Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 139: Cuộc sống thường ngày 2: Trừng phạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 139: Cuộc sống thường ngày 2: Trừng phạt


Học kỳ đầu tiên của năm hai vẫn rất bận rộn, qua sinh nhật 19 tuổi, Yến Hạc Thanh lại bận túi bụi.

Với kinh nghiệm thực tập trong đoàn đội hàng đầu, Yến Hạc Thanh có nhiều cơ hội hơn, quá nửa thời gian đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm với giáo viên hướng dẫn.

Rạng sáng về nhà, Lục Lẫm đã ngủ trước, anh còn chưa dậy thì cậu lại đến phòng thí nghiệm.

Thời gian hai người gặp mặt còn không nhiều bằng Yến Hạc Thanh và ếch trâu.

Ếch trâu là chương trình học mới nhất của Yến Hạc Thanh, việc đầu tiên cậu làm mỗi ngày là giải phẫu ếch trâu.

Mãi đến cuối tháng 11, một trong những chương trình học của Yến Hạc Thanh mới kết thúc, rốt cuộc cuối tuần cũng được nghỉ.

Lục Lẫm đã đặt trước bữa tối ở một nhà hàng Pháp mới khai trương do Sở Tử Ngọc giới thiệu.

Sau giờ làm việc Lục Lẫm đi thẳng từ công ty đến đó, Yến Hạc Thanh tan học về nhà, tắm rửa thay đồ rồi xuống lầu lấy xe.

Cậu vẫn lái chiếc xe cũ kia, một là xe Lục Lẫm lớn quá không tiện bằng xe nhỏ, hai là cậu rất ít khi lái xe, vì ở ngay cạnh đại học Bắc Kinh nên mỗi ngày chỉ đi bộ năm phút là đến phòng thí nghiệm.

Vừa lên xe định xuất phát, điện thoại của Yến Hạc Thanh reo vang.

Là số máy lạ ở địa phương.

Yến Hạc Thanh trượt qua nghe, giọng nói ở đầu dây bên kia làm cậu hết sức bất ngờ, “Thầy Thẩm về rồi ạ.”

Giáo sư Thẩm cười khẽ, “Mới về hôm qua, hôm nay thuê phòng rồi, ngay cạnh đại học Bắc Kinh.”

Yến Hạc Thanh hiểu ra lý do giáo sư Thẩm về nước, lâu nay đại học Bắc Kinh vẫn mời hắn về dạy.

“Thầy định về đây dạy ạ?”

Giáo sư Thẩm không trả lời, “Đợi một tháng nữa rồi bàn lại. Mai em rảnh không? Mười năm rồi chưa về, trong nước thay đổi nhiều quá, đang cần người dẫn đường đây.”

Yến Hạc Thanh đồng ý ngay.

Đến nhà hàng, Lục Lẫm đã tới trước, người phục vụ dẫn Yến Hạc Thanh vào phòng.

Gọi mấy món ăn Sở Tử Ngọc đề cử, người phục vụ đi ra ngoài, Lục Lẫm khui chai Romanee-Conti, rót một ly cho Yến Hạc Thanh rồi điềm tĩnh hỏi: “Là người đàn ông lần trước chở em đến sân bay ấy à?”

Yến Hạc Thanh cầm ly rượu vang, “Dạ, thầy ấy cũng ở khu tập thể, hình như chỉ cách nhà mình hai dãy thôi.”

“Anh ta kết hôn chưa?”

“Chưa ——” Yến Hạc Thanh ngừng nói, khóe miệng hơi cong lên, “Không phải ai cũng thích em đâu.”

Lục Lẫm không nhanh không chậm nói, “Theo lời em kể thì anh ta đã ở nước ngoài mười năm, phòng nghiên cứu khoa học của các trường danh tiếng tranh nhau mời anh ta, em vừa về nước thì anh ta cũng về dạy ở đại học Bắc Kinh, còn thuê nhà gần chỗ chúng ta nữa, bất kỳ điểm nào cũng hết sức khả nghi.”

“Không đâu.” Yến Hạc Thanh duỗi thẳng ngón tay, nhẫn cưới tỏa ra ánh sáng lấp lánh, “Thầy ấy biết em kết hôn rồi mà.”

Ngoài những lúc làm thí nghiệm thì Yến Hạc Thanh luôn đeo nhẫn cưới vì có thể giúp cậu giải quyết hầu hết những người bắt chuyện.

Lục Lẫm bật cười, lúc này người phục vụ bưng món khai vị tới, anh thản nhiên đổi chủ đề.

Món ăn ở nhà hàng này quả thực không tệ, Yến Hạc Thanh gọi thêm một phần bánh kếp.

Ăn xong vẫn còn sớm, Yến Hạc Thanh chủ động đề nghị đi xem phim, hai người đều không định trước nên chưa đặt vé, đến rạp mới mua vé bộ phim mới nhất.

Trung tâm mua sắm cách nhà hàng không xa, đi bộ mấy phút là đến rạp, có lẽ đang giờ cao điểm tối thứ Sáu nên trong sảnh đông nghịt thanh thiếu niên.

Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm đều quá nổi bật nên vừa vào đã thu hút vô số ánh mắt.

Nhưng cả hai đều tự động phớt lờ người khác nên không bị ảnh hưởng chút nào, chỗ mua vé có màn hình điện tử, Yến Hạc Thanh ngước mắt lên xem, nhìn tên bộ phim mới nhất có vẻ là phim tình cảm.

Yến Hạc Thanh quay sang hỏi Lục Lẫm, “Xem suất chiếu lúc 8:15 nhé?”

Lục Lẫm không có ý kiến.

Yến Hạc Thanh xếp hàng mua vé.

Chung quanh người đến kẻ đi, Lục Lẫm thấy nhiều cặp đôi mua đồ ăn vặt, anh cũng đi tới mua một phần.

Hai ly Coca có đá, một hộp khoai tây chiên vị cà chua, không lấy bắp rang, ngoài dứa sấy ra Yến Hạc Thanh rất ít khi ăn đồ ngọt.

Yến Hạc Thanh mua vé xong thì bắt đầu soát vé, đến khi vào mới phát hiện đã kín chỗ, hơn nữa phòng chiếu khá nhỏ, họ ngồi dãy cuối cùng.

Hàng cuối xem phim không tốt lắm, ở giữa có một đôi nam nữ, Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm ngồi cạnh lối đi.

Ngồi chưa được bao lâu thì phim mở màn, ánh đèn tối đi, chỉ có màn hình tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Mở đầu là một giọng nữ độc thoại, hình ảnh từ từ phóng to rồi dừng lại ở một chung cư xập xệ ồn ào.

Cùng với tiếng xào nấu đặc trưng trong hẻm, một nữ sinh mặc đồng phục trắng xanh ngậm bánh bao, hai tay cột tóc đuôi ngựa, vội vàng chạy ra khỏi chung cư.

“Đem hộp cơm theo chưa?” Trong chung cư vang lên giọng nữ oang oang.

Nhân vật nữ chính đã cột tóc xong, lấy bánh bao ra khỏi miệng rồi vừa chạy vừa nói: “Đem rồi ạ!”

“Chạy chậm thôi, coi chừng té bây giờ! Còn sáu phút nữa xe buýt mới tới mà!” Người phụ nữ thò đầu ra cửa sổ nói.

……

Là một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường.

Lục Lẫm quay đầu sang, ánh đèn huỳnh quang lờ mờ chiếu vào vẻ mặt tập trung của thanh niên, ngay cả lúc xem phim cũng rất nghiêm túc.

Cặp đôi bên cạnh đã hôn nhau đắm đuối, Lục Lẫm thấp giọng hỏi cậu, “Lúc đi học mỗi ngày em ăn gì vậy?”

Yến Hạc Thanh nói đơn giản: “Tự đem cơm ạ.”

Hồi đó cậu toàn để dành cơm thừa của ngày hôm trước rồi hôm sau đem đến trường.

Những học sinh khác đến căn tin, còn cậu tìm chỗ vắng ăn cơm.

Sau này Triệu Huệ Lâm phát hiện nên bắt cậu trả thêm tiền sinh hoạt, cậu đành đến căn tin ăn.

Bánh bao trắng giá một tệ, mỗi buổi trưa cậu thường mua một cái, căn tin còn cho canh miễn phí, đôi khi may mắn gặp canh sườn củ cải còn được ăn một miếng sườn.

Dù sao Lục Lẫm cũng chưa từng trải qua cuộc sống thiếu thốn, anh biết nhiều người sống rất khổ nhưng không thể nào tưởng tượng được Yến Hạc Thanh từng chỉ ăn một cái bánh bao và uống một ly nước mỗi ngày.

Lục Lẫm lại tiếp tục xem phim, nhưng bộ phim này thực sự quá nhàm chán nên anh chẳng có chút hứng thú nào, đến đoạn nhân vật chính ngây ngô tỏ tình, anh lại quay đầu nhìn Yến Hạc Thanh, chưa kịp mở miệng thì thấy cậu đã ngủ thiếp đi.

Trong ngực Yến Hạc Thanh còn ôm hộp khoai tây ăn gần một nửa, đầu cúi thấp, ngủ rất say.

Lâu lắm rồi cậu chưa được ngủ giấc nào trọn vẹn.

Yến Hạc Thanh làm thí nghiệm rất liều mạng.

Có lần về nhà lúc hai giờ sáng, không muốn đánh thức Lục Lẫm nên cậu ngủ trên ghế salon, bốn giờ lại đến phòng thí nghiệm.

Yến Hạc Thanh cứ tưởng Lục Lẫm không biết, nhưng thật ra mỗi lần cậu đi sớm về trễ Lục Lẫm đều biết hết.

Anh từng tự hỏi có nên ngăn cản cậu hay không, Lục Lẫm biết chỉ cần mình mở miệng thì Yến Hạc Thanh sẽ đồng ý.

Nhưng thấy tinh thần phấn chấn và ánh mắt sáng ngời của Yến Hạc Thanh khi học tập, Lục Lẫm lập tức bỏ ngay ý nghĩ này.

Yến Hạc Thanh rất yêu sự nghiệp của mình, anh chỉ cần ủng hộ cậu, làm chỗ dựa cho cậu là được rồi.

Ngày nào Lục Lẫm cũng nấu một nồi canh cho Yến Hạc Thanh, mỗi khi về nhà hoặc sắp ra ngoài cậu đều uống một bát canh dinh dưỡng, điều này đã trở thành sự ăn ý ngầm giữa hai người.

Lục Lẫm yên lặng nhìn Yến Hạc Thanh ngủ, phim sắp kết thúc, anh nghiêng người lấy hộp khoai tây ra rồi ngồi xuống cõng Yến Hạc Thanh lên.

Yến Hạc Thanh hơi tỉnh giấc, Lục Lẫm nói “Không sao đâu, cứ ngủ đi em”, cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Màn hình sáng ngời, thừa dịp phim chưa chiếu hết, Lục Lẫm cõng Yến Hạc Thanh ra rạp sớm.

Ra ngoài trung tâm mua sắm, khí lạnh lập tức ập tới, chẳng biết tuyết đã rơi từ lúc nào.

Tuy là tuyết khô không dễ tan nhưng Lục Lẫm vẫn sợ Yến Hạc Thanh bị cảm nên bước nhanh đến chỗ đậu xe.

Tài xế của Lục Lẫm đã lái xe đi, lúc về Lục Lẫm lái chiếc xe second-hand của Yến Hạc Thanh.

Khi Yến Hạc Thanh ngủ dậy thì đã về đến nhà.

Trong phòng ngủ rất ấm áp, đầu giường bật một ngọn đèn, cậu cầm đồng hồ lên xem.

1:40 sáng.

Trí nhớ của Yến Hạc Thanh còn dừng lại ở bộ phim nhàm chán kia, cậu đặt đồng hồ xuống rồi quay đầu sang, Lục Lẫm vẫn còn ngủ, tay gác hờ lên người cậu.

Yến Hạc Thanh nhẹ nhàng dời tay anh ra để xuống giường, bỗng nhiên Lục Lẫm nắm lấy tay cậu rồi xoay người nằm đè lên, hai tay chống hai bên Yến Hạc Thanh, đôi mắt đen tỉnh táo chẳng có chút buồn ngủ nào, anh thấp giọng hỏi: “Lại muốn đọc sách nữa à?”

Đúng là Yến Hạc Thanh định đi đọc sách một lát, nhưng trực giác mách bảo nếu cậu trả lời như vậy thì Lục Lẫm sẽ “trừng phạt” cậu.

Vì cậu mải lo học hành nên lâu lắm rồi hai người chưa ngủ chung giường, lần cuối là mấy ngày sau hôm sinh nhật, cậu sụt mất một ký, Lục Lẫm nói cậu không ăn cơm đàng hoàng nên “trừng phạt” cậu cả đêm.

Yến Hạc Thanh bình tĩnh nói: “Em đi uống nước mà.”

Lục Lẫm cúi đầu xuống tựa trán lên trán cậu, hơi thở mùi bạc hà vừa lạnh vừa nóng, “Anh cũng khát, đợi lát nữa uống chung đi.”

Trong lúc anh nói, ngón tay đã luồn vào áo ngủ Yến Hạc Thanh châm lửa.

Làn da Yến Hạc Thanh dần nóng lên, đôi mắt mờ mịt hơi nước, ôm chặt cổ Lục Lẫm.

Đợi lát nữa là đến khi sáng bửng.

Yến Hạc Thanh tắm xong mới thấy dấu vết lộ rõ trên cổ, cậu tìm một chiếc áo cổ lọ màu đen, nghe Lục Lẫm ở phòng khách nói chuyện với mình cũng làm ngơ, mặc áo khoác, quàng khăn lên cổ rồi mang giày.

Lục Lẫm đi tới ôm cậu cười khẽ, “Giận rồi à?”

Yến Hạc Thanh đẩy tay anh ra, ngồi xuống buộc dây giày.

“Tại anh không để ý mà.” Lục Lẫm ngồi xuống theo, “Em cũng để lại trên lưng anh không ít vết đâu.”

Yến Hạc Thanh vẫn không nói lời nào, buộc dây giày xong mở cửa, lúc sắp đi mới quay đầu kéo Lục Lẫm tới hôn một cái lên má, “Mau thay đồ đi, em hẹn giáo sư Thẩm rồi, hôm nay chúng ta sẽ tiếp đãi thầy ấy.”

Điểm hẹn là cổng đại học Bắc Kinh.

Từ xa đã thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.

Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh đi tới, người đàn ông chủ động chìa tay ra, “Chào Lục tiên sinh, Thẩm Hoài Dư.”

Lục Lẫm bắt tay hắn, “Lục Lẫm.”

Hôm qua Thẩm Hoài Dư nói muốn đến một nơi, Yến Hạc Thanh cứ tưởng là trường cấp ba hoặc quê quán của Thẩm Hoài Dư, không ngờ là một quán lẩu.

Lần theo ký ức của Thẩm Hoài Dư tìm đến thì chỗ kia đã bị phá dỡ.

Thẩm Hoài Dư cũng không tỏ vẻ thất vọng, đưa tay lên xem đồng hồ, “Tìm chỗ nào gần đây ăn cơm đi, tôi mời.”

Yến Hạc Thanh tìm quán lẩu gần đó, có một quán lẩu bò, cậu hỏi Thẩm Hoài Dư, “Thầy Thẩm, lẩu bò được không ạ?”

Thẩm Hoài Dư không có ý kiến, “Gì cũng được.”

Quán lẩu rất gần nên họ đi bộ tới, trên đường đi Thẩm Hoài Dư nói chuyện phiếm với Lục Lẫm, ngoài mặt Yến Hạc Thanh vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc vì lần đầu thấy Thẩm Hoài Dư hoạt bát như vậy.

Đến quán lẩu, Lục Lẫm đặt một phòng, đúng lúc này điện thoại của anh reo lên.

Anh lấy điện thoại ra, là Sở Tử Ngọc gọi.

“A Lẫm, tớ có một giỏ hải sản, tới nhà cậu nấu lẩu hải sản nhé?”

“Tụi tớ đang ăn ở ngoài.”

“Hả!” Sở Tử Ngọc thảng thốt, “Nhưng tớ đến trước cửa nhà cậu rồi nè!”

Giọng Sở Tử Ngọc rất lớn nên Yến Hạc Thanh và Thẩm Hoài Dư đều nghe thấy, Yến Hạc Thanh không lên tiếng, Thẩm Hoài Dư mở miệng trước, “Bạn em à?”

Yến Hạc Thanh gật đầu.

Thẩm Hoài Dư cười khẽ, “Gọi tới ăn chung đi, càng đông càng vui mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN