Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng - Chương 84: 84: Bị Bắt Cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng


Chương 84: 84: Bị Bắt Cóc


Lâm Nhã không giải thích trước câu hỏi của anh, trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy lên.

Những lời muốn nói sắp ra đến miệng liền bị cô nuốt xuống, thay vào đó chỉ là hai chữ:
“Xin lỗi.”
Cô xoay người chạy đi, vừa rồi cởi áo khoác ném trên ghế cũng quên không cầm lấy.
Đường Hạo đứng tại chỗ nhìn cô một lúc lâu, chân như bị đóng đinh.

Hai chữ xin lỗi kia là đang từ chối anh? Nhưng lý do là gì? Anh rõ ràng đối xử với cô rất tốt, tuy cách họ gặp gỡ không giống bình thường…
Thấy Lâm Nhã đột nhiên bỏ đi, Jade và Điền Tiểu Cương hai mặt nhìn nhau.

Jade đẩy vai người bên cạnh, nói:
“Mau hỏi sếp, sao đột nhiên đang yên lành lại bỏ đi thế?”
“Không biết, sao cậu không đi mà hỏi?” Điền Tiểu Cương sợ cảnh quýt làm cam chịu, đẩy ngược lại Jade.
Hai người lo ở nơi này đùn đẩy tới lui, bên kia Đường Hạo đã lấy lại tinh thần mà bước chân tiến về phía họ.

Anh ngồi xuống bàn, không nói không rằng cầm bia lên uống một ngụm to.

Anh không hề kiên nhẫn với phụ nữ, từ trước đến nay chưa từng, chỉ riêng đối với Lâm Nhã là khác biệt.

Nhất thời không nói rõ được nguyên nhân cô từ chối, anh nhíu chặt mày nhìn ly bia trên tay, lại đưa lên uống ừng ực.
Tửu lượng của Đường Hạo không tốt, chuyện này người trong công ty đều biết, huống chi Jade và Điền Tiểu Cương còn quen biết anh đã lâu.

Thấy anh có dấu hiệu say xỉn, hai người vội ngăn cản, ai biết mới nhổm người dậy giật lấy ly bia từ anh thì bị anh mắng một chữ “Cút”.
Hai người không rõ ra sao, tiếp tục nhìn nhau ra hiệu bằng ánh mắt, chẳng lẽ sếp bị thư ký Lâm đá rồi? Cho rằng sếp thất tình nên cáu kỉnh, hai tên ngốc không ngăn cản nữa mà còn ngồi xuống uống cùng anh.
Kết quả, Đường Hạo phải gọi dịch vụ cho thuê tài xế đến lái xe đưa mình về.

Đầu anh đau như búa bổ, hai chữ xin lỗi từ Lâm Nhã vẫn đang quanh quẩn bên tai quấy rầy tâm trí anh.
Bên ngoài có một tài xế đeo khẩu trang gõ cửa xe, lên tiếng hỏi:
“Xin chào, là ngài gọi tài xế phải không ạ?”
“Ừ.” Đường Hạo nhàn nhạt đáp, đưa tay đỡ trán.
Mùi rượu nồng nặc trên người anh tràn ngập trong xe, tài xế ngửi ngửi rồi mở cửa ngồi vào vị trí lái, nhận chìa khóa trên tay anh, sau đó khởi động xe.
Xe vừa rời đi không lâu, ngay vị trí cũ xuất hiện một người mặc đồng phục màu lục giống vị tài xế lúc nãy, bối rối nhìn màn hình điện thoại.
“Kỳ thật, rõ ràng đúng là chỗ này mà, người đâu?”
Anh ta loay hoay một lúc, liên lạc cho người gọi dịch vụ nhưng không ai bắt máy, lại chờ thêm một chút mà không thấy ai, đành vò đầu bấm hủy.

Hy vọng không bị ăn đánh giá một sao vì đến trễ…
Đường Hạo không biết đã ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy liền phát hiện bản thân không phải đang ở nhà, mà là một nơi hoang sơ cũ rách.

Vách tường nơi này ố màu cùng những mảng sơn bị bong tróc loang lổ, mùi âm ẩm ngai ngái xộc vào mũi anh làm mày anh nhíu chặt lại.

Anh ngồi trên ghế, tay và chân bị trói lại, thử cử động một chút, không có tác dụng gì, bọn họ trói rất chặt.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt anh, trên môi còn phì phèo điếu thuốc hút dở, tàn thuốc bay bay rơi xuống sàn nhà.

Qua làn khói trắng, Đường Hạo nhìn ra khuôn mặt có vết sẹo đáng sợ của người nọ, kéo dài từ đuôi mắt xuống đến môi.
Ông ta đem thuốc kẹp trên tay, phun ra một bãi nước bọt rồi nói:

“Mày tỉnh rồi? Tao còn nghĩ có nên lấy nước lạnh tạt cho mày tỉnh hay không.”
Nói xong, ông ta cầm điện thoại lên áp vào tai.
“A lô? Liên hệ với con ả họ Lâm đó chưa?”
Đường Hạo vẫn còn trong trạng thái đau đầu, chưa tỉnh hẳn, nhưng trong mắt lại bình tĩnh lạ thường.

Khi nghe đến hai chữ họ Lâm kia, điều đầu tiên anh nghĩ đến là có người muốn bắt cóc anh để kéo Lâm Nhã đến, hy vọng cô không ngu ngốc mà chạy ra đây.

Anh nghĩ thế rồi đột nhiên im lặng, cảm giác hơi chua xót trong lòng, cô có bị uy hiếp chắc cũng sẽ không đến…
Người đang ông trung niên đứng đó nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại đưa đôi mắt lèm nhèm mờ đục của mình nhìn Đường Hạo.

Ông ta đi đến gần, cầm lấy một cây gậy gỗ dựa trên tường, vừa bước tới vừa kéo lê đầu gậy trên sàn nhà cho đến khi dừng lại trước người anh.
“Mày có nhớ tao không?”
Ông ta cất giọng hỏi, ánh mắt Đường Hạo lạnh lùng liếc qua gương mặt kia, không trả lời.
“Tao là một trong những nhân viên cũ của mày đấy, nhưng mà bị mày đuổi việc từ lâu rồi.

Phì.”
Ông ta phun nước bọt lên người Đường Hạo, đôi mắt thanh tỉnh của anh lập tức trở nên âm u đáng sợ.
“Mày định dọa ai hả? Tao chỉ ăn chặn của công ty mày chút tiền nhỏ, mày lại để quản lý đuổi việc tao? Mẹ kiếp!”
Ông ta nâng gậy gỗ lên, dùng sức đập vào vai Đường Hạo một cái thật mạnh.

Thân hình của anh hơi lung lay, nhưng miệng lại ngậm chặt không phát ra âm thanh kêu đau nào.
“Cho mày giả vờ thanh cao!”
Bốp.
Lại là một gậy, nhưng lần này ông ta đánh vào đầu.

Đường Hạo bị đập ngã ra khỏi ghế, đầu tóc hơi rối lên, bộ âu phục trên người cũng nhăn nhúm không chịu nổi.
Bị bắt cóc? Đường Hạo choáng váng nhắm chặt mắt lại, cố gắng nghĩ về sự việc xảy ra tối qua.

Đáng tiếc anh uống hơi nhiều, thêm vào thuốc mê từ bọn người này, muốn nhớ ra được đúng là chuyện cười.

Anh không rõ người trước mắt là ai, công ty có quá nhiều nhân viên, anh không nhớ được mặt của tất cả là chuyện dễ hiểu.

Ông ta nói bản thân bị đuổi việc? Với cái đức hạnh này, sớm nên đuổi.
Trong lòng Đường Hạo lạnh lẽo, đầu ngón tay phải lặng lẽ chạm vào mặt đồng hồ ở tay trái.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN