Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Máu thịt xây Trường An
Đúng vậy, tên thanh kiếm kia là Nại Hà. Bảo vật trấn viện của Bát Hoang viện, thần kiếm Nại Hà. Nhưng vấn đề cần quan tâm là tại sao nó lại bị lưu lạc đến trong tay Mục Quy Vân? Tô Trường An cẩn thận suy nghĩ. Hắn trở thành Tinh Vương trong Tướng Tinh hội, từ đó có thể yêu cầu một việc. Long Tương Quân muốn bán Phàn Như Nguyệt, hắn bèn dùng quyền lợi này trao đổi với Long Tương Quân. Sau đó, Long Tương Quân cầm yêu cầu kia đi Bát Hoang viện để lấy thanh kiếm này . Sự tình nên chấm dứt tại đây. Chỉ là hiện tại, thanh kiếm này lại xuất hiện trong tay Mục Quy Vân. Mục Quy Vân vì Ngũ hoàng tử mà tham gia thi đấu, nên có lẽ thanh kiếm là Ngũ hoàng tử cho y. Trong khoảng thời gian gần đây, dường như có một đoạn sự việc mà hắn không biết. Tô Trường An ngẩn người, quay đầu nhìn về phía mấy người đứng bên cạnh. Hạ Hầu Hiên, Hạ Hầu Túc Ngọc và Long Tương Quân. Con ngươi hắn trong nháy mắt trợn to. Hắn đã nắm được điểm mấu chốt của sự tình. Long Tương Quân và Hạ Hầu Hiên vốn quen biết nhau, hơn nữa, nhìn bộ dạng thì có lẽ quan hệ còn vô cùng tốt. Nếu như vậy, tại sao Long Tương Quân còn muốn bán Phàn Như Nguyệt? Và tại sao lại trùng hợp đúng lúc Tô Trường An vừa lấy được danh hiệu Tinh Vương, rồi đi vào Mẫu Đan các, lại còn vào đúng thời điểm tổ chức đại hội hoa khôi xuất các? Trừ phi Long Tương Quân đoán được hắn sẽ đến, với tính tình của hắn thì chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ Phàn Như Nguyệt. Thân thể Tô Trường An không khỏi run lên, tựa như đứng trong băng tuyết ở Bắc địa. Cảm giác lạnh giá từ gót chân xông thẳng lên, xuyên qua bụng, lướt qua xương quai xanh rồi đến da đầu của hắn. Hắn sờ bàn tay đang run rẩy vào trong ngực, sau đó lấy ra một vật. Mà đúng lúc này, Hạ Hầu Túc Ngọc vừa vặn quay đầu, nhìn về phía Tô Trường An. Ánh mắt nàng trong nháy mắt bị vật trong tay Tô Trường An hấp dẫn, sau đó không thể rời đi được, thân thể cũng bắt đầu run lên. Những lời giải thích hay lý do thoái thác mà nàng sớm chuẩn bị tốt đều trở nên vô dụng ở trước vật kia. Đó là một miếng đồng bài. Nó được tạo hình tinh xảo theo phong cách cổ xưa và được khảm kim ngọc ở biên. Trên mặt của nó khắc một chữ “Cổ” rất nổi bật! Đó là thẻ bài chứng nhận ra vào do Long gia đặc biệt chuẩn bị cho Cổ gia mà Cổ Tiễn Quân đưa cho hắn vào hai ngày trước. Hạ Hầu Túc Ngọc từng có một miếng như vậy, nhưng nàng lại nói đó là miếng bài biểu thị thân phận hoàng thất. Mọi chuyện giờ đây đã trở nên rõ ràng. Tô Trường An ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt đang cố trốn tránh của Hạ Hầu Túc Ngọc. “Sư tỷ…” Hắn hé miệng, con ngươi vốn thanh tịnh không gì sánh được giờ giống như có một đám lửa đang bùng cháy. Hắn muốn chất vấn nàng, nhưng lời đến cổ họng lại không biết vì sao không thể nói ra. Hắn nhìn cô gái đang đứng trước mắt mà sớm chiều ở cạnh mình gần một năm nay, rốt cuộc thở dài một hơi, rồi nuốt xuống lời nói đã đến miệng. Hắn cũng không có ý định tha thứ nàng, chỉ là cảm thấy vào lúc này, dù nói bất cứ điều gì cũng không có tác dụng. Ngọn lửa trong con ngươi hắn tắt dần, cuối cùng trở nên lạnh lẽo. Cả người hắn cũng ngay lúc này trở nên trầm lặng, tựa như bị thứ gì đó lấy mất linh hồn. “Trường An…” Hạ Hầu Túc Ngọc nhíu mày, hé miệng muốn giải thích gì đó. Nhưng nàng chợt nhận ra mình không có gì để giải thích, mọi chuyện đều đúng với suy nghĩ của Tô Trường An. Ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ thì ở trong mắt mọi người, thành Trường An này chỉ còn lại sự tính toán, lừa gạt và phản bội. Trường An! Tòa thành được người trong thiên hạ xem là vương đô của Thánh vực. Nhưng lúc ngươi thật sự đến đó thì mới phát hiện, khi nó tháo xuống vỏ ngoài phồn hoa, thì chính là một tòa thành được xây nên từ vô số máu thịt. Nó tựa như một con thú dữ, yên lặng ẩn núp trong đêm đen, mà vô tình cắn nuốt mỗi người ở nơi đây. Tô Trường An nhét miếng đồng bài vào trong ngực, đao của hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, rồi được hắn thu vào trong vỏ. Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua điện Thái Hòa tráng lệ này, sau đó kiên quyết đi khỏi đây và biến mất trong bóng đêm của hoàng cung Đại Ngụy. Nơi này không có quan hệ với hắn. Giá trị đã bị ép khô, nên cũng không có ai muốn lưu hắn lại. Còn Như Yên, sự sống chết của nàng đã sớm không nằm trong sự khống chế của bản thân. Hắn vẫn quá yếu ớt, yếu đến mức không cứu được Như Yên, thậm chí không cứu nổi chính mình. *** Trấn đấu giữa Mục Quy Vân và Bắc Thông Huyền vẫn chưa chấm dứt. Nại Hà. Một thanh kiếm mà danh xứng với thực. Nó ở trên tay Mục Quy Vân liên tục chuyển hướng, từng mũi kiếm mang theo tử khí như sói dữ bay ra ngoài. Bắc Thông Huyền với tu vi cao hơn Mục Quy Vân một cảnh giới lại bị những kiếm khí kia liên tiếp tập kích, bức đến chỉ có thể chống đỡ mà không có sức hoàn thủ. Nhưng cho dù như vậy, trên mặt Bắc Thông Huyền vẫn không nhìn ra một chút nào khác thường. Con ngươi y vẫn giống như một đầm nước không có một gợn sóng nào. Chỉ thấy y lùi về sau mấy bước, thanh trường kiếm bay xung quanh người lóe ánh sáng âm u, đánh tan hết mấy luồng kiếm khí vừa tập kích đến. Nhưng điều này cũng không thể thay đổi tình trạng của y. Linh lực trong cơ thể Mục Quy Vân giống như không có giới hạn, kiếm khí vẫn liên tiếp vây đến. Cứ như vậy, sau vài chục lần chống đỡ, Bắc Thông Huyền không ngừng lùi về sau, cuối cùng tới một vị trí khá đặc biệt, đó là phía dưới đài của Thánh Hoàng. Mục Quy Vân đang giơ tay lên thì chợt dừng lại một chút. Mặc dù kiếm khí của hắn có thể tiếp tục bức lui Bắc Thông Huyền, nhưng dư âm của nó không tránh khỏi mạo phạm đến Thánh Hoàng. Đương nhiên, kiếm khí đó sẽ không gây tổn thương đến lão, nhưng những năm gần đây, tính khí Thánh Hoàng ngày càng cổ quái, có khi lại bởi vậy mà giáng tội hắn. Vì thế, hắn do dự trong chốc lát. Mà lúc này, khóe miệng Bắc Thông Huyền rốt cuộc hiện lên nét cười khẽ. Trường kiếm vốn luôn bay quanh y chợt phát ra từng tiếng kêu trong trẻo. Sau đó, tàn ảnh lay động, từ một thanh kiếm kia lập tức hóa thành chín. “Cửu Tinh phá!” Bắc Thông Huyền nói ra. Chín thanh kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng lưu chuyển, giao thoa vào nhau rồi đánh úp về phía Mục Quy Vân. Con ngươi Mục Quy Vân đột nhiên trợn to. Hắn chợt nhận ra mình bị Bắc Thông Huyền mưu tính. Nhưng lúc này, hắn hối hận cũng đã muộn, tâm hắn chợt động, Nại Hà trong tay phát ra luồng ánh sáng đen kịt. Sau đó hắn hét to một tiếng, dùng thanh thần kiếm đánh bay chín luồng kiếm khí kia. Thân kiếm Nại Hà cũng ở lúc đó tuôn ra từng luồng tử khí đen kịt. Bọn chúng không ngừng tụ lại, cuối cùng tạo thành một đám ảo ảnh như ác quỷ, nghênh đón chín luồng kiếm khí kia. Thân thể Mục Quy Vân vẫn chưa ngừng lại, hai chân đạp đất, hóa thành tàn ảnh, rồi lướt qua hai luồng kiếm khí sắp đụng nhau mà bay thẳng về phía Bắc Thông Huyền. “Giao long!” Hắn lại hét to một tiếng. Thanh trường thương vốn đang cắm chặt trên mặt đất như có linh tính mà lay động một hồi, cuối cùng hóa thành một tàn ảnh màu đỏ, bay vào trong tay hắn. “Rống!” Một tiếng như rồng ngâm hổ gầm vang lên ở bên trong điện Thái Hòa. Một ảo ảnh giao long đột nhiên xuất hiện, quấn quanh thân trường thương của Mục Quy Vân. Tốc độ của hắn vào lúc này cũng trở nên nhanh hơn. Không đến một tức, mũi thương kia đã tới trước người Bắc Thông Huyền. Khóe miệng Mục Quy Vân chợt hiện ra nét cười khẽ. Bắc Thông Huyền là một nho sinh, chẳng qua là dựa vào thần thức cường đại để khống chế đồ vật. Mà hiện tại, một khi hắn đến gần người y, thì cho dù tu vi Bắc Thông Huyền cao hơn hắn một cảnh giới, hắn cũng có lòng tin có thể giết chết y chỉ bằng một chiêu. Ngay cả Bắc Thông Huyền cũng biết rõ hắn muốn giết mình! Thương của Mục Quy Vân chĩa vào lồng ngực Bắc Thông Huyền. Con ngươi tĩnh lặng như đầm nước của Bắc Thông Huyền rốt cuộc xuất hiện một tia rung động. Một thương với khí thế như giao long của Mục Quy Vân đã gần như bịt kín tất cả đường lui của y. Có lẽ cứ tiếp tục như vậy, y hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đương nhiên, Mục Quy Vân cũng nghĩ như vậy. Hắn dường như đã có thể trông thấy chỗ ngực bị đâm của Bắc Thông Huyền phun mạnh máu tươi. Nhưng trước mắt hắn đột nhiên mờ đi, thân thể Bắc Thông Huyền dường như khẽ động. Đó là một quá trình xảy ra cực nhanh, người khác gần như không thấy được. Mà điều này thực ra cũng không thay đổi được gì, vì thương của hắn đã đâm trúng Bắc Thông Huyền. Ngươi đàn ông vốn lạnh lùng, tĩnh lặng như tượng điêu khắc cứ như vậy bay ra ngoài. Máu phun ra từ ngực y tạo thành hình hoa sen. Mọi người kinh ngạc mà hô lớn. Không ai ngờ rằng, thiếu niên chỉ mới hai mươi hai tuổi này lại có thể đánh bại vị cao thủ trên Thiên bảng Bắc Thông Huyền một cách gọn gàng như vậy. Mục Quy Vân thu hồi thương vào trong tay, đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa ngã trên mặt đất kia. Hắn không hề cao hứng, bởi vì bản thân không giết chết được Bắc Thông Huyền. Vào thời khắc cuối cùng kia, Bắc Thông Huyền khẽ động, lại xảo diệu tránh được một kích trí mạng của hắn. Càng khiến hắn không hiểu chính là với tốc độ lúc đó của Bắc Thông Huyền, hẳn là có thể tránh khỏi một kích này, nhưng y lại không hề làm vậy. Y chỉ bảo vệ tính mạng của mình rồi chịu thua trong trận đấu. Mục Quy Vân như có điều suy nghĩ, ngắm nhìn bốn phía. Ánh mắt hắn rốt cuộc rơi trên người một cô gái. Nàng khoảng ba mươi tuổi. Mặc dù trên mặt có chút dấu vết của sự lão hóa, nhưng không khó để nhìn ra lúc còn trẻ, nàng nhất định xinh đẹp động lòng người. Lúc này, nàng yên tĩnh nằm ở chỗ kia, giống như đã ngủ. Mục Quy Vân dường như từng nghe thoáng qua người ta nhắc đến tên của nàng. Hắn suy nghĩ một chút. Rốt cuộc nhớ ra. Tên của cô gái kia. “Như Yên.” —o0o—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!