Hôm qua cậu mới gọi video với Phô Mai, hôm nay khi nhìn thấy cậu, Phô Mai vẫn nhào tới cậu, duỗi đầu lưỡi liếm liếm cằm và môi cậu.
Cậu để yên cho Phô Mai liếm, chờ nhân viên cửa hàng đưa khăn ướt khử trùng cho cậu lau miệng cậu mới nhớ mình quên đeo găng tay. Găng tay cao su trong cửa hàng cũng đã dùng hết, ông chủ liền đưa cho cậu găng tay nhựa dùng một lần, cậu đeo vào sau đó sờ sờ Phô Mai, cho đến khi rời đi mấy ngón tay cậu bắt đầu ngứa ngáy.
Lấy thuốc điều trị bệnh chàm từ trong túi ra, cậu đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước uống, đến khi cửa hàng đến thì cơn ngứa cũng đã giảm một chút.
Bầu trời lại lất phất mưa, Đặng Phong vừa mở cửa tiệm, đang lau dọn nước đọng ở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy cậu đã đến, vì thế nói đùa: “Đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, hôm nay phải tính tiền làm thêm giờ cho cậu. “
Đi vòng qua vũng nước đọng trên mặt đất, Giang Lẫm nói: “Không cần, tôi vừa ra ngoài nên tiện đường đến sớm một chút. “
Cơn bão ảnh hưởng rất nhiều đến các cửa hàng ven đường, Giang Lẫm biết rõ điều này, cậu đặt túi xách vào phòng nghỉ của nhân viên, cầm lấy tạp dề đang treo trên tường của mình mặc vào, sau đó đeo găng tay cao su vừa mua vào rồi đi ra bên ngoài.
Trong tiệm, ánh sáng không đủ, không khí cũng không tốt, cậu mở mấy cửa sổ trong khu vực ngồi của khách để cho ánh sáng tự nhiên và gió có thể đi vào, sau đó cậu giặt giẻ lau bắt đầu lau bàn ghế, sau khi lau dọn sạch sẽ chỗ của khách, cậu lại đến chỗ tiếp nhận đơn dọn dẹp.
Đặng Phong thì đang lau dọn sàn nhà, hai người vùi đầu làm đến hơn hai giờ, cuối cùng cũng có thể mở cửa kinh doanh.
Đem thùng nước và cây lau nhà đặt lên khung sắt để phơi, Đặng Phong lau mồ hôi trên trán, trở về tiệm nói với Giang Lẫm: “Buổi trưa cậu ăn chưa? “
Giang Lẫm ăn sáng muộn nên hiện tại còn chưa đói, Đặng Phong đến quán bên kia đường mua một bát mì kế đến anh mua gà rán Hàn Quốc vị tỏi và mật ong ở cửa hàng gà rán bên cạnh, vừa mới xách về tiệm thì Đặng Di liền tới, kêu đói muốn chết, đoạt lấy gà rán ăn.
Đặng Phong “Này” một tiếng, bất mãn nói: “Sao em không hỏi anh mà tự động lấy vậy, đây là mua cho Giang Lẫm. “
Đặng Di vừa mới nhét một miếng gà rán tỏi vào miệng, nghe vậy liền nhìn bóng lưng Giang Lẫm đang đánh kem, nói với Đặng Phong: “Sao anh không sớm nói, vậy em đi mua lại một phần là được chứ gì. “
“Không cần nữa.” Giang Lẫm quay đầu nói, “Hai người ăn đi, tôi thật sự không đói. “
“Được.” Đặng Di vui vẻ đáp, nhíu mày nhìn Đặng Phong, Đặng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lấy đũa ăn mì.
Trong quán có mùi mì thịt bò và gà rán, còn có mùi thơm của máy pha cà phê, Giang Lẫm ngửi thấy liền cảm thấy đói bụng, cậu nghĩ khi làm xong cũng đi đến quán đối diện mua một bát mì bò, lúc này trong quán có mấy vị khách là sinh viên.
Đặng Phong và Đặng Di đều đang ăn, nên cậu bỏ việc đang làm và đi nhận order, mấy học sinh này vừa đến liền đặt một đơn hàng lớn, gọi 28 ly đồ uống, chỉ riêng cà phê đã có bảy loại không giống nhau.
Giang Lẫm nhận order xong, hai người đang ăn liền ngừng ăn đi đến giúp Giang Lẫm, lúc làm lại có những khách khác tới, Giang Lẫm bận đến mức không có thời gian uống nước, đợi đến ba giờ Tiểu Húc đến tiệm cậu mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Khi nãy đang đói mà vẫn chưa ăn được gì nên cậu bèn pha một ly Ovaltine* để uống. Đặng Di đem miếng gà rán đã lạnh lẽo ném vào thùng rác, cầm lấy điện thoại di động nói với Đặng Phong muốn gọi Quý Minh Luân mua đồ ăn tới.
*Ovaltine là dòng sữa thực vật được làm từ hương liệu chủ yếu gồm chiết xuất từ mạch nha và sữa gầy (có vị cacao).
Gọi điện thoại cho Quý Minh Luân, Đặng Di phát hiện hắn đang ở trường, liền bảo hắn mua vịt xào gừng và hàu biển ở quán ăn bên cạnh trường. Đặng Phong quay đầu phát hiện Giang Lẫm đang nhìn bọn họ, cho rằng Giang Lẫm cũng muốn ăn, liền vỗ vai Đặng Di nói: “Kêu Minh Luân mua thêm đồ ăn tới đây, Giang Lẫm và Tiểu Húc cũng ở đây. “
Đặng Di nói xong sau đó liền vui vẻ cúp điện thoại. Đặng Phong hỏi cô sao lại vui quá vậy, cô nói: “Thật kỳ lạ, hôm nay anh ấy đồng ý rất dứt khoát, còn chủ động hỏi em có cần mua thêm gì nữa không. “
Đặng Phong cười nói: “Không phải rất bình thường sao, có phải trong lúc có bão em đập đầu vào cột điện sau đó đầu óc bị hỏng không? “
Đặng Di dùng sức nhéo cánh tay Đặng Phong một cái: “Anh có muốn em gái anh khỏe mạnh không vậy? “
Xoa xoa cánh tay bị nhéo, Đặng Phong nói: “Hi vọng em khỏe mạnh nên mới nhắc nhở em đó. “
Lười nói chuyện với anh trai, Đặng Di cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Đặng Phong đi vào quầy, nói với Giang Lẫm đang dựa vào tường uống Ovaltine: “Bận rộn mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi và Tiểu Húc trông tiệm cho. “
Hiếm khi Giang Lẫm không từ chối, sau khi uống Ovaltine xong, cậu rửa sạch ly rồi đặt nó lên kệ, nói với Đặng Phong: “Có việc thì gọi tôi. “
Đặng Phong nhìn cậu đi vào, chờ cửa phòng nghỉ đóng lại mới nhớ ra chuyện khác, liền dặn dò Tiểu Húc một chút, đi tới phòng nghỉ mở cửa ra.
Giang Lẫm ngồi ở bên cạnh bàn, găng tay được cởi ra đặt ở một bên, ngón tay thon dài trắng nõn trở nên rất đỏ, tay trái đang gãi gãi tay phải.
Lúc đến tiệm phỏng vấn, Giang Lẫm từng đề cập đến vấn đề bệnh chàm với Đặng Phong, bởi vì bệnh này không thể lây nhiễm, hơn nữa lúc làm việc cậu đều đeo găng tay, Đặng Phong liền không để ý, hiện tại vừa nhìn liền đoán được chuyện gì xảy ra, Đặng Phong kéo tay cậu kiểm tra: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Cậu đến bệnh viện khám chưa? “
Nhiệt độ ngón tay của người khác thông qua da cổ tay truyền tới, Giang Lẫm cảm thấy không được tự nhiên, liền rút tay lại giải thích: “Chắc là do thời tiết thôi, vừa rồi tôi đến cửa hàng thú cưng cũng quên đeo găng tay, hình như tôi lại bị dị ứng. “
Sợ Đặng Phong lo lắng cậu bị như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc, cậu lại nói thêm: “Không có gì to tát đâu, tôi uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi thôi. “
“Có thuốc mỡ không?” Đặng Phong hỏi.
Thuốc mỡ ở nhà, vừa rồi cậu vào phòng nghỉ chính là định đặt hàng mua thuốc, Đặng Phong bảo cậu chờ một chút, đi ra ngoài vài phút, lúc trở về cầm theo hộp thuốc trong tiệm.
Nhìn Đặng Phong lấy khăn ướt khử trùng cầm cổ tay phải của Giang Lẫm muốn lau, Giang Lẫm nhận lấy khăn nói để tự mình làm. Đặng Phong không cũng không ép, lúc cậu lau anh tiếp tục tìm thuốc trong hộp, tìm được một hộp Pi Yanping* dùng được một nửa, hỏi cậu loại này có thể bôi hay không.
*Một loại thuốc mỡ chăm sóc da làm từ thảo dược của Trung Quốc
Giang Lẫm chưa từng dùng Pi Yanping, nhưng hiện tại tay cậu rất ngứa, vì vậy liền sử dụng nó. Nhìn cậu trực tiếp bôi lên ngón tay, Đặng Phong ngăn cậu lại nói: “Sao cậu lại bôi thuốc như vậy. “
Đặng Phong vừa nói vừa rút ra một cây tăm bông y tế, nặn thuốc lên đầu trắng của tăm bông, cầm cổ tay cậu lần nữa.
“Để tôi tự làm đi.”
Mặc dù Đặng Phong đang bày tỏ sự quan tâm, nhưng Giang Lẫm luôn cảm thấy không được tự nhiên vì làm phiền người khác, hơn nữa bọn họ cũng không quá thân, nhưng lúc này Đặng Phong lại không buông tay ra: “Cậu đừng khách sáo với tôi, khi còn bé em gái tôi thường xuyên bị trày xước, khi đó đều là tôi giúp em ấy bôi thuốc, việc này tôi rất có kinh nghiệm. “
Anh đã nói như vậy, Giang Lẫm cũng không thể từ chối nữa, chỉ có thể nhìn anh giúp mình bôi thuốc. Không thể không nói, Đặng Phong làm những chuyện này quả thật rất tỉ mỉ, bôi thuốc rất đều, không bỏ qua một ngóc ngách nào, anh cực kỳ kiên nhẫn.
Đợi đến khi sắp bôi xong, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người ta mở ra.
Người ngoài cửa há miệng nói: “Anh, ra ngoài rút đơn giúp em với, hình như máy bị kẹt rồi. “
Đặng Phong còn chưa nói gì, Giang Lẫm đã rút tay về, nhận lấy tăm bông của anh nói: “Cậu đi đi, tôi tự bôi. “
Đặng Phong đành phải ra ngoài trước, trước khi đóng cửa, Đặng Di đăm chiêu nhìn Giang Lẫm một cái, sau đó đi tới bên cạnh Đặng Phong, còn chưa kịp hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, khách bên bàn số 3 liền ấn chuông gọi phục vụ.
Giang Lẫm trong phòng không phát hiện Đặng Di nhìn mình, cậu dùng tăm bông dính thuốc mỡ lau mấy ngón tay khác, bôi xong cất thuốc vào hộp y tế, lấy điện thoại di động ra xem.
Các tin nhắn mới chưa đọc đều không quan trọng, người được ghim trên đầu vẫn không có động tĩnh gì. Cậu lại mở vòng bạn bè, lướt một hồi thì thấy cách đây không lâu Lục Triều có đăng một số bức ảnh bố cục Jiugongge*, là ảnh phong cảnh phố cổ của Hồng Kông.
*Bố cục Jiugongge là một bố cục được mở rộng trên đường ba điểm, thông thường, bên trái và bên phải của bức tranh được chia thành ba phần, tạo thành một bức tranh gồm chín khối với bốn giao điểm.
Lục Triều rất thích chụp ảnh, lại rất am hiểu việc chỉnh sửa ảnh, những bức ảnh đường phố này rất có cảm giác của những năm 1990, mỗi tấm đều được Giang Lẫm lưu về máy, còn like một cái.
Sau khi xem vòng tròn bạn bè, cậu cất điện thoại di động và đi ra ngoài để giúp đỡ.
Lúc Quý Minh Luân tới là gần tối, bên ngoài mưa gió đều đã hết, ánh chiều tà xuyên qua mây trắng, rắc lên nhân gian những ánh hào quang đỏ rực, đồng thời bầu trời cũng phản chiếu một tia cầu vồng nhàn nhạt, người trên đường càng ngày càng nhiều, cũng là giờ cao điểm để đón khách.
Mang theo hai túi thức ăn lớn đi vào, Quý Minh Luân nhìn quầy order và chỗ làm thức uống một chút nhưng không thấy bóng dáng của Giang Lẫm, ngược lại đụng phải ánh mắt của Đặng Di.
Đặng Di đang rắc bột matcha lên cà phê, vừa nhìn thấy hắn liền bĩu môi nói: “Sao lại trễ như vậy, thiếu một người cũng rất mệt mỏi, anh mau tới đây giúp đỡ đi. “
Quý Minh Luân nâng tay đang cầm thức ăn lên: “Tôi mang thức ăn vào trước. ” —Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Đi qua khu vực dành cho khách, hắn nhìn thấy Giang Lẫm đang dọn dẹp một cái bàn tròn ở góc, đặt thức ăn lên bàn phòng nghỉ. Quý Minh Luân mặc tạp dề đang treo trên tường, đi ra thì nhìn thấy Giang Lẫm đã đến bàn bên cạnh, đang khom lưng nói chuyện với một vị khách, không biết nói cái gì, thế nhưng cậu còn cười với khách.
Người nói chuyện với cậu là một người con gái tóc đuôi ngựa, bởi vì nụ cười của Giang Lẫm, cô gái kia cũng cười rất ngọt ngào, còn chủ động mở khóa điện thoại cho cậu xem.
Giang Lẫm luôn luôn thờ ơ với người khác giờ đây lại đang nghiêm túc nhìn màn hình của cô gái ấy, sau đó lấy điện thoại di động của mình đưa cho đối phương, lại nói một hồi, nữ sinh trả lại điện thoại cho cậu, cậu đứng thẳng dậy trở lại bàn vừa rồi tiếp tục dọn dẹp.
Quý Minh Luân đánh giá ngoại hình của người con gái đó.
Mặt baby, mái tóc xù, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay xếp nếp, mặc váy kẻ sọc, uống một ly latte đá*, Giang Lẫm đi tới bàn bên cạnh, cô còn nhìn chằm chằm bóng lưng của cậy, thấp giọng nói chuyện với bạn mình.
*Latte đá là sự kết hợp hoàn hảo giữa sữa đá lạnh cùng espresso thơm ngon.
Mở tiệm hơn nửa năm, Quý Minh Luân đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm trong việc nhìn người, nhất là loại tình huống mà hắn cũng thường xuyên gặp phải.
Ngày đầu tiên Giang Lẫm đến, Đặng Phong đã nói với hắn rằng trong tiệm có khách đang chụp ảnh Giang Lẫm, trong lòng hắn biết rõ rằng điều này có nghĩa là sớm muộn gì cũng sẽ có người sẽ tỏ tình với Giang Lẫm. Nếu là trước đây, hắn sẽ nghĩ cách để ngăn chặn loại tình huống này, nhưng hiện tại hắn không thể làm gì ngoài việc trơ mắt ra nhìn.
Lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Giang Lẫm đã dọn dẹp bàn xong, quay đầu lại thì phát hiện hắn đang đứng ở cửa phòng nghỉ, Giang Lẫm giương khóe miệng lên mỉm cười với hắn, nhưng hắn lại tránh đi và chăm chú nhìn về phía quầy thu ngân.
Nụ cười chưa nở hoàn toàn lại đông cứng trên môi, Giang Lẫm nhớ lại cảm giác mất tự nhiên của Quý Minh Luân lúc sáng.
Sáng nay cậu thức dậy muộn hơn Quý Minh Luân, lúc thức dậy trên giường đã không còn ai, chỉ có tiếng nước trong phòng vệ sinh.
Lúc ấy cậu không nghĩ ra được chuyện gì khiến Quý Minh Luân không thoải mái, sau đó mới nhớ ra có thể là Quý Minh Luân thức dậy nhìn thấy bọn họ ôm nhau ngủ.
Nếu thật sự là như vậy, sự thờ ơ của Quý Minh Lâu đối với cậu có thể được giải thích.
Lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần, Giang Lẫm nhìn hai tấm vé xem show âm nhạc vừa mới mua.
Vừa rồi nghe hai vị khách kia nói chuyện về show âm nhạc tối nay, cậu nhớ tới Quý Minh Luân trước đây cũng thường xuyên kéo cậu đi KTV hát, nên liền muốn hẹn Quý Minh Luân đi cùng.
Với tình huống hiện tại, có thể cậu vừa mở miệng là đã bị từ chối.
Đối mặt với hai tấm vé, cậu do dự một chút, quyết định thử xem sao.
Dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, Giang Lẫm trở lại chỗ nhận order.
Quý Minh Luân đang đứng chung với Đặng Di, lúc cậu tới nhìn thấy Đặng Di đang tựa vào mép bàn, nghiêng đầu nói: “Đi đi, bằng không thì sẽ tiếc lắm, anh có biết em phải tìm vài người giúp đỡ mới có thể lấy được nó hay không. “
Tập trung vào việc cắt lát chanh, Quý Minh Luân nói: “Buổi tối tôi thực sự có việc bận, cô tìm bạn đi chung đi. “
“Xì,” Đặng Di bĩu môi, “Anh làm gì thì làm đi, không muốn đi thì thôi, có rất nhiều người muốn đi cùng em. “
Nói ra những câu nói tàn nhẫn này, Đặng Di nhìn Quý Minh Luân vẫn thờ ơ như trước, ánh mắt đỏ hoe quay đầu rời đi, Đặng Phong ở bên cạnh nhìn, chờ em gái đi ra cửa tiệm mới vỗ vỗ bả vai Quý Minh Luân: “Thật không biết nên nói thế nào với hai người. “
Quý Minh Luân đem lát chanh đã cắt bỏ vào lọ rỗng bên cạnh, mí mắt cũng không nâng lên: “Nếu cậu không giúp đỡ thì đừng nói gì cả. “
“Tôi thuyết phục được không?” Đặng Phong bất đắc dĩ nói, “Em ấy tốt xấu gì cũng là em gái ruột của tôi, tôi không thể nói ra những lời quá khó nghe. “
“Anh Phong, anh lại đây xem cái này đi.”
Tiểu Húc đứng trước máy tính tiền quay đầu lại kêu một tiếng, Đặng Phong đi qua. Quý Minh Luân cắt xong một miếng chanh cuối cùng, khi xoay người muốn lấy bình mật ong, có người đứng ở vị trí vừa rồi của Đặng Phong, chặn đường đi của hắn.
Không biết Đặng Di muốn hẹn Quý Minh Luân làm gì, Giang Lẫm chỉ nhớ rõ bộ dáng Quý Minh Luân từ chối cô vừa rồi, mạnh dạn hỏi: “Buổi tối cậu có bận việc gì không? “
Quý Minh Luân liếc hắn một cái: “Để làm gì? “
Giang Lẫm mở khóa điện thoại di động, đưa tới trước mặt Quý Minh Luân, hạ giọng nói: “Tôi có hai vé show âm nhạc Đồng cỏ, tối nay, vị trí không tốt lắm, nhưng có thể nhìn thấy sân khấu, cậu có muốn đi không? “
Quý Minh Luân nhìn màn hình điện thoại di động của Giang Lẫm, nhất thời không trả lời, ngay khi Giang Lẫm căng thẳng đến mức hô hấp cũng vô thức tăng nhanh, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Làm sao cậu biết cái này?”
Giang Lẫm không thích các hoạt động giải trí, nếu có thời gian cậu thà rằng ở nhà còn hơn là đi giao du. Quý Minh Luân biết rõ tính cách của cậu, chắc rằng cậu sẽ không chủ động tìm hiểu về những hoạt động ồn ào này.
“Vừa rồi nghe hai vị khách kia nói, ” Giang Lẫm thẳng thắn thú nhận, “Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ thích nó, nên mua hai vé, đáng tiếc vị trí tốt đã không còn nữa. “
Nói đến cuối cùng, Giang Lẫm có chút thiếu tự tin, dù sao vị trí này thực sự rất xa, nhưng cậu vẫn kiên trì nhìn Quý Minh Luân.
So sánh với hàng thứ hai vừa rồi Đặng Di nói, vị trí của hai vé này không có sức hấp dẫn, nhưng so với người đã hẹn thì vẫn tốt hơn. Quý Minh Luân nhìn chằm chằm ngón tay cầm chặt điện thoại di động của Giang Lẫm, một lát sau hỏi: “Cậu muốn đi với tôi sao? “
Giang Lẫm lập tức gật đầu: “Tôi mua hai chỗ kế bên nhau. “
Cầm lấy một miếng chanh chua nhét vào miệng, Quý Minh Luân cố nén cảm xúc sắp lộ ra ngoài, vẫn dùng giọng điệu bình thản nói: “Được thôi, chờ tiệm đóng cửa rồi đi. “