Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm - Ngọc Hành Diêu Quang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm


Ngọc Hành Diêu Quang



Dịch giả: Đình Phong Trong Trường Môn trấn càng ngày càng náo nhiệt, thời gian người mang tin tức đến ngày càng gần. Tô Trường An nhìn cha bên cạnh tràn đầy tin tưởng, trong nội tâm rất là nặng nề. Lúc người mang tin tức đến chính là thời điểm loại tin tưởng kia tan vỡ. Khi đó nếu cha của hắn trước mặt toàn bộ người dân trong Trường Môn trấn hung hăng đánh cho hắn một trận, Tô Trường An cảm thấy mình cũng nên bị như vậy. Nhưng hắn sợ nhất là phụ lòng sự tín nhiệm của cha hắn, một mực ước mơ đột nhiên biến mất mà tuyệt vọng. Hắn không muốn như vậy, hắn hi vọng cha của hắn có thể vẻ vang. Có thể trên bàn rượu nói khoác với người khác con của mình rất giỏi. Nhưng hắn vẫn làm không được, cho nên cha của hắn chỉ có thể nghe người khác nói khoác con của họ, yên lặng ngồi một bên mà uống rượu. Nghĩ tới đây, Tô Trường An rất uể oải. Hắn lại nhìn Mạt Mạt một chút, nàng mười sáu tuổi càng thêm rung động lòng người, nàng đứng kế bên Cổ Ninh. Một nam anh tuấn tiêu sái, một nữ tiểu kiều khả ái. Người mang tin tức còn chưa tới, tất cả mọi người bàn tán rồi lại không dứt. Dường như bọn họ mới là trung tâm của thế giới. Có đạo là, hoa hồng có người nhìn, cỏ dại không ai đếm xỉa. Mà Tô Trường An hắn chính là cỏ dại ven đường. Bỗng nhiên phía trước truyền đến từng trận kinh hô, phiền muộn của Tô Trường An bị cắt đứt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử mặc áo giáp màu đen cưỡi một con ngựa cao lớn tuyệt trần mà đến. Hắn biết rõ, người mang bảng niêm yết đã đến. Trường Môn trấn sôi trào. Cổ Tương Đình với tư cách Thái Thú tự nhiên phải đi lên nghênh đón, hắn mặc quan bào màu lam nhạt, trên đầu gài ngọc trâm, đầu tóc đen được chải vuốt ngay ngắn rõ ràng. Trên mặt nụ cười ấm áp, càng là không thể che hết vui mừng. Con của hắn hôm nay sẽ ứng bảng, chuyện như vậy ngươi có thể không vui được sao? – Thái Thú Trường Môn trấn Cổ Tương Đình bái kiến đại nhân. Cổ Tương Đình chắp tay thi lễ. Có đạo là thư đồng Trường An thất phẩm quan, người từ Trường An đến phần lớn có chút gia thế, dù chỉ là một người mang tin tức, Cổ Tương Đình cũng không dám thất lễ. – Cổ đại nhân đa lễ, tiểu nhân chỉ là một vị đưa tin, đảm đương không nổi. Nam tử trên ngựa kia nói như thế, thần tình rồi lại rất ngạo mạn. Hắn cũng không có xuống ngựa mà từ trên cao nhìn xem mọi người. Cổ Tương Đình khẽ nhíu mày, trong lòng bất mãn nhưng trên mặt như cũ giữ đạo khiêm cung: – Đại nhân từ Trường An ngựa xe xa xôi mà đến lại mệt nhọc, không bằng ghé qua nơi ta nghỉ ngơi. – Không cần đâu. – Nam tử kia khoát tay áo.

– Chư vị đệ tử đang nóng lòng, ta cũng cần nhanh chóng thông báo kết quả, còn cần đến những nơi khác nữa. Nói xong, nam tử này móc từ trong ngực ra một quyển trục màu vàng, cẩn thận từng li từng tí mở ra. Đó là Thánh Hoàng khâm điểm danh sách đệ tử trong bảng. Trường Môn trấn trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, đều khẩn trương nhìn nam tử kia, đợi hắn đọc từng cái tên trên quyển trục. Tô Thái cũng rất kích động, tuy rằng hắn tin tưởng con của mình. Nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi trong nội tâm bồn chồn, lão vỗ bả vai Tô Trường An, như là khuyến khích con mình, cũng như tự động viên mình. – Nhất định có ngươi. Lão nhỏ giọng nói với Tô Trường An. Tô Trường An nghe vậy trong nội tâm càng khó chịu, cúi đầu nhìn hai chân của mình không nói lời nào. – Lần này đệ tử trong bảng của Trường Môn trấn có bốn người. Nam tử rốt cuộc bắt đầu đọc bảng. – Đệ tứ danh Lận Như. Vào Kim Bách viện. Vừa mới nói xong, trong đám người liền vang lên hoan hô. Tô Trường An biết rõ hắn, hắn là đệ tử võ viện, vóc người cao lớn, tuy còn trẻ tuổi đã đến Văn đạo cảnh. Con đường tu luyện, vô luận là văn võ đều chia làm chín đại cảnh giới, theo thứ tự là Văn đạo, Tụ linh, Bão nguyên, Quy nhất, Địa linh, Thiên thính, Vấn đạo, Tinh vẫn. Văn đạo tuy là đệ nhất cảnh giới nhưng cũng không đơn giản, Tô Thái đã qua bốn mươi tuổi, khó khăn lắm cũng mới Tụ linh đã có thể trong quân đội lăn lộn được một chức Bách phu trưởng. Bởi vậy mới nói nhập cảnh khó, tiến cảnh còn khó như lên trời. – Đệ tam danh Kỷ Đạo. Vào Hồng Hộc viện. Lại là một hồi hoan hô vang lên, bài danh Hồng Hộc viện cùng Kim Bách viện kia đều là mạt lưu giống nhau, nhưng tốt xấu cũng trong hạng một trăm. Trường Môn trấn những năm qua mặc dù có bốn năm học sinh trúng cử nhưng phần lớn là học viện ngoài trăm. Lần này mới danh thứ ba liền vào một trăm hạng đầu, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng làm cho mọi người chờ mong thành tích của tài tuấn Cổ Ninh. Tô Trường An cúi đầu lườm Kỷ Đạo, Kỷ Đạo này mặc dù là Văn sinh nhưng lớn lên lại lưng hùm vai gấu. Những năm qua ỷ vào thân thể thường khi dễ Tô Trường An. Hai năm qua Tô Trường An cũng cao lớn thêm, so với những hài tử cũng tuổi cũng không khác lắm. Kỷ Đạo cũng không dễ bắt nạt hắn, nhưng chung quy thỉnh thoảng cũng châm chọc khiêu khích. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, Kỷ Đạo dương dương tự đắc háy hắn một cái, Tô Trường An vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn y. – Đệ nhị danh Tô Mạt. Vào Hồng Tụ viện. Hồng Tụ viện tại Trường An bài danh thứ sáu mươi mốt, có lẽ là thành tích tốt nhất mấy chục năm qua rồi. Nhưng đám người rồi lại không quá kinh ngạc, ngược lại tất cả mọi người nín thở chăm chú nghe nam tử đọc bảng, dường như đang chờ đợi cái gì. Đã liền bản thân Tô Mạt dường như cũng không quá để ý thành tích của mình mà là nắm thật chặt cánh tay Cổ Ninh bên cạnh, vẻ mặt chờ mong nhìn nam tử này. Bọn hắn đều đang đợi, đợi cho nam tử kia nói cho bọn hắn rằng, thành tích đích tôn Cổ công tử của bọn hắn là kinh diễm tới bực nào. Mà sắc mặt Tô Thái trắng bệch một mảnh, mặc dù hắn rất có lòng tin với con của mình, nhưng cũng biết so với Cổ công tử con của Cổ Thái thú khác quá xa. Hôm nay chỉ còn một danh ngạch, chẳng lẽ con mình còn có thể tranh với Cổ Ninh? Tô Trường An tất nhiên cảm nhận được Tô Thái khác thường, cũng không dám nhiều lời, chỉ là cúi đầu càng thấp. – Đệ nhất danh… Nam tử đọc bảng kia cuối cùng mở miệng. Dân chúng Trường Môn trấn đều ngưng thở, chỉ sợ mình không chú ý sẽ bỏ qua một chút gì đó. – Đệ nhất danh, Cổ Ninh! Vào Côn Luân viện! Vang lên lần này không còn là hoan hô mà là kinh hô. Côn Luân viện! Đây là Trường An học viện mười thứ hạng đầu. Sự tình đích xác là trước nay chưa từng có. Đám người hoan hô như thủy triều sóng sau xô sóng trước, đám dân chúng cao giọng chúc mừng Cổ Tương Đình cùng Cổ Ninh. Tô Trường An nhắm chặt hai mắt không dám ngẩng đầu. Hắn đang chờ cha của hắn chưởi bới thậm chí là đánh cho một trận. Nhưng cuối cùng cũng không có như hắn chờ mong. Hắn nghi hoặc mở mắt ra, hắn nhìn cha của mình đi về phía Cổ Tương Đình chúc mừng, giống như những người khác. Nhưng lão cười rất khó coi, như là hết sức chịu đựng cái gì đó. Tâm Tô Trường An không hiểu có chút đau đớn, hắn nhìn đám người, nhìn xem Tô Mạt vui vẻ, nhìn xem cư dân Trường Môn trấn đầy dáng tươi cười. Hắn dường như cảm thấy thế giới này đang càng ngày càng xa hắn, hắn giống như một cục than, cùng thế giới sáng sủa diễm lệ này rất không hợp. Đột nhiên hắn phát hiện trưởng thành dường như cũng không phải là việc quá tốt. – Khục khục! – Nam tử trên ngựa lớn ho nhẹ một hồi, đã cắt đứt được sự hưng phấn của đám người. Bọn họ quay đầu nhìn về phía y nghi hoặc. – Còn có một chuyện. – Nam tử kia nói xong lật người xuống ngựa, không còn tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống dân chúng. Y đem quyển trục kia thu vào trong ngực, sau đó lại móc ra một vật. Đó là một cuốn gấm vóc màu vàng, hai đầu khảm viền vàng. Là thánh chỉ! Trong nội tâm Cổ Tương Đình bộp một tiếng, hắn cũng từng tại yến hội của Cổ gia Tấn vương một lần thấy Thánh chỉ, đó là Thánh hoàng ban cho Tấn vương đã qua tuổi thất tuần. Lại không biết Trường Môn trấn nho nhỏ này có chuyện gì cần Thánh hoàng chiếu thánh chỉ. Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng phục đầu quỳ xuống đất. Dân chúng xung quanh không rõ ràng lắm nhưng Thái thú đã như thế, cũng vội vàng noi theo rối rít quỳ xuống. Tô Trường An cũng bị Tô Thái kéo quỳ trên mặt đất, trong nội tâm thấy kỳ quái, cuối cùng là có chuyện gì đây? – Uy đức tám mươi sáu năm, Thánh hoàng Đại Ngụy chiếu viết. – Đích tôn huyện nam, đồ tôn Thánh hiền Diêu Quang, đồ đệ Thiên Đao Mạc Thính Vũ, Tô Trường An, trợ thầy tru sát yêu tà. Kỳ công xã tắc, đức hạnh thiên hạ. Trẫm rất tán thưởng. Nghĩ vì tuổi nhỏ, phong làm Đãng yêu tước. Phụ thân Tô Thái, tuyên đức minh ân, thủ tiết giữ nghĩa, nửa đời chinh chiến, phong làm Thiên hộ, thưởng đất trăm mẫu, trăm lượng hoàng kim. Khâm thử! Trường Môn trấn chợt trở nên yên tĩnh, đó là một loại yên tĩnh đến tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe được. Mi mắt Tô Thái mở thật lớn, nhìn xem nam tử tuyên đọc thánh chỉ, trong đầu trở nên trống rỗng. Lão rất tin tưởng con của mình, cũng hiểu được hắn sẽ có tiền đồ. Nhưng nội dung thánh chỉ này vượt ra khỏi dự tính về tiền đồ của lão nhiều lắm. Tô Trường An cũng rất kinh ngạc, sau đêm đó hắn cũng có nghe ngóng qua chuyện xưa của Mạc Thính Vũ cùng Thánh nữ Yêu tộc. Cái này cũng không phải chuyện bí ẩn gì, chỉ là nơi này vắng vẻ nên ít người biết mà thôi. Nhưng đêm hôm đó, Mạc Thính Vũ cũng không có giết Ngô Đồng, ngược lại còn cứu nàng. Tru sát yêu tà kia làm sao nói vậy được? Hơn nữa để cho Tô Trường An nghi hoặc chính là đêm hôm đó theo hắn nhớ cũng chỉ có bản thân mình biết cùng sư mẫu và vị bạch y nữ tử kia. Vị Thánh hoàng trong thành Trường An kia làm sao biết rõ vậy? Mình và sư mẫu quả quyết không nói, thế thì đích thị vị bạch y nữ tử kia nói rồi. Nhìn thì lạnh như băng đấy, không thể tưởng được là một người nhiều chuyện. Trong lòng Tô Trường An thầm suy nghĩ. Mà dân chúng bên trong Trường Môn trấn càng thêm kinh ngạc, Tô Trường An là ai? Tuy rằng không đến mức như những tên khi nam phách nữ, ức hiếp em nhỏ cùng quê nhưng là nổi danh không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên bị tiên sinh học viện chỉ vào mũi mà mắng, tệ danh kia trong Trường Môn trấn đều là nghe được đấy. Người như vậy lại là đồ đệ Mạc Thính Vũ, đồ tôn Diêu Quang. Mạc Thính Vũ là ai có khả năng không biết nhưng Diêu Quang với tư cách là một vị Tinh vẫn bảo hộ Nhân tộc gần trăm năm, tuy rằng mười năm trước vẫn lạc, nhưng bây giờ nghe tên của lão vẫn như cũ là sấm bên tai. – Xảy ra chuyện gì? Còn không tiếp chỉ? Nam tử thấy mình truyền thánh chỉ xong cả nửa ngày (thật lâu) nhưng như cũ không ai lên tiếp chỉ. Có chút kỳ quái nhìn về phía Cổ Tương Đình đang quỳ một bên, nhỏ giọng hỏi: – Cổ Thái thú, Tô nam tước trong trấn các ngươi không có ở đây? Lúc này Tô Thái mới tỉnh ngộ vội vàng kéo nhi tử lên tiếp chỉ, hô to một tiếng vạn tuế cho đủ lễ nghi. Mọi người cũng đứng dậy, đường phố như cũ lặng ngắt như tờ. – Vẫn còn. Nam tử kia nhận rõ chính chủ, trên mặt lộ ra nịnh nọt ton hót nét tươi cười, đã không còn cao ngạo như vừa rồi. – Sư thúc tổ Tước gia là Ngọc Hành đại nhân nhờ ta nói với người một câu, cho người cùng đệ tử đi kinh đô Trường An tu hành. Đại môn Ngô Đồng viện vĩnh viễn mở cửa với người. Người có chút kiến thức ở đây lần nữa hít một hơi lạnh, Ngọc Hành là ai? Sư huynh Diêu Quang, Tinh vẫn lâu nhất của Nhân tộc, truyền thuyết nói hắn đã hơn hai trăm tuổi. Ngô Đồng viện là nơi như thế nào, là đệ nhất học viện Trường An. Thánh hoàng năm đó muốn đưa Thái tử vào Ngô Đồng viện, lại bị Ngọc Hành cự tuyệt. Tô Trường An chất phác cầm lấy Thánh chỉ, nhẹ gật đầu, như mây trôi nước chảy mà đồng ý. Thánh đã xuất hiện =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN