Mọi người hôm nay tới đều là bạn bè của Đặng Di và Đặng Phong, đôi bên cũng quen biết nhau, bọn họ đi đôi ba người tụ lại với nhau. Chỉ có một người ngồi một mình trên ghế dài bên hồ bơi, đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc đó có người đi qua chào hỏi hắn cũng chỉ thản nhiên đáp lại, cho đến khi có người tháo một bên tai nghe của hắn ra.
Không kiên nhẫn mở mắt ra, Quý Minh Luân nhìn thấy Đặng Di mặc một chiếc váy hai lớp màu trắng, đang cười với mình.
Lấy tai nghe từ tay Đặng Di về, Quý Minh Luân tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc.
Mặc dù thái độ của hắn rất lạnh lùng nhưng Đặng Di không có tức giận, dù sao đêm đó hắn cứng miệng nói không thích Giang Lẫm, thế nhưng Đặng Di có thể nhìn ra hắn đang che dấu gì đó. Hơn nữa mấy ngày nay hắn còn chạy đến Cổ Lãng Tự* để tránh mặt cậu, hôm nay lại chịu nể mặt Đặng Phong mà quay về tham dự sinh nhật của mình, cho dù trong lòng Đặng Di không thoải mái nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn bắt đầu xa lánh Giang Lẫm lại cảm thấy rất đáng giá.
*Cổ Lãng Tự hay còn gọi là đảo Cổ Lãng nằm ở bờ biển thuộc thành phố Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc).
Không làm phiền hắn nghe nhạc nữa, Đặng Di tiếp tục chào hỏi những người bạn khác, cuối cùng đi đến bên cạnh Thi Hiểu Mân đang ăn bánh ngọt nhỏ ở khu vực giải khát, hỏi cô tại sao Vương Thích không đến.
Thi Hiểu Mân nói trong nhà Vương Thích có chút việc tạm thời không tới được, nhưng có dặn mình đem quà đưa tới.
Đặng Di cười cười nói không có gì, lại hỏi: “Cậu thấy anh trai tôi không? “
“Không có a,” Thi Hiểu Mân quay đầu nhìn cửa ra vào, “Có phải chưa tới hay không. “
Tối hôm qua Đặng Phong đi một đêm không về, buổi sáng khi cô rời giường phát hiện Đặng Phong người đầy mùi rượu ngủ trên sô pha trong phòng khách.
Không biết vì sao Đặng Phong lại khó chịu mà uống nhiều như vậy, kêu cũng không tỉnh, đến giữa trưa khi cô ra khỏi cửa Đặng Phong vẫn còn ngủ say.
“Kệ ảnh đi, ” Đặng Di nói, “Cậu đi kiểm tra nhà bếp với tôi với, một chút nữa sẽ lên tiệc buffet. “
Đỗ xe ở bãi đỗ xe B3, Giang Lẫm khóa cửa xe lại, gặp hai cô gái đang nói chuyện về đài quan sát trên tầng ba, nói ở đây có thể nhìn thấy mọi thứ, làm nơi chụp ảnh cũng rất tuyệt. Cậu nhìn chằm chằm tầng 3 mà hai người bấm, sau đó cậu quyết định lên đó trước.
Đài quan sát nằm ở vị trí ngoài cùng trên tầng ba, tách biệt với không gian nghệ thuật bên kia, Giang Lẫm theo chỉ dẫn đi đến bên ngoài đài quan sát, Khung cảnh thực sự rất đẹp, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hồ bơi màu xanh biếc cách đó không xa, còn tìm được Quý Minh Luân đang tựa vào ghế đùa nghịch máy ảnh SLR.
Xoay người đi xuống lầu, cậu chạy một mạch đến hồ bơi, lại bị bồi bàn phụ trách ngăn lại. Đối phương mời cậu xuất trình thẻ mời điện tử, cậu nhớ Đặng Di chưa từng gửi cho mình, liền giải thích vào tìm người rồi sẽ đi ra.
Bồi bàn nhắc nhở cậu không có thiệp mời không thể đi vào, cậu đành phải đi sang bên cạnh chờ một lát, rất nhanh có mấy vị khách mới đến vây quanh trước người bồi bàn, thừa dịp bồi bàn cúi đầu kiểm tra, cậu hạ thấp vành mũ bóng chày, nhanh chóng đi vào.
Sau khi thuận lợi đi vào, cậu đi thẳng đến bên hồ bơi, ai ngờ vừa rẽ vào bên trái liền bị người ở phía sau kêu một tiếng.
“Giang Lẫm?”
Giọng nói kia nghe rất quen tai, cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Thi Hiểu Mân, mà Đặng Di bên cạnh nàng cũng đi lại xem.
Mặc dù cậu biết rằng mình xông vào như vậy là không tốt, nhưng Giang Lẫm không muốn lãng phí thời gian, nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước Đặng Di đã đuổi theo, giữ chặt cánh tay của cậu nói: “Sao anh lại tới đây! Tôi không mời anh! “
Cậu không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cậu còn tưởng Đặng Di tức giận do cậu không mời mà đến, vì thế muốn giải thích một chút, lời vừa mới ra khỏi miệng đã bị Đặng Di kéo đi ra ngoài.
“Đặng Di, tôi thật sự tìm Minh Luân có việc gấp, tôi nói xong sẽ đi ngay.” Giang Lẫm rút tay về, lúc xoay người nhìn thấy Quý Minh Luân đã phát hiện ra bọn họ, nhíu mày đứng lên.
Giang Lẫm bước nhanh tới trước mặt hắn: “Tôi có chuyện rất quan trọng để nói với cậu, cậu cho tôi vài phút được không? “
“Chuyện quan trọng gì?” Đặng Di chen vào giữa cậu và Quý Minh Luân, tức giận nói, “Giang Lẫm, anh đừng ỷ quen biết thì muốn làm gì thì làm, đây là sinh nhật của tôi, tôi không mời mà anh lại đến? “
Giữa bọn họ xảy ra tranh chấp, hơn chục cặp mắt xung quanh lần lượt nhìn qua, sau đó liền có âm thanh thủy tinh rơi xuống đất. Mọi người lại quay đầu lại nhìn, là một cậu trai vô tình đụng phải ly của bạn gái.
Thừa dịp Đặng Di cũng nhìn về phía bên kia, Giang Lẫm vòng qua người cô kéo Quý Minh Luân đi, Đặng Di phản ứng lại, bị lửa giận thiêu cháy, đưa tay đẩy cậu một cái.
Giang Lẫm chỉ đứng cách hồ bơi vài bước, nhưng vừa rồi cậu lướt qua Đặng Di đi đến mép hồ bơi, lúc Đặng Di đẩy cậu, cô cũng không chú ý, cho đến khi Giang Lẫm bỗng nhiên ngã người ra sau, cứ như vậy ngã xuống hồ.
1
Đặng Di ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy phía sau có tiếng vật nặng rơi xuống đất, cúi đầu nhìn, là chiếc 5D4 SLR trong tay Quý Minh Luân rơi xuống đất, mà cô thì bị Quý Minh Luân đẩy mạnh sang một bên. Mắt thấy người nọ muốn nhảy xuống nước, lúc này trên mặt nước có một tia nước bắn tung tóe, Giang Lẫm nổi lên.
Nước hồ bơi chỉ sâu một 1m5, mặc dù Giang Lẫm không biết bơi nhưng cũng có thể đứng vững, vừa rồi cậu sặc một ngụm nước, lúc đứng lên ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn về phía Quý Minh Luân đang đứng trên bờ, vẻ mặt như có gì muốn nói.
Quý Minh Luân suýt nữa nhảy xuống nước, giờ phút này thấy cậu nổi lên lại muốn đưa tay kéo cậu, sau đó thấy cậu nhìn mình như vậy hắn mới tỉnh táo lại, sắc mặt càng khó coi, xoay người đi ra ngoài.
2
“Giang Lẫm, vừa rồi là do anh không đứng vững, không liên quan đến tôi!”
Đặng Di vội vàng để lại những lời này sau đó đuổi theo Quý Minh Luân, lúc đến bên cạnh, cô cố ý kéo cánh tay Quý Minh Luân, thấy Quý Minh Luân không đẩy cô ra, trong lòng thoáng thả lỏng một chút, đến bên cửa Quý Minh Luân dừng bước, nhìn về phía trước có một người khác đang đi tới.
Đặng Di nhìn theo, phát hiện người con trai này có hơi quen, sau đó liền cảm thấy có chút giống Giang Lẫm, nghĩ Giang Lẫm có thể đem người đến sinh nhật mình gây rối, cô bất mãn nói: “Đây là ai vậy? Không phải là người thân của Giang Lẫm đó chứ. “
Quý Minh Luân vốn đã tức đến nghẹt thở, nhưng nghe xong thấy bực bội, trừng mắt nhìn Đặng Di một cái, hắn dùng sức rút cánh tay về, nói với Tô Nghiễn và Kỷ Kiền đứng cách đó vài bước: “Sao hai người lại ở đây? “
Tô Nghiễn nói: “Tôi phải hỏi anh mới đúng, kia là ai vậy?”
Tô Nghiễn dùng cằm chỉ về phía Giang Lẫm đang leo lên bờ, Quý Minh Luân không giải thích, chỉ trả lời y một câu “Tôi đi trước” liền sải bước về phía khách sạn*.
*Nó là cái lâu đài to tổ chảng trong cái công viên giải trí á, mà gọi lâu đài nghe nó cứ sượng sượng nên mình gọi là khách sạn nha
Tô Nghiễn chưa bao giờ thấy hắn lạnh nhạt như vậy, không khỏi tò mò tiếp tục nhìn về phía hồ bơi.
Giang Lẫm đã đứng lên, không để ý tới ánh mắt của những người khác, cậu đi tới cửa, nhìn thấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh cửa.
Người này để tóc đuôi ngựa dài mượt mà, còn nắm tay với người đàn ông bên cạnh, khi cậu nhìn y thì y cũng đang nhìn cậu, đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt chợt nhận ra.
Giang Lẫm nhận ra người con trai này là người lần trước ngắm mặt trời mọc ở Chùa Bạch Vân, cũng là hàng xóm đeo khẩu trang của Quý Minh Luân, thì ra Quý Minh Luân và người này không có quan hệ không rõ ràng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó bất chấp suy nghĩ đuổi theo hắn. Đáng tiếc Quý Minh Luân đi rất nhanh, trên người cậu lại ướt đẫm, đến cửa khách sạn bị bảo vệ ngăn lại, đối phương gọi nhân viên phục vụ lấy khăn mặt và chăn cho cậu, lau khô nước trên người sau đó mới cho cậu vào.
Chậm như vậy, Quý Minh Luân đã sớm đi mất.
Cậu thử đến quầy lễ tân hỏi số phòng của người con trai vừa mới vào, đối phương quả nhiên lấy lý do không thể tiết lộ thông tin của khách hàng mà từ chối, cậu lấy điện thoại di động đã thấm nước từ trong túi quần ra, bật mấy lần màn hình cũng không sáng lên được.
Mấy vị khách bên cạnh chờ nhận phòng đều đang nhìn cậu, cậu bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, đang suy nghĩ có nên thuê một phòng để tắm rửa hay không, cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra, chạy ra là một người con trai đang mặc áo vest và quần tay dài.
Đối phương ra khỏi thang máy liền chạy về phía cửa chính, đi chưa được mấy bước đột nhiên dừng lại, thấy cậu đứng đó liền chạy tới.
“Giang Lẫm, anh không sao chứ? Sao lại ướt thế này? “
Nhìn bộ dạng chật vật của cậu, Thân Nhiên lấy tiền từ trong bóp ra nói: “Anh đưa chứng minh thư cho em, em giúp anh thuê phòng tắm rửa. “
Giang Lẫm không nhúc nhích, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm Thân Nhiên: “Cậu tới tìm tôi? “
Thân Nhiên nhất thời không nói nên lời, Giang Lẫm lại hỏi: “Có phải Minh Luân bảo cậu xuống không? “
Mặc dù Quý Minh Luân đã dặn là không được nói, nhưng Thân Nhiên cảm thấy giấu diếm cũng vô nghĩa, liền thừa nhận: “Em đang ở phòng nghỉ call video với bạn, đàn anh gọi cho em nói anh bị rơi xuống hồ bơi, bảo em xuống giúp anh thuê phòng. “
“Cậu ấy ở phòng số mấy?”
“Anh ấy không nói mình ở phòng số mấy, là chị Đặng Di thuê mấy phòng cho người nào cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, các phòng không chỉ có một người.”
Giang Lẫm đưa tay về phía cậu trai: “Cho tôi mượn điện thoại của cậu. “
Thân Nhiên rất dứt khoát đưa điện thoại cho Giang Lẫm, sau khi gọi điện, cậu vừa nói hai chữ Minh Luân thì đối phương liền cúp máy, gọi lại thì thấy hắn đã tắt máy.
Cậu trả lại điện thoại di động cho Thân Nhiên, muốn Thân Nhiên dẫn cậu đến phòng nghỉ xem một chút, Thân Nhiên nhắc cậu nếu Quý Minh Luân đã cố ý trốn tránh thì cậu tìm cũng không được, cậu kiên trì muốn đi, Thân Nhiên đành phải dẫn cậu lên lầu, kiểm tra mấy phòng cũng không có người, cuối cùng có người nói Quý Minh Luân vừa rồi thay quần áo xong rời đi rồi.
Lê chân đi tới hành lang, Giang Lẫm nhìn vầng trăng sáng chói ở cuối hành lang, đỡ tường ngồi xổm xuống.
Hôm nay đã gặp mặt, nhưng cậu vẫn không thể nói ra lời mình muốn nói cho người kia.
“Giang Lẫm, anh không sao chứ?” Thân Nhiên đi đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, lòng bàn tay đỡ bả vai cậu hỏi, “Hay là anh đi tắm rửa trước đi. “
Lắc đầu, Giang Lẫm quấn chặt chăn trên vai đứng lên: “Tôi về nhà tắm, hôm nay làm phiền cậu rồi. “
“Vậy em đưa anh xuống.”
“Không cần, tôi tự đi được.”
Giọng nói của Giang Lẫm hơi khàn, khi Thân Nhiên kiên trì muốn đưa cậu đi thì cậu lại đưa tay ngăn lại. Nhìn cậu đi vào thang máy, Thân Nhiên bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Quý Minh Luân.
Khi đọc được tin nhắn Thân Nhiên gửi tới, Quý Minh Luân vừa ngồi vào trong xe.
Đặng Di đè cửa xe không cho hắn đi, hắn nâng mắt lên liếc Đặng Di một cái, mắt Đặng Di đỏ lên, cắn môi hỏi: “Anh cứ như vậy đau lòng cho anh ta sao? Em thật sự không cố ý, hôm nay là sinh nhật của em! “
“Anh nói đi là đi, anh có nghĩ đến cảm nhận của em bao giờ chưa?”
2
Vốn dĩ Quý Minh Luân không muốn nói chuyện, nhưng đến giờ phút này, hắn có lo lắng cho mặt mũi của Đặng Phong cũng vô dụng.
Ném điện thoại di động lên bục lái xe, hắn cười nhạo: “Lúc mới quen tôi đã nói mình không thích con gái, cô không tin, cảm thấy tôi cũng có thể giống như anh trai cô. Còn bây giờ thì sao? “
“Cô nói không sai, tôi thích Giang Lẫm, mặc kệ cậu ấy có yêu đương với anh trai cô hay không, tôi và cô đều không có khả năng. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục náo loạn như vậy, tôi và anh trai cô cũng không thể làm bạn được. “
Giữ tay vịn cửa xe, Quý Minh Luân dùng sức đóng cửa lại, cũng không thèm liếc mắt nhìn Đặng Di một cái nữa, chờ xe chạy đi mới gọi cho Thân Nhiên.
“Đàn anh, rốt cuộc các anh đã xảy ra chuyện gì vậy, Giang Lẫm sao lại rơi xuống bể bơi?” Thân Nhiên hỏi.
Nghĩ đến bộ dạng sau khi rơi xuống nước của Giang Lẫm, Quý Minh Luân nắm chặt tay lái, thấp giọng nói: “Bây giờ cậu ấy thế nào? “
“Vừa đi rồi, nói trở về tắm rửa.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Trái tim đang lơ lửng trở về vị trí cũ, Quý Minh Luân lại ném điện thoại di động lên bục lái.
Đèn giao thông phía trước sắp nhảy sang đèn vàng, hắn đạp chân ga qua đường, trên đường về đều chạy xe quá tốc độ, đến nội thành vẫn không muốn về nhà, dứt khoát tìm một quán bar yên tĩnh trên tầng cao nhất của khách sạn uống rượu.
Vốn dĩ hắn muốn trút bầu tâm sự, không ngờ mới uống được một nửa thì đôi nam nữ bên cạnh bắt đầu tán tỉnh nhau, những lời nói lộ liễu kia không ngừng chui vào lỗ tai hắn, hắn thấy rất khó chịu, rượu cũng không muốn uống, đến khách sạn bên cạnh thuê một phòng ngủ.
Để tránh nhớ tới Giang Lẫm, hắn chỉ bật điện thoại di động khi thanh toán, khoảng thời gian còn lại hắn đều tắt máy. Cho dù là vậy nhưng đầu óc của hắn vẫn không chịu buông tha cho hắn, nhất là sau khi nằm trên giường, cảnh tượng Giang Lẫm rơi xuống nước lại hiện lên trước mắt hắn.
Trái tim dường như cũng nhớ tới phản ứng lúc đó, lại co giật một chút, lồng ngực thắt lại một cách đau đớn.
Hắn hận bản thân mình vì vẫn bị những hành động của Giang Lẫm ảnh hưởng, bởi vậy nên hắn biết lần này trốn tránh này vô dụng, hắn vẫn ở khách sạn đợi đến ngày hôm sau mới về nhà.
Về đến nhà tắm rửa, lúc đang đun sữa hắn mới mở điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy Giang Lẫm gọi điện thoại cho hắn, trong số các cuộc gọi nhỡ còn có hai số là của cửa hàng thú cưng.
Cửa hàng thú cưng này là cửa hàCAN Giang Lẫm gửi nuôi dưỡng Phô Mai, trước đây khi Giang Lẫm ở Los Angeles, hắn vẫn thường xuyên đi xem Phô Mai, nhưng dặn dò ông chủ không được nói với Giang Lẫm.
Gọi điện thoại lại, ông chủ nói Giang Lẫm đã lâu không mang Phô Mai ra ngoài dạo, hôm qua có hỏi thì cậu nói mấy ngày nay hơi bận, cho nên ông chủ muốn hỏi hắn có thời gian để đưa Phô Mai đi dạo không.
Thú cưng lâu năm ở cửa hàng thú cưng cũng cần thường xuyên có người quen bầu bạn, Quý Minh Luân không từ chối, đi qua đón Phô Mai đi dạo một vòng trong công viên, sau đó trở lại dưới khu chung cư, vừa ngồi ghế vừa hút thuốc sau đó nghe thấy có người gọi hắn.
Tô Nghiễn đang nhìn Phô Mai bên chân hắn, hắn thuận miệng hỏi đi đâu, Tô Nghiễn nói đi đến nhà ga. Thấy hắn hút thuốc với sắc mặt khó coi, Tô Nghiễn đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi về tình hình bể bơi ngày hôm đó.
Hắn vẫn không nói cho Tô Nghiễn là Giang Lẫm đã trở về, bây giờ cũng không muốn nói chi tiết nữa. Nhưng Tô Nghiễn dựa vào cảm giác mà nhận ra Giang Lẫm, hắn liền giải thích vài câu với y.
Thấy hắn không muốn nói chuyện, Tô Nghiễn liền chuyển chủ đề, nói về con chó Corgi này. Hắn hút thuốc xong, hỏi Tô Nghiễn đi đến nhà ga bằng đường nào, biết Tô Nghiễn bắt taxi, hắn vừa muốn giải sầu liền nói đưa Tô Nghiễn một đoạn đường.
Bởi vì hai người đều không ăn sáng, Quý Minh Luân rẽ vào McDonald”s, trên đường Tô Nghiễn không nhịn được tò mò lại hỏi về quá khứ của hắn và Giang Lẫm. Hắn nói đứt quãng, lúc nói chuyện tâm trạng tương đối bình tĩnh, thậm chí còn có ảo giác rằng mình thực sự đã buông tay. Chờ Tô Nghiễn đến nhà ga, hắn cầm điện thoại di động trượt màn hình mở khóa.
Lúc lái xe, Giang Lẫm gọi điện thoại cho hắn hai lần, lần đầu tiên hắn không nghe máy, lần thứ hai hắn có chút do dự.
Chỉ vì vừa rồi trong lúc nói chuyện, Tô Nghiễn nhắc tới một chuyện.
Khoảng thời gian trước Tô Nghiễn và Kỷ Kiền đi đến núi Vũ Di chơi, trên đường đến Chùa Bạch Vân ngắm mặt trời mọc thì gặp Giang Lẫm. Tô Nghiễn nói lúc ấy Giang Lẫm luôn nhìn trộm y và Kỷ Kiền, y còn tưởng rằng Giang Lẫm có ý với Kỷ Kiền, liền cố ý hôn Kỷ Kiền cho Giang Lẫm xem.
1
Hắn hỏi Giang Lẫm lúc ấy có biểu hiện chán ghét hay không, Tô Nghiễn nói không có. Nghe đến đây, hắn đã có thể xác định rằng xu hướng tính dục của Giang Lẫm đã bị thay đổi, nhưng lại cảm thấy có một chỗ nào đó không đúng.
Tại sao Giang Lẫm lại đến chùa Bạch Vân ngắm mặt trời mọc?
Giang Lẫm chỉ đến đó một lần, lần đó đi cùng với hắn. Hơn nữa nghe Tô Nghiễn nói nơi đó đến bây giờ vẫn không phát triển bao nhiêu, con đường vẫn khó đi như trước kia, Giang Lẫm chắc là sẽ không vô duyên vô cớ đi nữa, trừ phi…
Suy nghĩ không cách nào ngăn lại kia bay ra, hắn càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, sau nhiều lần do dự, hắn mở wechat.
Mấy ngày nay hắn tắt thông báo của Wechat nên nó không có thông báo, tất cả tin nhắn trong app hắn chưa từng đọc qua, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ nhìn thấy tin nhắn Giang Lẫm gửi tới.
Tiếp tục trượt xuống avatar của “Lẫm”, nội dung tin nhắn chưa đọc mới nhất được hiển thị bên phải là: [Nếu cậu tức giận và sẵn sàng lắng nghe những gì tôi sắp nói, cậu có thể trả lời tôi không]
Đầu ngón tay lơ lửng phía trên khung tin nhắn, khớp ngón cái uốn cong vài lần trước khi ấn xuống.
Giang Lẫm gửi tin nhắn không nhiều, trong đó còn có một tấm ảnh vòng tay.
[Tôi không biết cậu có hiểu lầm gì không, nhưng tôi rất muốn giải thích với cậu]
【Chiếc vòng tay này thật ra là món quà sinh nhật tôi muốn mua cho cậu, đêm đó bị các cậu bắt gặp, tôi nghĩ như vậy sẽ không còn bất ngờ nữa nên liền đổi cái khác, không ngờ Đặng Phong lại mua nó】
[Sau đó tôi có xem qua nhiều cái khác nhau nhưng đều không hài lòng, trong lòng tôi đã quyết định chiếc vòng tay này là chiếc phù hợp nhất với cậu, tôi đặt hàng ở Hải Đào, hai ngày nữa sẽ nhận được]
[Đặng Phong, cậu ấy….., tôi không biết tại sao cậu ấy lại hiểu lầm như vậy, tôi đã giải thích rõ ràng với cậu ấy, tôi nói tôi đã có người mình thích]
【Minh Luân, tôi đã về nước hơn một tháng rồi, trong khoảng thời gian tiếp xúc, cậu thật sự không nhìn ra người tôi thích là ai sao? 】
[Nếu cậu tức giận và sẵn sàng lắng nghe những gì tôi sắp nói, cậu có thể trả lời tôi không?]