[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Chương Quyển 4 - Chương 49
Bạch Ngọc Đường hỏi đầu sỏ gây chuyện lão quái đầu: “Chủ nhân các ngươi là ai?”
Quái lão đầu ánh mắt lóe tinh quang đáp: “Chủ nhân võ công cái thế uy chấn bát phương tuấn mỹ vô song vang vọng hoàn vũ…”
Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn: “Tên?”
Quái lão đầu yếu nhược nhược nói: “Chủ nhân tên Bạch Cốc, Cốc trong ngũ cốc được mùa.”
Bạch Ngọc Đường nhớ tới trước đây đại ca từng nói qua, khi nhặt được mình ở bờ sông, trừ bỏ tã lót quấn trên người mình chỉ có một khối Bạch Ngọc được điêu khắc tinh mỹ, trên khối ngọc có khắc hai chữ. Bốn ca ca không biết chữ, chạy đi xung quanh hỏi thăm mới biết được hai chữ kia là “Ngọc Đường”, bởi vậy mới đặt tên cho hắn là Bạch Ngọc Đường.
Nhớ tới chuyện cũ, Bạch Ngọc Đường rũ mắt thần sắc thản nhiên: “Còn các ngươi, xưng tên ra.”
Nhóm bắt cóc hai mặt nhìn nhau, từng người nhỏ giọng nói: “Chúng ta là Bạch Cốt sơn chúng quỷ.” Bạch Cốt sơn chúng quỷ đứng thành một hàng từ phải sang trái theo thứ tự điểm danh: “Nhất quỷ, nhị quỷ, tam quỷ, tứ quỷ….” Nam nữ già trẻ cao thấp mập ốm cứ thế điểm danh cho tới nhị thập tứ quỷ.
Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái: “Các người dựa vào cái gì để sắp xếp bối phận?”
Chúng quỷ líu ríu tranh nhau trả lời Bạch Ngọc Đường, một người nói: “Là thứ tự chủ nhân đem nhặt chúng ta về”; một người khác tiếp lời: “Chủ nhân còn cho chúng ta ăn cho chúng ta mặc nha”; lại một người khác chen vào: “Thiếu chủ có bộ dạng giống chủ nhân nha” “Thiếu chủ ở lại đừng đi nha”…
Bạch Ngọc Đường bị đám người kia léo nhéo đau đầu, vô vị nói: “Làm sao rời khỏi đây?”
Chúng quỷ yên tĩnh trong chốc lát, quái lão đầu ôm giày Bạch Ngọc Đường gào khóc: “Thiếu chủ đừng đi mà ngao ngao ngao!”
Trong động vốn có tiếng vọng lại, trừ bỏ sáu chích quỷ thờ ơ lạnh nhạt, mười tám chích quỷ khác đều vây quanh Bạch Ngọc Đường kêu gào. Bạch Ngọc Đường đầu càng đau nhức lợi hại, hai tay bịt lỗ tai đi ra ngoài, chúng quỷ tiền hô hậu ủng ngăn cản Bạch Ngọc Đường, lại không dám động chân động tay, đành phải dùng thân thể chắn cửa…
Cửa đá huyệt động vừa cao vừa rộng, chúng quỷ nhanh chóng tạo thành La Hán trận, thề sống thề chết bảo vệ đại môn!
Đừng thấy Bạch Cốt sơn chúng quỷ võ công so le không đồng đều, đầu óc có chút trì độn mà lầm, một khi đã liên kết bày trận thật sự là tường đồng vách sắt.
Bạch Ngọc Đường đã xác định, nhóm người này hoàn toàn không có ác ý với hắn, chỉ là quái lão đầu vô thanh vô tức bắt hắn đi, trước khi đi cũng không để lại tin tức, bốn vị ca ca không tìm thấy hắn, còn không lật tung cả Tùng Giang phủ lên…
Bạch Ngọc Đường đang phát sầu chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói vô cùng quen tai: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Cốt sơn chúng quỷ đang dàn La Hán trận trong tích tắc thi nhau lộp bộp rớt xuống, gập ghềnh gọi hắn: “Chủ…chủ nhân…”
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy nam nhân kia, trong một thoáng Bạch Ngọc Đường đã ngây ngẩn cả người, trong vô thức vươn tay sờ sờ mặt mình.
Người trước mắt cũng một thân bạch y, cầm trong tay một chiếc quạt bạch ngọc, khóe mắt chân mày mang theo một cỗ phong lưu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường, so với lãnh lãnh thanh thanh bất cẩu ngôn tiếu Bạch Ngọc Đường, người này càng thêm phần ưu nhã hiền hòa. Trông mặt khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo cùng Bạch Ngọc Đường tới 9 phần tương tự, trừ một loại cảm giác tang thương không thể nói rõ ra, thì khi hai người đứng mặt đối mặt quả thực như đang soi gương!
Đồng thời Bạch Ngọc Đường cũng minh bạch — khó trách cảm giác giọng nói kia quen tai, đó không phải giọng của mình sao?!
Nếu không phải do tuổi tác hơn kém nhiều, Bạch Ngọc Đường cơ hồ còn tưởng mình có huynh đệ song bào thai chứ không phải… phụ thân.
Bạch cốt sơn chúng quỷ co rúm trong một góc khe khẽ nói nhỏ: “Thực sự giống nha” “Hai cha con như đúc từ một khuôn nha” “Giống nhau như đúc thật thần kỳ” “Thiếu chủ khẳng định là con ruột”… tuy là khe khẽ nói nhỏ nhưng trong huyệt động dội âm vang vọng, nam tử cùng Bạch Ngọc Đường đều nghe rõ rành mạch.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Là ngươi kêu lão bắt ta?”
Bạch Cốc chân mày thoáng nhướn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia rõ ràng đang nói — đừng tự mình đa tình.
“Ta muốn ly khai.” Bạch Ngọc Đường chung quy còn niên thiếu, trong lòng có gì không thoải mái đều viết rõ trên mặt, ngữ khí lại càng lạnh lẽo hơn.
Bạch Cốc từ chối cho ý kiến: “Tùy ý.”
Bạch Ngọc Đường lãnh mặt, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Chúng quỷ lén nhìn chủ nhân đang cúi đầu nghịch nghịch cái quạt, trao đổi ánh mắt hiểu mà không nói, lại cùng nhau ngăn cản Bạch Ngọc Đường không cho đi.
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ luôn bình tĩnh, ít khi có thời điểm tức giận như vậy, hầm hầm nhìn Bạch Cốc đang giả như mọi chuyện không liên quan tới mình: “Ngươi có ý gì?”
Bạch Cốc vẫn bộ dạng tựa tiếu phi tiếu: “Con có thể cầu ta.”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh: “Nằm mơ!”
Bạch Cốc lắc đầu: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình táo bạo như thế không tốt.” Thấy Bạch Ngọc Đường tức sùi bọt mép, Bạch Cốc thong thả chắp tay sau lưng ly khai: “Muốn đi cứ tự nhiên, có bản lĩnh thì đánh bại bọn họ, hoặc là…” Bạch Cốc mỉm cười: “Con cầu xin ta là được.”
Bạch Ngọc Đường giơ chân quét ngang mặt Bạch Cốc, công kích thất bại, Bạch Cốc nhẹ nhàng dừng ở nơi xa, cười nói: “Này tính là làm nũng?”
Bạch Ngọc Đường quả thực tức chết rồi! lớn như vậy giờ mới gặp phải một tên vô sỉ như thế! Cố tình chính mình võ công không tốt, đánh nửa ngày cũng không chạm được vào góc áo hắn ta. Bạch Ngọc Đường thở phì phì dừng lại, hắn không phải người hữu dũng vô mưu, trước mắt chính yếu là nghĩ biện pháp thoát thân!
Bạch Cốc thấy Bạch Ngọc Đường không tấn công nữa, thản nhiên phất tay áo rời đi: “Ta chờ con tới cầu ta.”
Bạch Ngọc Đường hận tới mức nghiến răng, quay đầu trừng mắt với Bạch Cốt sơn chúng quỷ: “Ta trụ ở chỗ nào?”
Chúng quỷ một người làm quan cả họ được nhờ: “Thiếu chủ đừng đi nha ~ Thiếu chủ đừng đi nha ~”
Bắt đầu từ hôm nay, Bạch Ngọc Đường tự nhốt mình trong huyệt động khắc khổ luyện công, mỗi ngày đều tới khiêu chiến với Bạch Cốt sơn chúng quỷ, lúc thắng lúc bại khi bại khi thắng. Thời gian bất tri bất giác trải qua một tháng, khi chúng quỷ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm thì đột nhiên nói tới chuyện tuổi tác của Bạch Ngọc Đường.
“Thiếu chủ cũng đã 18 rồi đi, đã trưởng thành rồi ~”
“Ai nha, thiếu chủ có thích cô nương nào không, nên lấy vợ sớm một chút, sinh thêm vài tôn thiếu chủ…”
“Thiếu chủ đã có ý trung nhân chưa?”
“Hẳn là chưa có đi, điểm này không giống với chủ nhân.”
“Đúng vậy, chủ nhân 16 tuổi đã bách hoa tùng trung quá phiến diệp bất triêm thân (qua rừng trăm hoa nở, mẩu lá chẳng dính thân).”
“Này không thể được! Phải giúp thiếu chủ cưới vợ!”
“Cưới vợ rất phiền toái, hay là cướp về tám đến mười cô nương để thiếu chủ tự mình chọn?!”
“Ý kiến hay!”
“Rất cơ trí!”
“Mạnh mẽ tán thành!”
Vì thế, chạng vạng ngày hôm nay khi Bạch Ngọc Đường trở về phòng phát hiện trong phòng mình có mười mấy thiếu nữ đang co rúm vào một chỗ khóc sướt mướt, cảm giác cả người đều không tốt!
Gân thái dương Bạch Ngọc Đường khẽ giật giật: “Đây là có chuyện gì?!”
Chúng quỷ cao hứng phấn chấn kể lại mọi chuyện, các thiếu nữ đỏ mặt nhìn lén Bạch Ngọc Đường, trong lòng thầm oán chúng quỷ không phúc hậu — sớm nói thiếu chủ nhà mấy người soái như vậy, chúng ta đã không khóc lóc trở nên xấu xí thế này, thật sự là đã muộn!
Bạch Ngọc Đường đỡ trán: “Bắt ở đâu trả về chỗ đấy, lấy ít tiền bồi thường cho người ta!”
Bạch Cốc tựa vào cửa mỉm cười: “Ngọc Đường thực không hiểu phong tình.”
Bạch Ngọc Đường không để ý tới hắn, quay đầu nói với chúng quỷ: “Ta không cần nữ nhân, các ngươi đừng thêm phiền.”
Bạch Cốc nhún nhún vai ly khai, chúng quỷ thầm nghĩ — không cần nữ nhân? Chẳng lẽ muốn nam nhân?
Thiếu ! Chủ ! Yêu ! Thích ! Nam ! Nhân !
Chúng quỷ Bạch cốt sơn bi thảm bị sét đánh giữa trời quang, sau khi trở về phòng còn rấm rức khóc cả buổi, thiếu chủ thích nam nhân, làm sao sinh một ổ Tôn thiếu chủ đây a!
Chúng quỷ rút kinh nghiệm xương máu — nếu thiếu chủ thích nam nhân, chúng ta liền bắt về nam nhân dễ nhìn nhất!
Mang theo nguyện vọng to lớn tìm kiếm mỹ nam tử, chúng quỷ lệ tuôn chạy đi …
(Jer: =))))) ngàn like cho chúng quỷ)
*****************
Lại nói về Triển Chiêu ăn hết mỹ thực thiên hạ, quản chuyện bất bình trong thiên hạ, lúc này lại đang lạc đường tới một thôn làng nhỏ.
Bản thân Triển Chiêu tính cách tốt, hơn nữa lớn lên trông ngoan ngoãn nhu thuận vô hại, cho dù trên người mang theo binh khí những vẫn được thôn dân thuần phác tiếp đón như thường. Nhiệt độ không khí ban đêm trong núi có chút thấp, toàn thôn dân ngồi quanh một đống lửa lớn cùng ăn mì nóng, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Triển Chiêu cầm bát mì nóng, phát hiện tình cảnh trong nhà mấy thôn dân có chút bi thảm, liền tiến lên hỏi thăm.
Hóa ra, khuê nữ của mấy hộ dân này tối hôm qua đã bị kẻ xấu bắt đi, các thôn dân gấp tới độ không ngủ được, đang định đi báo quan thì khuê nữ lại mang theo kim ngân tài vật trở lại. Các thôn dân cao hứng muốn chết, nhưng nhóm khuê nữ lại đồng loạt rơi vào trạng thái tương tư thành cuồng, trong miệng luôn lẩm bẩm nói thiếu chủ không thích ta gì gì đó…
Liệu có phải bị điên rồi không?
Triển Chiêu nghe thấy lạ, hắn một đường hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, phá hủy mười mấy sơn trại thổ phỉ, chỉ nghe sơn tặc bắt khuê nữ chứ chưa từng nghe không thích thì trả về, huống chi còn được tặng nhiều kim ngân tài vật như vậy, thật sự là kỳ quái.
Triển Chiêu hỏi lại: “Núi này là núi gì? Sơn tặc thường xuyên tới gây rối các người sao?”
Lão thôn trưởng cầm tẩu thuốc thở dài: “Núi này không có tên, chỉ là người quanh đây đều gọi nó là Bạch cốt sơn. Trên núi xác thực có một ít người, ngẫu nhiên gặp cũng không đả thương người, nhìn không giống sơn tặc. Nếu không phải lần này họ xuống núi bắt khuê nữ, chúng ta đều không biết những người đó đều có võ công, viu viu viu bay loạn đầy trời. Tiểu ca nhi, ngươi tuổi còn trẻ trăm ngàn lần không nên xúc động.”
Triển Chiêu chung quy vẫn còn niên thiếu, còn chưa luyện được tính thận trọng sau này. Hắn đi lại giang hồ từ nam ăn tới bắc, từ đông ăn sang tây, các cao thủ ai nấy đều có một chút liều lĩnh, liền vỗ ngực nói: “Thôn trưởng, ngài yên tâm đi, đừng thấy ta như vậy mà lầm, công phu ta rất tốt!”
Sau này, mỗi khi nhớ tới việc này, Triển Chiêu đều hối cũng không kịp — niên thiếu vô tri a!
Hành hiệp trượng nghĩa Triển Chiêu, cưỡi ngựa, vác kiếm, gặm cây mía thôn dân cho, một đường đi thẳng tới Bạch cốt sơn.
Bạch cốt sơn chúng quỷ gần đây hay lượn lờ phạm vi phụ cận quanh núi, nghĩ muốn tìm một mỹ nam tử để thành thân với thiếu chủ, vừa thấy Triển Chiêu liền trợn tròn mắt — chúng quỷ kích động a! dưới chân núi đều là đám nông dân cao lớn thô kệch, thật khó để tìm thấy một mỹ nam tử tao nhã ưa nhìn!
Người này bộ dáng hảo, dáng người hảo, võ công cũng hảo, quả thực hảo đến không thể hảo hơn!
Chúng quỷ ẩn thân theo đuôi Triển Chiêu, chuẩn bị tìm chỗ kín đáo đánh ngất hắn!
Triển Chiêu phi thân xuống ngựa, vỗ vỗ ngựa yêu để nó tự đi chơi ~
Triển Chiêu giắt khúc mía vào thắt lưng, rút Cự Khuyết ra, ưỡn ngực ngẩng đầu chính khí lẫm liệt nói: “Xuất hiện đi sơn tặc!”
Chúng quỷ đang ẩn nấp hai mặt nhìn nhau: “Sơn Tặc là chỉ ngươi sao?”
“Ta mới không phải sơn tặc, nhất định là gọi ngươi.”
“Vô nghĩa, hai ta đều cùng một nhóm, ngươi không phải sơn tặc ta làm sao là sơn tặc?”
“Vậy hắn đang gọi ai? Chúng ta có cần đi ra không?”
Nữ quỷ dung mạo yêu diễm cả giận nói: “Đừng có ồn, nếu không động thủ mỹ nam tử sẽ chạy mất!”
Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi Bạch cốt sơn chúng quỷ: “Các vị tiền bối có chuyện gì sao?”
Chúng quỷ mạc danh cảm động — già đầu như vậy vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi hai tiếng tiền bối, cảm giác hảo sảng khoái!
Một chích quỷ ngoại hiệu Y Quỷ, chỉ huy thập lục quỷ và thập thất quỷ khiêng một thùng gỗ lim tới đặt trước mặt Triển Chiêu: “Nhận lấy đi.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Này là cái gì?”
Y Quỷ bình tĩnh nói: “Sính lễ.”
Triển Chiêu không hiểu ra sao: “Gì?”
Bốn chích quỷ khác nâng theo một cỗ kiệu hoa bay tới, nhất nhất chỉ Triển Chiêu: “Ngồi lên đi!”
Triển Chiêu dù có trì độn đến mấy vẫn có thể nhận ra được đó là kiệu hoa, mờ mịt nói: “Ta là nam nhân.”
Chúng quỷ đồng loạt dùng lực gật đầu: “Chính là đoạt nam nhân!”
Triển Chiêu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tuy rằng chúng quỷ không lộ ra ác ý, nhưng Triển Chiêu mắt thấy tình huống có vẻ không ổn, quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sạch!
Chúng quỷ không ngờ Triển Chiêu tuổi còn nhỏ mà khinh công tốt như vậy, suýt nữa bị hắn thừa dịp loạn lạc mà chuồn mất, chúng quỷ một thoáng triển khai 『 thiên hộ địa ám Thất Sát đại trận 』 dần dần thắt chặt vòng vây, chuẩn bị đem Triển Chiêu bắt giữ.
Cố tình thúc thúc của Triển Chiêu là Triển Thanh Mang là đại sư trận pháp, Triển Chiêu tuy không tinh thông trận pháp nhưng cũng biết một chút kỹ xảo phá trận. Bạch cốt sơn chúng quỷ nhân số không đủ, không thể phát huy toàn bộ thực lực của đại trận, bị Triển Chiêu làm cho thất linh bát lạc, cuối cùng vẫn là ngũ quỷ ngoại hiệu Độc Quỷ Bà Bà, dùng nhuyễn cân tán đặc chất phóng ra mới chế trụ được Triển Chiêu.
Trước khi bị nâng lên kiệu hoa, Triển Chiêu hối hận vô cùng ~
Đây chính là cái giá phải trả cho niên thiếu khinh cuồng a!
*************
Ban đêm, Bạch Ngọc Đường bị chúng quỷ cứng rắn kéo vào động phòng cùng với Triển Chiêu chân tay mềm nhũn nằm bẹp trên giường, hai mặt nhìn nhau…
Bạch Ngọc Đường khóe miệng run rẩy, một phen túm lấy chích quỷ định chuồn êm: “Người này là thế nào?!”
Chúng quỷ đua nhau lên trước tranh công: “Thiếu chủ ~ chúng ta đã tìm khắp ngàn dặm quanh đây, không có nam nhân nào xinh đẹp hơn hắn đâu!”
Triển Chiêu buồn bực – ngươi mới xinh đẹp, cả nhà ngươi đều xinh đẹp!
Bạch Ngọc Đường một tay đỡ trán, sinh sinh tức giận tới cạn lời.
Nghe có trò hay Bạch Cốc lập tức chạy tới góp vui, nâng cằm Triển Chiêu lên cười nói: “Ai nha, đứa nhỏ này bộ dáng thực ngoan, quả nhiên là xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt này… dường như ta đã nhìn thấy ở đâu? ở đâu ta…”
Bạch Cốc còn đang muốn lại gần quan sát kỹ một chút, Bạch Ngọc Đường đã một cước đá văng hắn ra, đỡ Triển Chiêu mềm nhũn ngồi dậy.
“Ai hạ độc hắn, giải dược đâu?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — ai nha, hai cha con nhà này trông giống hệt nhau nha, chỉ là tính tình đứa con không được tốt lắm ~
Sau một phen ầm ĩ, Triển Chiêu đã được giải dược, từ thắt lưng rút khúc mía ra tiếp tục gặm, thuận tiện vây xem Bạch Ngọc Đường giáo huấn chúng quỷ.
Bạch Cốc thừa dịp thằng con không chú ý, lại sán tới trêu chọc Triển Chiêu: “Tiểu hài tử, con tên là gì?”
Triển Chiêu chặt nửa khúc mía đưa cho Bạch Cốc: “Ta tên Triển Chiêu, tiền bối xưng hô thế nào?”
Họ Triển? Bạch Cốc ánh mắt chợt lóe, cũng chưa tiếp nhận khúc mía, chỉ tiếp tục tươi cười trêu chọc Triển Chiêu: “Sao còn gọi tiền bối, con đã gả cho con trai ta, con nên đổi lại gọi phụ thân mới phải!” Bạch Ngọc Đường vừa khéo nghe được những lời này, trả lời một cách mỉa mai: “Tự mình đa tình, ai là con ngươi?!”
Nhớ tới kiệu hoa cùng sính lễ, Triển Chiêu cảm giác mía có chút chua chua: “Tiền bối đừng đùa.”
Bạch Cốc tiếp nhận nửa khúc mía, ghét bỏ nói: “Nhà người ta đón dâu đều được tức phụ (con dâu) dâng trà, còn ta chỉ có nửa khúc mía là sao?” Ăn xong mía, Bạch Cốc lau lau tay, đem chiếc khăn lụa quý giá tùy ý vứt bỏ, ngoắc tay nói với chúng quỷ: “Động phòng cũng đã nháo xong, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta đi thôi.”
Chúng quỷ nháo nhào đi ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại hai mặt nhìn nhau…
Một câu “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” của Bạch Cốc khiến cả hai phi thường xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường không biết nói gì cho phải, Triển Chiêu lại thiện lời, cười nói: “Dám hỏi huynh đài, ta rời khỏi nơi này như thế nào?” cửa vào có mấy cao thủ trấn giữ, hơn nữa khi tiến vào cũng là ngồi kiệu che kín mít không thấy được bên ngoài, hy vọng đào thoát thực xa vời…
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ta cũng muốn biết làm sao để rời khỏi đây.”
Nghe xong cảnh ngộ của Bạch Ngọc Đường, làm một đại hiệp thích giúp đỡ người khác, Triển Chiêu tự nhiên muốn ra tay hỗ trợ.
Bạch Ngọc Đường ở chỗ này hơn một tháng, đối với Bạch cốt sơn chúng quỷ cùng với trận pháp bọn họ thường dùng cũng đã hiểu rõ. Triển Chiêu biết đại đa số cách phá giải các trận pháp, hai người ăn nhịp với nhau, những xấu hổ lúc trước đều quên hết, toàn tâm toàn ý thương thảo chuyện ngày mai phá trận!
Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ đi phá trận, lần này Triển Chiêu cũng theo tới.
Chúng quỷ cảm động lệ nóng doanh tròng: “Thiếu chủ! Thiếu chủ phu nhân! Nhìn thấy hai người ân ái như thế chúng ta liền sáng mắt!”
(*/ω*) Thực xấu hổ…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời cảm thấy may mắn nơi này không có ngoại nhân.
Bạch Cốc ngồi ở trên đài cao xem náo nhiệt, Bạch Ngọc Đường đếm đếm nhân số: “Sao lại thiếu 12 người?”
Bạch Cốc tao nhã phất phất quạt: “Loại chuyện nhỏ này con không cần để ý.”
Lần này, chúng quỷ bày ra 『 Thập nhị Thiên Môn trận 』 Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy qua.
Bạch Ngọc Đường công kích thẳng tới chích quỷ võ công yếu nhất trong đám, Triển Chiêu lợi dụng khinh công tìm kiếm sơ hở, hai người tuy vừa mới gặp nhau nhưng khó được lại phối hợp thập phần ăn ý, thông minh sắc sảo tiến lùi thỏa đáng, Bạch Cốc còn tưởng chúng nó sẽ cản trở lẫn nhau nhưng chuyện đó lại hoàn toàn không phát sinh. Đến lúc kịch liệt nhất, bên ngoài vọt vào hai chích quỷ mặt mũi bầm dập, bổ nhào tới dưới chân Bạch Cốc ngao ngao khóc lớn: “Không xong rồi chủ nhân, Triển lão đại cùng Triển lão nhị bạo tẩu, chúng ta không ngăn được!”
Triển Chiêu cước bộ dừng lại — Triển lão đại cùng Triển lão nhị, sẽ không phải là phụ thân và thúc thúc đấy chứ…
Bạch Cốc ánh mắt lạnh lùng: “Hừ! Dám diễu võ dương oai ở Bạch Cốt sơn!”
Bạch Cốc dẫn theo chúng quỷ, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài đánh nhau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau — lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Bạch Ngọc Đường ở trong động hơn một tháng, sớm đã thăm dò địa hình xong, không có chúng quỷ ngăn trở, hai người dễ dàng ra khỏi huyệt động.
Triển Chiêu một lòng nhớ thương bạo tẩu phụ thân và thúc thúc, liền ôm quyền nói với Bạch Ngọc Đường: “Tại hạ có việc gấp, huynh đài sau này còn gặp lại!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhớ thương bốn vị ca ca trong nhà, cũng ôm quyền đáp: “Huynh đài sau này còn gặp lại!”
Hai người vội vã chia tay, xong rồi mới nghĩ tới chưa hỏi tên đối phương, không khỏi có chút tiếc nuối…
Triển Chiêu từ đường cũ quay lại huyệt động, khuyên can trấn an mãi bạo tẩu phụ thân và thúc thúc.
Triển Chiêu lần thứ tám nhấn mạnh — “Con không gả cho người a, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Chúng quỷ khóc tố: “Thiếu chủ phu nhân không được bội tình bạc nghĩa ngao ngao ngao!!!”
Triển Chiêu giữ chặt phụ thân muốn bạo tẩu lần nữa, rống giận với chúng quỷ: “Đừng có thêm phiền!”
Triển Thanh Mang tay cầm la bàn hung hăng gõ đầu chúng quỷ một cái, Triển Chiêu đem nửa khúc mía còn lại đưa cho hắn, làm trấn an.
Trước khi rời đi, Bạch Cốt cầm đống bã mía trong tay hô lên: “Con dâu, rảnh rỗi thường tới chơi nha ~”
Triển Thanh Phong sắc mặt lạnh lùng, cùng với đệ đệ đang gặm mía, hai huynh đệ đồng loạt xông lên lấy nhiều khi ít đè ra tẩn cái tên Bạch Cốc thiếu đánh kia một trận!
Triển Chiêu đỡ trán thở dài…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!