Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Muôn dân làm trọng!
Sự khiếp sợ trên mặt Tô Trường An không khỏi làm nội tâm của Đỗ Hồng Trường sinh ra khoái ý. Nhưng loại khoái ý này nhanh chóng bị thứ cảm xúc như đồng bệnh tương liên thay thế. Đỗ Hồng Trường có lẽ nghĩ thông suốt cái gì rồi nên nói tiếp: “Chắc Tô công tử cũng biết hôn sự của Bắc Thông Huyền cùng Tư Mã gia đã bị hoãn rồi?” “Hả? Vì sao?” Tô Trường An hỏi lại. Theo như Đỗ Hồng Trường nói, Tư Mã Hủ vì lôi kéo Bắc Thông Huyền mà không quản bỏ Ngụy Linh Thần tướng. Vậy chỉ cần y và con gái của lão kết hôn thì hai người sẽ cùng chung chiến tuyến. Nhưng sự việc đã ngay trước mắt, tại sao lại dừng đây? “Không chỉ như thế, Tây Lương mấy ngày trước truyền đến chiến báo, Khiếu Hổ quan được xưng là cửa thứ nhất của Tây Lương đã bị phá. Tân nhiệm nguyên soái của Man tộc là Ma Linh Thiên dẫn theo ba mươi vạn đại quân tràn vào nhanh chóng phá bốn thành Khôn Sơn, Lai Vân, Tây Lăng và Tả Nham. Bây giờ Tây Lương là xác chết đầy đồng, máu chảy ngập đất. Nhưng Phù Tam Thiên lại co đầu rút cổ nằm án binh bất động trong Xích Dương thành của lão. Thánh Hoàng đã năm lần bảy lượt hạ lệnh nhưng Phù Tam Thiên không hề đáp lại, chỉ sợ đã có ý phản.” “Nhưng cho dù là như vậy, dĩ nhiên Tư Mã Hủ cũng mượn cớ nói thương thế của Bắc Thông Huyền chưa khỏi, không thể đến bình định loạn cục ở Tây Lương.” “Kỳ thực là chưa triệt để nắm được Bắc Thông Huyền trong tay, nên luôn lấy cớ kéo dài.” Một phen lời nói của Đỗ Hồng Trường lại càng làm cho Tô Trường An cảm thấy khó hiểu, hắn không khỏi hỏi: “Nếu Tư Mã Hủ đã vội lôi kéo Bắc Thông Huyền, vì sao còn không cho y thành hôn với con gái lão mà còn trì hoãn đây?” Trong mắt Đỗ Hồng Trường lóe sáng, nói ra: “Chính ta cũng có thắc mắc như Tô công tử. Tư Mã Hủ địa vị như nhân thần nhưng trời sinh tính đa nghi. Trong lòng lão vẫn còn lo ngại với Bắc Thông Huyền. Sự nghi ngờ này thực không cần thiết, nhưng nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì trong lòng lão đã không có ý đó!” “Hoài nghi cái gì?” Tô Trường An cau mày hỏi. “Như Yên!” *** Trong phủ của Long Hống Thần tướng Đại Ngụy. Sắc mặt Bắc Thông Huyền âm trầm ngồi trong một đại điện hoa lệ. Chén trà trong tay y bưng lên rồi lại để xuống, khuôn mặt như vạn năm giếng cạn giờ đây lại lộ ra sự u sầu. Bên cạnh chén trà để một quyển sổ gấp, bìa nó có màu đỏ máu như môi y, bên trên viết bốn chữ to “Chiến sự Tây Lương”. Bắc Thông Huyền lại nhìn sang sổ gấp, nó là do thân tín của y tại Tây Lương liều chết truyền đến. Còn có hai quyển sổ gấp giống vậy cũng được đưa tới Trường An, một rơi vào phủ Thừa Tướng, một dâng vào hoàng cung. Chân mày y cau lại, ngón tay gõ khẽ lên bàn, dường như y đang rất nôn nóng chờ đợi tin tức nào đó. Tin tức mà y chờ đợi cuối cùng cũng đến. Một người đàn ông trung niên bộ dáng gia đinh vội vã đi đến, trực tiếp quỳ gối phía trước Bắc Thông Huyền. “Như thế nào rồi?” Bắc Thông Huyền hỏi. “Tiểu nhân vô năng, sính lễ vẫn bị Thừa tướng gia trả lại.” Người gia đinh kia run rẩy cúi đầu nói. So với vị Ngụy Linh Thần tướng trước đây, gã cực kỳ sợ người chủ nhân mới này. Mặc dù cùng là Thần tướng, nhưng toàn thân vị Bắc Thông Huyền trẻ tuổi trước mặt lại tản ra mùi máu tươi làm người ta buồn nôn. Mỗi lần tới gần Bắc Thông Huyền, mùi trên người y đều làm gã hạ nhân này cảm thấy sợ hãi. Gã không thể tưởng tượng vị tướng quân này đã trải qua trường gió tanh mưa máu đến mức nào mới có thể sinh ra sát ý khủng bố như vây. Mà khi những lời gã nói truyền vào tai của Bắc Thông Huyền thì con ngươi y vốn âm trầm lại càng thêm lạnh lẽo, lạnh đến mức tên gia đinh cảm giác như nhiệt độ trong đại điện cũng theo đó mà hạ xuống. Thân thể gã bắt đầu không tự chủ được mà run lên, mồ hôi trên trán ngày càng rậm rạp. Gã chỉ là một vị gia nô, lúc trước lựa chọn lưu lại trong phủ vì coi trọng thân phận Thần tướng của Bắc Thông Huyền, muốn kiếm chút ngân lượng từ y mà nuôi sống thê tử yếu bệnh và mấy đứa nhóc ở nhà. Nhưng giờ đây gã cực kỳ hối hận với quyết định kia. Mặc dù Đỗ Hồng Trường đã mất đi thân phận con trai của Thần tướng nhưng dù gì cũng là một bá tước, thù lao tuy ít đi nhưng không cần đề phòng lo sợ như hiện tại. Trong nhà chỉ mình gã là đàn ông, nếu như thật sự chết tại chỗ này thì gã không dám tưởng tượng vợ con mình sẽ sống tiếp như thế nào. Khi nghĩ tới những thứ này, người đàn ông càng thêm sợ hãi, ngay lúc gã muốn lên tiếng cầu xin tha thứ thì huyết tinh cùng sát ý tràn ngập trong đại điện bỗng nhiên tán đi. Một giọng nói lạnh tựa băng vang lên. “Lui xuống đi.” Tên gia đinh sững sờ, gã có chút không dám tin phải chăng nghe lầm lời nói của Bắc Thông Huyền. Cho nên gã cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn về phía y, dường như muốn xác nhận chút gì đó. “Thế nào? Ngươi còn việc gì?” Mặt lạnh của Bắc Thông Huyền liếc gã một cái. “Dạ không có gì, không có gì.” Trong lòng tên gia đinh giật mình trả lời thật gấp, sau đó như được đại xá mà ôm đầu cúi người lui nhanh ra ngoài. Bắc Thông Huyền thấy gã lui ra thì nét mặt càng thêm rét lạnh. Y lại dựa người vào ghế thái sư, cau mày trầm mặc. Cũng không biết đã qua bao lâu. Có lẽ là một canh hay có khi là hai canh giờ. Y vẫn một mực ngồi như vậy. Đến lúc màn đêm phủ xuống Trường An, hạ nhân bắt đầu thắp đèn lồng trong phủ Thần tướng. Nhưng y vẫn như cũ ngồi tại chỗ đó như chưa tỉnh. Phạch! Phạch! Phạch! Đó là âm thanh vỗ cánh do con chim tước nào đó tạo nên. Đầu đang cúi thấp của Bắc Thông Huyền đột nhiên ngẩng lên, y vươn tay ra thì sau mấy tức một con chim bồ câu bay đến đậu trên tay y. Con bồ câu này rất đẹp, lông toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt xanh thẳm, mỏ chim vừa dài vừa nhọn. Nó dường như rất thích Bắc Thông Huyền, sau khi nó đậu trên tay y thì mổ nhè nhẹ hai cái như là chào hỏi. Gương mặt lạnh giá của Bắc Thông Huyền cũng hiện lên nụ cười nhạt hiếm thấy. Y vươn tay vuốt vuốt bộ lông trên người nó nói ra: “Liễu Nhi, đã lâu không gặp.” “Gù gù gù!” Chim bồ câu trắng như nghe hiểu lời y nên phát ra một tràng âm thanh đáp lại. “Ha ha.” Bắc Thông Huyền dường như cũng rất thích con chim này. Y vươn tay lần nữa vuốt lên đầu nó, sau đó nhè nhẹ nâng nó lên, lấy xuống một tờ giấy được quấn thành hình tròn ở chân chim. “Đi đi.” Y nói nhè nhẹ, sau đó tung bồ câu trắng lên không trung. Nhưng dường như nó còn quyến luyến, bay mấy vòng trên đầu Bắc Thông Huyền sau đó kêu một tiếng mới hóa thành tia sáng trắng biến mất khỏi phủ Thần tướng. Đợi đến khi chim bồ trắng tên Liễu Nhi biến mất trong tầm mắt thì Bắc Thông Huyền mới thu lại nét vui vẻ trên mặt, trở về thành vị Long Hống Thần tướng ăn nói cẩn trọng, mặt lạnh như băng. Y từ từ mở ra cuộn giấy trong tay, cúi đầu nhìn vào. Thân thể y ngay lập tức trở nên cứng đờ, trên trán mồ hôi xuất hiện chằng chịt. Tay của y cũng bắt đầu run rẩy không có quy luật, cuối cùng không thể cầm được tờ giấy làm nó tung bay rồi rơi xuống đất. Phía trên tờ giấy kia, kỳ thật chỉ có bốn chữ. Bốn chữ đó được bút lực cực kỳ lão luyện lại tang thương viết ra – thương sinh vi trọng! (Muôn dân làm trọng!) —o0o— p/s: bốn chữ trên gần như tòa núi đè nặng lên người đọc và các lớp nhân vật trong suốt mạch truyện sau này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!