Vốn tưởng rằng Đặng Phong muốn thông báo về chuyện của tiệm, không ngờ vừa bấm nút nhận liền nghe Đặng Phong hỏi cậu có ổn không?
Cậu cảm thấy điều này không thể hiểu được, nói: “Tôi ổn, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, buổi sáng tôi có xem tin tức, hai khu vực gần nhà cậu đều bị mất điện nên tôi muốn hỏi thăm tình hình của cậu.”
Giang Lẫm nói: “Nhà tôi vẫn có điện, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Không có gì.” Đặng Phong cười nói, “Thật ra hôm qua tôi muốn đi đưa bánh cho cậu, nhưng Minh Luân nói cậu ấy cũng đi qua khu nhà cậu nên tôi để cậu ấy đi, bánh còn ăn được không? “
Đặng Phong đến giờ vẫn không biết Giang Lẫm và Quý Minh Luân đã quen biết nhau từ trước, Giang Lẫm có chút chột dạ trả lời: “Bánh ngọt rất ngon, cậu ấy cũng có nói với tôi rồi, làm phiền cậu rồi.”
“Mỗi người đều có một phần nên đương nhiên không thể nào thiếu phần của cậu được.”
Giang Lẫm “Ừ” một tiếng, bầu không khí yên tĩnh trở lại. Cậu luôn không giỏi việc nói chuyện với người khác, nhất là với những người không thân. Nhưng Đặng Phong không cảm thấy xấu hổ trước sự im lặng này, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, chiều mai cậu có thể đến tiệm làm việc không? “
“Không thành vấn đề.”
“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp ca trực ngày mai cho cậu, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”
Trước khi tắt máy, Đặng Phong còn không quên dặn dò một câu, Giang Lẫm đành phải cảm ơn thêm một lần nữa. Sau khi buông điện thoại xuống, cậu nghĩ Đặng Phong đúng là người có trái tim ấm áp, bình thường ở trong tiệm cũng không có khí chất của ông chủ, thường giành làm việc với cậu, khó trách anh lại có thể có quan hệ tốt với Quý Minh Luân như vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng trên bàn, Giang Lẫm đang dọn dẹp bát đũa thì bị Quý Minh Luân ngăn lại.
“Bệnh chàm của cậu lại tái phát rồi” Lấy đũa trong tay cậu, Quý Minh Luân nhắc nhở, “Nhớ uống thuốc. “
Cậu nhìn hai tay mình, số lượng mụn nước trên ngón tay hình như xuất hiện nhiều hơn một chút, nhưng bởi vì không ngứa nên cậu cũng không để ý tới, không ngờ Quý Minh Luân lại phát hiện ra.
Trong lòng tràn ngập ấm áp, cậu đi tới tủ thuốc, lấy ra hai viên thuốc trị bệnh chàm rồi kéo rèm cửa sổ ra xem tình hình bên ngoài.
Mưa lớn qua đêm có xu hướng giảm bớt, nhưng gió lại lớn hơn, cách cửa sổ thủy tinh vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ dữ dội.
Dưới lầu là một khung cảnh đầy hỗn độn, cây phượng vì mưa to gió lớn mà ngã sang một bên, tất cả cánh hoa đều bị rớt ra uyển chuyển nằm trong vũng nước. Trên nóc xe Quý Minh Luân cũng có túi nilon, cành cây, lá và các vật dụng linh tinh khác, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp bị thổi ngã, cũng may không có cào vào xe.
“Có cần che xe của cậu lại không?” Giang Lẫm hướng vào phòng bếp hỏi.
“Không sao đâu,” Quý Minh Luân nói, “Nó có bảo hiểm, nếu xảy ra sự cố có thể nhận bồi thường. “
Nghĩ đến ngày hôm qua khi mình đi xuống suýt chút nữa gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Giang Lẫm liền không nói nữa, nhưng lời nói của Quý Minh Luân như một viên thuốc an thần, cho dù đã qua đêm nhưng người này vẫn chưa đi.
Vào phòng ngủ thứ hai, Giang Lẫm mở laptop ra, vừa truy cập vào trang web muốn dùng liền thấy Quý Minh Luân đi vào. Người nọ mở cửa ban công ra và đi ra ngoài, hạ thanh treo quần áo bên ngoài xuống, sờ sờ quần lót đang treo trên đó.
Máy giặt nhà Giang Lẫm là loại giặt sấy, tối hôm qua cậu ném toàn bộ quần lót của Quý Minh Luân vào, muốn chờ giặt xong thì mở chế độ sấy nhưng đáng tiếc, máy giặt hơn một năm không dùng, chức năng sấy không còn sử dụng được nữa, cậu đành phải đem quần lót đi phơi. Nhưng thời tiết này rất ẩm ướt, tuy đã phơi cả một đêm nhưng quần lót vẫn không thể mặc được.
Nhìn vẻ mặt cau có của Quý Minh Luân, Giang Lẫm cảm thấy áy náy, sau đó lại nhớ tới vị trí ở giữa đầu gối của hắn lúc mới rời giường, trong lòng cậu xuất hiện cảm giác xao động, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Vỗ nhẹ hai má, cậu tập trung nhìn vào màn hình máy tính.
Quý Minh Luân lại đi ngang qua, tiếng bước chân đến bên ghế sofa thì dừng lại, sau đó cậu chợt nghe thấy tiếng bật TV, Quý Minh Luân vặn nhỏ âm thanh để không làm phiền đến cậu. Hơn hai tiếng sau đó, hai người một người đang tra tài liệu, một người đang xem phim tiếng Anh, mặc dù là trạng thái không làm phiền lẫn nhau, tuy cả hai ở trạng thái không làm phiền đối phương nhưng bầu không khí thoải mái đã lâu không có này khiến Giang Lẫm cảm thấy rất thoải mái mà tập trung tra tài liệu.
Đến một giờ trưa, Quý Minh Luân đến gõ cửa phòng ngủ thứ hai: “Bữa trưa cậu muốn ăn gì?”
Giang Lẫm quay đầu, cậu chưa kịp tháo mắt kính gọng bạc trên mặt ra, Quý Minh Luân đã đi tới bên cạnh bàn làm việc hỏi: “Sao lại đeo kính? “
Giang Lẫm ngửa đầu nhìn hắn: “Đây chỉ là kính chống ánh sáng xanh thôi. “
Liếc mắt nhìn bốn cửa sổ đang mở ở thanh taskbar* của máy tính, Quý Minh Luân lại hỏi: “Áp lực học tập bên kia có vẻ rất lớn nhỉ? “
*Taskbar còn được gọi là thanh tác vụ – nơi chứa các biểu tượng của các chương trình đang chạy hiện thời
Giang Lẫm tựa lưng vào ghế nói: “Cũng ổn, cảm giác không khác gì trong nước lắm, nhưng cũng không thoải mái cho lắm. “
Hai người bọn họ học cùng một chuyên ngành, cho dù phương pháp giảng dạy giữa hai nước khác nhau, nhưng nhìn chung cũng không khác lắm. Quý Minh Luân dựa vào mép bàn, vừa định trả lời liền nghe thấy tiếng bụng kêu.
Hai người đều sửng sốt, Giang Lẫm tháo kính xuống, hơi lúng túng nói: “Học dễ đói. “
“Có bánh quy soda* không?” Quý Minh Luân xoay người đi ra ngoài, không để Giang Lẫm nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của mình, “Nếu có thì cậu ăn nó lót dạ trước đi, bây giờ tôi đi nấu đồ ăn. “
*Saltine hoặc soda cracker là một loại bánh quy hình vuông, mỏng, thường được làm từ bột mì trắng, đôi khi là men và muối nở, với hầu hết các loại đều được rắc nhẹ với muối thô. Nó có các lỗ trên bề mặt, cũng như một kết cấu khô và sắc nét đặc biệt
Lúc Quý Minh Luân nấu cơm thì Giang Lẫm đang ăn mấy cái bánh quy, sau đó cậu liên lạc với chủ cửa hàng thú cưng, hỏi thăm tình hình hai ngày nay của Phô Mai.
Ông chủ trả lời không có vấn đề gì lớn, chỉ là tối hôm qua một dãy mái hiên ở phía đối diện bị thổi bay nên làm cho chó và mèo trong cửa hàng sợ hãi nhưng hiện tại đều ổn cả rồi.
Cậu muốn gọi video với Phô Mai, ông chủ bảo cậu chờ một chút, chờ bên kia gửi yêu cầu gọi video tới cậu lập tức ấn nút nhận, sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngốc nghếch của Phô Mai.
Vừa nhìn thấy cậu trên màn hình, Phô Mai liền thẳng lưng, lè lưỡi và hà hơi về phía cậu. Ông chủ khẽ vuốt ve đầu Phô Mai, dạy Phô Mai chào hỏi cậu, cậu nhìn Phô Mai mấy lần đều muốn nhào tới màn hình, trong lòng rất chua xót.
Ban đầu ý định để lại Phô Mai để đi du học là ý định bất đắt dĩ, hiện tại cậu vất vả lắm mới trở về nhưng lại bởi vì bệnh chàm mà không thể đón Phô Mai về nhà, chỉ có thể tiếp tục để ở cửa hàng thú cưng.
Sau khi trêu chọc Phô Mai một lúc, bởi vì ông chủ còn có việc phải làm, cậu đành phải cúp điện thoại. Dựa vào lưng ghế, cậu nhìn về phía cửa phòng ngủ, nếu như có thể đưa Phô Mai cho Quý Minh Luân như kế hoạch đã vạch ra thì tốt rồi.
Lúc ăn cơm có nhiều lần cậu muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến bọn họ mới vừa làm hòa, nếu nhờ Quý Minh Luân làm nhiều việc thì hắn sẽ rất khó chịu nên cậu liền nhịn xuống. Buổi chiều cậu tiếp tục tìm tài liệu trên máy tính, Quý Minh Luân thì nhận được vài cuộc điện thoại.
Khi nói chuyện hắn nói khá nhỏ, mặc dù cậu dựng thẳng lỗ tai nghe nhưng cậu cũng chỉ có thể nghe được một số câu cũng như là kế hoạch nên đi đâu chơi.
Cậu chỉ nghe được vài chỗ của cuộc điện thoại nên không biết hắn đi chơi với ai, sau bữa tối, Quý Minh Luân nhìn bầu trời bên ngoài, mưa đã nhỏ đi nhưng gió vẫn rất lớn.
Đèn đường của khu dân cư mờ mịt, chỉ có thể chiếu sáng một góc màn mưa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người dân che dù đi qua. Thấy hắn đứng ngoài ban công một hồi lâu, Giang Lẫm rất sợ hắn nói muốn rời đi, nhưng hắn chỉ hạ thanh treo quần áo xuống, kiểm tra mấy cái quần lót đã khô chưa.
Cuối cùng hắn đi vào với hai tay trống không, mở tủ quần áo bên trái, từ vị trí cũ cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi vào phòng vệ sinh.
Giang Lẫm thu hồi ánh mắt đang dính chặt sau lưng hắn, răng cắn đầu bút nhưng cũng không thể che giấu được sự vui sướng trong lòng.
Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm, Giang Lẫm đứng dậy đi tới phòng khách, từ ngăn tủ phía trên TV lấy ra một chiếc hộp mới tinh.
Tuần trước Đặng Phong có mua một cái máy chiếu cho tiệm, làm cho cậu nhớ trong nhà mình cũng có một cái, lúc máy chiếu bắt đầu được sử dụng phổ biến, khi đó Giang Kiến Thần mang đến cho cậu, nói là khách hàng tặng.
Đó là ngay trước kỳ thi cuối cùng, bởi vì tâm trạng không tốt nên không có tâm trạng để ý đến mấy thứ như này, hơn nữa còn là Giang Kiến Thần mang tới nên cậu liền nhét vào trong tủ. Về sau cậu cũng không nói với Quý Minh Luân, cứ như vậy mà quên mất, đến giờ thì cũng đã hơn bốn năm, không biết còn có thể dùng được hay không.
Lau sạch bụi bẩn phía trên, Giang Lẫm xé lớp màng nhựa bên ngoài, lấy máy ra, nghiên cứu ngoại hình và giắc cắm trước, sau đó đọc hướng dẫn sử dụng.
Cái máy mà Giang Kiến Thần mang tới là một cái máy chiếu cao cấp, có rất nhiều chức năng, cậu không quan tâm những thông số được ghi trên giấy hướng dẫn sử dụng, sau khi hiểu được cách sử dụng, cậu liền mang nó về phòng, cấm điện sau đó kết nối nó với máy tính, điều chỉnh độ phân giải, chọn đại một video sau đó bấm phát.
Màn hình máy tính chuyển sang màu đen, cậu nhìn về phía vách tường đối diện máy chiếu, đợi một lát cũng không thấy gì, liền làm theo tờ hướng dẫn sử dụng thiết lập lại một lần nữa, kết quả vẫn không được.
Bất đắc dĩ nhìn cái máy chiếu, cậu nghĩ hình như nó bị hỏng rồi, bĩu môi đứng dậy dọn dẹp, mới rút dây ra thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Quý Minh Luân đi ra.
Thấy cậu quỳ gối trên mặt đất phòng ngủ, bên cạnh còn đặt máy chiếu và hộp, Quý Minh Luân đi vào hỏi: “Đây là cái gì? “
“Máy chiếu, ” Giang Lẫm vỗ vỗ cái hộp trong tay, “Tôi chưa từng dùng qua, vốn định xem xem nó có thể chiếu phim hay không nhưng hình như nó bị hỏng rồi. “
“Để tôi xem một chút.” Quý Minh Luân đi tới bên cạnh Giang Lẫm ngồi xổm xuống, cầm lấy cái máy kiểm tra, lại nhận lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng Giang Lẫm đưa tới, sau khi nghiên cứu hắn lại thiết lập một lần nữa.
Sau khi thiết lập vẫn không chiếu được, Giang Lẫm hoàn toàn hết hy vọng, tay chống sàn nhà đứng lên nói: “Quên đi, đừng làm nữa, ngày mai tôi sẽ mua một cái mới. “
Quý Minh Luân không lên tiếng, ngồi xuống bàn làm việc của Giang Lẫm, mở trình duyệt tìm kiếm thương hiệu và kiểu dáng. Giang Lẫm ở bên cạnh nhìn, rất nhanh hắn đã tìm được bài viết giải quyết vấn đề, thử đặt lại máy chiếu, cuối cùng nó cũng có phản ứng, ánh đèn lóe lên, một chùm ánh sáng sáng như tuyết chiếu lên bức tường trắng đối diện.
Nhìn hình ảnh lưu loát trên tường, Giang Lẫm vui vẻ nói: “Vẫn là cậu được. “
Quý Minh Luân hỏi: “Cậu làm cái này là để học online? “
Giang Lẫm lắc đầu, quay mặt nhìn hắn: “Không phải để học online”
Giang Lẫm không nói tiếp nhưng Quý Minh Luân có thể cảm giác được cậu chưa nói xong, liền chờ cậu nói tiếp.
Bị ánh mắt kia nhìn thẳng, ngón tay đang đặt trên bàn của Giang Lẫm hơi rụt lại, sau đó mới nói ra điều mình thật sự muốn nói.
“Xem phim được không?”
Trước kia khi hai người ở nhà cũng chọn phim để xem, nhưng bởi vì Giang Lẫm thích phim văn học nghệ thuật, Quý Minh Luân thích xem đấu súng đánh nhau, cho nên hai người không thể xem phim với nhau. Nhưng sau khi học đại học, Quý Minh Luân đột nhiên thay đổi sở thích, hắn sẽ xem phim văn học nghệ thuật với Giang Lẫm.
Tuy rằng lúc xem thường xuyên ngủ gật, Giang Lẫm cũng từng nói rất nhiều lần là hắn không cần phải như vậy, nhưng hắn luôn lấy lí do là “bồi dường tình cảm”để làm cái cớ, lý do này làm ai cũng có thể biết được Quý Minh Luân có vấn đề nhưng khi đó Giang Lẫm là đầu gỗ nên cho dù thấy lí do rất kì cục nhưng cũng sẽ không nghĩ sang hướng khác.
Mặc dù lúc đó không thể hiểu nhưng bây giờ Giang Lẫm đã hiểu rồi.
Lo lắng Quý Minh Luân sẽ từ chối, Giang Lẫm định chọn một bộ phim đấu súng phù hợp với sở thích của hắn, chỉ là còn chưa mở miệng, Quý Minh Luân đã hỏi trước: “Muốn xem cái gì? “
Cách đây không lâu, một bộ phim giải cứu con tin của Hồng Kông được công chiếu, Lục Triều có đến rạp để xem, khi trở về cậu ấy có nói bộ phim này rất hay, Giang Lẫm còn nhớ rõ tên phim, cậu liền nói ra. Quý Minh Luân có chút bất ngờ, ánh mắt từ trên màn hình chuyển đến mặt cậu: “Bây giờ cậu đã thay đổi sở thích rồi sao? “
“Ở nước ngoài một năm nay tôi có xem mấy bộ phim thể loại này, cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Quý Minh Luân cười cười, nói một câu “Thật hiếm”, Giang Lẫm thấy hắn đang tìm phim, sau khi ấn play, bộ phim được chiếu trên bức tường trắng bên cạnh giường, âm nhạc vang lên, biểu tượng con rồng xuất hiện ở đầu phim.
“Ghế hay đệm?” Quý Minh Luân hỏi.
“Đệm đi,” Giang Lẫm xoay người đi ra ngoài, “Tôi đi lấy. “
Quý Minh Luân đi theo phía sau Giang Lẫm, Giang Lẫm cho rằng hắn muốn giúp, nhưng hắn lại đi về phía phòng bếp.
Lấy hai tấm đệm từ dưới bàn trà, Giang Lẫm trở về phòng, ngồi lên tấm bên phải. Bộ phim bắt đầu với một cảnh đua xe, cậu bấm tạm dừng, đợi một lát Quý Minh Luân mới đi vào.
Người đàn ông một tay cầm hai lon bia, tay kia cầm một đĩa bánh mì brioche*, sau khi cậu nhận lấy đĩa, đèn được tắt đi.
*Brioche là một loại bánh mì có nguồn gốc từ Pháp có hàm lượng bơ và trứng cao giúp bánh có lớp bánh mềm và béo ngậy. Đầu bếp Joël Robuchon mô tả nó là “nhẹ và hơi xốp, độ mịn ít hay nhiều tùy theo tỉ lệ bơ và trứng”
Căn phòng nhất thời tối sầm lại, chỉ có ánh sáng chiếu trên tường chiếu vào mặt nhau.
Quý Minh Luân ngồi xuống bên cạnh Giang Lẫm, giống như trước đây, đưa cho Giang Lẫm một lon bia, cầm lấy điều khiển từ xa tiếp tục phát bộ phim.
Nhân vật chính của bộ phim này là một vài sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi, bởi vì ngay từ đầu đã là cảnh đua xe nên tiết tấu vô cùng chặt chẽ, sau khi xem được nửa tiếng, bộ phim đã đến cảnh bắt cóc trên xe buýt.
Cắn miệng lon, Giang Lẫm lại mượn ánh sáng lờ mờ len lén nhìn về phía người bên cạnh.
So với sự lơ đễnh của cậu, Quý Minh Luân xem rất tập trung, chỉ thỉnh thoảng cầm bia uống một ngụm, cũng không chạm vào bánh ngọt.
Sau khi xem được 50 phút, điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên. Hắn nhìn màn hình sau đó liền đứng dậy, nói với Giang Lẫm mình đi nghe điện thoại.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Giang Lẫm ấn nút tạm dừng, tựa vào mép giường bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Do cả ngày hôm nay sử dụng máy tính cộng thêm vừa rồi lại trong ánh sáng mờ mờ để xem phim, mắt cậu bị nhức và cay.
Cuộc điện thoại này Quý Minh Luân nói hơi lâu, thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng không nghe rõ nội dung, đợi đến khi Quý Minh Luân đi vào, nhìn thấy bộ dạng cậu dựa vào mép giường ngủ.
Cho rằng cậu mệt đến ngủ thiếp đi, Quý Minh Luân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu muốn tắt máy chiếu, hắn cảm thấy vạc áo mình bị kéo kéo, quay đầu nhìn, hắn thấy cậu mở to hai mắt nói: “Tôi không ngủ, tiếp tục xem đi. “
Quý Minh Luân hỏi: “Cậu không buồn ngủ sao? “
Giang Lẫm ngồi thẳng nói: “Chỉ là mắt hơi khô, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn nhiều. “
Nhấn nút play, Quý Minh Luân ngồi xuống tiếp tục xem, một lát sau nghe Giang Lẫm hỏi: “Trễ như vậy còn có người tìm cậu nói chuyện? “
Quý Minh Luân “Ừ” một tiếng, cầm lấy bia uống một ngụm: “Bạn tôi thất tình, tìm tôi kể khổ. “
Hai chữ “thất tình” này khuấy động thần kinh của Giang Lẫm, nhìn chằm chằm bộ phim trên tường, Giang Lẫm dừng một chút mới nói: “Có thể tìm cậu nói loại chuyện này, là người có mối quan hệ rất tốt với cậu nhỉ? “
“Rất tốt.”
Giọng Quý Minh Luân nhàn nhạt, ngay khi Giang Lẫm đang thất thần vì hắn không phủ nhận, thì hắn lại nói một câu: “Nhưng mà cậu cũng biết người này. “
Một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, Giang Lẫm hỏi: “Là ai vậy? “
“Thân Nhiên,” Quý Minh Luân thở dài, “Người này có chút xui xẻo, lần đầu tiên theo đuổi người mình thích mà đã thành công, nhưng khi yêu nhau chưa đến hai tháng thì phát hiện bạn gái mình cong. “
1
Giang Lẫm mở to hai mắt, Quý Minh Luân bất đắc dĩ nói: “Sau đó còn bị bạn học cùng lớp trêu trọc nên có chút xấu hổ. “
Giang Lâm không biết rõ về Thân Nhiên, nhưng lần trước, khi chơi bóng rổ và ăn buffet Thân Nhiên đều rất quan tâm cậu, chần chờ một chút, cậu hỏi: “Bạn gái cậu ấy là song tính*? “
*Bis*exual
“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng vừa rồi cậu ấy uống hơi nhiều, nói chỉ mới nắm tay, còn chưa có cái kia.”
“Cái kia?” Giang Lẫm ngẩn người, sau khi Quý Minh Luân quay lại nhìn mình một cái, cậu mới chợt hiểu ra, xấu hổ nhìn chằm chằm màn ảnh, “Vậy cậu phải ra ngoài an ủi cậu ấy? “
“Cậu ấy nói muốn đến một quán gay bar để tìm hiểu thêm, không cần người đi cùng.”
1
Nghe được từ “gay bar”, Giang Lẫm lại nhớ tới một chuyện khác.
Trong một năm mình vắng mặt, không biết Quý Minh Luân có thường xuyên đến nơi này hay không?
Nghĩ đến hình ảnh Quý Minh Luân say khướt dựa vào sofa, tùy ý đùa giỡn hoặc ôm ấp người khác, cảnh tượng này dường như đã bén rễ trong lòng cậu và khó có thể rũ bỏ nó, trong hơn bốn mươi phút còn lại, cậu hoàn toàn không biết tình tiết của phim là gì, ngay cả khi ngoài cửa sổ sét đánh hai lần cũng không phát hiện ra.
Quý Minh Luân cũng nhận ra Giang Lẫm đang thất thần, nghĩ đến vừa rồi mình nói đến chủ đề ấy, không khỏi có chút hối hận.
Biết rõ Giang Lẫm không thích đồng tính luyến ái, hắn lại nói những thứ này để kích thích Giang Lẫm.
Khi phim kết thúc, Quý Minh Luân lấy điều khiển từ xa tắt máy chiếu, đứng dậy nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi. “
Ánh sáng duy nhất biến mất, căn phòng tối hơn vừa rồi, chỉ có thể nhìn thấy đường nét thân hình của nhau. Ngay khi Quý Minh Luân muốn bật đèn, Giang Lẫm kéo vạt áo ngủ của hắn.
“Minh Luân, ” Giọng nói của Giang Lẫm rất nhẹ nhàng, dưới tình huống không nhìn thấy nhau, hắn cảm giác bên tai mình như có người đang nín thở.
“Sô pha khó ngủ quá, tối nay tôi có thể ngủ chung giường với cậu không?”