Tô Nghiễn cũng không biết chuyện Giang Lẫm đã trở về, bị mùi sủi cảo gợi lên cơn đói bụng, nói với hắn một tiếng cảm ơn liền đóng cửa đi vào ăn. Quý Minh Luân quay lại nhà mình, thấy Giang Lẫm không động vào sủi cảo tôm trên bàn, ngay cả trứng gà cũng không động vào, cậu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ánh mắt kia vừa lướt qua, Quý Minh Luân liền hiểu được Giang Lẫm muốn hỏi cái gì.
Trước khi hai người xảy ra chuyện, sự ăn ý này là một loại cảm giác hào hứng, vui vẻ nhưng đáng tiếc thây, bây giờ sự ăn ý này lại mang đến cảm giác bối rối, lúng túng.
Quay trở lại nhà bếp, cháo đã được nấu xong. Quý Minh Luân mở nắp ra, múc cháo thơm nức trong nồi ra, đặt kế bên tay Giang Lẫm nói: “Tôi dùng máy tính một chút, khi cậu ăn xong thì tôi gọi xe cho cậu. “
Vẫn là cái loại giọng điệu không mặn mà không nhạt này, cậu cảm thấy hắn bây giờ và hắn lúc nói chuyện điện thoại ban nãy là hai người khác nhau. Nghĩ đến hình ảnh mà mình nhìn thấy vừa rồi, Giang Lẫm nhịn không được hỏi: “Quan hệ giữa cậu và hàng xóm rất tốt? “
“Rất tốt, ” Quý Minh Luân một chút do dự cũng không có, “Cậu ấy rất đáng yêu, tính cách cũng thẳng thắn, có chuyện gì cũng nói ra. “
Không ngờ Quý Minh Luân lại thẳng thắn thừa nhận quan hệ tốt với người khác như vậy, còn khen đối phương đáng yêu, Giang Lẫm cố gắng kiềm chế cảm xúc, đem những lời muốn hỏi hỏi trước.
“Vậy bây giờ cậu thích cậu ấy?”
Vị trí Quý Minh Luân đứng vừa vặn chắn ngang đèn ở giữa phòng khách, có lẽ là do ngược sáng, khi hắn rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt ấy trong lạnh như băng.
Giang Lẫm nhìn hắn trong lòng thắt lại, sau đó liền nghe thấy hắn nói: “Bây giờ tôi thích ai cũng không liên quan gì đến cậu. “
Tiếng đóng cửa phòng ngủ chính cách đó không xa truyền đến, Giang Lẫm nhìn chằm chằm mặt đất được trải bằng đá cẩm thạch dưới chân, mặc dù phòng khách chỉ còn lại một mình cậu, nhưng phải mất rất lâu cậu mới có thể lấy lại tinh thần.
Trước khi về nước, không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc Quý Minh Luân thích người khác, nếu hắn thích người khác cậu có nên buông tay hay không.
Ý nghĩ này xâm chiếm đầu óc cậu một hồi lâu, dày vò cậu, cho đến khi vé máy bay về nước đã mua xong vẫn chưa có quyết định.
Thật ra nếu suy nghĩ kỹ lại, cậu cũng không hiểu vì sao cảm giác của mình đối với Quý Minh Luân lại thay đổi nhanh như vậy. Vỏn vẹn chỉ mấy tháng mà thôi, chỉ mấy tháng mà có thể làm cho cậu kiềm chế không được muốn trở về, muốn xác nhận tình cảm của người kia đối với cậu có thay đổi hay không, xác nhận bọn họ có thật sự có thể trở thành loại quan hệ này hay không.
Về phần cậu bắt đầu có loại cảm giác này với Quý Minh Luân từ khi nào thì có lẽ là nửa năm trước.
Khi đó cậu vừa chuyển đến ký túc xá mới, quen biết bạn cùng phòng hiện tại là Lục Triều.
Lục Triều là người Hồng Kông (Trung Quốc), tính cách rất vui vẻ,hòa đồng, rất dễ làm thân với mọi người, ngay cả kiểu người không giỏi giao tiếp xã hội như cậu cũng có thể giao tiếp mà không gặp khó khăn gì.
Ban đầu cậu chỉ coi Lục Triều là bạn cùng phòng bình thường, sau đó dần dần phát hiện có gì đó không ổn. Ví dụ như bên cạnh Lục Triều đều là những người đàn ông có cử chỉ mập mờ, đi chơi sẽ trang điểm, quần áo mua trên mạng còn có váy ren màu đen và vớ dài. Lúc cậu phát hiện khuynh hướng tình dUc của Lục Triết là trong một lần cậu mượn tài liệu học tập, Lục Triều cho cậu một cái USB, khi cậu về xem thì trong usb ngoại trừ tài liệu ra còn có một thư mục có hơn 10GB phim xxx.
Cậu cho rằng đây là AV, còn đang cảm thán sao Lục Triều lại có nhiều như thế, nhưng khi bấm vào liền thấy nội dung là cảnh hành động ác liệt giữa hai người đàn ông, cậu lập tức bấm nút đóng.
Khi đó trong nhà chỉ có một mình cậu, cậu đi vào phòng bếp rót nước lạnh uống, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, ngược lại ở trong đầu còn nhớ lại những hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy, sau đó cậu nhớ tới một người.
Một người bạn tốt đã chia tay được nửa năm, người đó vì thích cậu mà bị cậu kéo vào danh sách đen, không còn liên lạc nữa.
Trong ba tháng đầu tiên đến Los Angeles, cậu không thích nghi được. Thứ nhất, mô hình giảng dạy và thói quen sinh hoạt ở đây hoàn toàn khác với quê nhà, ngay cả khi cậu không có rào cản về ngôn ngữ nhưng cũng rất khó để làm quen ngay lập tức được. Thứ hai là khi đó cậu và Quý Minh Luân mới cãi nhau, bình thường cậu cũng không có bạn bè gì, cậu đến đây gặp phải khó khăn đều phải tự mình giải quyết, hoàn cảnh không người tâm sự càng thêm sâu sắc, cô đơn, bất lực ở nơi đất khách quê người.
Trong thời gian khó khăn nhất, cậu vẫn phải tự dặn mình rằng không thể giống như trước đây ỷ lại vào Quý Minh Luân được, cậu quyết định không nhớ tới Quý Minh Luân nữa, không nhớ đến sự việc kia nữa. Nhưng cậu càng không muốn, thân thể lại càng muốn đối nghịch với cậu, cậu thường xuyên mơ thấy mình hôn môi Quý Minh Luân, mỗi lần mơ là một tư thế khác nhau, dẫn ra cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cậu không thể khống chế loại giấc mơ này, càng không giải thích được loại hành vi này, chỉ có thể an ủi chính mình rằng chuyện này đều là di chứng do cú sốc đêm hôm đó, từ từ rồi sẽ ổn thôi. Cho đến lần phát hiện ra khuynh hướng tình dUc của Lục Triều, còn có rất nhiều phim về đàn ông làm như thế nào.
Sau khi ở trong nhà bếp hơn hai mươi phút, cậu trở về phòng và sao chép thư mục phim xxx vào ổ cứng máy tính của mình. Đợi đến nửa đêm, cậu đeo tai nghe khóa cửa phòng lại, lặng lẽ xem xong hai bộ đầu.
Đêm đó cậu mất ngủ, không bởi vì xem phim mà tác động đến mắt, mà là khi cậu xem xong cậu không thấy ghê tởm hay phản cảm như những gì mình nghĩ.
Trước khi Quý Minh Luân tỏ tình với cậu, cậu chưa từng nghi ngờ về khuynh hướng tình dUc của mình, nhưng cậu quả thật cũng giống như Quý Minh Luân, chưa từng động lòng với bất kỳ nữ sinh nào. Từ lần đầu tiên ở tuổi dậy thì xuất t!nh trên giường Quý Minh Luân, bị Quý Minh Luân phát hiện, sau đó bọn họ đã thảo luận với nhau về chuyển động của ngón tay, rồi đến giai đoạn thay đổi giọng nói.
Toàn bộ quá trình khai sáng tình dUc của cậu trước giờ đều có sự tham gia của Quý Minh Luân, nhưng tình bạn của bọn họ quá giống tình thân, cậu căn bản không nghĩ theo hướng khác. Mãi cho đến khi Quý Minh Luân đột nhiên tỏ tình, cậu bị dọa đến mức chật vật chạy trốn, giống như ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác.
Sủi cảo không biết đã nguội từ lúc nào, Giang Lẫm rút lại những suy nghĩ, dùng đũa gắp một miếng nhét vào miệng, nuốt xuống rồi dùng thìa múc cháo, lúc đưa đến bên miệng nhiệt độ vừa vặn, hốc mắt giống như bị nóng bỗng nhiên đỏ lên.
Trước mắt có rất nhiều hình ảnh, mỗi một hình ảnh đều là chuyện cậu từng xuất hiện trong căn nhà này, mỗi một khung hình đều có bóng dáng của Quý Minh Luân. Sau đó, cậu phát hiện trong những hồi ức này, Quý Minh Luân từng rất thích cười với cậu, khi đó sự dịu dàng và quan tâm khi đó chỉ dành cho cậu.
Ăn cháo nhưng lại không có hương vị, Giang Lẫm ăn đến một giọt cũng không còn. Sủi cảo tôm và trứng luộc cũng ăn sạch, ngay cả sữa đã nguội cũng được cậu uống hết.
Dọn dẹp bát đũa vào nhà bếp, cậu đang rửa thìa thì nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra.
Không quay đầu lại nhìn, cậu tập trung rửa thìa, cho đến khi có người bước đến, hắn một tay tắt van vòi nước, nói: “Cứ để đó, cậu uống thuốc đi, tôi gọi xe cho cậu. “
Giang Lẫm gật gật đầu, lần này cậu không nói thêm gì nữa, cầm lấy ly thủy tinh vừa rửa xong đi rót nước, tiếp theo đến bàn trà lấy thuốc trong túi ra uống.
Quý Minh Luân nhập địa chỉ trên điện thoại di động, gọi xe đến, vừa mới đặt đã lập tức nghe được giọng nói nhắc nhở đã có tài xế nhận đơn, đang chạy tới.
Giang Lẫm buông ba lô xuống, nói: “Có thể tìm cho tôi hai cái túi không? Để tôi đựng quần áo bẩn. “
Trong phòng tắm có túi dây rút để đựng quần áo, Quý Minh Luân đi vào, lấy hai cái từ trên tường, nhìn Giang Lẫm đi tới trước sọt quần áo bẩn, đầu tiên là cầm lấy áo sơ mi vải trắng gấp lại, tiếp theo là quần lO”t phẳng màu xanh đậm ở giữa, cuối cùng cầm lấy quần màu be.
Gấp đôi cái quần, Giang Lẫm đang định bỏ vào trong túi thì nghe Quý Minh Luân hỏi: “Cậu không mặc quần lO”t à? “
Lông mi rũ xuống khẽ run rẩy, Giang Lẫm nói: “Bẩn rồi, không muốn mặc. “
Tầm mắt dừng trên quần thể thao màu đen rộng thùng thình dưới thân Giang Lẫm, Quý Minh Luân hoàn toàn không nghĩ tới Giang Lẫm bây giờ lại to gan như vậy. Ngay khi cậu đang suy nghĩ có nên lấy một chiếc quần lO”t mới của mình cho Giang Lẫm hay không thì điện thoại di động có thông báo, APP đặt xe thông báo rằng tài xế chỉ cách nhà hắn 0,6 km, hơn nữa còn gửi một tin nhắn trực tuyến hỏi hắn có thể đến chỗ đón đúng giờ hay không.
Giang Lẫm đã gắp xong quần áo bẩn, cũng không nhìn Quý Minh Luân nữa, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt lại đảo qua đôi chân dài của Giang Lẫm, Quý Minh Luân ấn nút hủy chuyến, đi ra nhìn thấy lưng Giang Lẫm đang thay giày, liền đi theo, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày nói: “Tôi đưa cậu về. “
Hắn không nhìn mặt Giang Lẫm, lúc nói chuyện thì cúi đầu mang giày, sau khi mang xong liền vòng qua người Giang Lẫm mở cửa.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, cửa thang máy phản chiếu hình dáng của nhau. Quý Minh Luân lấy điện thoại di động ra xem, Giang Lẫm thì nhìn chằm chằm hắn, cả hai đều không nói gì, chỉ có tiếng động cơ thang máy đang vận hành.
Bầu không khí quá yên tĩnh, nhưng không ai cảm thấy xấu hổ, nhất là Giang Lẫm, cậu nhìn Quý Minh Luân không chớp mắt, trong đầu có một câu hỏi: Quý Minh Luân rõ ràng đã gọi xe, vì sao lại muốn đưa mình về?
Đây là khu vực trung tâm thành phố, cho dù bây giờ gần nửa đêm, Quý Minh Luân hẳn là sẽ không lo lắng một người đàn ông như cậu đi xe một mình không an toàn, trừ phi là——
Quý Minh Luân đang bận tâm việc cậu không mặc quần lO”t?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, cửa thang máy liền mở ra. Quý Minh Luân bước ra trước, Giang Lẫm đi theo phía sau hắn, đợi đến khi ngồi vào trong xe, Quý Minh Luân hỏi: “Xe của cậu còn để ở chỗ cũ? “
“Ừm, ” Giang Lẫm thắt dây an toàn, nhìn hắn nói, “Dạ dày vẫn còn chút khó chịu, không muốn lái xe. “
Không để ý ánh mắt của Giang Lẫm, hắn lái xe ra khỏi tiểu khu sau đó rẽ lên đường chính, quẹo bên phải.
Từ nhà hắn đến nhà Giang Lẫm có hơn 20 phút lái xe, trước kia hắn hay đi trên đoạn đường này, đây là đoạn đường quen thuộc nhất của hắn. Nhưng sau khi hai người có chuyện, hắn cũng không đi qua con đường này nữa, mỗi lần muốn đi qua nhà Giang Lẫm đều đi đường vòng. Cho nên chuyến đi tối nay lại khiến hắn có ảo giác, giống như giữa hai người bọn họ không có vấn đề gì, Giang Lẫm vẫn ngồi ở ghế phụ của hắn như trước kia, cho dù đã thời gian dài không liên lạc với nhau nhưng cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Đèn đường màu cam lần lượt được trải ra ở hai bên đường, bóng đêm tối tăm bị xua tan. Tốc độ tối đa trên con đường này là 60km/h nhưng Quý Minh Luân lại chỉ lái được 45km/h. Ánh đèn nhanh chóng hiện lên trên mặt hắn, tuy sáng nhưng cũng không chiếu rõ khuôn mặt Giang Lẫm, nhưng Quý Minh Luân có thể cảm giác được Giang Lẫm đang nhìn hắn.
Ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, cậu không hề dấu diếm việc mình đang nhìn chằm chằm Quý Minh Luận, không biết là cậu cảm thấy hắn sẽ không phát hiện hay là hy vọng hắn có thể phát hiện.
Suy nghĩ hỗn loại lấp đầy đầu óc hắn, sự tập trung dần dần bị phân tán, nếu không phải Giang Lẫm bỗng nhiên kéo tay hắn, hắn cũng không phát hiện ra rằng thiếu chút nữa là hắn đã vượt đèn đỏ.
Giang Lẫm không hỏi hắn vì sao lại thất thần, sau khi kéo kéo một cái, bàn tay Giang Lẫm đặt ở cánh tay phải của hắn, đợi một hồi lâu cũng không có rút lại.
Nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, lòng bàn tay Giang Lẫm không nóng, đầu ngón tay cũng không có nhiệt độ gì. Quý Minh Luân nhịn một hồi, nương theo động tác chỉnh điều hòa nhẹ nhàng rút cánh tay lại.
Sau đó Giang Lẫm cũng không nhúc nhích nữa, mãi đến khi dừng đèn đỏ, Quý Minh Luân liếc mắt nhìn cậu một cái, mới phát hiện cậu nghiêng đầu giống như đang ngủ.
Tầm mắt của hắn từ hàng mi hơi cong vút của cậu trượt đến sống mũi thanh tú, lại đến giữa đôi môi mỏng nhạt màu, tuy nhạt màu nhưng đường cong rất đẹp, ký ức cùng xúc cảm đêm đó lại đánh thức cảm giác thân thể của hắn.
Đó là nụ hôn đầu tiên của họ, cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn. Mà trước khi chân chính hôn Giang Lẫm, Quý Minh Luân đã nghĩ ra không ít lời giải thích, hắn làm bộ như đây là trao đổi cái gọi là “kinh nghiệm” với bạn bè, đáng tiếc đó chỉ là lý thuyết còn thực hành thì lại khác, nếu không hắn cũng sẽ không bị một nụ hôn kích thích đến mất khống chế, không chỉ muốn hôn, hắn còn muốn làm những chuyện kia với Giang Lẫm.
Bị tiếng còi xe phía sau đánh thức hắn khỏi mạch suy nghĩ, trong suốt quãng đường lúc sau hắn không hề nghĩ gì nữa, chờ lái xe vào tiểu khu của Giang Lẫm, dừng trước tòa nhà quen thuộc kia, hắn tắt máy xe, quay đầu đánh thức Giang Lẫm.
Giang Lẫm ngủ không say, nhưng khi mở mắt ra có thể nhìn ra cậu đang rất mệt mỏi. Thấy rõ đã đến nhà, cậu cởi dây an toàn, nói với Quý Minh Luân: “Hôm nay làm phiền cậu rồi.” “
Nửa khuôn mặt của Quý Minh Luân ẩn trong bóng tối, đèn đường chiếu không tới, giọng điệu rất nhạt nhẽo trả lời: “Không có gì. “
Cậu buông tay đang nắm chặt dây an toàn ra, Giang Lẫm rũ mắt xuống, tầm mắt tập trung vào hoa văn của chiếc quần thể thao của mình. Cậu hình như không ý định sẽ mở cửa xuống xe, Quý Minh Luân cũng không thúc giục, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, cậu nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau không? “