[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Chương Quyển 1 - Chương 7
Ngõ tác sau khi đặt cái khay lên bàn liền lui xuống.
Bạch Ngọc Đường thính mũi, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thối rữa, lập tức bịt mũi lùi về sau.
Triển Chiêu nhìn ra, gãi gãi cằm: “Nhìn giống đầu người.”
“Chính là đầu người.” Công Tôn tiên sinh xốc miếng vải đen lên bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Là nam, khoảng 20 tuổi, hàng năm làm lao động chân tay vất vả, dầm sương dãi nắng, tóc khô cứng, dinh dưỡng không đủ. Nguyên nhân tử vong là xương phía sau đầu bị dập nát, trên mình có nhiều vết thương nhỏ, là do ngã lăn từ trên cao xuống chết. thi thể hư hại nghiêm trọng, thời gian tử vong khoảng một tháng trước, kỳ quái chính là, đầu nạn nhân bị cắt xuống trong khoảng hai ngày này. Hơn nữa thi thể còn từng bị bùn đất vùi lấp, ta đã kiểm tra chất đất trên thi thể, không phải là thổ nhưỡng ở kinh thành…”
Nói xong dừng lại một lúc, Công Tôn tiên sinh nhấp miếng trà thông họng nói tiếp: “Đầu người bị miếng vải đen bọc kín đưa tới cửa, là do một tiểu khất cái đưa tới, nói có người cho y mười lạng bạc, bảo y tự tay giao cho Triệu Trăn.” Công Tôn đặt chén trà xuống, nhìn Triệu Trăn: “Ngươi biết không?”
Triệu Trăn túm chặt vạt áo Triển Chiêu, lớn gan thoáng nhìn qua, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người: “Trần thúc thúc?”
Triển Chiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn Triệu Trăn: “Là tiểu thái giám Trần Lâm đã cứu Lý phi nương nương rời cung?”
Triệu Trăn khẳng định gật đầu, đây là thi thể đầu tiên bé nhìn thấy, có nằm mơ cũng sẽ không quên!
Bao đại nhân đập cái rầm lên bàn đá: “Tặc nhân lớn mật! quá càn rỡ!” rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, lúc trước Triệu Trăn có nói muốn đem thi thể Trần Lâm về an táng, Bao đại nhân cũng đã đáp ứng. Nhưng khi người của Khai Phong phủ tới rừng cây tìm kiếm khắp nơi, lại suốt đêm thẩm vấn đám thủ hạ Quách Hòe, cơ hồ quật ba thước đất lên cũng không tìm thấy thi thể của Trần Lâm đâu.
Phải nói Trần Lâm cũng đủ xui xẻo, nửa đời trước cuộc sống thăng trầm, thật vất vả khổ tận cam lai, chưa kịp hưởng phúc liền chết. Chết đi còn không yên, chết không toàn thây, đầu bị độc thủ phía sau màn chặt đứt, lấy ra làm đòn phủ đầu, nhân sinh quả thực không thể bi thảm hơn.
Mọi người đều lâm vào đăm chiêu, nhưng cố kỵ cảm xúc của Triệu Trăn không tốt nên cũng không mở miệng, không khí nhất thời có chút trầm mặc.
Triệu Trăn kỳ thật rất xấu hổ.
Tuy rằng theo đạo lý, nó hiện tại hẳn phải thương tâm muốn chết. Nhưng trên thực tế, nó chưa từng ở chung với Trần Lâm, cũng chưa từng nhận ân huệ của hắn, thật sự không có một chút xíu cảm giác bi phẫn khi bị mất đi người thân. Nó đương nhiên nguyện ý muốn báo thù cho Trần Lâm, cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng bảo nó vì Trần Lâm mà cảm thấy thống khổ gì đó thì…
Nói thật, cảm tình của nó đối với Trần Lâm còn chưa tới mức đó.
Xuất phát từ tôn kính đối với người chết, Triệu Trăn không muốn vào thời điểm này show kỹ xảo biểu diễn, đành cúi thấp đầu không nói lời nào.
**************
Công Tôn tiên sinh bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: “Nghe nói Hoàng thượng dẫn Thái tử giả vào triều, còn muốn đem quân hoàng thành giao cho hắn thống lĩnh?”
Bao đại nhân cũng phối hợp: “Đúng vậy, may mắn bị Bát vương ngăn lại, bằng không hậu quả khó lường. Đám vây cánh của Lưu hậu thời gian trước nằm yên giờ cũng rục rịch mượn chuyện ngóc đầu dậy, ở trên triều đổi trắng thay đen, ý đồ muốn vì Lưu Quốc Chương lật lại vụ án…”
Triệu Trăn không biết nói gì: Dựa theo tình thế này, soán vị là rất dễ dàng, tiện nghi lão cha quả thực đang dùng toàn bộ sinh mệnh mà tìm đường chết.
Bạch Ngọc Đường thấy khó hiểu: “Lão Hoàng thượng bị hồ đồ rồi à?”
Triển Chiêu nghĩ tới tính cách của Hoàng thượng, có chút xấu hổ nhìn Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường: “Hai người chuẩn bị tâm lý trước đi, tính cách của Hoàng thượng quả thật tương đối… ờm, tương đối phóng túng, có đôi khi hỉ nộ vô thường.” lại lặng lẽ nói: “Bao đại nhân tức giận cả một ngày còn chưa ăn cơm.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi: “Ha ha.”
Triển Chiêu nhìn hắn: Ha ha gì?
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: Lão hoàng đế có vẻ hơi ngốc, không bằng thừa dịp đêm tối làm thịt Lưu hậu rồi sáng hôm sau ép vua thoái vị đi.
Triển Chiêu không nói gì chỉ nhìn hắn: Ngươi được nha, nói chuyện thoái vị cũng thoải mái như ăn điểm tâm vậy.
Công Tôn tiên sinh cúi đầu uống trà, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì cứ mắt đi mày lại, Triệu Trăn đành phải xoa xoa cái bụng đánh vỡ trầm mặc. hai chân ngắn ngủi chạy bổ nhào vào lòng Bao đại nhân, túm tay áo Bao đại nhân giật a giật: “Đại nhân chưa ăn cơm sao, trù phòng đại nương đã hầm canh xương, cùng nhau ăn nhé.”
Bao đại nhân thấy nhóc con bán manh khiến phiền não ông tiêu tan, yêu thích xoa đầu Triệu Trăn: “Được, đi ăn cơm!”
Mọi người: “…..” vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết đây sao?
**********
Kiếp trước, Triệu Trăn là ngôi sao, vì bảo trì dáng người hoàn mỹ mà luôn trong trang thái ăn uống điều độ, trong túi có tiền lại không thể thưởng thức mỹ thực thiên hạ, chỉ có thể nhìn mỹ thực lấy lệ rửa mặt, nhiều nhất là đăng weibo cầu an ủi, thế nên càng tiếc hận một đời! [Yah….]
Từ sau khi tới Khai Phong phủ, Triệu Trăn rất thích được ăn cơm, mỗi ngày đều ăn đến no căng, dưỡng tới láng mịn trơn bóng, hạnh phúc vô cùng ~
Hiện tại, Bao đại nhân uống canh xương Triệu Trăn tự tay múc, ăn đồ ăn tự tay Triệu Trăn gắp, gặm xương sườn Triệu Trăn tự tay chọn, cứ thế ăn hết hai bát cơm lớn, tâm tình cùng khẩu vị vô cùng tốt! Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu, cười y như Phật Di Lặc, mặt đen vẫn hoàn đen, nhưng cả người lại tỏa sáng như ánh mặt trời, một chút mây đen cũng không có.
Mọi người đều dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Triệu Trăn: Hảo tiểu tử, ngươi là kỳ tích trong giới thuận mao!
Cơm chiều xong xuôi, mọi người đi tới hoa viên vừa nói chuyện phiếm vừa tiêu thực, lại thấy quản gia Bao Thành vẻ mặt đau khổ chạy vào: “Lão gia, Hoàng thượng cải trang vi hành, Người đi vào từ cửa sau, lệnh chúng ta không được tiết lộ.”
Mọi người nhìn sắc trời, đều có chút buồn bực: sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm, Hoàng thượng không ở trong cung, hơn nửa đêm còn muốn cải trang vi hành?
Chỗ tốt của việc làm Hoàng đế chính là: Mặc kệ đăng môn bái phỏng lúc nào, thần tử đều không thể không hoan nghênh, cũng không thể đuổi hắn ra ngoài.
Bao đại nhân xoa đầu Triệu Trăn: “Cơ hội khó có được, ngươi theo ta đi gặp Hoàng thượng.”
*********
Mọi người đi vào chính sảnh, chỉ thấy người hầu và thị vệ đều bị phái ra xa.
Trong phòng chỉ có hai người, một thái giám béo mập khoảng hơn 40 tuổi, người còn lại là lão Hoàng đế dáng người khô gầy hơn 60 tuổi.
Thái giám mập có vẻ thực bình tĩnh, đứng ở trong góc hẻo lánh nhắm mắt dưỡng thần, tựa như con lật đật đứng vững vàng.
Mà lão Hoàng đế lại tương phản, trên mặt khắc đầu nếp nhăn tang thương năm tháng, giống như đã thấy hết cảnh đời thăng trầm trong cuộc sống….
Hoàng đế vừa thấy Công Tôn tiên sinh liền nhào tới nắm tay: “Thần y! ngươi kiểm tra cho trẫm xem, có phải trẫm bị bệnh nguy kịch không?!”
Thấy Bao Chửng lại nhào tới cầm tay: “Ái khanh! Hoàng hậu thật đáng sợ, trẫm hối hận đã không nghe lời khanh nói!”
Thấy Triển Chiêu lại một lần nữa chạy tới niết tay: “Triển hộ vệ! Trong cung thực nguy hiểm, ngươi tiến cung bảo hộ trẫm đi!”
Ba người bị bắt tay cả đầu đầy hắc tuyến, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Trăn liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
— Hóa ra Hoàng đế lại là dạng người này, khó trách Triển Chiêu vừa rồi có bộ dáng muốn nói lại thôi.
Hai người đang thấy sung sướng khi người gặp họa, chỉ thấy “người bắt tay cuồng” hai mắt sáng rỡ, quay về phía Bạch Ngọc Đường: “Ai u! đại mỹ nhân nha ~”
Triển Chiêu nhanh tay nhanh mắt đẩy Hoàng đế ra, một phen đè lại Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị rút đao, gắt gao ôm chặt lấy!
— Oh my God! Hóa ra lão Hoàng đế này cũng thích ăn đòn, Bạch thiếu hiệp hạ đao thẳng tay đi!
Triệu Trăn vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hoàng đế: Đây là dùng sinh mệnh để háo sắc a, kính cẩn ngưỡng mộ a!
Hoàng đế tiếp nhận ánh mắt “quyến luyến” của Triệu Trăn, hưng trí bừng bừng nhào tới xoa bóp gương mặt bé: “Ai nha, oa nhi hảo khả ái!”
Thái giám mập đứng trong góc yên lặng thở dài: Hoàng thượng, tính ghét chó của Người khi nào mới sửa a!
***********
Náo nhiệt qua đi, mọi người cuối cùng đã có thể ngồi xuống nói chuyện đứng đắn.
Lão Hoàng đế mặt mày nhăn tít ôm Triệu Trăn không buông tay: “Ai nha, oa nhi này trông giống Lý phi nha, nhất định là hoàng nhi yêu quý của trẫm ~ mau gọi phụ hoàng yêu quý ~” nói không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm nhi tử muốn cọ má, muốn hôn hôn…
Triệu Trăn vung cánh tay ngắn ngủi ra sức giãy dụa ~ mới không cần bị lão sắc lang đầu óc hỏng hóc hôn đâu, trời mới biết lão có bị bệnh hoa liễu hay không!
Vẫn đứng ở trong góc, thái giám mập ho khan hai tiếng: “Hoàng thượng, thời giờ cấp bách.”
Lão Hoàng đế đành phải lưu luyến không rời mà buông tay, Triệu Trăn nhanh chóng trốn ở sau lưng Bao đại nhân.
Bao Chửng cũng bồn chồn: “Hoàng thượng, Ngài đây là…” Ngày là thật sự hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ đây?
Lão Hoàng đế vuốt chòm râu đắc ý nói: “Ái khanh cũng bị trầm lừa nha, xem ra ngần ấy năm trẫm náu mình chờ thời đã lừa được không ít người.”
Mọi người đều bắn ánh mắt hoài nghi tới: Ngươi xác định là náu mình chờ thời chứ không phải bản tính đáng khinh bạo phát?
Lão Hoàng đế xấu hổ sờ sờ mặt: “Chuyện Li miêu tráo thái tử năm đó, trẫm cũng có sai lầm, trẫm cũng đã nghiêm túc tự kiểm điểm. Năm đó, gia tộc Lưu thị quyền khuynh triều dã, môn sinh lại trải rộng khắp trong triều, đến khi trẫm tỉnh ngộ đã không còn khống chế nổi nữa. Trẫm tuy rằng là Thiên tử, nhưng cũng không thể nghịch thiên mà đi, lập thái tử, sắc phòng Hoàng hậu, tù cấm Lý phi, đều là vì bất đắc dĩ muốn ổn định hậu cung mà phải làm vậy.”
Thấy ánh mắt Triệu Trăn rõ rệt không tin, lão hoàng đế hai mắt đẫm lệ hức hức tỏ vẻ: Phụ hoàng thực thương tâm.
Vẫn đứng trong góc, thái giám mập chậm rãi lên tiếng: “Những điều Hoàng thượng nói đều là sự thật.”
“Năm đó, Khấu Châu, Trần Lâm đều chỉ là những cung nhân bình thường, sao có thể treo đầu dê bán thịt chó trong thâm cung cấm viện, còn dẫn Lý phi và hoàng tử thuận lợi rời khỏi hoàng cung. Kỳ thật vì thế cục hậu cung hỗn loạn, Hoàng thượng sợ không bảo hộ được hai mẹ con Lý phi, lúc này mới lệnh cho nô tài âm thầm ra tay giúp đỡ.”
Thái giám mập dừng một chút lại nói tiếp: “Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Khấu Châu chết đi còn phóng hỏa đốt nhà, khiến trong cung một trận đại loạn. Trần Lâm tự cho mình thông minh dẫn nương nương và điện hạ chạy ra khỏi kinh thành, trong hỗn loạn đã thất lạc với các thị vệ được phái âm thầm bảo hộ, lúc này mới thực sự gây ra họa lớn.”
Mọi người: “……”
Ảo giác sao? Đồng dạng cùng một lời giải thích, từ miệng Hoàng đế nói ra thì cụt què sứt sẹo không đáng tin, nhưng từ miệng thái giám lại có thể đáng tin như vậy.
Bao Chửng nói: “Nói đến vậy, là Hoàng thượng đã sớm biết thái tử trong cung là giả mạo?”
Lão Hoàng đế bỉ ổi gật đầu: “Trẫm năm đó từng chuồn êm ra khỏi cung thăm hoàng nhi, khuôn mặt tinh xảo khả ái phấn nộn, trông thật giống Lý phi.”
Mọi người lúc này thật sự không hiểu, Triển Chiêu hỏi: “Hoàng thượng đã sớm biết đó là thái tử giả, vì sao còn muốn nhận?”
Lão hoàng đế dương dương tự đắc, đến cái đuôi cũng đều nhếch lên: “Ai nha, Bao ái khanh không phải không thể bắt thóp Hoàng hậu sao, tội giả mạo hoàng tử này cũng đủ rồi đi. Sáu năm nay, trẫm náu mình chờ thời, vì muốn trấn an Hoàng hậu, không ngờ Hoàng hậu rất ngoan độc, con trai cũng đã chết còn muốn gây sóng gió thêm lần nữa, lần này nhất định phải một lưới bắt hết!”
Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.
Lưu hậu mặc dù ngàn sai vạn sai đi chăng nữa thì các hoàng tử khác cũng vô tội, Hoàng đế thờ ơ với các con ruột, trơ mắt nhìn bọn họ bị Lưu hậu hại chết, quả thực chính là đồng lõa! Hiện giờ lại trăm phương ngàn kế ngấm ngầm mưu tính hại vợ mình, thật sự là khiến người lạnh thấu tâm.
Dù sao cũng là Hoàng đế, Triệu Hằng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư mọi người ở đây, lại không chút để ý khoát tay: “Cần gì phải đồng tình với bọn họ, đám phi tử đó ai cũng từng bỏ đá xuống giếng, cái này chính là gieo gió gặp bão, phong thủy luân chuyển mà thôi. Về phần những hoàng tử kia càng không cần đồng tình, sinh ở Hoàng gia nhất định sẽ phải chém giết lẫn nhau, người thắng làm vua, kẻ thua thí cốt, dù có Hoàng hậu hay không thì bọn chúng cũng sẽ tự giết hại lẫn nhau thôi. Vận khí cũng được, thực lực cũng thế, trẫm chỉ cần một Hoàng tử cuối cùng sống sót để kế thừa ngôi vị là được.”
Tất cả mọi người đều thấy kinh hãi trước một Triệu Hằng lãnh khốc vô tình.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, một người đến tột cùng là lãnh khốc tới mức độ nào mà có thể nhẹ nhàng bâng quơ bàn luận chuyện sống chết của vợ con mình như thế?
Quả nhiên, làm Hoàng đế, không có khả năng đơn giản chỉ là một lão sắc lang phóng túng như vậy.
Hết chương 7
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!