Thú Phi - Chương 13: Khách qua đường?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Thú Phi


Chương 13: Khách qua đường?


“Lấy thuốc trị thương ra đây!” Gã nam nhân kia loạng choạng lảo đảo bước tới gần Đỗ đại phu, trong tay bỗng lóe lên một chớp hàn quang, rồi một cây ngân châm đã hườm sẵn trên cổ vị đại phu đáng thương.

Đỗ đại phu toát mồ hôi hột, nơm nớp lo sợ. “Tôi lấy, tôi lấy ngay… Đại hiệp… đừng… động thủ… tôi…” Nói tới đây lưỡi ông ta như ríu cả lại, không thốt nên lời.

“Nhanh lên.” Tay gã kia khẽ nhấn mạnh một cái, cổ Đỗ đại phu lập tức xuất hiện một vết máu.

Đỗ đại phu thấy thế càng kinh hoàng, cả người run lẩy bẩy không ngừng được, tay chân luống cuống mò mẫm thuốc trị thương. Nhưng sự đời phàm là càng cuống càng khó làm cho tốt. Bình nọ bình kia đựng thuốc bị ông ta va đụng một hồi đều rơi hết cả, mấy loại bột thuốc cứ thế bị trộn lẫn vào nhau.

“Đại hiệp tha mạng…” Mặt mũi Đỗ đại phu trắng bệch ra.

“Chết tiệt, ông…” Gã nam tử đang dùng ngân châm đe dọa đại phu thấy thế nghiến răng nghiến lợi thốt lên. Nhưng chưa nói dứt lời, cả người y bỗng lả đi, cứ thế ngã xuống đất, còn lại Vân Khinh đứng sau lưng y nhìn hết thảy mọi việc.

Giờ Vân Khinh mới bước tới nâng vị đại phu giờ đang lẩy bẩy sợ hãi kia lên, nhẹ nhàng nói. “Đại phu, không sao rồi, đừng sợ.”

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Đỗ đại phu sờ sờ cái trán giờ đẫm mồ hôi của mình, tay chân cũng nhũn như chi chi, phịch một cái ngồi bệt xuống đất.

“Ưm…” Một tiếng rên khẽ vang lên. Đỗ đại phu thiếu điều nhảy dựng lên, run run chỉ vào gã đang nằm dưới đất. “Hắn, hắn…”

Vân Khinh thấy vậy chỉ nói. “Không sao.” Vừa nói cô vừa bước lại gần gã kia rồi ngồi xuống. Cũng chẳng biết vì sao bỗng nhiên cô vươn tay chùi đi vết máu trên mặt nam nhân nọ, lộ ra gương mặt thật sự của y. Vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt kia, bỗng lông mày cô hơi nhướng lên, nhẹ nhàng thốt. “Nhóc con, tiểu hài tử cũng học đòi hăm dọa người khác. Cậu ngoan ngoãn thì ta sẽ trị thương cho cậu, cậu mà không ngoan, chúng ta không thèm quan tâm cậu nữa.”

Gương mặt gã nam tử kia lộ rõ, hóa ra lại vô cùng non trẻ, xem ra còn nhỏ tuổi hơn cô nữa. Gương mặt tuấn tú kia giờ chính là đang cắn răng thử cố đứng lên, nhưng không có cách nào khác, chỉ đành trừng mắt nhìn Vân Khinh đầy hung hăng giận dữ. Vốn chỉ coi người kia là một kẻ yếu ớt không có võ công nên không thèm để ý, nào ngờ giờ lại như cá nằm trên thớt mặc cho người kia xử trí, khiến y càng thêm oán hận.

“Ta mới không phải… nhóc con…” Đôi mắt long lên trợn ngược, phẫn nộ đong đầy, khí thế bừng bừng ban đầu giờ chỉ còn mỏng manh như tờ giấy vì bị thương nặng, không khác gì một chú hổ con, nanh vuốt còn chưa vững, nên đành bất lực.

Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt giận dữ, nhìn qua vô cùng hung ác. Ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao dáng vẻ như thế lại khiến Vân Khinh khe khẽ mỉm cười, mặc kệ y nói linh tinh mà lấy thuốc trị thương của mình vẫn mang theo, đút cho y một viên, vừa đút vừa nhẹ giọng như dỗ dành. “Còn bảo không phải nhóc con sao?”

Đút xong, Vân Khinh nhìn thoáng qua những vết thương trên người y, thật ra không nhiều lắm, chỉ là có một vết thật sâu chém vào lưng y, tới mức sắp lộ cả xương cốt, máu chảy quá nhiều, mà giờ vẫn đang không ngừng chảy, vô cùng đáng sợ. Vân Khinh không khỏi xuýt xoa một hơi, lông mày hai bên nhíu chặt lại.

Cô khẽ nâng cậu ta ngồi lên, rồi nhanh nhẹn lấy ra một viên thuốc khác, pha với nước ấm rồi xoa nhẹ lên lưng cậu ta.

“Ôi…” Cậu nhóc run lên, năm ngón tay bấu chặt xuống đất.

“Sẽ đau một chút, cậu kiên nhẫn nhé.” Vân Khinh nhẹ nhàng chậm rãi nói, nhưng trên tay vẫn thoăn thoắt nhanh chóng bôi thuốc cho cậu nhóc kia, ngăn ngừa máu chảy tiếp.

Trong phòng giờ im lặng như tờ. Vị Đỗ đại phu ngồi cạnh vốn cũng đã nhìn qua không ít thế sự, tuy gã bị thương kia cả người cao lớn, có điều xem ra cùng lắm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, thế nên cũng bớt e ngại phần nào. Giờ ông ta chỉ ngồi cạnh im lặng không nói gì, khiến cả sảnh chính có phần nặng nề hơn.

“Ta phải… đi thôi…” Cậu nhóc kia cắn răng chịu đựng xong quá trình băng bó, rồi chống tay cố gắng đứng lên.

Vân Khinh thấy thế liền đỡ cậu ta đứng thẳng dậy rồi nói. “Để ta đưa cậu đi. Giờ bộ dạng cậu như vầy đi đâu cho nổi?”

Cậu nhóc kia nghe vậy liếc nhìn Vân Khinh một cái, bản thân cũng biết một mình mình sẽ không làm được gì nên cũng không phản đối, chỉ nhìn Vân Khinh đầy bí ẩn.

Vân Khinh nhanh chóng lấy thêm thuốc trị thương, lưu lại một nén bạc rồi đỡ cậu nhóc kia rời khỏi dược đường. Nơi này không thích hợp ở lâu, nhìn qua là biết cậu nhóc này đang bị truy sát, có lẽ có việc gì đó. Thị trấn nhỏ này nhiều người, thế nào cũng có người nhìn thấy cậu ta vào đây. Thế nên giờ tránh càng xa càng tốt mới là quan trọng.

Cả hai cùng cưỡi ngựa của Vân Khinh ra khỏi thị trấn. Nam hài kia mê man dựa vào ngực Vân Khinh, bộ quần áo bê bết máu được phủ ra ngoài bằng một chiếc áo choàng của cô, nhìn qua vô cùng quý phái. Gương mặt tuấn tú kia gần với mặt Vân Khinh, nhìn qua như là hai huynh đệ vậy.

Vó ngựa tung bay, xuyên rừng đuổi gió, chạy trốn không ngừng.

Chạy suốt một ngày một đêm, Vân Khinh không khỏi cười khổ. Tự lúc nào mình lại thích chạy trối chết như thế, hơn nữa lại còn vì một kẻ không quen biết mà chạy trối chết. Có điều ai bảo cô vừa thấy cậu nhóc kia, trong lòng rất thoải mái, nhìn thấy gương mặt của cậu ta xong, tự dưng lại sinh ra ý muốn tới gần, nên mới đi vơ cái việc vớ vẩn này vào mình, có thể trách ai được.

Lại một ngày mới, gió mát hây hây, thoang thoảng mùi hương cây cỏ. Trên con đường nhỏ ngoại ô, có hai người đang cùng cưỡi một con ngựa thong thả mà bước. Tiếng vó ngựa vang lên đều đều trong bầu không gian tĩnh lặng.

“Sao rồi? Đỡ hơn chưa?” Vân Khinh dịu dàng nhìn cậu nhóc kia.

Cậu ta cũng cứng đầu ra phết, cả đường đi không thèm nói với cô tiếng nào, mặt mũi ngầu xị. Nếu không phải vẻ mặt non choẹt của cậu ta, thật đúng là không đoán ra được cậu ta còn nhỏ xíu. Giờ ai kia nghe thấy có người hỏi thăm chỉ hứ một cái, nguẩy mặt quay đi không thèm nhìn Vân Khinh.

Vân Khinh thấy thế, thò tay cốc đầu cậu nhóc vô lễ một cái. Lập tức cậu nhóc quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn cô giận dữ. Nhưng làm thế cũng động tới vết thương sau lưng, đau buốt tận xương khiến cậu ta không khỏi hít hà một tiếng.

“Nhóc con, không được xấu tính thế. Người khác quan tâm mới hỏi thăm, phải biết cảm kích chứ.” Vân Khinh khẽ lắc đầu, vừa giúp cậu nhóc xoa vết thương, vừa nhẹ nhàng nói.

“Hứ…” Nam hài kia hừ khẽ một tiếng giọng mũi, rồi hạ thấp mi mắt xuống, thật không hiểu trong lòng đang nghĩ gì.

Tiếng vó ngựa bỗng vang lên dồn dập, hỗn độn, mạnh mẽ, khí thế dào dạt sau lưng. Xen lẫn vào đó là leng keng mấy tiếng chuông ngân. Vân Khinh nghe vậy chợt cau mày, với tay lấy roi định thúc ngựa chạy mau.

Ấy nhưng cậu nhóc nọ nghiêng tai nghe ngóng, bỗng vẻ mặt tươi tỉnh hẳn, vội chặn tay Vân Khinh lại, lạnh lùng thốt. “Khoan đã.”

Vân Khinh thấy thế liếc nhìn cậu ta rồi giật cương dừng ngựa lại. Xem vẻ mặt nhóc ta, người đang tới hẳn là người của nhóc rồi.

“Công tử, công tử!” Vài tiếng gọi ẩn đầy lo lắng nương theo tiếng vó ngựa vang tới. Không chờ ngựa chạy tới nơi, thân hình đã đạp lưng ngựa lao về phía nam hài đang tựa trước ngực Vân Khinh.

Phịch phịch mấy tiếng, năm người như từ không trung giáng xuống, mạnh mẽ quỳ xuống trước ngựa Vân Khinh, khiến một đám bụi trần chợt bay lên trên đất.

Vân Khinh cũng tính là sự đời nhìn qua không ít, vậy mà thấy thế vẫn không khỏi giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc hiện lên rất nhanh chóng rồi biến mất, gương mặt lại lãnh đạm như cũ.

“Hừ, ta còn chưa chết đâu, các ngươi đến vẫn sớm lắm.” Nam hài tựa trong lòng Vân Khinh lạnh lùng thốt, giọng đầy băng giá.

“Là thuộc hạ hộ vệ thất trách, thuộc hạ đáng chết!” Động tác vô cùng đều đặn ăn nhịp, năm người đang quỳ thẳng tắp, đồng loạt dập đầu xuống đất.

“Biết thế là tốt, trở về mỗi người một trăm đại côn.” Nam hài kia lạnh nhạt trả lời.

“Tuân lệnh, thỉnh công tử đi cùng chúng thuộc hạ.” Năm người lại đồng loạt cúi đầu, một trong số đó trầm giọng thốt.

“Được.” Cậu nhóc lập tức nhảy xuống khỏi ngựa Vân Khinh, chân còn chưa chạm đất, hai người quỳ đầu tiên đã vọt tới đỡ y.

“Công tử?” Nâng cậu ta lên ngựa xong, vị thị vệ mặt lạnh như băng kia bỗng hô lên.

Cậu nhóc kia quay đầu nhìn y, không nói câu nào, rồi quay sang nhìn Vân Khinh nãy giờ vẫn lạnh nhạt nhìn hết thảy, trầm tư một chút rồi hừ lạnh. “Bản công tử nợ ngươi một lần, hừ!” Dứt lời nói miễn cưỡng kia, cậu ta thúc ngựa xoay người rời đi, mà năm người còn lại cũng lập tức đuổi theo, hoàn toàn không đếm xỉa tới Vân Khinh.

Cô nghe vậy chỉ mỉm cười. Cô biết gã thị vệ kia gọi thế là muốn hỏi có cần giết người diệt khẩu hay không. Nhưng cô không hề nghĩ là nam hài kia sẽ giết mình. Chỉ là trực giác, rất kỳ quái, nhưng quả nhiên cậu ta không khiến cô thất vọng. Cậu ta, xem ra không khác gì một chú báo con bướng bỉnh, hung hãn đấy, nhưng còn chưa tới nỗi máu lạnh.

Cười cười tự giễu nhìn bọn họ đi xa, Vân Khinh sờ sờ Điêu nhi vừa chui ra khỏi tay áo rồi nhẹ nhàng nói. “Sao ta lại đi quan tâm nhóc ấy nhỉ?” Vừa nói vừa lắc đầu khó hiểu, có điều cô lại nghĩ sau này chưa chắc đã có thể gặp lại cậu ta, thôi cứ cho là bỗng chốc nổi hứng đi.

Lập tức, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn trời rất xanh mây rất trắng trên cao, rồi khẽ giục ngựa thả bước mà đi tiếp con đường của mình. Gió rừng vẫn nhẹ nhàng phơ phất, mang theo một mùi hương rừng nồng nàn dịu êm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN