Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Vào quan!
“Là ngươi!” Sắc mặt bốn người biến đổi, nhìn người tới, vẻ mặt hoảng sợ. “Bắc…” Tô Trường An cũng sửng sốt, lúc này hắn đã nhìn rõ dung mạo của người tới, hắn vốn định gọi tên của y, nhưng Bắc Thông Huyền dù sao vẫn là sư thúc của hắn, kêu thẳng tên của y có chút không ổn. Nhưng đáy lòng lại đối với chuyện Như Yên năm đó thủy chung vẫn còn khúc mắc, hai chữ sư thúc dù thế nào đều không gọi ra được. “…” Bắc Thông Huyền trầm mặc nhìn bốn người, ánh mắt lướt qua bọn chúng nhìn về phía Tô Trường An cả người đẫm máu ở đằng sau. Y gật đầu, tựa như yên tâm vì Tô Trường An rốt cuộc đã đi ra khỏi Thiên Đạo các. “Anh hồn của Tinh Vẫn không tiêu tan, ngôi sao và mệnh tuyến liền vĩnh tồn, ngươi không tiễn lão, cũng không táng lão, cuối cùng bị cắn trả, bị hại chỉ có bản thân.” Y nói, tuy chưa từng liếc nhìn Tống Táng giả, nhưng lời nói đích thực dành cho nam tử. “…” Nam tử thân là Tống Táng giả kia nghe vậy cũng chỉ cúi đầu trầm ngâm. Về điểm này gã đương nhiên hiểu rõ, Tống Táng giả tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi quy luật, hoặc là nói bọn họ là người thi hành quy củ, vì vậy gã bị quy tắc kìm hãm càng lớn. Anh hồn của Tinh Vẫn từ trước đến nay chỉ có hai con đường, hoặc là hồn về Tinh Hải, hoặc là hồn phi phách tán. Nếu không như vậy, Tống Táng giả chắc chắn sẽ bị phạt. Không táng người, liền táng mình. Quy củ này, đã có vô số Tống Táng giả dùng mạng sống của mình đi thử nghiệm. Mệnh lệnh kia của Các chủ tuy khiến gã không hiểu, nhưng làm Tống Táng giả, điều gã có thể lựa chọn chỉ có chấp hành mệnh lệnh của người kia. Trong cuộc đời dài dòng của gã, vẫn luôn luôn như vậy. Chưa bao giờ hoài nghi, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc hoài nghi mệnh lệnh đến từ vị Các chủ kia. “Thần huyết vào cơ thể, anh hồn của lão đương nhiên bị Thần huyết thôn phệ, đó chính là táng, không liên quan tới ta.” Nam tử lắc đầu, có lẽ bởi vì một ít áy náy dưới đáy lòng nên gã cũng không muốn thừa nhận, khiến gã đưa ra lời giải thích với Bắc Thông Huyền. “Nhưng theo như quy củ của các ngươi, anh hồn của lão cũng không đáng chết.” Bắc Thông Huyền lắc đầu, vẫn không liếc nhìn nam tử cái nào. Cũng vào lúc này, khí thế toàn thân y đột nhiên dâng lên cao, một cổ kiếm ý lẫm liệt phóng lên trời. “Huống chi, Thần huyết khó vào cơ thể của lão.” Y nói xong như vậy, bảy thanh trường kiếm cắm ở giữa bốn người Thác Bạt Viêm và y dường như là vì đáp lại kiếm ý trên người y, đột niên bắt đầu run rẩy kịch liệt. Từng tiếng từng tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, nổi lên ở đất bằng nhưng lại nguy nga như núi. Sắc mặt bốn người Thác Bạt Viêm liền biến đổi, bọn chúng cảm nhận được sát ý đến từ trong biến hóa của Bắc Thông Huyền. Mà khiến bọn chúng hoảng sợ nhất là, bọn chúng giao thủ với vị tướng lĩnh Nhân tộc trấn thủ quan Vĩnh Ninh đã không chỉ một lần. Từ đại mạc Nhạn Bất Quy sớm nhất đến quan Viễn Vân, rồi đến quan Vĩnh Ninh hiện tại. Rất nhiều người trong bọn chúng thậm chí đã chứng kiến toàn bộ quá trình nam tử trước mắt từ một tên tiểu tốt biên cảnh từng bước làm đến Thần Tướng Đại Ngụy. Có lẽ y cũng không phải tướng lĩnh trấn thủ Nhân tộc mạnh nhất Tây Lương, nhưng chắc chắn là một người ngoan cường nhất, khó dây dưa nhất. Mà đoạn thời gian trước, bọn chúng từng tính kế, suýt nữa đã giết được y, tuy rằng cuối cùng y trốn được, nhưng cũng khiến y bị thương rất nặng. Điều khiến bốn người Thác Bạt Viêm không hiểu chính là vì sao y có thể khôi phục lại như cũ trong thời gian ngắn như vậy, mà khí thế trên người y còn trở nên dũng mãnh hơn so với lúc đầu, thậm chí khiến bốn người trong lúc mơ hồ có hơi nhìn không thấu. Y giống như một cây đao cùn, trừ phi hoàn toàn đánh nát nó, nếu không bất kỳ mài giũa gì đều chỉ khiến nam tử trước mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn. “Ngươi muốn bảo vệ lão?” Thác Bạt Viêm nhíu mày nhìn thi thể đã tắt thở ở phía sau Bắc Thông Huyền, hỏi. “Đúng thì thế nào?” Bắc Thông Huyền đáp lại, mày hắn nhướn lên, lại có chút ý hài hước. “…” Thác Bạt Viêm nghe vậy, mày nhíu lại càng chặt. Tên thiếu niên Nhân tộc hồi nãy tuy tu vi thấp, nhưng chiến lực lại cao đến không thể tưởng tượng nổi, lấy một địch bốn lại vẫn mạnh mẽ giết chết lão giả có tu vi cao nhất trong bọn chúng. Mà bốn người còn lại trừ nam tử âm nhu truy kích Hổ Yển ra thì đều đã tiêu hao rất lớn, đối mặt với Bắc Thông Huyền hình như lại tiến thêm một bước này, đáy lòng nhiều ít vẫn có chút kiêng kỵ. “Ngươi không cần phải như vậy, chúng ta có thể tha cho những man tử này rời đi, vị thiếu niên kia là đồng môn của ngươi, chúng ta cũng có thể tha cho hắn rời đi. Chỉ là một Tinh Vẫn Man tộc đã chết, vô dụng với ngươi, không bằng lúc này ngừng chiến, mỗi bên đều lấy cái mình muốn.” Thác Bạt Viêm trầm giọng nói, sắc mặt gã cũng không dễ nhìn, gã thống lĩnh năm mươi vạn quân Man, một đường từ đại mạc Nhạn Bất Quy đánh tới Vĩnh Ninh, phàm là tướng lĩnh Nhân tộc nghe thấy tên của gã đều sợ mất mật, chưa từng cúi đầu nói chuyện. Nhưng thân xác và anh hồn của Tinh Vẫn này quả thực cực kỳ quan trọng với bọn chúng, mà Tống Táng giả tuy nguyện ý thỏa hiệp, nhưng cũng là dựa vào một ít hiệp nghị của Thánh tử với vị Các chủ kia. Nhưng thời gian kéo dài càng lâu, đối với Tống Táng giả lại càng nguy hiểm, gã không muốn sinh ra trắc trở nữa, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp. “Ồ?” Bắc Thông Huyền nhướn mày, hình như có hơi ngạc nhiên vì điều kiện mà Thác Bạt Viêm đưa ra. Vào lúc đó tay y giơ lên, người ở trên quan Vĩnh Ninh tựa như nhận được tín hiệu nào đó, chỉ nghe một tiếng vang lớn ầm ầm, cửa lớn quan Vĩnh Ninh mà đám quân Man khát vọng đánh mở vào lúc này đang từ từ mở ra. Thác Bạt Viêm thấy vậy không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, gã biết đây là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, quân Man lúc này phát động công kích, nhất định có thể dùng thương vong nhỏ nhất lấy được quan Vĩnh Ninh. Nhưng gã lại mạnh mẽ đè xung động đó xuống, cơ hội này tuy không còn, nhưng quan Vĩnh Ninh sớm hay muộn đều là vật trong túi của gã, nhưng Tinh Vẫn thì lại không có nhiều. Thác Bạt Viêm phân rõ nặng nhẹ, vì để bày tỏ thành ý của mình, thậm chí còn vươn tay ra hiệu đám quân Man nóng lòng muốn thử kia lui xuống, chính là muốn bày tỏ thành ý của mình với Bắc Thông Huyền. “Dẫn tộc nhân của ngươi vào quan đi, nếu như không muốn để cho Tinh Vẫn của các ngươi hy sinh vô ích.” Bắc Thông Huyền quay đầu khẽ liếc nhìn Ma Thanh Linh, nói như vậy. Thần sắc trên mặt Ma Thanh Linh biến đổi, nàng cắn răng, dưới đáy lòng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng nói: “vào quan!” Đây hẳn được xem là thời khắc mang tính lịch sử. Hai tộc công phạt lẫn nhau ngàn năm, lần đầu tiên, một phe mở rộng cửa của bên mình với một phe kia. Nhưng lại không có vui cười vì sống sót sau tai nạn, cũng không có vui sướng nghênh đón hòa bình. Bởi vì nguyên nhân kết thúc trận chiến tranh này là một trận chiến lớn hơn sắp đến. Sau một khắc đồng hồ, đám Man tộc rốt cuộc đã vào quan, Tô Trường An cũng thừa dịp này đi đến bên cạnh Bắc Thông Huyền. Lúc này trước quan Vĩnh Ninh chỉ còn lại thi thể to lớn của Hổ Yển, vẫn yên tĩnh nằm ở nơi đó. Vào lúc này tay của Bắc Thông Huyền lại một lần nữa giơ lên, cửa lớn của quan Vĩnh Ninh liền chậm rãi khép lại. Sắc mặt Thác Bạt Viêm biến đổi, gã giận dữ nói: “Ngươi muốn nuốt lời?” Đôi môi đỏ tươi của Bắc Thông Huyền lại nhếch lên, y nở nụ cười, nói. “Ta chưa từng đáp ứng ngươi? Sao có thể là nuốt lời chứ?” Dứt lời, bảy thanh trường kiếm trước người y chợt sáng rực. Từng cái tên vào lúc này được Bắc Thông Huyền đọc ra. “Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!