Thú Nô - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Thú Nô


Chương 28


“Hồn về!”

“…………..”

“Hắc! Hồn về!”

“…… Ân…. Hả?” Gãi gãi đầu, Phong Tình vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì? Cứ ngẩn người, nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không thèm để ý.” An Nhiên bất mãn oán giận.

“Không có gì!” Phong Tình xoay đầu.

“Không có gì mới là lạ!” An Nhiên hai tay nâng hai má Phong Tình, làm hắn quay sang nhìn mình.” Trên mặt ngươi rõ ràng viết bốn chữ bự ‘ta có tâm sự’. Hừ hừ, ngươi không nói ta cũng biết ngươi suy nghĩ cái gì, đang phiền não vì thánh thú một sừng bảo bối đúng không?”

“Ngươi thế nào biết?” Tâm tư của hắn rõ ràng như vậy sao?

“Hôm qua ngươi cùng hắn đối thoại ta đều nghe được.” An Nhiên đắc ý vênh mặt.” Các ngươi đứng nói ở cửa, cũng không biết nói nhỏ, ta nằm trên giường không muốn nghe được cũng khó.”

“Ngô…” Phong Tình đỏ mặt, ấp úng nói không ra lời.

“Nghĩ ra mấy ngày sau thế nào đối mặt hắn chưa?”

“Chưa!” Phong Tình suy sụp, sau khi Shogula bày tỏ hôm qua, đầu óc mình vẫn chưa bắt kịp, vấn đề gì cũng không thể suy nghĩ.

Ai, hắn vẫn coi Shogula là bằng hữu rất tốt, đột ngột được bằng hữu bày tỏ, rõ là khiến người ta…

Hơn nữa, hắn đã có Eri…

“Cái này phải làm thế nào đây.” An Nhiên một tay miết cằm, lắc đầu thở dài.” Một bên là ái nhân ôn nhu, một bên là bảo bối triệu hoán thú cường thế, tam giác tam giác tam giác a…” Biểu tình thấy thế nào cũng là cười trên nỗi đau của người khác.” Diễm phúc rõ là không ít a không ít…”

An Nhiên đáng ghét này! Phong Tình trừng qua, chuyển hướng đề tài.

“Trước tiên đừng nói ta, ngươi sau này tính thế nào?”

“Ta? Còn có thể tính cái gì.” Nhún vai.” Ta bây giờ không có triệu hoán thú, lại gây chuyện với quốc vương Tử Vực Quốc, còn không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có thể lang thang lưu lạc. Hiện giờ việc cấp bách là thu một triệu hoán thú.”

“Ngươi không phải còn một băng quái?”

“Sớm đã chết rồi.”

“Hả?” Phong Tình kinh ngạc.” Sao lại chết?”

“Sao lại chết? Ngươi nha, Tiểu Ter Ter thật sự bảo hộ ngươi quá tốt!” Tồi tệ nhào mái tóc xanh lá của Phong Tình.” Đương nhiên là chết trận! Thu phục triệu hoán thú mới, làm nhiệm vụ, và tình trạng đột phát to to nhỏ nhỏ, cái nào cũng có nguy hiểm. Triệu hoán thú là cái khiên của triệu hoán sư, triệu hoán thú của ta đương nhiên chiến đấu vì ta mà chết!”

“Ngươi… Không thấy đau lòng sao?” Nếu Shogula chết, hắn sẽ rất đau khổ.

“Đau lòng? Không sao, chỉ có một chút khổ sở như vậy, ta thu qua rất nhiều triệu hoán thú, cũng mất đi rất nhiều, đã chai sạn rồi!”

“A, đúng rồi!” An Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ tay mạnh một cái, kêu to.” Tiểu Tình Tình, ngươi buồn rầu khổ não vì mấy ngày sau thánh thú một sừng kia sẽ tìm đến đúng không?”

“Ân, có gì không?”

“Cứ ngốc ở đây cũng không phải chuyện có ích, không bằng theo ta lưu lạc!”

“Đi theo ngươi lưu lạc?” Phong Tình ngây ngẩn cả người, suy nghĩ nhất thời chuyển theo không được.

“Đúng! Dù sao rầu rĩ ở đây rất nhàm chán, đối với vấn đề cần suy nghĩ của ngươi cũng không có gì ưu đãi, ca ca thẳng thắn ta đây mang ngươi ra ngoài lưu lạc, mở mang kiến thức, không chừng liền hiểu tâm ý mình!” Một tay vươn đến bả vai Phong Tình, xúi giục.

Tai tự động xóa đi hai chữ “ca ca” kia.

Hình như là một đề nghị không tồi.

Do dự một hồi, Phong Tình gật gật đầu.

Ra ngoài đi một chút, không chừng có thể làm đầu óc rõ ràng hơn…

Lập tức, An Nhiên bắt đầu thúc giục, hai người gói ghém chút tiền của, xuống núi.

Ánh mắt nóng rát của người qua đường làm Phong Tình rất không được tự nhiên, trước kia cùng Shogula xuống núi mua đồ ăn, hai người đều có mang mũ sa, không gây ra ánh nhìn chăm chú, mà An Nhiên cự tuyệt mang mũ sa, còn không cho Phong Tình mang, hai người một hồng một lục, dung mạo xuất sắc, tương đối bị chú ý.

“Chúng ta đi đâu?” Phong Tình xuyên qua ánh nhìn chăm chú của người qua đường hỏi An Nhiên không thỏa đáng.

“Đây là đâu?” An Nhiên hỏi.

“Biên trấn.” Phong Tình trả lời, đây là hắn trước kia có hỏi.

“Chưa từng nghe qua… Của quốc gia nào?”

“Không biết.” Chỉ biết nơi này rất hẻo lánh thích hợp để lẩn trốn.

“Ngô… Trời nam đất bắc hỗn loạn, đi thôi!” An Nhiên kéo một người qua đường lại, khoe ra một biểu tình quyến rũ nóng bỏng xông người nọ choáng choáng hồ đồ, hỏi chút chuyện, rồi nhìn xung quanh một phen, như hạ quyết tâm chỉ thẳng một hướng.

“Đi hướng bên này!” Hùng dũng oai vệ đi đầu cất bước.

“Nga.” Phong Tình vội vàng theo sau, nơi này không phải thế kỷ 21, hắn quen được Eri và Shogula chăm sóc, hiện tại ly khai liền sống cả đời tiểu bạch, làm gì cũng không được, đều dựa vào người khác.

Sự thật chứng minh, An Nhiên cũng là một tiểu bạch.

“Nếu biết bên ngoài thôn trấn là núi lớn, vì sao không nghỉ ngơi trong trấn một đêm, mua vài thứ chuẩn bị cũng được!” Phong Tình tức giận cắn xé thịt muối nửa sống nửa khét. An Nhiên này biết ngoài trấn là rừng rậm cũng không chịu thương lượng với hắn liền đi một mạch, hại hắn cũng theo tán loạn tứ xứ, đường về trấn cũng quên mất. Trời tối sầm, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có, đành phải ngủ ngoài trời, An Nhiên bắt thú nhỏ nhổ lông liền đốt lửa nướng, còn ngốc hơn cả mình, mình ít ra vẫn biết nướng thịt cần phải bỏ nội tạng!

An Nhiên tự biết đuối lý, đành phải “Hắc hắc” cười gượng.

Qua loa ăn thịt xong, Phong Tình lửa giận lại tăng lên.

“Không có chăn, liền ngủ như thế sẽ sinh bệnh!” Oán giận.

“Ta đi xung quanh một chút!” An Nhiên đứng dậy.” Xem có ma thú cỡ lớn hay không.”

“Tìm ma thú cỡ lớn để làm gì?”

“Ngủ, ngủ trong lông mao ngực ma thú cỡ lớn cực kỳ ấm áp!” An Nhiên ái muội cười nói.” Còn có thể thay ngươi giải quyết nhu cầu thân thể.” Hắc hắc mấy tiếng, nụ cười dâm đãng.

Phong Tình xấu hổ trừng mắt, An Nhiên khoát tay bỏ lại một câu.

“Ngươi ở đây, đừng chạy loạn!” Ẩn vào màn đêm.

Phong Tình ở tại chỗ bất mãn nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, một trận gió thổi qua, không khỏi rùng mình, tái mặt chuyển đến gần đống lửa, thần kinh yếu nhìn trái nhìn phải.

Ngoại trừ đống lửa này, xung quanh đều tối như mực, a di nhờ phúc, ngàn vạn lần đừng từ xó xỉn tối thui nào đó thoát ra một con quái vật dọa người…

Chờ đợi căng thẳng, mí mắt càng ngày càng nặng, dần đánh không lại mệt mỏi, ngã nghiêng. An Nhiên trở về, chỉ thấy Phong Tình cuộn thành một con tằm oa bên đống lửa khò khò ngủ mê, mắt trợn trắng, chỉ huy trọng địa thú mới thu phục nhẹ chân nhẹ tay tới gần Phong Tình, Phong Tình trong lúc ngủ mơ cảm thấy ấm áp tới gần, thân thể khẽ lật, gắt gao quấn lấy vật thể ấm áp kia.

******************

“Chúng ta đang đi đâu?” Phong Tình nhàm chán khua chân hỏi.

Buổi sáng, lúc thức dậy phát hiện mình ôm một cánh tay lông xù cực đại, dọa hắn nhảy dựng, hỏi ra mới biết là triệu hoán thú An Nhiên thu phục tối qua, tên là trọng địa thú. Trọng địa thú này chiều cao năm thước, đầu tựa như cẩu cẩu, thân trên phì, dài hơn thân dưới, hạ thân ngắn ngủn, cánh tay còn thô hơn đùi, vai rộng chân bó, điển hình cho dáng người tam giác ngược. Lúc này, Phong Tình cùng An Nhiên đang ngồi trên vai trọng địa thú, mỗi bên ngồi một người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN