Thư Ký Phản Nghịch Thương Tổn Lòng Tui - Chương 7: Thư ký của tui cực kỳ lạnh lùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thư Ký Phản Nghịch Thương Tổn Lòng Tui


Chương 7: Thư ký của tui cực kỳ lạnh lùng


TUI, 38 TUỔI, THANH NIÊN TUẤN KIỆT

~∆~∆~∆~

Sau khi Lâm Ý Nhất bỏ chạy liền cực lực mà trốn tránh tui, đến điện thoại cũng không thèm quay lại lấy. Cậu ấy có hai chiếc điện thoại, một chiếc dùng trong công tác, một chiếc dành cho việc riêng, chiếc trong tay tui chắc là dành cho việc riêng rồi, quạnh quẽ muốn chết, cả một ngày trời đến một cuộc điện thoại gọi tới quấy rầy cũng chẳng có.

Tui cũng tức ở trong lòng, đối với cậu ấy, tui hết nhường lại nhịn, thậm chí tui cảm thấy có chút cảm giác như mình sắp bị người ta coi thường luôn rồi, vậy mà cậu ấy chẳng thèm cho tui tí mặt mũi nào, thực sự rất quá đáng đó!

Tui ôm lửa giận về nhà, tắm xong cũng đã sắp mười giờ, tui lại bắt đầu xử lý những văn kiện buổi sáng vẫn chưa hoàn thành xong, quản gia bưng đến cho tui một ly sữa bò, đặt lên trên bàn bên cạnh, tui lại theo bản năng mà bắt lấy tay quản gia, “Nhất Nhất, cậu xem cái này giúp tôi…”

Quản gia cứng đờ, tui cũng vậy.

Thói quen quả thật là một thứ rất đáng sợ, khiến ly biệt trở thành một con dao cùn không ngừng cứa vào máu thịt.

“Cực khổ rồi.” Tui giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà buông tay, “Anh đi ngủ đi.”

Tui cũng chẳng còn tâm trí đâu để tiếp tục làm việc, nằm uỵch xuống giường, trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy, nội thất cũng chẳng ít, tui lại cảm thấy căn phòng này cực kì trống rỗng. Thật ra cũng chẳng có chuyện ai rời khỏi ai sẽ không thể sống nổi, chỉ là sẽ phải cảm thấy khó chịu một trận.

Tui gọi điện thoại cho Lâm Ý Nhất, chuông vang lên vài tiếng, Lâm Ý Nhất nhận máy, tui nghe được tiếng hít thở của cậu ấy, qua rất lâu cậu ấy mới nhỏ giọng nói: “Vương tổng, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Điện thoại của cậu vẫn đang ở chỗ tôi. Chừng nào cậu đến lấy?” Tui nói.

“Vương tổng, tùy ngài xử lí.” Lâm Ý Nhất hời hợt nói, “Điện thoại đó là dành riêng cho ngài, bình thường chỉ có ngài gọi đến.”

Cho nên cậu từ chức rồi sẽ không cần dùng đến nó nữa phải không?!

Tui hít vào một hơi thật sâu, nói: “Ba ngày nữa tôi mời cậu một bữa, sắp xếp thời gian đi.”

“Tôi không thích náo nhiệt, ngài cũng biết mà.” Lâm Ý Nhất nói.

“Chỉ có hai chúng ta. Thế nào cũng phải ăn một bữa cơm chia tay chứ, không thể làm đồng nghiệp nữa, ít nhất vẫn còn có thể làm bạn mà. Cậu nói đúng không?” Tui nói.

“Vương tổng, tôi đã mua vé ngày mai về Thành Đô rồi.”

“……. Cậu phải phản nghịch như vậy có phải không? Lâm Ý Nhất cậu có bệnh gì vậy?!”

“Vương tổng, ngủ ngon.”

Lâm Ý Nhất đột ngột cúp điện thoại, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động cúp điện thoại của tui, cứ khiến cho tui cảm thấy cậu ấy đang trốn tránh cái gì đó. Tui gọi lại cậu ấy cũng không tiếp máy nữa, nửa đêm nửa hôm, cũng chẳng biết cậu ấy đang ở đâu, tui ném điện thoại sang một bên, trừng mắt đến sáng.

Ngày hôm sau tui mua đồ ăn về nhà lớn, còn chưa bước vào cửa, mẹ tui chỉ nhìn ra sau lưng tui: “Nhất Nhất đâu? Sao nó không về cùng con?”

Cả nhà tui đều rất thích Lâm Ý Nhất, đặc biệt là mẹ tui, theo những gì bà nói thì ông chồng và mấy đứa con trai bà đều là những cái móng heo không hiểu chuyện phong tình, chỉ có áo bông nhỏ* Lâm Ý Nhất mới có thể cùng đi dạo phố, xách giỏ giùm bà. Vì vậy, tạm thời tui vẫn không muốn cho bà biết việc Lâm Ý Nhất đã từ chức, nếu không mẹ tui chắc chắn sẽ hỏi không ngừng, có thể phiền chết tui.

*: tri kỷ, bạn thân thiệt thân.

Tui nói: “Con trai nhỏ dễ thương nhất quả đất của mẹ đã về đây rồi, mẹ cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, làm con đau lòng quá đi.”

Mẹ tui tức giận không có chỗ phát tiết: “Đáng yêu cái rắm! Bài đăng trong vòng bạn của con là cái quái gì đó? Mấy hôm nay mẹ đã nhận được bao nhiêu cuộc gọi tới con có biết hay không?! Giải thích với người ta đến sắp hư lưỡi luôn đây này!”

Tui cười cười nói: “Nếu như là thật thì sao?”

Mẹ tui hơi sửng sốt một chút, phát hiện tui chỉ đang nói đùa, lườm tui một cái: “Con cứ tiếp tục không đứng đắn như vậy đi, đã ba mươi tám tuổi rồi, một người vợ cũng tìm không được.”

“Không phải con đã tìm được rồi sao?”

Mẹ tui thần sắc không rõ ràng nói: “Con làm sao tìm được chẳng lẽ mẹ còn không biết? Dù sao thì mẹ cũng chẳng thích, tính cách quá cương liệt, tâm tư cũng chẳng đặt trên người con, con cũng vậy, tùy tiện muốn chết, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Nhất Nhất là quản được con.” Mẹ tui đấm ngực dậm chân nói: “Nếu Nhất Nhất là con gái thì tốt biết mấy…”

Mẹ tui còn đang nói liêm miên cằn nhằn cái gì đó, tui lại chẳng còn nghe vào được nữa, trong đầu đã bị một dòng suy nghĩ mới hoàn toàn chiếm cứ.

Tui muốn tìm một người bạn trai có phẩm chất có tướng mạo cho Lâm Ý Nhất, bàn luận về thanh niên tuấn kiệt, có ai thanh niên tuấn kiệt bằng tui đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN