Thu Phục Nam Thần Phái Cấm Dục - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thu Phục Nam Thần Phái Cấm Dục


Chương 7


Biên tập: Mama Tổng Quản

Tiền lương?

Đây quả thật là vấn đề quan trọng.

Thư Tâm nhớ đến cái hôm mua đồ ăn sáng, lúc đó trong ví của Giai Niên chỉ còn lại một tờ 100 đồng nằm lẻ loi, tự thấy mình quả thật có chút sơ sót, nên hắn đặt tách cà phê xuống, thật nghiêm túc hỏi Giai Niên: “Một vạn đủ không?”.

Một vạn? Giai Niên há miệng kinh ngạc, sững sờ nhìn Thư Tâm, nếu Thư Tâm có thuật đọc tâm, thì có thể nhìn thấu điều trong lòng Giai Niên đang nghĩ trong lúc này nghĩ là: “Cái anh Thư Tâm này, người thì khờ, tiền thì nhiều, đáng giá để làm tri kỷ”.

Thư Tâm thấy cô im lặng, còn tưởng cô chê lương thấp, cho nên lại mím mím môi mỏng nói: “Cao nhất là hai vạn.”

Giai Niên lắc đầu: “Tôi không cần.”

Thư Tâm đưa tay lên xoa xoa ấn đường, nhức đầu hỏi: “Không phải hồi nãy cô nói tôi không trả lương cho cô sao? Sao giờ tôi đồng ý phát cho cô, cô lại không cần? Có phải thấy ít quá không? Vậy cô cho một con số đi, chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ chi liền.”

“Tôi không cần đâu. Ta không làm việc gì cho anh, sao có thể lấy tiền của anh?”

Thư Tâm hất cằm về phía tách cà phê trên bàn: “Ai nói cô không làm việc? Cô giúp tôi pha cà phê đó không phải sao?”

Giai Niên dùng ánh mắt nhìn người ngốc mà liếc Thư Tâm một cái: “Pha cà phê mà trả hai vạn hả? Chuyện này anh tuyệt đối không nên nói cho người nhà anh nghe đó, nếu không họ sẽ đánh chết cái tên phá của như anh.”

Thư Tâm: “…”

Cô gái này thiệt khó hầu hạ quá mà!

***

Giai Niên ngồi xuống đối diện Thư Tâm, nói chầm chậm: “Tôi viết truyện trên trang Tấn Giang(*) cũng được bảy, tám năm rồi, tiểu thuyết được xuất bản cũng không ít, sở dĩ vẫn luôn không bán bản quyền truyền hình, không phải bởi vì không ai tìm tôi, mà là vì tôi một mực kiên trì muốn tự mình làm biên kịch. Mà nguyên do tôi một mực kiên trì tự mình làm biên kịch, kỳ thật nói trắng ra là, là không chút tin tưởng vào biên kịch khi đó, tôi không tin bọn họ sẽ hết sức trân trọng tác phẩm của tôi, tôi cũng không tin bọn họ sẽ cải biên nó thật tốt. Thế nhưng là chính anh nói với tôi, anh có thể thổi sức sống mới vào tác phẩm của tôi, bản năng tôi lại rất tin tưởng anh. Tôi tin anh sẽ không phụ tác phẩm này, cũng tin anh thật sự có thể thổi cái hồn hoàn toàn mới vào tác phẩm. Bởi vì, anh đồng ý cho tôi kiểm duyệt lại kịch bản sau khi đã cải biên xong, và cũng bởi vì, anh là biên kịch tôi thích nhất, không có người thứ hai.”

(*): Ngày trước tác giả để là trang 1, 2, 3 Ngôn tình, giờ đổi lại, ghi hẳn là trang Tấn Giang luôn, mấy chương trước ai thấy chỗ nào ghi 123 Ngôn Tình nhớ nhắc ta đổi lại nhé. Thế nên mới có vụ tặng địa lôi gì ấy. Cái vụ địa, thuỷ lôi gì đó cũng là Bát nương giải thích nên ta mới hiểu thôi.

Thư Tâm vốn chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, có điều sau khi nghe Giai Niên nói câu “Anh là biên kịch tôi thích nhất, không có người thứ hai”, rốt cục ánh mắt Thư Tâm đã hơi hơi biến đổi, cũng có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn, là mừng rỡ.

Đối mặt với biên kịch mình thích nói thẳng ra việc mình yêu thích hắn, thật ra cũng không khác việc đối mặt với nam sinh mình thích mà tỏ tình là bao nhiêu, cho nên sau khi nói ra câu cuối đó, gương mặt trắng nõn của Giai Niên lẳng lặng ửng hồng, song lời nói ra cũng không phải kiểu bánh bèo, ngược lại càng thêm lanh lảnh: “Nhưng mà trao quyền cải biên tác phẩm cho anh xong, thì tôi cũng không phải rảnh rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm. Tôi không thể ngày ngày ngồi ở đây giúp anh pha cà phê, gọi thức ăn ngoài, rồi cứ như vậy trôi qua hết một ngày. Thật ra trước khi bán bản quyền truyền hình của tác phẩm này, tôi cũng đã lên coi mấy trang web để tìm việc làm, chỉ là không có cái nào thích hợp hết, hơn nữa vì viết truyện cũng có nhuận bút, nên mới kéo dài được lâu như vậy. Khó có cơ hội nhận được một công việc tốt như bây giờ, lại đúng theo chuyên ngành đại học tôi theo, tất nhiên tôi không muốn bỏ qua rồi. Đương nhiên, trong chuyện này, tôi cần phải hỏi ý kiến của anh, nếu anh cho rằng tôi ở đây có thể giúp anh hoàn thành xuất sắc việc cải biên tác phẩm, tôi đành phải gác lại cơ hội làm việc bên kia; nhưng nếu, anh cảm thấy tôi ở đây cũng không thể giúp anh thêm cái gì, vậy chi bằng để tôi đi tìm việc làm trước. Mà dĩ nhiên, nếu trong quá trình anh cải biên tác phẩm gặp phải vấn đề gì, hoặc có cái gì cần tác giả nguyên tác là tôi phối hợp, đều có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi tan sở rồi sẽ từ công ty qua thẳng đây luôn, cuối tuần cũng không ngoại lệ.”

Kỳ thực Thư Tâm cũng không rõ lắm vì sao Giai Niên phải tìm việc, theo hắn thấy, tuy rằng Giai Niên kiếm tiền không nhiều bằng hắn, nhưng thu nhập đã cao hơn rất nhiều người bình thường đi làm. Hơn nữa gần đây còn có khoản thu từ việc xuất bản tác phẩm của cô, mà nếu tính luôn tiền bản quyền truyền hình mới ký, đoán không chừng là nhân viên cấp cao trong nhiều công ty cũng chưa chắc bằng cô. Cho nên Thư Tâm cảm thấy không cần phải buông bỏ sự nghiệp nhà văn của mình trong những năm tươi đẹp như vậy, mà chạy đi tìm việc làm ở công ty khác.

Nhưng từ trước đến nay, Thư Tâm không thích can thiệp vào quyết định của người khác, hơn nữa mới vừa rồi Giai Niên cũng đã nói, buổi tối cô có thể đến đây, nếu là như vậy, thì sau này hắn có thể đưa cô về nhà, nghĩ như thế, Thư Tâm không phản đối nữa, mà hỏi thẳng: “Nếu cô thông qua vòng phỏng vấn thiệt, vậy cô thật có thể ban ngày đi làm, buổi tối lại qua chỗ của tôi cùng nghiên cứu kịch bản, cô chắc là làm vậy sẽ không mệt lả đi chứ?”

Trong lòng Giai Niên quả thật có hơi e ngại, nhưng cuối cùng cô chỉ nói một câu: “Không thành vấn đề!”.

***

Hôm sau, cũng chính là chủ nhật, Giai Niên theo thường lệ qua nhà của Thư Tâm. Hôm nay, rốt cục Thư Tâm đã không còn nằm ườn trên ghế salon đọc tiểu thuyết, mà nghiêm túc ngồi thảo luận với Giai Niên xem nên cải biên bộ tiểu thuyết “Tướng quân có số đào hoa” này thế nào.

“Tướng quân có số đào hoa” là tác phẩm Giai Niên viết cách đây bốn năm, đây là một câu chuyện hư cấu, là chuyện xưa kể về 臷(zhi)** quốc Binh mã đại tướng quân Bách Nhận và nữ thần y Tố Vấn.

(**) Chỗ này ta cũng không hiểu, nguyên văn tác giả để như thế luôn á. Có cao nhân nào ở đây thì xin chỉ giáo.

Lúc viết câu chuyện xưa này, Giai Niên chỉ mới là một cô sinh viên hai mươi hai tuổi, trong chuyện tình yêu vẫn còn mơ mộng hão huyền, cho nên câu chuyện xưa này đọc thì thấy viết về quốc gia thiên hạ, thật ra nói cho đúng thì là viết về một đoạn tình duyên— trong thời chiến tranh loạn lạc, nữ thần y Tố Vấn tình cờ cứu được ác ma giết người như ngoé trong truyền thuyết, Binh mã đại tướng quân thiết huyết vô tình Bách Nhận, sau đó lại cùng Bách Nhận sớm chiều chung đụng, trái tim cũng âm thầm trao cho Bách Nhận. Sau đó không để ý sự phản đối của Bách Nhận, tự nguyện buông bỏ cuộc sống yên tĩnh nơi thâm sơn, chủ động đi theo bên cạnh Bách Nhận, giúp hắn chữa trị vết thương, bày mưu tính kế, hơn nữa còn nhiều lần trong lúc nguy nan cứu Bách Nhận, cuối cùng cũng có thể cùng Bách Nhận bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

Tuy Thư Tâm chỉ xem qua bộ tiểu thuyết này từ đầu tới cuối một lượt, nhưng đã có rất nhiều ý tưởng cải biên. Hắn cho rằng, điều đầu tiên phải sửa, chính là tựa đề “Tướng quân có số đào hoa”, tựa đề thế này đặt trên mạng sẽ không cảm thấy có gì bất ổn, nhưng lại không thích hợp mang trực diện lên màn ảnh rộng, Thư Tâm nghĩ ra tựa đề mới là— Nữ thần y Tố Vấn.

Giai Niên không có ý kiến.

Điều thứ hai phải sửa, là sắp đặt lại nhân vật nữ chính. Theo như cách bố trí trong truyện của Giai Niên trước đây, Tố Vấn và Bách Nhận đều là người của 臷 quốc. Thư Tâm đề nghị, cách sắp đặt về Bách Nhận không thay đổi, nhưng việc sắp đặt Tố Vấn là người 臷 quốc ban đầu, phải đổi thành người của Loan quốc. Phải biết rằng, Loan quốc chính là đối thủ một mất một còn với 臷 quốc. Thay đổi như thế, giữa hai nhân vật sẽ có mâu thuẫn xung đột trực tiếp, sự giằng xé của nhân vật sẽ càng tăng lên.

Chẳng qua Giai Niên có hơi băn khoăn: “Sửa thành như vậy, coi ra thì tốt hơn đó, nhưng khi Tố Vấn nói sẽ theo Bách Nhận, không phải cũng giống như việc phản quốc sao?”

Thư Tâm nói hờ hững: “Đại phu là không có ranh giới. Huống chi, Loan quốc là bên xâm lược. Giả sử, Tố Vấn đứng về phe Bách Nhận, cũng là đứng về phía chính nghĩa, hơn nữa còn là ở dùng năng lực của nàng thay đất nước của nàng chuộc tội.”

Thế là đề nghị này cũng được Giai Niên thông qua.

Sau khi xác định hai mặt này, những thứ còn lại phải sửa, đều là vấn đề nhỏ bé linh ta linh tinh. Nhưng dù là như thế, chờ hai người Thư Tâm thảo luận rồi sửa xong mấy vấn đề này qua một lượt, thì một ngày cũng trôi qua.

Lúc Thư Tâm chào tạm biệt, Thư Tâm đột nhiên lấy một túi kẹo hoa quả nhỏ ở trong túi ra đưa cho Giai Niên.

Giai Niên: “…”

Thư Tâm: “…”

Giai Niên: “… Là sao?”

Thư Tâm: “Cái đó… Ngày mai đi phỏng vấn cố lên nhé, nếu có hồi hộp, thì ngậm một viên kẹo.”

Trên đường về nhà, Giai Niên xé túi kẹo hoa quả ra luôn, sau đó chọn một viên có màu hồng nhạt bỏ vào miệng— hương vị cũng không tệ, chua chua ngọt ngọt, còn có hương hoa quả thơm ngát. Nhưng nghĩ như thế nào, cũng không giống hương vị yêu thích của một người đàn ông hai mươi tám tuổi như Thư Tâm.

***

Sáng thứ hai, Giai Niên cố ý dậy thật sớm. Đã lâu cô không dậy sớm như vậy rồi, thế nên lúc bà nội nhìn thấy cô, vô thức ra ban công nhìn một chút. Giai Niên biết, lão nhân gia bà chắc muốn xem thử một chút, có phải hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi không.

Giai Niên vào toilet rửa mặt trước, sau đó mới về phòng chọn quần áo. Sau khi cô về nước vẫn chưa hề đi dạo phố, cho nên trong tủ đều là quần áo lúc trước cô mua khi đang du học ở Italy. Mặc dù màu sắc không đến mức loè loẹt, nhưng nói cho cùng cũng mang hơi hướng bốc đồng của sinh viên. Giai Niên chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một cái áo sơmi màu xanh nhạt, dù cổ áo và tay áo hơi phồng, nhưng nhìn tổng thể vẫn là rất tươi tắn gọn gàng.

Giai Niên vốn muốn tìm một cái quần dài để phối, nhưng tìm tới tìm lui cả buổi cũng không có cái nào hợp, cuối cùng đành phải chọn một cái chân váy. Váy này là váy dài màu trắng, không có hoạ tiết gì cầu kỳ, chỉ là bên phải được thêu thêm mấy đoá hoa nhỏ để trang trí.

Sau khi Giai Niên thay áo sơmi và váy xong, lại gom tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa, rồi mới mở cửa ra ngoài hỏi ý kiến của bà nội. Bà nội đang ở trong phòng bếp nấu cháo kê và chiên bánh quẩy, trong lúc gấp gáp liếc vội qua cô một cái, liền nói ba chữ: “Đẹp vô cùng.”

Vì thế Giai Niên liền cảm thấy cực kỳ đẹp.

Tập đoàn G.N không hổ là công ty lớn, chiếm cả một toà cao ốc văn phòng trong trung tâm thành phố A. Trước đó, Giản Mộ nói muốn lái xe đến dưới lầu để đón cô, nhưng Giai Niên không đồng ý. Cũng may Giản Mộ cũng không kiên quyết, qua điện thoại chỉ nói sơ về thời gian phỏng vấn cũng như những vấn đề cần lưu ý, sau đó cúp máy.

Lúc phỏng vấn Giai Niên vốn có chút khẩn trương, nhưng cũng may thái độ của người tên Phàn Lê Lạc bên phòng HR cực kỳ dễ gần, cười lên có cảm giác rất thân thiết, nên Giai Niên nhanh chóng quên mất sự khẩn trương, trả lời cũng lưu loát hơn hẳn.

Nói tóm lại, coi như suôn sẻ, tuy bên HR cũng không trả lời một cách cụ thể chắc chắn, chính là kiểu lập lờ nước đôi bảo Giai Niên về nhà đợi tin tức.

Giai Niên vừa ra khỏi cao ốc G.N, nhìn thấy Giản Mộ đã chờ ở cổng. Giản Mộ thấy cô đi ra, vội vàng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Giai Niên cười cười: “Tạm được! Kêu em về nhà đợi tin tức.”

Giản Mộ an ủi cô: “Em chắc chắn không thành vấn đề rồi, yên tâm đi!”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng một cô gái đứng đại sảnh gọi Giản Mộ. Nguyên một bộ váy đỏ rực như lửa, rực rỡ chói loá. Giản Mộ hạ giọng nói: “Không nói với em nữa, đồng nghiệp của anh gọi anh, chắc là phải họp rồi.”

Giai Niên hối thúc: “Vậy anh mau về làm đi!”

Giản Mộ gật đầu, chạy về phía cô gái kia, sau đó hai người vừa cười vừa nói đi đến chỗ thang máy. Giai Niên vừa mới chuẩn bị thu tầm mắt lại, chợt thấy cô gái kia nhẹ nhàng quay đầu lại liếc mình một cái.

Ánh mắt không có thiện chí, còn có cả tìm tòi nghiên cứu.

Giai Niên rủ ánh mắt, suy nghĩ trong lòng, Giản Mộ vẫn được hoan nghênh như vậy, mới đến G.N không bao lâu, đã có hồng nhan tri kỷ rồi, may mắn cho mình năm đó không để chút tâm tư nhỏ kia phát triển tiếp, nếu không, bây giờ có lẽ đã tổn thương sâu sắc.

__________________________

Lời của Mama: Ta biết mọi người rất nóng ruột a. Ta cũng cảm thấy có lỗi lắm, nhưng mấy hôm nay ta phải bù đầu vào chuyện tìm một công việc mới nên mới chậm trễ thế này. Mong mọi người thông cảm. Ta vẫn ghi lại những chương mình thiếu, nên hôm nào đấy đột ngột thấy ta đăng một lúc mấy chương thì cũng đừng ngạc nhiên nhé! Riêng chương phúc lợi ta sẽ ghi rõ.

À, có ai thấy sư huynh rất đáng thương không? Tuy rằng ta cũng về phe Tâm đại đại, ha ha ha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN