Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 145: Hồi ức 6: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 145: Hồi ức 6: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc


Sở Tử Ngọc thoáng do dự, giờ hắn đã hơi say, còn uống nữa……

2

Hắn liếc nhìn Thẩm Hoài Dư, không có y thì hắn say cỡ nào cũng kệ, nhưng Thẩm Hoài Dư đang ở đây……

Hơn nữa hắn nhớ rõ Thẩm Hoài Dư không uống rượu.

Ít nhất là năm đó không uống.

Sở Tử Ngọc vừa định mở miệng thì Thẩm Hoài Dư ngồi xuống đối diện với hắn, “Tửu lượng của tôi không cao, một chai chẳng chơi được mấy ván, thôi một ly đi.”

Sở Tử Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Gã đeo kính liếc nhìn Yến Hạc Thanh, nóng lòng muốn thể hiện mình nên chủ động nói với Lục Lẫm: “Lục ca, em với anh cược một chai đi!”

Hắn nghe thấy Thẩm Hoài Dư gọi Lục Lẫm là Lục tiên sinh.

Đuôi mày Lục Lẫm khẽ nhúc nhích, anh? Lục Lẫm xào bài rồi cười một tiếng, bắt đầu chia bài.

1

Người đầu tiên say mèm chính là gã đeo kính.

2

Thua ba ván liền, gã đeo kính uống ba chai rồi xua tay tỏ ý đầu hàng, gục xuống bên cạnh ngủ thiếp đi.

Ba ván kết thúc chỉ sau năm phút chiến đấu, ngay cả Sở Tử Ngọc cũng nhận ra Lục Lẫm cố ý chơi gã đeo kính.

Đúng là hũ giấm lâu năm mà……

1

Sở Tử Ngọc lập tức tập trung tinh thần cao độ, không muốn trở thành gã đeo kính kế tiếp.

Ván thứ tư, trên bàn đã chất một đống bài, khi Lục Lẫm thả xuống một lá 2, Sở Tử Ngọc siết chặt năm lá 2 trong tay rồi cược một ván, “Không tin cậu còn có nữa!”

Lật ra xem, 2 bích……

“…… Cậu trâu bò thật đấy! Trong tay tớ có 6 lá rồi!” Sở Tử Ngọc phiền muộn bốc bài lên, giờ hai bộ bài có hai phần ba nằm trong tay hắn.

Lục Lẫm thản nhiên nói, “Nhắc cậu rồi còn gì, lúc chơi bài phải luôn điềm tĩnh.”

Sở Tử Ngọc cáu thật sự, hôm nay hắn đã điềm tĩnh lắm rồi, rõ ràng là Lục Lẫm mưu mô gian xảo thì có! Hắn giục Lục Lẫm, “Thả bài mau lên, kết thúc nhanh lẹ để qua ván kế tiếp đi, tớ sẽ điềm tĩnh cho các cậu xem!”

Lần này Lục Lẫm thả một lá A, đi vài vòng, Yến Hạc Thanh là người đầu tiên hết bài, cậu ở cạnh xem bài của Sở Tử Ngọc, trong tay hắn có bốn lá A.

Đi thêm hai vòng, Lục Lẫm cũng hết bài, Sở Tử Ngọc cẩn thận rút một lá A thả xuống, Thẩm Hoài Dư lập tức mở bài, “Mở.”

Yến Hạc Thanh khẽ nhíu mày.

Hai bộ bài có 8 lá A, cậu thả 4 lá, trong tay Sở Tử Ngọc có 4 lá, nghĩa là trong tay Lục Lẫm và Thẩm Hoài Dư đều không có A, nhưng Lục Lẫm lại nói ra một lá mình không có, Yến Hạc Thanh chợt vỡ lẽ ngay từ đầu mục tiêu của Lục Lẫm không phải Sở Tử Ngọc mà là Thẩm Hoài Dư.

Tửu lượng của Sở Tử Ngọc chỉ trung bình.

Lục Lẫm biết, cậu biết, Thẩm Hoài Dư cũng biết.

Yến Hạc Thanh bưng nước lọc lên uống một hớp, ở phía đối diện, Thẩm Hoài Dư cũng uống hết một ly rượu phạt.

Ván bài tiếp tục, lần này Yến Hạc Thanh phối hợp với Lục Lẫm, chỉ chốc lát sau Sở Tử Ngọc đã phải mở bài, Thẩm Hoài Dư thở dài, khi Sở Tử Ngọc sắp mở bài, y lật ra lá bài đã biết trước là cạm bẫy.

Y biết tửu lượng của Sở Tử Ngọc không cao.

5

……

Sở Tử Ngọc từng đến nhà bà ngoại Thẩm Hoài Dư một lần.

Thẩm Hoài Dư bị sốt nên xin nghỉ học một ngày, y uống thuốc ngủ mê man, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng đập cửa.

Thẩm Hoài Dư bật đèn rồi khoác áo đi ra mở cửa.

Sở Tử Ngọc bọc kín người như gấu Bắc Cực đứng đó.

Bên ngoài tối đen, tuyết lớn tung bay, mũ và khăn quàng cổ của hắn dính mấy bông tuyết, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, cởi găng tay rồi kiễng chân lên sờ trán Thẩm Hoài Dư, “Nóng quá!”

Thẩm Hoài Dư cũng chẳng thấy nóng mà lại thấy rất lạnh, y sốt cả đêm, trong mắt vằn vện tia máu, nhìn Sở Tử Ngọc, khàn giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ đến cửa hàng tiện lợi, nhân viên ở đó nói cậu xin nghỉ ốm.” Sở Tử Ngọc đẩy y vào nhà rồi để một túi đồ dinh dưỡng cao cấp xuống bàn phòng khách, “Mau về giường nằm đi!”

Nhà cũ vừa chật vừa tối, trong nhà cũng chẳng ấm hơn băng tuyết ngoài trời mấy độ.

Vào phòng Thẩm Hoài Dư, Sở Tử Ngọc ngây ngẩn cả người.

Gian phòng chật hẹp đặt hai chiếc giường chỉ cách nhau một tấm rèm.

Chiếc giường kê sát vách bên trái chỉ có một cái gối, ga giường sạch sẽ, chiếc giường còn lại có hai cái chăn bông lộn xộn, hẳn là giường của Thẩm Hoài Dư.

Sở Tử Ngọc vội vàng nhét Thẩm Hoài Dư vào chăn, trong chăn còn lạnh hơn cả tay hắn, lập tức cởi áo len mỏng nhẹ nhưng giữ ấm tốt của mình ra đắp lên chăn.

Không có áo len, Sở Tử Ngọc lạnh run lập cập, đưa tay xem đồng hồ, đã tám rưỡi tối mà sao trong nhà chỉ có mình Thẩm Hoài Dư thôi vậy.

“Chắc không phải cậu chưa ăn cơm đấy chứ?” Sở Tử Ngọc ngập ngừng hỏi.

Thẩm Hoài Dư ho khan mấy tiếng, “Ăn rồi, lúc chiều mẹ tớ có về nấu cháo.”

Sở Tử Ngọc hỏi: “Vậy mẹ cậu đâu?”

Lần này Thẩm Hoài Dư im lặng mấy giây mới nói: “Hôm nay bà làm ca đêm.”

Sở Tử Ngọc định hỏi cha cậu đâu, lời ra đến miệng thì sực nhớ lại lễ Giáng sinh tuần trước đụng phải cậu Thẩm Hoài Dư đến gây sự.

[ Tao là cậu mày, hai mẹ con mày ở nhà tao ăn chực uống chùa, mày kiếm được tiền thì phải đưa cho tao!]

Không có cha Thẩm Hoài Dư.

Trong lòng Sở Tử Ngọc dâng lên một cảm giác tê dại mà trước kia chưa bao giờ có, mãi sau này mới biết thì ra đó là đau lòng.

Sở Tử Ngọc quay đầu nhìn cái ly rỗng trên tủ đầu giường, cầm lên nói: “Nước ở đâu? Tớ pha ly nước ấm cho cậu.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Dư một mực nhìn Sở Tử Ngọc, “Trên lò ở phòng bếp bên cạnh.”

“Tớ sẽ quay lại ngay!”

“Cậu ra ngoài ——” Thẩm Hoài Dư định bảo hắn mặc áo khoác vào nhưng Sở Tử Ngọc đã đi mất.

Sở Tử Ngọc ra ngoài nhà, gió quất vào người còn đau hơn dao cắt, cũng may hắn mặc áo len cashmere rất ấm, cầm ly chạy nhanh vào bếp.

Trong bếp tắt đèn, Sở Tử Ngọc mò mẫm trên tường hồi lâu mới tìm được công tắc.

Đèn công suất thấp chỉ tạm chiếu sáng phòng bếp siêu nhỏ, gần cửa sổ có một bếp lò hình tròn, ấm nước đặt giữa lò.

Lửa đã tắt từ lâu, Sở Tử Ngọc cầm ấm nước lên rót vào ly, chỉ cao hơn nhiệt độ bình thường chút xíu nên không thể hòa tan sữa dinh dưỡng hắn mang theo, Sở Tử Ngọc muốn đun nóng lại nhưng lần đầu gặp loại bếp than này nên không biết dùng, đành phải chạy về phòng hỏi Thẩm Hoài Dư.

“Bếp lò nhà cậu……”

Hắn chợt im bặt.

Thẩm Hoài Dư nhắm nghiền mắt, mặt mũi đỏ bừng, đã ngủ thiếp đi.

Sở Tử Ngọc im lặng đứng nhìn Thẩm Hoài Dư một hồi, cuối cùng quyết định đêm nay không về nhà.

Hắn khép cửa đi ra phòng khách rồi lấy điện thoại gọi cho Lục Lẫm trước.

“A Lẫm, nhờ cậu một việc, lát nữa mẹ tớ có gọi thì cậu nhớ nói đêm nay tớ ở lại nhà cậu nhé.”

Lục Lẫm đang gõ phím, có thể nghe thấy tiếng gõ lạch tạch, “Cậu ở đâu? Không có lý do chính đáng thì khỏi bàn nữa.”

“Tớ ở nhà một người bạn, cậu ấy bị bệnh không ai chăm sóc nên tớ không tiện về.” Sở Tử Ngọc ấp úng nói, “Cậu cũng biết mẹ tớ mà, chỉ yên tâm mình cậu thôi, ngay cả Tạ Quân Kiệt rủ tớ đi chơi bà cũng không cho tớ ngủ bên ngoài đâu.”

Lục Lẫm cúp máy, “Được.”

Sở Tử Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi gọi điện cho mẹ hắn, “Con không uống rượu đâu, tửu lượng con kém thế cơ mà! Con hứa sẽ không rủ A Lẫm đi chơi đâu, dạ, con sẽ học hành đàng hoàng!”

1

Thành công được mẹ cho ngủ bên ngoài, hắn cúp điện thoại rồi quay người về phòng Thẩm Hoài Dư, bỗng thấy y đã tỉnh, đứng trong cửa nhìn hắn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, “Lục Lẫm là ai.”

11

Sở Tử Ngọc vội vàng kéo Thẩm Hoài Dư về giường nhét vào chăn, “Cậu ngốc hả! Ngoài này lạnh lắm!”

Tay hắn cũng lạnh ngắt, Thẩm Hoài Dư ho khan một cái, “Sợ lây không?”

Sở Tử Ngọc vội lắc đầu, “Tớ khỏe lắm nhé! Chưa bệnh lần nào đâu!”

Thẩm Hoài Dư nhích vào trong, “Lên đây đi.”

Giường chật hẹp, Sở Tử Ngọc nằm thẳng đơ để khỏi lấn chỗ Thẩm Hoài Dư, thỉnh thoảng đụng trúng vai y, nhịp tim hắn lập tức tăng tốc.

Tắt đèn, trong phòng tối lờ mờ, chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Hoài Dư lên tiếng, “Lục Lẫm là ai.”

15

Thấy y có vẻ muốn nói chuyện phiếm, Sở Tử Ngọc hăng hái kể về tình bạn của mình và Lục Lẫm từ thời mẫu giáo đến giờ, còn nói Lục Lẫm giỏi giang thế nào.

“A Lẫm là tấm gương của tớ đấy!” Sở Tử Ngọc nhếch miệng, “Cả đời tớ cũng không thể giỏi bằng cậu ấy được.”

“Nhưng cha tớ nói trên đời luôn có người ưu tú và người tầm thường, chấp nhận sự tầm thường của mình cũng tốt mà.”

1

Thẩm Hoài Dư không trả lời, Sở Tử Ngọc tưởng y đã ngủ thiếp đi nên nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, trong bóng tối vang lên giọng nói trầm thấp, “Cậu không hề tầm thường, cậu rực rỡ hơn bất kỳ ai khác.”

4

Sở Tử Ngọc không nghe thấy, nhưng rạng sáng bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

1

Hắn mở mắt ra, rõ ràng Thẩm Hoài Dư đang sốt nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến đáng sợ, y xuống giường thấp giọng nói: “Ngủ đi, đừng ra.”

Nói xong Thẩm Hoài Dư ra ngoài đóng cửa lại.

Sở Tử Ngọc ngồi dậy, chỉ giây lát sau đã nghe được tiếng quát tháo.

“Mày điếc à, mở cửa lâu lắc để làm tao chết cóng đúng không!”

“Tao biết mẹ con mày đang ngấp nghé căn nhà này, tao cho mày biết, con gái gả đi như tát nước ra ngoài, nhà này cha mẹ để lại cho tao, mẹ mày đừng hòng cướp!”

“Không có nhà thì đi mà trách cha mày ấy, lão bệnh chết sướng thân lão nhưng để lại cả đống nợ cho mẹ con mày.”

“Chết xong phá sản ai trả tiền đây! Với đầu óc dốt nát của mẹ mày thì có làm thuê mấy đời cũng trả không nổi số nợ kia đâu, thà đưa tiền cho tao làm ăn còn hơn, tao kiếm một mớ rồi trả dứt nợ cho mẹ con mày luôn.”

Sở Tử Ngọc đã hiểu, đây là cậu Thẩm Hoài Dư.

Sau đó có tiếng bước chân đến gần, Sở Tử Ngọc vội vàng chui vào chăn nằm lại.

Thẩm Hoài Dư khóa cửa rồi nhìn đống chăn phồng lên trên giường, ngón tay lạnh buốt siết chặt.

Hôm nay cậu y bận việc nên y cứ tưởng lão không về.

“Ê, cái này ai mua vậy? Chà, toàn hàng cao cấp thôi, Thẩm Hoài Dư……” Cậu y đến gõ cửa. “Mày có tiền ăn đồ dinh dưỡng thì tiếp tế cho cậu chút đi……”

Thẩm Hoài Dư sải bước đi tới cạnh giường vén chăn lên, Sở Tử Ngọc mở mắt kinh ngạc nhìn y, hai người đối mặt mấy giây, Thẩm Hoài Dư mở ngăn kéo lấy tai nghe ra gắn vào điện thoại rồi nhét vào tai Sở Tử Ngọc.

1

Là một bài hát tiếng Anh, tuy Sở Tử Ngọc nghe không hiểu nhưng cũng chẳng nghe thấy tiếng chửi của cậu Thẩm Hoài Dư nữa.

Nhiều năm sau, Sở Tử Ngọc chợt nhớ tới bài hát kia, dựa vào ký ức tìm kiếm mấy ngày, rốt cuộc tìm được ——

Tên là “Young and Beautiful”.

18

Có một thời gian ngày nào hắn cũng muốn nghe, đến khi xem mắt một người, gia đình hai bên đều hài lòng về nhau thì hắn xóa bỏ bài hát này, cũng không còn ghé vào cửa hàng tiện lợi kia nữa.

……

Qua một đêm, hôm sau Sở Tử Ngọc vẫn gặp cậu Thẩm Hoài Dư.

Gã không nhận ra lần trước Sở Tử Ngọc đã đạp mình, lúc đầu không thích Thẩm Hoài Dư dẫn người về nhà, nhưng khi thấy chiếc đồng hồ Sở Tử Ngọc đeo thì lập tức thay đổi thái độ.

Gã đon đả giữ Sở Tử Ngọc lại ăn sáng, còn hỏi này hỏi nọ, Thẩm Hoài Dư kéo Sở Tử Ngọc ra ngoài hẻm mà vẫn nghe thấy cậu y nhiệt tình nói vọng theo, “Tới chơi thường xuyên nhé cháu!”

……

“Mở!” Giọng Sở Tử Ngọc kéo về suy nghĩ của Thẩm Hoài Dư, hắn mở bài Yến Hạc Thanh.

Không phải 9.

“Ha ha, rốt cuộc Hạc Thanh cũng thua một lần rồi!” Sở Tử Ngọc đã say khướt nhưng vẫn tích cực rót đầy một ly rượu cho Yến Hạc Thanh.

Yến Hạc Thanh đang định cầm thì Lục Lẫm giành uống, Sở Tử Ngọc vỗ tay, “Hay lắm! Tiếp tục đi!”

Sở Tử Ngọc chậm chạp xào bài, “Tớ bắt đầu đổi vận rồi, ván này tớ sẽ đại sát tứ phương!”

Chưa đầy một tiếng sau, trên bàn bày đầy chai rỗng.

Ngoại trừ Yến Hạc Thanh không uống thì ba người khác đều uống, Thẩm Hoài Dư uống nhiều nhất nhưng tỉnh táo hơn Sở Tử Ngọc, hắn đã ngồi không vững mà vẫn la hét đòi chuốc say tất cả mọi người.

Hắn cầm ly dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Hoài Dư, đứng dậy đi tới chỗ y, loạng choạng lảo đảo nhưng lại nhét ly vào tay Thẩm Hoài Dư một cách chuẩn xác, “Cậu uống đi!”

Thẩm Hoài Dư dựa vào ghế sofa, trong bóng đêm làm càn lớn mật nhìn Sở Tử Ngọc, uống ngay trên tay hắn.

5

Sở Tử Ngọc bình tĩnh nhìn y hồi lâu rồi nói: “Cậu uống rồi thì tha cho cậu đấy.” Sau đó lại muốn tìm Yến Hạc Thanh, “Hạc Thanh……”

1

Chân hắn mềm nhũn, ngã xuống sofa, ly rượu cũng rớt xuống bên cạnh, hắn nhặt nửa ngày vẫn không nhặt lên được, “Ê? Cái ly này chẳng chịu nghe lời gì cả……”

Hắn bắt đầu lè nhè, Thẩm Hoài Dư dựa sát vào hắn, “Tớ thuê phòng trên lầu rồi, đưa cậu lên nghỉ ngơi nhé.”

6

Sở Tử Ngọc không trả lời mà chỉ luôn miệng gọi, “Hạc Thanh, Tiểu Hạc Thanh à……”

Thẩm Hoài Dư nhìn hắn, im ắng thở dài rồi quay đầu gọi Yến Hạc Thanh, “Phụ tôi đưa cậu ấy lên lầu đi.”

Yến Hạc Thanh đi tới, Sở Tử Ngọc cao bằng cậu nhưng nặng hơn chút ít, Thẩm Hoài Dư gần như gánh hết nên cậu không cần tốn sức mà chỉ dìu tay hắn.

Trong phòng yên tĩnh ấm áp, Thẩm Hoài Dư nhẹ nhàng đặt Sở Tử Ngọc xuống giường rồi kiên nhẫn lau mặt cho hắn.

Đây là lần đầu tiên Yến Hạc Thanh thấy Thẩm Hoài Dư tỉ mỉ như vậy.

Còn nhớ lần đầu gặp Thẩm Hoài Dư ở phòng thí nghiệm, y chỉ khẽ gật đầu với thực tập sinh mới tới.

Giờ nhớ lại, sau này quen thuộc, có đồng nghiệp tỏ tình với cậu, cậu nói cho đối phương biết người yêu mình tên Lục Lẫm.

Sáng hôm sau đến căn tin, Thẩm Hoài Dư luôn độc lai độc vãng bưng khay ngồi đối diện với cậu.

21

Tất cả đều có manh mối lần theo.

Điện thoại của Yến Hạc Thanh reo lên, lấy ra thấy là Lục Lẫm, cậu đi tới một bên nghe máy, “Gì vậy anh?”

“Sao em chưa xuống nữa?” Giọng Lục Lẫm trầm thấp như âm thanh 3D.

2

Chỉ mới mấy phút mà đã say.

Yến Hạc Thanh cất điện thoại rồi tới cạnh giường nói: “Giáo sư Thẩm, em xuống trước nhé?”

Thẩm Hoài Dư gật đầu, “Làm phiền em rồi.”

Yến Hạc Thanh lại nhìn sang Sở Tử Ngọc, hắn mở to mắt, nhe răng cười toe toét, “Hehe, anh biết rồi, lão giấm tìm em chứ gì! Mau đi đi!”

2

Nghe thấy lão giấm, ánh mắt Yến Hạc Thanh phức tạp mấy giây, nhịn không được cười theo, “Em xuống đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

2

Yến Hạc Thanh lập tức xuống lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN