Thử Lại Lần Nữa - Chương 17: Giúp tôi một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thử Lại Lần Nữa


Chương 17: Giúp tôi một chút


Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Giang Lẫm vẫn chưa hoàn hồn.

Sau khi nghe Quý Minh Luân nói rằng hắn đã vứt lưới bắt mộng, cậu lập tức muốn xuống lầu tìm, nhưng lời Quý Minh Luân nói sau đó lại nhắc nhở cậu, thứ kia đã sớm không thích hợp để giữ lại nữa. Tựa như tình cảm của Quý Minh Luân dành cho cậu, trong năm cậu rời đi, nó dần dần biến mất.

Mặc dù cậu suýt chút nữa thốt ra lời nói thích hắn, nhưng khi đối mặt với đôi mắt bình tĩnh đến không có cảm xúc của Quý Minh Luân, cậu mới phát hiện ra, nếu đối phương đã không còn yêu mình nữa mà mình tỏ tình thì liệu kết cục có giống như hắn lúc trước hay không? Ngay cả làm bạn cũng làm không được?

Đoạn tình cảm này sẽ được buông xuống là kết quả ngay từ đầu có thể đoán được, chẳng qua lúc được xác nhận, cậu có cảm giác giống như có một bàn tay nắm chặt trái tim mình, khiến cậu khó chịu đến mức không thở nổi, cũng thiếu chút nữa không che dấu được.

Dựa vào ghế hồi lâu, Giang Lẫm mới có sức lái xe về nhà mình.

Sau khi ra khỏi hầm gửi xe, gió trên mặt đất sáng nay lớn hơn tối hôm qua một chút, lá cây đung đưa theo gió. Đi qua khu vực cầu Diễn Vũ, tầm nhìn trở nên rộng hơn, những đám mây nặng nề ở chân trời vì gió bão mà di chuyển liên tục, mặt biển cũng bị gió thổi không ngừng, đáng tiếc cảnh biển tuy đẹp, nhưng một chút cảm giác thoải mái cũng chẳng có.

Khi về đến nhà, cậu đi vào phòng tắm để tắm. Trong lúc bóp dầu gội đầu, cậu lại bị mùi hương của người đó bao trùm

Mùi hương này giống như độc dược theo đường hô hấp chui vào phổi, khiến lồng ngực cậu đau nhói, cũng làm cho cậu nhớ lại cảnh tượng sáng nay.

Rõ ràng Quý Minh Luân có ý muốn làm hòa, nhưng cậu lại khó mà chấp nhận được. Thật ra cậu muốn Quý Minh Luân giống như lúc trước hơn, hắn từ chối cậu, trốn tránh cậu, cậu không muốn người nọ nói ra những lời nói như là đã buông bỏ rồi.

Buổi chiều cậu muốn đi đến [Chaka] để đi làm, nhưng tắm rửa xong vẫn không có chút trạng thái nào để đi, liền nhắn tin cho Đặng Phong xin nghỉ. Nằm xuống giường, cậu tắt điện thoại di động, giấu đầu dưới gối, cứ như vậy mơ màng ngủ thiếp đi.

Chạng vạng tối cậu tỉnh lại một lần, hoàng hôn hôm nay không bị bão ảnh hưởng, ánh sáng chói mắt xuyên qua rèm cửa chạm vào bức tường đối diện, tô điểm thêm cho căn phòng một màu cam nhẹ nhàng mà quyến rũ.

Hoàng hôn rực rỡ như vậy gợi lên cho cậu một việc đã xảy ra rất lâu trước đây. Năm lớp 12, đêm trước khi thi đại học, cậu và Quý Minh Luân từng lén chạy tới Núi Vũ Di.

Khi đó là Quý Minh Luân đề nghị đi đến đó để ngắm mặt trời mọc, cậu không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào về bình minh và hoàng hôn, nhưng cậu không thể cưỡng lại được trước sự dịu dàng của Quý Minh Luân, hơn nữa người nọ còn nói, đích đến là ngọn núi phía sau một ngôi đền, nếu như có thể nhìn thấy mặt trời mọc thì có thể ước một điều ước.

Với thành tích của hai người bọn họ thì họ đều không cần lo lắng về việc thi đại học, nhưng sau một năm học tập đầy căng thẳng, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, liền đồng ý lời đề nghị của Quý Minh Luân.

Lúc ấy Quý Minh Luân tròn 18 tuổi, hắn mượn xe của bạn sau đó chở cậu đến núi Vũ Di, cả hai ở trong một khách sạn gần khu danh lam thắng cảnh, đến 3h30 sáng hôm sau, Quý Minh Luân liền kéo cậu đi xem mặt trời mọc.

Lúc ấy cậu buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, cho dù xe lắc qua lắc lại trên con đường núi xóc nảy thì cậu vẫn ngủ ngon lành. Khi đến nơi, nơi này cơ bản không được khai phá thành điểm du lịch, ngoại trừ hai ngọn đèn đường lờ mờ ở ngã tư nơi đỗ xe ra, ngọn núi phía trước và khung cảnh xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có đèn pin trong tay Quý Minh Luân mới có thể chiếu sáng con đường phía trước.

Cậu cứ như vậy bị Quý Minh Luân dụ dỗ xuống xe, đi theo bước chân người nọ đi về phía con đường ngoằn ngoèo lên núi. Dưới màn đêm, núi non hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện của hai người bọn họ, trước sau trái phải đều không có dấu vết của người khác, mới đầu cậu còn lẩm bẩm trong miệng, cho đến khi đi đến nửa núi, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, bỗng nhiên cũng cảm giác được ý nghĩa của chuyến đi này.

Mặc kệ có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc hay không, ít nhất bầu trời đầy sao mà cậu đang ngắm nhìn lúc này không làm cậu thất vọng.

Quý Minh Luân cùng cậu ngửa đầu nhìn, lúc ấy hắn nói gì cậu không nhớ, nhưng cậu nhớ rõ sau đó bọn họ leo lên đỉnh núi, ngồi xổm ở đó đến sau khi mặt trời mọc, Quý Minh Luân ôm bả vai cậu, cười hỏi cậu rằng chuyến đi này có đáng hay không.

Nhìn mặt trời vàng óng bên kia ngọn núi, và dòng sông chín khúc ở góc dưới bên phải như một chiếc đai ngọc* vắt ngang dòng suối, cậu cười nói rất đáng. Quý Minh Luân cũng mỉm cười với cậu, về sau hai người cũng không nhớ đến việc ước nguyện, chờ đến khi đi đến lối vào Chùa Bạch Vân mới nhớ tới chuyện này.

*Thắt lưng bằng ngọc của các quan thời xưa.

Ký ức lâu ngày đều sẽ bị năm tháng che phủ bằng bụi bặm, nhưng không lâu trước đó cậu đã nhớ lại đoạn kí ức này, cho nên những hình ảnh này rất sống động và đẹp đẽ.

Trước khi trở về Hạ Môn, cậu đã đi một mình đến Chùa Bạch Vân, để xem mặt trời mọc một lần nữa, cậu đã đi đến đó năm buổi sáng liên tiếp. Mãi cho đến ngày cuối cùng, cậu cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ và thầm cầu nguyện cho điều ước trong lòng của mình.

Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp.

Hy vọng cậu vẫn còn cơ hội.

Nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn quá lâu, tầm nhìn của cậu bắt đầu trở nên mờ. Cậu nhắm mắt lại, lần này ngủ đến mười giờ đêm mới thức

Mở điện thoại, cậu dựa vào đầu giường mở wechat, có Đặng Phong trả lời tin nhắn xin nghỉ của cậu lúc sáng, lớp trưởng trường trung học cơ sở nhắn xác định địa điểm hợp lớp với cậu, hỏi cậu xem có vấn đề gì không, ngoài ra còn có tin nhắn của những người không quan trọng khác gửi đến, còn cái tên được ghim trên đầu vẫn luôn im lặng.

Vào phòng bếp làm nóng một ly sữa, lúc uống dạ dày cậu có chút đau nhức, cậu nhớ tới hôm nay mình chỉ ăn sáng, vì thế nấu gói mì gói để lót dạ. Lúc ngồi ở bàn ăn, cậu nhận được tin nhắn từ Lục Triều về một sự kiện ở khu mua sắm miễn thuế.

【Ngày mai tôi sẽ đi đến trung tâm mua sắm miễn thuế ở Cửu Long, ông xem có cần gì không, tôi mua giúp ông】

Hiện tại cậu không có tâm trạng nghĩ đến việc khác, liền trả lời【Không cần】

Lục Triều lại gửi tới:【Mấy ngày nay ông thế nào rồi? Mối quan hệ của ông và cậu ấy có tiến triển gì không?】

Vốn dĩ Giang Lẫm muốn một mình tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, nhưng Lục Triều chỉ gửi tới một tin nhắn quan tâm, cậu liền đem những cảm xúc vất vả lắm mới đè xuống lôi lên. Cậu thậm chí còn không có thời gian để chống đỡ, tâm trạng một đường trượt thẳng xuống đáy.

Mì ăn liền thơm ngát trong tô nhất thời trở nên vô vị, cậu đẩy đến giữa bàn, trả lời: 【Hẳn là đã kết thúc rồi】

Ấn nút gửi, cậu cầm tô quay trở lại phòng bếp, đang muốn vứt mì đi rửa bát, không ngờ Lục Triều gọi điện thoại tới.

Lau sạch nước trên tay, cậu đặt điện thoại vào tai, nghe Lục Triều hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải mấy hôm trước vẫn còn tốt sao?”

Xoay người dựa vào bức tường lạnh lẽo, cậu nhìn cái tủ treo tường từ màu trắng phai thành màu be, trầm mặc một lát mới nói: “Cũng không có chuyện gì, hôm nay cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, sau này sẽ tiếp tục làm bạn với tôi.”

“Cậu ấy đột nhiên nói như vậy?” Lục Triều nghi ngờ hỏi, “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, ông nói cho tôi hết đi, tôi xem giúp ông.”

Trở lại bên sofa phòng khách ngồi xuống, Giang Lẫm kể chuyện mấy ngày nay có liên quan đến Quý Minh Luân. Khi nghe cậu nói tới đoạn tiếng nấc không thể dừng lại được, Lục Triều liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng y lại nhịn không xen vào, chờ cậu nói xong nội dung nói tối hôm qua, Lục Triều chắc chắn nói: “Lẫm, ông không cảm thấy từ ngày đó đến bây giờ cậu ấy đều rất chiều chuộng ông không? Cho dù thái độ không tốt, nhưng ông nói cái gì cậu ấy đều đồng ý. “

Giang Lẫm nhìn chằm chằm mấy quyển sách tiếng Anh trên bàn trà, ngón tay trái đặt lên đùi nắm chặt vải quần ngủ.

Cậu không trả lời, Lục Triều liền tiếp tục nói: “Còn có cái lưới bắt mộng kia, lúc ông đi hơn một năm cậu ấy vẫn treo không thèm lấy xuống, hiện tại khi quyết định làm bạn với ông thì cậu ấy lại ném nó đi? “

“Ông có nghĩ tới, cậu ấy làm như vậy chắc là để buông bỏ những khúc mắc, cậu ấy đồng ý tiếp tục làm bạn với ông, chứng tỏ ông vẫn còn có cơ hội.”

Lần này sau khi Lục Triều nói xong, Giang Lẫm rơi vào im lặng.

Cậu dựa lưng vào ghế sô pha, vén tấm rèm phía sau qua đầu, chặn hơn phân nửa ánh sáng trong phòng. Cậu nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, quần áo treo ngoài cửa sổ của hàng xóm trên lầu vẫn chưa được lấy vào, bị gió lớn ngoài trời làm lắc lư trái phải, cực kỳ giống như sự bất lực của cậu bây giờ.

“Lẫm?” Lục Triều gọi cậu một tiếng.

Giang Lẫm đưa tầm mắt trở lại gian phòng sáng sủa: “Tôi vẫn đang nghe đây. “

“Trước khi ông trở về, chúng ta cũng đã nói rằng chuyện này không dễ dàng gì, nếu đã bước đến bước này, trừ phi chính miệng cậu ấy từ chối ông, giống như lúc trước ông từ chối cậu ấy mới tính xong.”

Trong lòng thở dài, Giang Lẫm nói: “Tôi biết, để tôi suy nghĩ lại.”

“Được, ” Lục Triều dứt khoát nói, “Đừng băn khoăn quá nhiều, chuyện tình cảm càng băn khoăn càng khó tiến về phía trước, đừng quên tôi chính là một ví dụ. “

Giang Lẫm gật gật đầu, không muốn Lục Triều cũng bị mình ảnh hưởng đến cảm xúc, cậu chủ động chuyển đề tài. Sau khi nói chuyện vài câu, Lục Triều kết thúc cuộc điện thoại trước, cậu thì nằm xuống sô pha. Thế giới một lần nữa yên tĩnh trở lại, cậu suy nghĩ về những điều mà Lục Triều nói, lại nghĩ về đủ loại biểu hiện của Quý Minh Luân khi cậu về nước, màn sương mù bao phủ trái tim cậu dần dần được xua tan đi.

Có lẽ Lục Triều nói đúng, Quý Minh Luân chỉ muốn buông bỏ khúc mắc, cho dù hiện tại hắn thật sự không có loại suy nghĩ này, nhưng không có nghĩa là đối hắn hoàn toàn không có cảm giác với cậu.

Sáng hôm sau, Giang Lẫm tỉnh lại, theo thường lệ muốn xem Quý Minh Luân có gửi tin nhắn gì hay không, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn thông báo của Đặng Phong, hôm nay và ngày mai có bão, cửa hàng tạm thời không mở cửa, nhắc nhở cậu chú ý an toàn.

Cậu trả lời một chữ [Được], tầm mắt dừng lại trên ảnh đại diện của Quý Minh Luân một lát, sau đó xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.

Mãi đến nửa đêm nay bão mới đổ bộ, bên ngoài đã có mưa, mây dày đặc bao phủ bầu trời, nhìn vào cảm thấy rất nặng nề.

Ngày hôm qua sau khi trở về cậu không tìm Quý Minh Luân, người nọ cũng không tìm cậu, nhưng đây là chuyện bình thường, vả lại trải qua một đêm suy nghĩ, cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Quý Minh Luân ngoài mặt lãnh đạm, nhưng khi cậu gặp chuyện hắn vẫn sẽ xuất hiện ở bên cậu, điều này chứng tỏ cậu vẫn có cơ hội để tranh thủ, mặc kệ kết quả cuối cùng có thể như ước nguyện hay không, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối.

Lúc rời giường rửa mặt, cậu nghe người dẫn chương trình tin tức trên TV đang nhắc nhở các biện pháp phòng chống bão, nghĩ đến trong nhà mình hầu như không có gì để ăn, cậu lái xe đến siêu thị gần đó, đi dạo bên khu đồ ăn tươi sống được một nửa thì nhận được điện thoại của Đặng Phong.

Đặng Phong hỏi cậu hiện tại có ở nhà hay không, bánh ngọt trong cửa hàng không thể để quá ba ngày, thay vì lãng phí không bằng chia cho mọi người, coi như là đồ ăn nhẹ.

Biết được cậu ở bên ngoài, Đặng Phong muốn đưa tới cho cậu, cậu từ chối ý tốt của Đặng Phong. Đặng Phong nghe thấy giọng nói của cậu không đúng lắm, hỏi có phải cậu bị cảm hay không, cậu nói chỉ là cổ họng không thoải mái, Đặng Phong liền nhắc nhở cậu những ngày bão nhớ giữ ấm, nếu như bị cảm nhất định phải uống thuốc kịp thời.

Cậu cảm ơn Đặng Phong đã quan tâm, nói xong liền tiếp tục đi dạo, cuối cùng xách hai túi lớn thức ăn về nhà.

Vào buổi trưa, cậu chỉ ăn bánh mì và sữa, cậu dành cả buổi chiều trước máy tính để chuẩn bị luận văn. Tuy rằng thỉnh thoảng cậu sẽ phân tâm nghĩ đến Quý Minh Luân, nhưng cậu vẫn khuyên mình không thể vì vậy mà bỏ học, mãi cho đến chạng vạng tối, tiếng gió ngoài cửa sổ càng lúc càng mãnh liệt, cậu cũng đói đến mức không có cách nào tập trung được nữa, vì thế cậu đứng dậy đi vào phòng bếp, đem nguyên liệu nấu lẩu bỏ vào trong bồn rửa rửa sạch, tiếp theo lấy bếp từ, chuẩn bị nấu lẩu ăn.

Sau khi điều chỉnh công suất của bếp từ đến mức tối đa, cậu vừa để nồi lẩu lên bếp thì nghe thấy một tiếng “ba”, tầm mắt chìm vào bóng tối, tiếng bếp từ đang hoạt động cũng ngừng lại.

Cậu lập tức nhận ra đó là mất điện, cậu đi đến cửa sổ và thấy rằng mọi ngôi nhà ở phía đối diện đều sáng đèn, cậu lại mở thử đèn hành lang, phát hiện chỉ có nhà mình mới mất điện.

Mở đèn pin điện thoại di động ra, cậu mở hộp điện trong nhà ra, trước mặt hiện ra cả một dãy công tắc phủ đầy bụi, cậu thử bật mấy cái công tắc chính lên vẫn không được, đành phải nhờ thợ điện đến sửa, nhưng loại thời tiết này không ai đồng ý đến làm, họ đều nói chờ bão qua rồi nói sau.

Cậu đã sống ở Hạ Môn từ nhỏ, biết rằng một khi cơn bão đổ bộ thì phải mất ít nhất hai hoặc ba ngày mới biến mất, ngay cả khi cậu có thể sử dụng bếp gas để nấu ăn thì máy tính phải làm sao? Đống luận văn kia phải làm sao?

Nhìn cây phượng dưới lầu không ngừng đung đưa trong mưa gió, cậu bối rối giây lát, vẫn nhịn không được gửi cho Quý Minh Luân một tin nhắn wechat.

【Minh Luân, nhà tôi mất điện, thợ điện đều nói với loại thời tiết này không thể tới xem, bây giờ cậu có rảnh không, có thể tới giúp tôi xem một chút không? 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN