Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 15


Tài xế đưa Yến Hạc Thanh đến trước chung cư.

  ”Cảm ơn ạ.” Yến Hạc Thanh nói cảm ơn rồi xuống xe.

   Trong góc tường cách đó không xa có một đốm sáng màu đỏ như ẩn như hiện, Lục Mục Trì hút thuốc, ánh mắt lạnh như băng.

   Hắn nhận ra chiếc xe đưa Yến Hạc Thanh về là xe của nhà họ Lâm.

   Yến Hạc Thanh và Lâm Phong Trí nhận nhau rồi.

   Sau đó Lục Mục Trì lấy điện thoại ra gọi cho Yến Hạc Thanh lần nữa.

  ”Số máy quý khách vừa gọi đang tạm khoá ——”

   Cùng lúc đó Yến Thắng Bỉnh cũng nghe được lời nhắn thoại này.

  ”Mẹ kiếp!”

   Yến Thắng Bỉnh để điện thoại xuống rồi hùng hổ nói, “Thằng ranh con này vẫn chưa mở máy nữa!”

   Trời rét căm căm, Yến Thắng Bỉnh mới nói mấy chữ đã bị khí lạnh xộc vào miệng, lão kéo kín áo khoác bông rồi càm ràm, “Đã mười giờ rồi mà nó vẫn chưa ra, còn chờ nữa không?”

   Câu sau là hỏi Triệu Huệ Lâm.

   Triệu Huệ Lâm cũng lạnh cóng, bà ta chà xát hai tay vào nhau rồi nhìn về phía đại học Bắc Kinh đã đóng cửa từ lâu.

   Quái lạ thật, ngày nào bọn họ cũng tới đây canh mà không túm được Yến Hạc Thanh.

   Lại một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Triệu Huệ Lâm lạnh đến nỗi co giật, bà ta đá mạnh mấy cái cho ấm lên, hai hàm răng va nhau lập cập, “Về thôi!”

  ……

   Yến Hạc Thanh nấu một tô bún mọc cà chua.

   Ăn xong tô bún nóng hổi, toàn thân cậu ấm lên, rửa một quả táo rồi lấy khăn giấy thấm khô nước, về phòng bật máy tính lên bắt đầu ôn bài.

   Còn một tháng nữa là thi cuối kỳ.

  Bật quạt sưởi, trong vòng nửa mét quanh bàn trà rất ấm áp, tiếng gặm táo giòn tan thỉnh thoảng vang lên.

   Dưới lầu Lục Mục Trì vẫn không gọi điện thoại được, hắn ngước nhìn ô cửa sổ sáng đèn kia, ánh mắt ảm đạm không rõ.

   Chắc không phải Yến Hạc Thanh chặn số hắn rồi đấy chứ?

   Xe chạy tới, Lục Mục Trì ngồi vào ghế sau bảo tài xế, “Đưa điện thoại của ông cho tôi.”

   Tài xế chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn hấp tấp lấy điện thoại ra mở khóa đưa cho Lục Mục Trì.

   Lục Mục Trì đã thuộc lòng dãy số nên lập tức gõ vào.

  ——

  ”Số máy quý khách vừa gọi đang tạm khoá……”

   Lục Mục Trì nhíu mày, lại lấy điện thoại của mình ra gọi cho một người, “Lập tức tra hết mọi số điện thoại đứng tên Yến Hạc Thanh cho tôi.”

   Đối phương nhanh chóng nhắn tới một dãy số.

   Lục Mục Trì vừa nhìn đã biết ngay Yến Hạc Thanh đổi số. Hắn lập tức nổi điên, sao Yến Hạc Thanh dám hả! Hết lần này đến lần khác xem thường hắn, rõ ràng hắn đã nói cậu chờ điện thoại của mình rồi mà!

   Chống tay lên ghế, Lục Mục Trì vừa định xuống xe thì có người gọi tới.

   Là Lâm Phong Trí.

   Cơn giận của Lục Mục Trì lập tức xẹp xuống, hắn nhìn màn hình hồi lâu nhưng không nghe máy.

   Từ lần trước biết Lâm Phong Trí thích người khác, bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.

   Lục Mục Trì không hỏi người trong lòng Lâm Phong Trí là nam hay nữ, chẳng có ý nghĩa gì cả, dù sao cũng đâu phải hắn.

   Hắn sợ Lâm Phong Trí không thích đàn ông nên giả bộ quan tâm che chở y như một người anh trai, đợi Lâm Phong Trí hai mươi tuổi sẽ tỏ tình, kết quả y lại yêu người khác!

   Lục Mục Trì tức mà không nói được.

   Điện thoại đổ chuông một lúc lâu rồi im bặt.

   Đây là lần đầu tiên Lục Mục Trì không nghe điện thoại của Lâm Phong Trí, hắn cầm điện thoại, hạ cửa xe xuống nhìn lên cửa sổ nhà Yến Hạc Thanh.

   Một giây sau, đèn tắt.

   Ngủ rồi sao?

   Lục Mục Trì chợt nảy ra một ý nghĩ lạ lùng, chẳng biết hôm nay Yến Hạc Thanh có cho mèo hoang ăn cá sống không nữa.

   Lục Mục Trì thất thần, trong đầu lại hiện ra nụ cười dịu dàng của thiếu niên ở hành lang lờ mờ đêm đó.

   Yến Hạc Thanh chưa bao giờ cười với hắn dịu dàng như vậy, thậm chí còn chưa từng cười với hắn.

   Đến giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc Yến Hạc Thanh có lúm đồng tiền hay không.

   Tâm trạng càng thêm bực bội, Lục Mục Trì nâng cửa xe lên, “Về công ty đi.”

   Nghe tiếng xe dưới lầu, Yến Hạc Thanh chẳng buồn ngước mắt, quả táo chỉ còn phần lõi, cậu ném vào thùng rác rồi tiếp tục làm bài tập.

   Sau đó bật đèn lên.

   Đảo mắt đã đến thứ Bảy, ông lão đột nhiên hẹn Yến Hạc Thanh đến hồ tư nhân để câu cá trên băng.

   Yến Hạc Thanh gọi cho quản lý xin nghỉ làm.

  ”Tiểu Yến à, không phải anh khắt khe với em mà không cho em nghỉ.” Quản lý nói. “Nhưng một tuần em chỉ làm hai ngày, nhiều khách tới quán chỉ đòi uống rượu em pha, giờ em còn xin nghỉ một ngày nữa……”

   Muốn nói lại thôi, chính là không cho.

  ”Đổi sang ngày khác được không ạ?” Yến Hạc Thanh nói, “Trừ thứ Ba tuần sau ra, anh cho em làm bù ngày nào cũng được hết.”

   Quản lý lập tức đáp ứng, “Vậy xếp lịch xong anh báo cho em nhé.”

   Nửa tiếng sau, ông lão theo địa chỉ tới đón Yến Hạc Thanh, từ sáng sớm cậu đã xách đồ xuống cửa chung cư chờ sẵn.

   Sau khi chất đồ vào cốp sau, ông lão chuẩn bị thoái vị, “Tiểu Yến cháu lái xe đi, ông chợp mắt một lát đã.”

   Yến Hạc Thanh gãi đầu, “Cháu không lái được ạ.”

   Ông lão hết sức bất ngờ, “Cháu không biết lái à?” Nam sinh ở tuổi này đều có bằng lái rồi mà?

   Khóe môi Yến Hạc Thanh cong cong, “Cháu biết lái nhưng chưa thi lấy bằng thôi ạ.”

   Chi phí lấy bằng lái rất cao, trước kia cậu cũng chẳng có tiền mua xe.

   Giờ đi câu cá thường xuyên, tự lái xe sẽ tiện hơn nhiều, cậu đã lên kế hoạch lấy bằng lái vào kỳ nghỉ đông sắp tới.

   Ông lão lại hiểu theo ý khác, “Cũng đúng, thời buổi này hở tí là kẹt xe, đi tàu điện ngầm vẫn tiện hơn, nếu không phải chỗ kia là núi rừng hoang vắng, không có ga tàu điện ngầm thì ông cũng chẳng ưa lái xe đâu.”

   Yến Hạc Thanh đề nghị, “Hay là thuê tài xế nhé ông?”

  ”Thôi phiền lắm.” Ông lão đeo dây an toàn rồi nói nhỏ, “Chờ ra khỏi thành phố sẽ cho cháu lái, không ai kiểm đâu, nhân tiện rèn tay lái luôn.”

   Khóe miệng Yến Hạc Thanh nhếch lên một đường cong, “Chờ cháu tập lái thành thạo đã, không dám lấy ông ra thí nghiệm đâu ạ.”

   Ông lão cười ha ha, “Được được được, hôm nay ông sẽ lái đến tận nơi luôn.”

   Trên đường đi ông lão nói chuyện không ngừng nghỉ, thời gian trôi qua rất nhanh, ra khỏi thành phố lên đường cao tốc, lái thêm một tiếng nữa là đến chân núi.

   Nhiệt độ không khí thấp hơn mấy độ so với nội thành, dãy núi lượn quanh, tuyết trắng mênh mang.

   Con đường duy nhất dẫn vào thung lũng có trạm gác, sau khi quét biển số, bảo vệ mở cổng cho xe qua.

   Ông lão giới thiệu: “Chỗ này ai lưu biển số thì vào thẳng, không lưu biển số thì xuất trình thẻ hội viên.”

   Ông đưa tay lấy từ hộc đựng đồ ra một tấm thẻ màu đen vàng đưa cho Yến Hạc Thanh, “Ông có lưu biển số xe nên cháu cầm thẻ này mà dùng.”

   Yến Hạc Thanh cũng không khách sáo từ chối, cậu cần tấm thẻ này.

   Cậu nhận lấy thẻ rồi nghiêm túc nói: “Cháu nấu cá lóc bông rành lắm, lát nữa câu một con, ông thích kho hay nấu canh cháu cũng trổ tài làm cho ông hết.”

   Ông lão cười tít mắt. “Món nào cũng thích, tốt nhất là cháu câu hai con đi!”

   Yến Hạc Thanh gật đầu, “Dạ, vậy cháu sẽ câu hai con.”

   Hai bên đường đều là rừng rậm dài tít tắp, tuyết phủ trắng xóa, toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng trang nghiêm.

   Lái xe lên núi thêm mấy cây số, cuối cùng đã tới hồ nước nằm lọt thỏm giữa dãy núi tuyết.

   Mặt hồ trong xanh mùa hè giờ đã đóng băng thành một tấm gương khổng lồ, lều vải dựng lên khá nhiều nhưng vì diện tích quá rộng nên cũng không đến nỗi chật chội lắm.

   Bãi đậu xe đông nghịt.

   Thung lũng này cái gì cũng tốt, chỉ có bãi đậu xe là không đủ rộng, ông lão chạy mấy vòng vẫn không tìm được chỗ đậu nên lập tức nổi cáu, “Bởi vậy ông ghét nhất là tới đây cuối tuần, cứ đến cuối tuần là đông nườm nượp!”

   Đằng sau liên tục có xe vào.

   Yến Hạc Thanh yên lặng quan sát, phát hiện ra một chỗ trống, “Rẽ trái đi ông, cạnh chiếc xe thứ tư trước mặt còn trống đấy ạ.”

   Ông lão lập tức rẽ trái, thành công cướp được chỗ đậu, mặt mày hớn hở. “Thanh niên tụi cháu vẫn tinh mắt hơn nhiều.”

   Xe vừa dừng lại, ông lão hấp tấp tháo dây an toàn xuống xe, không cho Yến Hạc Thanh giúp mà tự đeo ba lô rồi xách đồ chạy nhanh tới bờ hồ. “Cháu tự chọn đi! Ông có chỗ cũ rồi. Câu được cá lóc bông thì gọi điện nhé!”

   Yến Hạc Thanh đáp: “Dạ.”

   Ông lão chạy xa. Yến Hạc Thanh đứng tại chỗ, cậu không vội lấy đồ mà quay đầu nhìn khắp bãi đậu, quan sát từng bảng số xe.

   Lục Lẫm thường đi hai chiếc xe, một chiếc do tài xế lái có biển số Bắc Kinh A0000, một chiếc anh tự lái đi câu cá có biển số Bắc Kinh A1111.

   Xe đậu chật kín, Yến Hạc Thanh nhìn hết mọi bảng số xe mà không thấy Bắc Kinh A1111.

   Hôm nay Lục Lẫm không đến.

   Bất ngờ nhưng cũng chẳng bất ngờ lắm, không phải thứ Ba, khả năng Lục Lẫm tới đây khá thấp.

   Mà dù Lục Lẫm có tới thì Yến Hạc Thanh cũng chưa định gặp anh ngay.

   Lần trước ở quán bar, cậu không rõ Lục Lẫm có ấn tượng gì với mình hay không, lần gặp mặt chính thức không thể quá tầm thường được.

   Trở lại chỗ đậu xe, Yến Hạc Thanh mở cốp sau lấy dụng cụ đi ra hồ.

   Tối nay ông lão phải về thành phố nên Yến Hạc Thanh không dựng lều mà chọn bừa một chỗ ngồi câu.

   Lúc khoan lỗ băng, Yến Hạc Thanh nhìn không chớp mắt vụn băng bay tung tóe, một ý tưởng độc đáo dần hình thành.

   Chưa đầy một tiếng sau, Yến Hạc Thanh đã câu được hai con cá lóc bông.

   Cậu gọi điện cho ông lão, ông hớn hở chạy tới.

  ”Chao ôi Tiểu Yến.” Ông lão ghen tị ra mặt, “Cháu nói hồi trước một con cá cũng không câu được, giờ lại câu nhiều hơn cả ông. Rốt cuộc cháu có cách gì vậy hả?”

   Yến Hạc Thanh ngồi xổm bên cạnh thuần thục mổ cá, “Có cách gì đâu ông, thầy giỏi dạy ra trò hay thôi mà.”

   Ông lão lại phá lên cười.

   Ở trụ sở Lục thị, Lục Lẫm xử lý xong hồ sơ, đưa tay lên nhìn đồng hồ.

  Ba giờ.

  Anh gọi điện thoại, “Mười phút sau lái xe đến cổng công ty đi.”

   Tắt máy tính, Lục Lẫm đứng dậy tháo cà vạt rồi đi vào phòng nghỉ.

   Sau đó anh thay áo jacket và quần túi hộp, xách đồ câu cá xuống lầu.

   Xe dừng ở cổng đúng giờ, Lục Lẫm cho tài xế về nhà nghỉ rồi ngồi vào ghế lái, một mình lái xe ra ngoại thành.

   Khi đến thung lũng thì trời đã tối đen, đèn đường lờ mờ, độ sáng gần như bằng không.

   Tuyết rơi lất phất, ánh đèn pha rọi xuyên qua gió tuyết, Lục Lẫm giảm tốc độ xe.

   Con đường này không rộng lắm mà chỉ đủ cho hai xe đi qua, một bên lên núi, một bên xuống núi, ở giữa chỉ kẻ một vạch màu vàng.

   Khi hai chiếc xe lướt qua nhau, cửa sổ bên ghế phụ của chiếc xe kia từ từ nâng lên, một góc nghiêng nhìn rất quen chợt vụt qua.

   Két!

   Trong thung lũng tuyết yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phanh gấp.

   Chiếc Bugatti màu đen dừng lại trên đường, bông tuyết rơi xuống nóc xe, Lục Lẫm hạ cửa sổ xuống, gió lạnh ùa vào, chiếc Audi kia dần mất hút trong kính chiếu hậu.

   Là cậu.

   Lục Lẫm khẽ nhíu mày.

  ……

  ”Xin lỗi nha Tiểu Yến.” Ông lão lái nhanh hơn lúc đến, “Nhà ông có chuyện nên mới gọi cháu về sớm vậy.”

   Yến Hạc Thanh nâng cửa xe lên, “Không sao ạ, tuyết rơi về sớm cũng tốt mà ông, lỡ kẹt đường thì phiền lắm.”

   Ông lão không hề nghĩ tới điều này. “Đúng ha, vậy để ông lái nhanh chút xíu, lỡ bị kẹt trên đường cao tốc thì toi.”

   Ông lão tăng tốc nhanh hơn.

   Đồng thời Lục Lẫm quay đầu xe rồi gọi cho Tạ Quân Kiệt.

  ”Bartender kia đi làm ngày nào?”

   Tạ Quân Kiệt ngẩn ra, “Bartender nào?”

  ”Oxygen.”

  ”À à, bartender kia hả.” Tạ Quân Kiệt hết sức kinh ngạc, “Sao tự dưng hỏi cậu ấy vậy.”

   Lục Lẫm tăng tốc, “Muốn uống một ly.”

  ”Hôm nay được đó.” Tạ Quân Kiệt nói, “Thứ Sáu thứ Bảy cậu ấy đều làm mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN