Giang Lẫm đứng lên, buông máy tính bảng trong tay xuống muốn đi đến mở cửa, Quý Minh Luân đi ra trước một bước, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Đặng Di cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, rất nhanh lại giơ tay gõ cửa, lần này còn kêu lên: “Minh Luân, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. “
Trước khi để Giang Lẫm vào phòng mình ngủ, Quý Minh Luân đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, hắn mở cửa hé cửa nói: “Tôi đang chuẩn bị đi tắm, cô đi xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống. “
“Được,” Đặng Di đáp, “Vậy anh nhanh lên một chút, em đi xuống trước. “
Đóng cửa lại, Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn Giang Lẫm: “Cậu xuống trước đi, tôi tắm rửa một chút rồi đi. “
Giang Lẫm chần chờ hỏi: “Thân Nhiên vừa rồi không nói gì chứ? “
“Không có gì, hắn biết trước sau, sẽ không nói lung tung.” Quý Minh Luân giải thích.
Giang Lẫm yên tâm, đợi một lát mới cầm túi xách xuống, Quý Minh Luân thì nhanh chóng tắm rửa, đến khi hắn xuống lầu thì mọi người đang ngồi ở khu vực chờ dành cho khách, chiếm một cái sô pha dài ngồi nói chuyện.
Quý Minh Luân nhìn thấy Giang Lẫm trước, cậu ngồi ở mép ghế, Đặng Phong bên cạnh không biết nói cái gì, thế nhưng lại làm cho cậu nở một nụ cười, sau đó mới nhìn thấy mình.
Thân Nhiên cũng nhìn thấy Quý Minh Luân, đứng dậy nói: “Đàn anh tới rồi, chúng ta đi thôi. “
Đặng Di chỉnh lại thắt lưng và váy của Hán phục, ôm lấy cánh tay Thi Hiểu Mân đi trước, mấy người còn lại cũng nhao nhao đứng dậy, phía sau là Đặng Phong và Giang Lẫm, Quý Minh Luân xoay người nhìn thấy Đặng Phong vẫn còn nói chuyện với Giang Lẫm.
Thân Nhiên khoác tay lên vai hắn: “Mau thu lại ánh mắt tha thiết của anh đi, lát nữa chị Đặng Di sẽ phát hiện đó. “
Bị hắn liếc một cái, Thân Nhiên cho rằng hắn sẽ cãi lại, không ngờ hắn chỉ mím môi rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, làn sóng nhiệt ngoài trời đập vào mặt, Đặng Phong nói: “Chúng ta đến đường Huimin* ăn uống trước đã, đi bộ một đoạn là đến đó rồi, ở đó rất nhộn nhịp. “
*Con đường bán đồ ăn nổi tiếng ở Tây An
Mọi người đều không có ý kiến gì, vì thế bọn họ cùng nhau đi đến đường Huimin. Lúc băng qua đường, ánh nắng xiên xuống như phủ một lớp vàng lên mái nhà của những căn nhà cổ kín hai bên, Đặng Di lấy SLR* ra, sau đó gọi Quý Minh Luân, đưa SLR cho hắn chụp.
*Máy ảnh SLR là máy ảnh phản xạ ống kính đơn có tên gọi tiếng anh là Single-lens reflex camera. Đây là dòng máy ảnh sử dụng một ống kính và gương lật để phản chiếu cảnh đi lên từ ống kính.
Kỹ thuật chụp ảnh của Quý Minh Luân không tệ, Giang Lẫm nhìn hắn nhận lấy máy ảnh, hơi điều chỉnh một chút liền chụp mấy tấm ảnh sau đó trả lại cho Đặng Di.
Đặng Di xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, mừng rỡ khen hắn vẫn chụp đẹp như mọi khi, lại hỏi hắn lần này sao không đem theo máy ảnh.
Giang Lẫm đi phía sau bọn họ, ánh mắt rơi vào bóng người cao lớn trước mặt, ngay cả Đặng Phong ở bên cạnh nói vài câu cậu cũng không thèm để ý. Thẳng đến khi Thân Nhiên đứng bên cạnh Quý Minh Luân bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, cậu mới cầm lấy chai nước khoáng trong tay uống.
Vào Bắc Viện Môn*, bạn trai của Thi Hiểu Mân là Vương Thích nhìn dãy quán ăn hai bên đường, nói: “Chúng ta ăn gì đây? “
*Mình cũng không biết nó ở đâu nữa, nhưng chắc là nằm trên con đường Huimin á.
Đặng Phong làm hướng dẫn viên, vốn dĩ anh muốn dẫn mọi người đến một quán ăn nhỏ nổi tiếng để mọi người ăn những món ăn vặt đặc sắc của Thiểm Tây, nhưng khi bước vào, anh phát hiện ra rằng những con đường và các ngõ trong đây giống như mê cung, đầy người chen chúc, đoàn người bọn họ đi qua đi lại gần nửa tiếng cũng không tìm được nơi muốn đến, Đặng Di nhét cái bánh trong tay mình cho Thi Hiểu Mân, tiến lên vài bước gọi Đặng Phong vẫn còn đang tìm kiếm.
“Anh, hay cứ tìm đại một quán nào đó rồi ăn đi, nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì em ăn những thứ này thôi cũng no rồi.”
Đặng Phong quay đầu lại nhìn, không chỉ có Thi Hiểu Mân cầm đồ ăn trong tay, Vương Thích, Giang Lẫm và Thân Nhiên trong tay đều có đồ ăn vặt.
Đặng Phong mồ hôi đầm đìa bước đi, cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, liền tìm đại một quán ăn bán Mì Biang Biang* và Vụn bánh mì chan canh thịt cừu**. Vốn nghĩ hương vị có thể sẽ không ngon, không ngờ lại không như bọn họ nghĩ. Vụn bánh mì chan canh thịt cừu của quán rất tươi ngon, không hôi cũng không có vị lạ, mì giòn nhưng không nát, nước dùng rất ngon, ăn một đũa lại phải ăn thêm đũa tiếp theo.
*Mì Biangbiang là món mì truyền thống lâu đời và nổi tiếng khắp vùng Tây An. Sợi mì Biangbiang nhìn ban đầu rất to và dày, nhưng nhờ trứng và dầu được thêm vào khi nhào, thưởng thức mới cảm nhận được hết độ mềm, dai, thơm ngon của sợi mì. Mì biangbiang nức tiếng được dùng kèm với thịt om,rau xanh cùng tương, dấm, rất nhiều ớt đỏ và tỏi thái hạt lựu, chan thêm một chú dầu nóng trước khi mang ra cho khách.
**Bánh mì dẹt, được cắt lát nhỏ, chan ngập thịt cừu cùng nước luộc. Nước dùng được hầm từ thịt cừu và xương cừu. Thịt cừu dày nhưng được luộc mềm mà ngọt, hương vị rất tinh khiết. Khi gọi món yangrou paomo, bạn cũng có thể được phục vụ hai lát bánh mì trong một bát và bạn phải tự tay xé vụn nó ra.
Giang Lẫm vốn thích ăn thịt cừu, ăn xong một bát lại gọi thêm một bát nữa, Quý Minh Luân ngồi cạnh cậu, nhìn cậu ăn như vậy, lo lắng nếu lát nữa không tiêu dạ dày của cậu sẽ bị khó chịu, liền dựa vào bên tai Thân Nhiên nói vài câu.
Thân Nhiên cúi đầu ăn mì, nuốt xong mới nói với Giang Lẫm: “Em cũng muốn ăn thử Vụn bánh mì chan canh thịt cừu, không ấy anh chia cho em một nửa đi, một bát em ăn không hết. “
Giang Lẫm còn chưa kịp từ chối thì Đặng Phong nói với Thân Nhiên trước: “Tôi chia cho cậu, tôi cũng muốn ăn nhưng một bát tôi ăn không hết. “
Thân Nhiên cắn đũa, miễn cưỡng đồng ý, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý trừng mắt nhìn Quý Minh Luân một cái.
Sau khi ăn xong mọi người đi dạo tiếp, Đặng Di bị một cửa hàng nhỏ bán bánh* thu hút, kéo Thi Hiểu Mân đi qua, rất nhanh Đặng Phong và Thân Nhiên cũng bị thu hút.
*Bánh này là cái loại bánh mà người ta hay vẽ mấy cái hình lên đó á, bên dưới có cắm 1 cái cây để cầm. Mình không biết gọi nó là gì, bạn nào biết giúp mình với ạ.
Giang Lẫm đứng ở giữa đường, nhìn những người không thích tham gia cuộc vui giống mình: “Nơi này thật nhộn nhịp. “
“Ừm, ” Quý Minh Luân kéo cậu qua một bên, “Vừa rồi ăn không no sao? “
“Không có.” Giang Lẫm tránh được một du khách vừa cầm kẹo hồ lô vừa khoa tay múa chân nói chuyện với bạn, “Tôi không ăn nhiều bánh mì, chủ yếu là nước súp thịt cừu ngon. “
Quý Minh Luân gật đầu, Giang Lẫm lại nói: “Bát mì biang biang của cậu có ngon không? “
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy sáng mai tôi cũng phải ăn thử.”
Quý Minh Luân gật đầu, hất cầm về phía quán trà sữa ven đường: “Có muốn uống gì không? “
Giang Lẫm nhìn theo hướng hắn chỉ, là một quán trà sữa được trang trí theo phong cách cổ kính. Vừa rồi ăn mặn, hiện tại cũng muốn thay đổi khẩu vị, thế là đi với Quý Minh Luân qua đó, gọi hai ly trà sữa Osmanthus*.
*Trà sữa được biết đến với cái tên kiêu kỳ đó là Chi Mộc Tê. Hoa Mộc Tê có mùi thơm tinh tươm và thuần khiết. Loài hoa Osmanthus gần họ với hoa lài nên mùi không quá nồng, nhẹ nhàng khiến tinh thần người dùng thoải mái. Hương vị khi pha có sự tách tầng hương rất đặc biệt, lai giữa mùi đào ngọt ngào và trái mơ mát dịu.
Nhân viên bảo bọn họ chờ một chút, Quý Minh Luân cầm lấy hóa đơn, quay đầu lại thì phát hiện Giang Lẫm đứng ở trước cửa một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức bên cạnh, rũ mắt nhìn trang sức được bày trong giỏ trúc đầy màu sắc bên cạnh.
Quý Minh Luân đi tới, đến bên cạnh thì thấy Giang Lẫm ngẩng đầu nhìn mình: “Chiếc vòng tay năm ngoái tôi tặng cậu, cậu vẫn còn giữ chứ? “
Chiếc vòng tay kia vẫn được đeo trên cổ tay Quý Minh Luân trước khi Giang Lẫm đi Los Angeles, lần này Giang Lẫm trở về không thấy Quý Minh Luân đeo, nguyên nhân không cần hỏi cũng biết. Nhưng hiện tại nhìn thấy những chiếc vòng tay khác, Giang Lẫm lại nhịn không được muốn hỏi.
Có lẽ Quý Minh Luân chỉ cất đi thôi, chắc sẽ không vứt nó đâu nhỉ.
Cậu nghĩ như vậy, cậu nhìn Quý Minh Luân với một cảm xúc khác. Quý Minh Luân rất muốn nói là đã vứt đi rồi, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại đổi thành câu khác: “Cất đi rồi. “
Giang Lẫm mím môi nở nụ cười, đôi mắt mảnh khảnh cong cong, đẹp hơn cả vầng trăng khuyết trên nóc nhà xa xa. Quý Minh Luân im lặng nhìn cậu, thấy cậu khom lưng chọn trang sức trong giỏ, lại hỏi: “Sinh nhật năm nay của cậu tôi vẫn chưa tặng quà cho cậu, vậy hôm nay tôi tặng bù cho cậu. “
Khi cậu cúi người, cổ áo thun lộ ra một làn da trắng nõn, Quý Minh Luân nghiêng người bước sang một bên.
Giang Lẫm không nhận ra ý nghĩa đằng sau hành động của Quý Minh Luân, vẫn nhìn hắn chờ câu trả lời.
Quý Minh Luân mất tự nhiên trợn tròn mắt, hắn nhìn giỏ bên cạnh nói: “Cậu chọn đại một thứ để làm quà tặng sao? “
Giang Lẫm hơi sửng sốt, đứng thẳng lưng nói: “Không có, tôi chắc chắn sẽ lựa chọn nghiêm túc, hay là cậu thích cái gì thì cậu nói cho tôi đi. “
Quý Minh Luân lườm cậu một cái: “Làm gì có ai tự nói ra quà mà mình muốn chứ, cậu muốn tặng cái nào thì tặng. “
Giang Lẫm nghiêm túc gật đầu: “Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ. “
Quán trà sữa bên cạnh gọi bọn họ lấy đồ uống, Quý Minh Luân đi qua lấy, hai người bọn họ đều gọi trà sữa Osmanthus, Giang Lẫm nhận lấy uống một ngụm: “Mùi vị này không tệ, không béo chút nào. “
Làm ở [Chaka] một thời gian, Giang Lẫm cũng có hiểu biết nhất định về trà và cà phê, Quý Minh Luân lại nói: “Hơi đắng một chút. “
Giang Lẫm lại uống một ngụm, muốn hỏi Quý Minh Luân nếm thử của mình xem như thế nào, vừa mới quay mặt lại liền thấy một người từ đằng sau chạy về phía Quý Minh Luân, trong tay còn cầm hai cây tâm cắm bánh.
Giang Lẫm cắn ống hút, nhìn Đặng Di vẻ mặt hưng phấn đứng ở bên cạnh Quý Minh Luân: “Đây là cái bánh mà người ta vừa mới vẽ, thế nào, có đẹp không? “
Không đợi Quý Minh Luân trả lời, Đặng Di liền đưa cho hắn một cái: “Đây là cho anh, ăn thử xem. “
Quý Minh Luân tay phải cầm ly trà sữa, tay trái đút túi không có ý định nhận lấy: “Tôi no rồi, cô tự ăn đi. “
“Anh ăn một miếng đi,” Đặng Di dùng cánh tay chạm vào hắn, “Em đặc biệt mua cho anh đó, hình ảnh trên bánh là mới được vẻ xong. “
Khi Đặng Di đang khuyên Quý Minh Luân ăn, Đặng Phong cũng cầm hai cái bánh đi đến bên cạnh Giang Lẫm: “Có muốn ăn thử không? Đây là món ăn vặt đặc trưng ở đây, đây là hương vị việt quất. “
Giang Lẫm nhìn Đặng Phong một cái: “Cậu ăn đi, tôi có trà sữa rồi, ăn cái này một lát nữa sẽ bị đau bụng. “
Đặng Phong cười nói: “Tôi cũng ăn không được, thôi thì cứ cất đi, chờ ai đói bụng thì ăn. “
Thân Nhiên đứng ở phía sau Đặng Phong nhai một miếng bánh, bỗng nhiên không nhịn được cười ra tiếng, Đặng Phong hỏi người này cười cái gì, Thân Nhiên chỉ dùng cằm hấc về phía Đặng Di: “Bánh của chị Đặng Di bị từ chối kìa, sao anh không lại giúp chỉ một tay? “
Đặng Phong quay đầu nhìn, Quý Minh Luân kiên trì không chịu ăn bánh, Đặng Di nhìn cái bánh, buồn bực há miệng cắn một cái.
Đặng Phong nhìn cũng muốn cười, nhưng dù sao đó cũng là em gái của mình, đành phải hòa giải nói: “Đặng Di, em cũng đừng ăn nhiều, coi chừng bị đau bụng. “
Thi Hiểu Mân cũng ở bên cạnh khuyên Đặng Di, Quý Minh Luân thì đi trước, tất cả mọi người lại lục đục đuổi theo. Đi được một đoạn, Quý Minh Luân dừng trước cửa một cửa hàng nhỏ bán đồ lưu niệm.
Trước cửa cửa tiệm này bày một sân khấu nhỏ hình chữ nhật, giấy xuyến* được dán bốn phía làm bối cảnh, hai cô bé chừng sáu bảy tuổi đang cầm rối biểu diễn phía sau ánh đèn, chơi đùa rất vui vẻ. Quý Minh Luân nhìn một lát, quay đầu lại muốn tìm Giang Lẫm, phát hiện Đặng Phong đang đứng bên cạnh Giang Lẫm, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.
*Giấy dùng để viết thư pháp
Thân Nhiên đi tới bên cạnh Quý Minh Luân, quay đầu lại nhìn theo hắn, thấy hắn đang nghiêm túc nhìn hai người kia, sợ hắn bị người ta nhìn ra, đành phải nhắc nhở: “Bọn họ đang nói chuyện về trà sữa, anh Phong hỏi Giang Lẫm thích uống loại nào, Giang Lẫm nói ảnh muốn nếm thử vị đắng nhưng uống thì uống không được. “
Quý Minh Luân tiếp tục đi về phía trước, thừa dịp người phía sau không nghe được, Thân Nhiên nói tiếp: “Đàn anh, anh cần gì phải như vậy, nếu thật sự không từ bỏ được thì thử lại một lần nữa đi, đuổi theo anh ấy, tốt hơn với việc anh lo lắng anh ấy bị người ta cướp đi. “
“Cậu ấy không thích đàn ông.” Quý Minh Luân thấp giọng nói.
“Đó là lúc trước, trước khi anh thổ lộ mà.” —Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Thân Nhiên xoay người đi về phía ngược lại, phát hiện Giang Lẫm cách đó vài bước mặc dù nói chuyện với Đặng Phong nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bọn họ, liền đụng vào cánh tay Quý Minh Luân để cho hắn nhìn phía sau: “Anh xem cách anh ấy đối xử với anh đi, anh còn có thể khẳng định như vậy sao? “