường An liền hạ xuống mặt đất, hắn nhẹ nhàng đem nam hài trong lòng mình đỡ xuống, cánh kiếm phía sau cũng theo đó tản đi. Trong lòng Ngọc Sơn nổi lên một cỗ tức giận, thầm cảm thấy Tô Trường An cố ý gây ra cử động lần này. Y đang muốn đi lên tranh luận đôi câu, nhưng lúc này, theo cánh kiếm tản đi, thi thể cực lớn của hơn mười đầu ác lang loạn xạ rơi xuống xuất hiện ở trước tầm mắt của y. (ác lang: chó sói hung dữ) Tô Trường An tựa như vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì khiến những binh lính trước mặt như gặp phải đại địch, hắn chỉ cười nhìn về phía những đứa nhỏ cùng theo cha mẹ chúng đi ra lều trại, nói: “đến, ăn thịt này.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!