Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm - Nợ máu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm


Nợ máu



Sở Tích Phong vừa dứt lời thì trước người bọn họ một tia sét lóe sáng, hư không lập tức bị bổ ra một khe hở. Sở Tích Phong vịn vào hai người, bước nhanh ra ngoài. Ánh mặt trời chiếu sáng làm Tô Trường An thấy chói mắt một chút nên vô thức đưa tay lên che ánh nắng, nhưng cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền tới như tê tâm liệt phế. Hắn đành phải híp mắt lại đánh giá cảnh tượng xung quanh. Thi thể trong phiên chợ, còn có nước mưa đầy đất. Đây là Lam Linh trấn, Tô Trường An chợt bừng tỉnh. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, tuy mới rời đi chừng hai khắc đồng hồ nhưng trong đáy lòng không khỏi cảm thấy ảo giác như đã cách một đời người. Chợt hắn nhìn thấy một thân ảnh đứng ở đó. Hình như là một vị lão già, lưng lão đã còng xuống rồi. Lão đứng đối diện với mọi người tựa như đã chờ ở đây được một lúc. Bởi vì lão già đứng ngược hướng ánh mặt trời nên Tô Trường An không thấy rõ biểu hiện trên mặt của lão, nhưng hắn cảm thấy lão đang cười. Sở Tích Phong vịn hai người họ bước nhanh tới trước lão già, y hơi khom người xuống nói: “Ngọc Hành đại nhân.” Lúc này Tô Trường An mới thấy rõ diện mạo của người tới, hắn cũng lập tức kêu lên: “Sư thúc tổ.” “Ừ…” Lão già gật đầu, một luồng ánh sáng ôn hòa bắn ra từ người lão sau đó nhập vào cơ thể của Tô Trường An. Hắn cảm thấy một dòng hơi ấm tràn vào đan điền của mình sau đó lại theo linh lực trong cơ thể bơi qua tứ chi bách hải cùng kỳ kinh bát mạch. Dòng hơi ấm này lại từ trong cơ thể hắn đẩy ra khép lại thương thế trên người với tốc độ nhanh đến mức có thể lấy mắt thường thấy được. Tô Trường An vui vẻ trong lòng, hắn rời khỏi vai của Sở Tích Phong. Mặc dù còn rất suy yếu nhưng cũng có thể tự đứng được. “Cảm ơn sư thúc tổ.” Hắn vừa cười vừa nói với Ngọc Hành. Nhưng Ngọc Hành lại không ý tứ gì đáp lại Tô Trường An, lão chỉ nhìn Sở Tích Phong, trong ánh mắt lại có một tia sáng không thể nói rõ. Sở Tích Phong tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Hành, hắn có chút trầm ngâm rồi đưa Cổ Tiễn Quân giao cho Tô Trường An, sau đó y đột nhiên quỳ xuống. Tô Trường An tiếp được Cổ Tiễn Quân, để nàng tựa trên vai mình, đang muốn nói chút gì đó lại bị hành động đột nhiên của Sở Tích Phong cắt đứt. Hắn không hiểu liền ngẩn người, kinh ngạc nhìn Sở Tích Phong cùng Ngọc Hành. Đông! Đông! Đông! Sở Tích Phong dập đầu ba cái với Ngọc Hành. Y dùng lực rất mạnh lại triệt để thu hồi linh lực, sau ba cái dập đầu này trên trán đã xuất hiện vết máu. Trong ánh mắt híp lại của Ngọc Hành có đồ vật óng ánh nào đó chớp động, lão hơi run rẩy đi về phía trước nâng dậy thân thể của Sở Tích Phong đang quỳ rạp trên đất. Sau đó lão đánh giá một phen Sở Tích Phong, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười tươi: “Tốt! Tốt! Tốt!” Ngọc Hành liên tục nói ba chữ tốt, trong con ngươi đen tối có ánh sáng chớp động. Lão lại nói tiếp: “Có vài phần khí phách của gia gia Sở Tiêu Hàn nhà ngươi.” Sở Tích Phong nghe vậy nhưng cũng không đáp lời, ngược lại cung kính lui qua một bên đứng trầm mặc. Bầu không khí hiện tại có chút áp lực. Đây đúng là thứ mà Tô Trường An không chịu được nhất nên hắn muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu chỗ nào nên chỉ có thể tiếp tục nhìn hai người. Sau nửa ngày, Ngọc Hành chợt thở dài một hơi mới chần chờ nói: “Tích Phong, ngươi quay về Giang Đông…” Lão mới nói được một nửa lại bị Sở Tích Phong cắt ngang. Chỉ thấy thần sắc trên mặt y chợt trở nên nghiêm nghị nói ra: “Ngọc Hành đại nhân, món nợ máu của Sở gia Giang Đông, một mình Tích Phong ta tính toán là không được. Xin mời Ngọc Hành đại nhân đừng để ta khó xử.” Ngọc Hành biến sắc, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng không nói gì nữa. Sở Tích Phong biết rõ Ngọc Hành đã thỏa hiệp, y nhẹ gật đầu với Ngọc Hành sau đó đi đến bên người Tô Trường An. “Sở tiền bối? Người phải đi rồi sao?” Từ hai người nói chuyện Tô Trường An cũng nghe trộm được một ít gì đó, nên hắn nhịn không được hỏi Sở Tích Phong. Sở Tích Phong nghe vậy, khuôn mặt lạnh băng cũng trồi lên nụ cười nhạt, hắn vươn tay ra sờ lên đầu của Tô Trường An nói: “Trường An, có bữa tiệc nào là không tàn chứ.” Tô Trường An cúi đầu thật sâu nói bằng giọng cực nhỏ: “Ta biết chứ, nhưng người cũng không cần ra đi vội vã như vậy, người đi rồi ai dạy ta đao pháp? Ta đần như vậy, khẳng định không thể tìm được giáo tập thứ hai nguyện ý dạy ta rồi.” Sở Tích Phong nghe vậy, nụ cười trên miệng càng lớn. Một vầng sáng màu tím chợt từ trong cơ thể của y bay lên, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể của Tô Trường An. “Trường An, ngươi rất thông minh. Ngươi cũng đã sờ được chút môn đạo trên đao pháp của ta, trong khỏa tinh linh này có đao ý của ta. Chỉ cần ngươi siêng năng cảm ngộ, ngày sau thành tựu nhất định không thua ta cùng Mạc Thính Vũ.” Tô Trường An cảm thấy một khỏa tinh linh dũng mãnh tràn vào trong cơ thể mình, chuyện như vậy cũng phát sinh trên người hắn vô số lần, hắn biết rõ đây là truyền thừa tinh linh. Ánh mắt của hắn bất ngờ trợn to nhìn về phía Sở Tích Phong đầy khiếp sợ. Hắn lắp bắp hỏi :”Sở tiền bối, người…?” “Ừ.” Sở Tích Phong nhẹ gật đầu, khẳng định suy đoán trong lòng của Tô Trường An. “Nhưng cái truyền thừa tinh linh này.” Tô Trường An còn nói thêm, vật trân quý như vậy nhưng Sở Tích Phong lại dễ dàng cho mình, nó không khỏi làm hắn cảm thấy bất an. “Ngươi gọi ta là sư phó. Thứ này tất nhiên cho ngươi.” Sở Tích Phong đáp lại. “…” Tô Trường An cảm thấy không phải Sở Tích Phong nói không có đạo lý, cho nên không dây dưa thêm nữa. Sau đó hắn lại nghĩ nghĩ tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới gặp lại đây Sở tiền bối?” Sở Tích Phong nghe vậy cũng không có trả lời vấn đề của hắn mà lại nói ra: “Chăm sóc Ngọc Hành đại nhân thật tốt.” Tiếng nói vừa dứt trên người y hiện lên một tia sét màu tím, thân thể nhanh chóng hóa thành một luồng sáng bay đi thật xa, chỉ qua mấy hơi thở đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Tô Trường An cảm thấy phiền muộn như đã thất lạc thứ gì đó, hắn nhìn luồng ánh sáng kia biến mất sau đó quay đầu nhìn về phía Ngọc Hành, muốn hỏi thứ gì đó. Nhưng có lẽ biểu lộ trên mặt Ngọc Hành quá mức nghiêm túc, hắn mới mở miệng đã ngậm lại. “Ngươi muốn hỏi cái gì?” Ai ngờ Ngọc Hành lại liếc hắn một cái hỏi. Tô Trường An nhìn hai mắt mông lung của Ngọc Hành, biết rõ tiểu tâm tư của mình không thể giấu được người. Hắn gãi gãi đầu hỏi: “Sở tiền bối trở thành Tinh Vẫn như thế sao?” Ngọc Hành lại liếc hắn một cái mới nói tiếp: “Thực lực của y sớm đã ở Hồn Thủ cảnh đỉnh phong, muốn phá cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng y lại là người mang truyền thừa tinh linh, đạo của mình còn chưa tìm hiểu, đến thời điểm phá cảnh thì Thiên Thương tinh trong Tinh Hải sẽ có cảm ứng cưỡng ép y chấp nhận truyền thừa. Trong lòng y trước sau vẫn còn một tia không cam lòng cho nên luôn áp chế mình tại Hồn Thủ cảnh. Kỳ vọng có thể tìm ra đạo của chính mình, tu thành Tinh Vẫn.” Tô Trường An sững sờ, trong đầu hắn chợt vang lên những lời của Sở Tích Phong. “Không có ánh sao sáng của bản thân, vậy không đi được Tinh Hải.” Tâm hắn không hiểu có chút bối rồi, nhịn không được lại hỏi: “Vậy vì cái gì người không chờ một chút?” “Đợi? Chờ đợi thêm nữa chắc chắn ngươi sẽ chết tại Phong Đô!” Ngọc Hành nói ra. Nhưng khi lão thấy nét mặt Tô Trường An như đưa đám thì trong lòng bỗng mềm nhũn, tiếp tục nói: “Nhưng dù cho không có chuyện ngày hôm nay, y cũng không còn thời gian ngộ đạo rồi. Nhiều nhất là ba tháng nữa, y phải thành Tinh Vẫn.” “Hả? Vì cái gì?” Tô Trường An không hiểu, hắn nhớ lại đối thoại của Ngọc Hành cùng Sở Tích Phong, không khỏi có chút khẩn trương hỏi: “Có phải là kẻ thù của Sở gia bọn họ? Chẳng lẽ chúng muốn ra tay với người nhà của Sở tiền bối?” “Sở gia cùng cừu gia* của bọn hắn có một ước hẹn trăm năm. Ước định trong trăm năm không tương phạm lẫn nhau. Qua ba tháng nữa là thời gian chấm dứt ước hẹn kia.” *cừu gia: kẻ thù gia tộc “Vậy phải chăng Sở tiền bối rất nguy hiểm, ta đi giúp người tốt hay không tốt?” Tô Trường An hỏi lại. “Giúp đỡ? Nếu như Sở Tích Phong đã là Tinh Vẫn còn không giải quyết được, ngươi đi không phải thêm phiền.” Tô Trường An cảm thấy Ngọc Hành nói rất có đạo lý, lúc nãy ở Lam Linh trấn do hắn tùy tiện ra tay mới khiến Sở Tích Phong thân lâm hiểm địa. Cho nên hắn xấu hổ sờ mũi, nhưng lại còn chút không cam lòng hỏi tiếp: “Vậy kẻ thù của Sở gia rốt cuộc là ai?” Lúc này Ngọc Hành lại không trả lời vấn đề của hắn, lão đặt tay lên vai Tô Trường An. Một luồng sáng trắng hiện ra ba người liền biến mất khỏi Lam Linh tử trấn này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN