Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Minh Thư Huyết Kỷ
Cảnh ban đêm đã bắt đầu đậm đặc.
Trận chiến đấu giữa đám đao khách và Man tộc đã giằng co suốt hai canh giờ.
Thi hài xếp thành ngọn núi nhỏ, máu thịt vỡ nát phủ kín mặt đất, đã che đi màu sắc thổ nhưỡng vốn.
Máu chảy thành sông, tụ lại thành biển, không ngừng gặm nhấm cái mảnh đất này.
Trong bóng đêm, chân mày của Thác Bạt Nguyên cau lại.
Quân Man chết dưới tay đám đao khách này đã vượt quá bốn vạn, mà con số này vẫn còn liên tiếp tăng lên.
Nhưng khiến cho Thác Bạt Nguyên cảm thấy kinh hãi nhất lại không phải là những thứ này.
Ba nghìn đao khách kia, đến lúc này, vẫn như cũ không mất một binh một tướng.
Đúng vậy, cho dù đã ác chiến mấy canh giờ, cho dù thi hài quân Man đã hoàn toàn nhồi đầy một thành nhỏ. Nhưng đám đao khách lại không có một người ngã xuống.
“Man Vương, đám đao khách này có điều cổ quái!” Đồng Khu Tượng cau mày nhích lại gần, khẽ nói với Thác Bạt Nguyên.
“A….” Thác Bạt Nguyên nghe vậy gật đầu.
Lão đương nhiên thấy được, mỗi khi những đao khách kia chém rơi đầu lâu của mỗi tên quân Man, sẽ lại có một đường huyết quang trong cơ thể tướng Man bay ra, tràn vào trong cơ thể đao khách kia.
Lúc đó thương thế của bọn họ nhanh chóng khép lại, linh lực quanh thân cũng nhận được bổ sung, bọn họ giống như một cối xay thịt không biết mệt mỏi, lần lượt thu hoạch tính mạng quân Man.
“Có ý tứ. Người Thiên Lam viện, lại dùng ma công chống lại Man tộc chúng ta.” Thác Bạt Nguyên giống như nhớ tới điều gì, khóe miệng của lão bỗng nhiên vẽ ra một ý cười nghiền ngẫm.
“Ma công?” Đồng Khu Tượng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Thác Bạt Nguyên tràn đầy nghi hoặc.
“Đây là bí pháp được một vị Hung Tinh Thượng Cổ truyền lại – Minh Thư Huyết Kỷ. Phương pháp này chú trọng dùng máu thịt của con người bồi dưỡng thân thể, thu thập tu vi kẻ khác, cô đọng nguyên lực của bản thân, luyện đến đại thành, thân thể bất diệt, cho dù đến lúc hai tay buông xuôi, cũng có thể cướp đoạt thân thể kẻ khác, tránh khỏi Tống Táng giả đuổi giết. Bởi vì quá mức ác độc, nghe đồn tông môn có được bí pháp này rốt cuộc ngay lúc đó bị Thiên Lam nhất mạch tiêu diệt, mà bí pháp này cũng do đó không biết tung tích. Lúc này xem ra, Thiên Lam viện không chỉ không hủy bí pháp kia, trái lại còn lén lút ẩn giấu nó.”
“Nói cái gì bảo hộ muôn dân trăm họ, nói cái gì đại nghĩa xã tắc, nói cho cùng Thiên Lam viện chẳng qua cũng là hạng người lừa đời lấy tiếng.” Nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, Thác Bạt Nguyên bỗng nhiên cười phá lên.
Người trên đời này nói chung là như vậy, chính mình rủi ro, liền hy vọng người khác cũng không may mắn.
Chính mình dùng mọi thủ đoạn, liền hy vọng người khác cũng không từ thủ đoạn.
Dường như chỉ có như vậy, mới có thể thuyết phục vẻ bất an hoặc không cam chịu trong lòng mình, sau đó tiếp tục đau buồn sống sót.
Vậy đại khái có thể gọi là nhân tính đi.
Bí pháp này đúng là Tô Trường An truyền thụ cho đám đao khách kia.
Đây là bí pháp Bắc Thông Huyền năm ấy dùng trên người đám Huyết Y Vệ, Tô Trường An theo trên người những Huyết Y Vệ còn sót lại hỏi tới cái bí pháp này, truyền nó cho đám đao khách.
Trước đây hắn đã báo cho đám đao khách biết mặt lợi và hại của bí pháp, cũng không có nửa điểm bắt buộc hoặc ý định giấu giếm.
Mà đám đao khách này lại cực kỳ thản nhiên đón nhận bí pháp – dù sao trận chiến này bọn họ đã rơi xuống đường cùng, không bằng dùng bí pháp này chém xuống nhiều đầu lâu quân Man hơn, vì tranh thủ thêm chút thời gian cho đại quân.
Đây là một cuộc mua bán có lợi nhất, đám đao khách cũng không cự tuyệt đạo lý của hắn.Nhưng, bất kể là Tô Trường An hay là đám đao khách đều chưa từng biết được bí pháp này đã bị đám tiên hiền Thiên Lam cải tiến từ sớm, nó mặc dù không đến mức ảnh hưởng đến tâm trí của con người như Minh Thư Huyết Kỷ vốn, nhưng có được một hậu quả lại càng thêm đáng sợ.
Thác Bạt Nguyên dù sao vẫn là Tinh Vẫn, bàn về tầm mắt, bàn về tu vi cũng mạnh mẽ hơn đám người Tô Trường An không chỉ một bậc, lão dùng hai canh giờ qua liền suy diễn ra chỗ sơ suất của bản Minh Thư Huyết Kỷ cải tiến này. Ý cười trên khóe miệng lão càng lớn, “đi thôi, là thời điểm khiến mao đầu tiểu tử Thiên Lam viện bình thường cảm nhận được một phen tuyệt vọng.” Lão nói xong như vậy thân hình khẽ động, liền Đồng Khu Tượng và Hoàn Nhan Tả Ứng bay người tới trước mặt đại quân.
Tướng lĩnh quân Man chịu trách nhiệm truyền lệnh vào lúc đó rất nhanh truyền đạt cho một đoàn quân Man đang đánh nhau với đám người Tô Trường lui ra.
Mọi người đã giết đến đỏ mắt sững sờ, lúc này mới phát hiện ba vị Tinh Vẫn Thác Bạt Nguyên chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt bọn hắn.
Bọn hắn biết rõ, đại chiến chân chính đã sắp bắt đầu.
Bọn hắn sắp đối mặt với mấy vị Tinh Vẫn, đáng tiếc là, bọn hắn cũng không có thiên phú như Mạc Thính Vũ năm ấy, đương nhiên cũng không phải là đối thủ của Tinh Vẫn, nhưng đám đao khách và Tô Trường An cũng không có chút ý định thối lui, thậm chí trên mặt bọn hắn đều không hiện ra dù chỉ là một tia sợ hãi.
Bọn hắn đứng thẳng lưng, nắm chặt trường đao trong tay.
Đó là tinh thần, cũng là số mệnh của đao khách.
Đao khách nắm mạng và tinh thần sẽ không chết.
Người Sở gia xưa nay tin tưởng và chấp hành đạo lý này, do đó, cho dù là đối mặt với Tinh Vẫn, khí thế quanh người bọn họ cũng không yếu đi dù chỉ một chút.
“Người Thiên Lam viện quả nhiên không tầm thường.” Thác Bạt Nguyên vừa cười vừa nói, mắt của lão híp lại, ánh mắt lưu chuyển qua lại trên người Tô Trường An và đám đao khách kia.
“Đao khách Sở gia cũng có phần khí phái của mãnh hổ Giang Đông Sở Tiêu Hàn.”
Ngữ khí của lão cực kỳ cởi mở, tựa như đứng trước mặt lão không phải là kẻ thù đã giết đi mấy vạn bộ tốt của lão, lại càng giống như tri kỷ có chút hối tiếc vì gặp nhau muộn.
“Danh tiếng nhát gan máu lạnh của Thác Bạt tướng quân cũng là danh bất hư truyền.” Tô Trường An cũng không có chút tâm tư cùng nói nhảm, hắn lạnh giọng đáp lại.
Nụ cười trên mặt Thác Bạt Nguyên mãnh liệt ngưng kết, Đồng Khu Tượng và Hoàn Nhan Tả Ứng sau lưng lão vào lúc đó trên mặt lại càng biểu lộ vẻ căm hận, làm bộ muốn giết tới.
Nhưng lúc đó Thác Bạt Nguyên lại vươn tay của mình cứng rắn ngăn hai người sau lưng lại.
Lão nhìn về phía Tô Trường An lần nữa, ý cười trên khóe miệng dần dần trở nên lạnh như băng.
“Tô tướng quân miệng mồm lanh lợi, Thác Bạt Nguyên tự thẹn. Nhưng nếu nói là nhát gan chỉ sợ không thích hợp, đám Nhân tộc các ngươi không phải là từ trước đến nay có câu ngạn ngữ, gọi là thuyền cẩn thận chạy được vạn năm? Tại hạ cũng chỉ là noi theo tiên hiền mà thôi.”
Nói đến đây, Thác Bạt Nguyên dừng một chút, lão nhìn về phía Tô Trường An, trong con ngươi rõ ràng hiện ra vẻ mặt trêu tức.
“Mà nói đến máu lạnh vô tình, tại hạ ngầm cho rằng phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ta có thể đứng đầu bảng, nhưng ngày hôm nay vừa thấy Tô tướng quân, mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.”
Lời nói của Thác Bạt Nguyên rõ ràng thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác), sắc mặt Tô Trường An phát lạnh, hắn thanh tuyến vững vàng nói: “nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện quanh co lòng vòng, có khác gì đàn bà đâu?”
“Hả? Tô tướng quân cũng biết công pháp dạy cho những đao khách này gọi là vật gì?” Thác Bạt Nguyên đối với thái độ ác liệt của Tô Trường An cũng không biểu hiện ra nửa phần bất mãn, lão vẫn như trước cười ha hả nói.
Chỉ là lão lại càng cười đến rực rỡ, đáy lòng Tô Trường An lại càng nổi lên vài phần bất an.
Hắn đương biết rõ công pháp này chính là tà thuật, nhưng tình thế lúc này, vì ngăn chặn quân Man hắn cũng bất chấp mọi thứ. Lúc này nghe Thác Bạt Nguyên nói như vậy, hắn mới cảm giác được bên trong đường như còn có kỳ quặc.
“Phương pháp gì?” Tô Trường An nói, thần sắc trong mắt bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Tướng quân không biết, vậy để cho tại hạ làm cho ngươi thấy đi.” Thanh âm lạnh lẽo của Thác Bạt Nguyên vừa mới rơi xuống, thân thể của lão bỗng nhiên hóa thành một đường lưu quang, thẳng tắp đánh tới một vị đao khách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!