Thu Phục Bảo Bối! - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Thu Phục Bảo Bối!


Chương 25


Khải Hà áp môi vào vùng da cổ của Uyển Nhi, hơi thở nam tính vừa chạm vào bề mặt nhạy cảm liền mẩn đỏ. Cộng thêm một vết cắn liền từ đỏ thành tím. Uyển Nhi cựa quậy, ngửa mặt nhìn lên thàng giường, gò bồng nhô cao thở dốc.

Tiếng thở của hai con người như hoà trộn, một đằng là nhịp nhàng, một đằng là thở dốc. Khải Hà tiếp tục trừu sáp liên hồi, hơn nữa tốc độ tăng lên rất nhiều.

Uyển Nhi không còn chút sức lực nào nữa, liền ngất lịm đi. Anh vẫn không buông tha cho cô, cự vật thì luân động không ngừng, bàn tay tà ác hết ngực rồi xuống mông, không chịu để yên.

Một chút kí ức sót lại sau đó là khi lên đến đỉnh điểm cao trào, anh phóng thích chỗ tinh dịch ấm nóng kia vào bên trong cơ thể cô….

Anh nằm xuống bên cạnh cô, cứ để cự vật ở bên trong hoa huyệt như vậy mà ôm cô ngủ. Thật hết nói nổi!

Sau 3 giờ đồng vật vã bị anh lăn lộn, thì cô cũng ngủ được một giấc no nê trong vòng tay ấm áp của anh đến 2 giờ chiều.

Vừa tỉnh dậy, Uyển Nhi toan bước xuống giường thì chợt nhận ra cậu nhỏ của anh vẫn chôn chặt bên trong cơ thể mình. Nhìn thấy con người to lớn đang thản nhiên nằm ngủ trước mặt mình, cô không giấu nổi sự tức giận với anh. Đã hành cô hàng giờ đồng hồ như vậy còn không chịu rút ra, đúng là đau chết điếng. Rốt cuộc, anh đang ngủ thật hay là giả vờ thế, mau dậy và rút ra mau.

Thật ra là Khải Hà đã thức được một lúc rồi, anh chưa muốn rút ra vì sợ cô thức giấc, đồng thời cũng muốn ngắm nhìn cô một chút nên mới lặng thinh vậy.

Đôi mắt phượng hoàng hé mở, anh ôn nhu nhìn cô hỏi:” Còn đau không?”

Cô mặc anh, không màng để ý, sống mũi cay cay, khoé mắt hoen đỏ nhìn anh. Khải Hà thấy vậy thì mau chóng tìm cách dỗ dành, lúc nãy, anh có hơi quá. Mỗi lần cô ngất đi đều vô mông cô cho tỉnh lại rồi tiếp tục ma sát, chẳng trách anh được, có trách phải trách cơ thể cô quá khít với anh đi!

– Nhi Nhi, đừng khóc, khó chịu lắm sao? Anh xin lỗi.

– Phải, rất khó chịu, mọi thứ đều khó chịu cả!

Uyển Nhi trách cứ, tay đánh vào ngực anh.

– Anh xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ không làm em đau nữa.

– Còn lâu mới có lần sau!

Uyển Nhi lườm anh, vẻ mặt đáng yêu vô cùng.

– Được được!

Miệng thì nói là được đấy, nhưng ai mà biết được trong đầu anh đang nghĩ gì. Một lần với anh làm sao mà đủ được, huống chi là sau này còn phải hợp tác dài dài để tạo ra những công chúa, những tiểu tử tinh nghịch nữa chứ!

Cổ họng Khải Hà khô rát, cự long vẫn ở vị trí tốt, liệu có nên làm thêm một vài hiệp nữa?

– Mau lấy ra, tôi muốn đi vệ sinh cá nhân.

Uyển Nhi gắt gỏng ra lệnh, cô nhìn ánh mắt của Khải Hà cũng đủ biết anh nghĩ gì, cô còn lâu mới cho phép anh làm bậy thêm lần nữa.

– Nhi Nhi à, anh chưa đã, cậu nhỏ của anh lại muốn bé con của em nữa thì phải làm sao đây, hay là…?

Nét mặt của Khải Hà khác hoàn toàn so với vẻ trầm ổn hàng ngày. Nhiều khi cô tự hỏi,cái gương mặt vạn người mê này dày bao nhiêu lớp, lạnh lùng cao ngạo là vậy, một Vương Khải Hà thẳng thắn bộc trực, oai phong lẫm liệt trên thương trường đầy rẫy phức tạp lại có thể thốt ra những lời này, đúng là một minh chứng cho chân lí đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

– Không…nhất quyết không!

Uyển Nhi chưa kịp phản kháng, con người kia đã dở mình, đè lên người cô. Hai cá thể trần truồng lần nữa giao nhau. Uyển Nhi áp tay lên ngực anh hòng đẩy ra, kết quả vẫn là ai khoẻ hơn, người ấy thắng!

Khải Hà cứ dọc theo người cô mà cắn mà mút. Vết tích cũ chưa vơi, vết tích mới liền đè lên, loại áo nào có thể che được hết chúng đây, thật quá nhiều, quá dày!

Cả khung cảnh như ngừng lại 5 giây khi tiếng chuông điện thoại của Uyển Nhi vang lên, phá tan bầu tĩnh mịch. Chỉ riêng anh là vẫn tiếp tục hành động của mình, bỏ qua tất cả mà day day da thịt cô.

– Haha, nhột quá! Dừng lại đi, anh là cún à?

Uyển Nhi bật cười, Khải Hà cứ lướt qua như vậy, là mỗi lần nhột không thể tả. Hơn nữa còn đang có điện thoại, anh cứ như vậy, làm sao cô nghe điện thoại an ổn được?

– Dạ? Con nghe này dì?

– Con đang ở đâu thế, trưa không về ăn cơm sao?

– Dạ….con ở…..cùng với anh Khải Hà ạ!

Uyển Nhi gắng mím môi để tránh phát ra tiếng rên ma mị kia. Khải Hà ngậm lấy hai hạt đậu trước ngực cô mà mút, mà mân mê. Xúc cảm lại một lần nữa dâng lên, cứ thế này, nếu coi không kết thúc cuộc điện thoại với bà Hàn sớm thì mọi chuyện sẽ lộ hết.

– Giọng con làm sao thế?

– Dạ không có gì đâu ạ! Chả là có chú chó nó đang liếm nghịch ngợm trên người con thôi….

Uyển Nhi vội vàng giải thích, Khải Hà nghe cô nói mình là cún thì đen mặt. 25 năm sống trên cuộc đời, chưa anh dám ví anh với một con vật như vậy cả, Uyển Nhi cô là trường hợp cá biệt đầu tiên!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN