Ly nước rơi xuống đất.
Lâm Phong Trí nghe tiếng đi ra, nhìn thấy Yến Hạc Thanh hơi nhíu mày, dưới chân vương vãi mảnh thủy tinh và vệt nước.
Yến Hạc Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ áy náy, “Làm ướt áo em rồi.”
Lúc này Lâm Phong Trí mới nhận ra áo khoác mình đang nhỏ nước tí tách, y cũng chẳng để ý lắm, áo khoác cashmere này y có tận mấy tủ.
Chỉ là ——
Y khó xử hỏi: “Không có áo khoác làm sao tôi đi lấy đồ giùm anh đây?” Y cũng đâu thể mặc mỗi áo len mỏng đi ra ngoài được……
Yến Hạc Thanh tới rương đựng đồ lấy ra một chiếc áo khoác dài lót bông, “Cái này chắc em mặc vừa đấy.”
Nhìn chất lượng áo khoác này không tốt chút nào, Lâm Phong Trí do dự một hồi mới chịu cầm.
”Lấy gì vậy?”
”Thẻ căn cước.” Yến Hạc Thanh bình tĩnh nói, “Chuyển hộ khẩu tới trường phải làm lại thẻ căn cước, đến quầy hộ tịch ở phòng bảo vệ lấy nhé.”
Lâm Phong Trí lại mím môi, rõ ràng Yến Hạc Thanh chuyển hộ khẩu là muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cha mẹ nuôi.
Nhưng dù có xích mích gì đi nữa thì bọn họ vẫn là người nhà mà……
Lâm Phong Trí cảm thấy Yến Hạc Thanh quá tuyệt tình, yên lặng mặc áo khoác vào, khá mỏng, có mùi bột giặt rất dễ chịu.
Lâm Phong Trí mở cửa ra.
“Khoan đã.” Yến Hạc Thanh lấy thêm một chiếc khăn quàng cổ đưa cho y, “Quàng khăn lên đi, trời lạnh lắm.”
Lâm Phong Trí sửng sốt giây lát rồi cầm lấy, “Cảm ơn.”
Mắt Yến Hạc Thanh hơi sáng lên, “Anh là anh trai em mà, đừng khách sáo vậy chứ.”
Lâm Phong Trí không trả lời, tạm thời y vẫn chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng nên chỉ gật đầu lấy lệ.
Sau khi ra cửa, Lâm Phong Trí không đeo khăn quàng cổ, da y nhạy cảm, đụng vào len thường sẽ bị dị ứng.
Dù sao bên trong y cũng mặc áo len cashmere đặt may riêng nên rất ấm, mặc thêm áo khoác bông hoàn toàn không lạnh chút nào.
Trên lầu, Yến Hạc Thanh yên lặng nhìn Lâm Phong Trí đi xa, chiếc khăn quàng cổ kia được y ôm trước ngực.
Yến Hạc Thanh quay người đi tới ghế sofa, rút ra quyển “Sinh học miễn dịch”.
Lâm Phong Trí đi chuyến này chắc phải tới khuya mới về được.
……
Yến Thắng Bỉnh đang canh chừng trước cổng chính của đại học Bắc Kinh.
Gió mạnh cuốn theo bông tuyết bay lượn, sinh viên qua lại không dứt, Yến Thắng Bỉnh không dám chớp mắt, chăm chú tìm kiếm Yến Hạc Thanh.
Tuyết bay vào mắt, Yến Thắng Bỉnh dụi một cái.
Bỗng nhiên một chiếc áo khoác bông quen thuộc từ từ đến gần.
Năm ngoái gặp phải đợt không khí lạnh chưa từng có, rốt cuộc Yến Hạc Thanh mua một chiếc áo bông, sau khi Triệu Huệ Lâm biết được thì mắng cậu ăn hoang phá hoại tiêu xài phung phí.
”Mỗi ngày mày không ở nhà thì cũng đi làm chứ có ra đường hóng gió đâu, làm gì tới nỗi chết rét hả! Thà để tiền mua giày thể thao cho em mày còn hơn.”
Cuối cùng cũng tóm được rồi!
Yến Thắng Bỉnh mừng rỡ lấy điện thoại ra báo cho Triệu Huệ Lâm ở cổng khác, sau đó chạy tới túm lấy chiếc áo bông quen thuộc kia, “Mày giỏi lắm! Hôm nay ông bắt được mày rồi nhé!”
Lâm Phong Trí bị một người lạ giữ chặt, y ngơ ngác hỏi: “Ông tìm ai?”
Yến Thắng Bỉnh vốn không nhớ rõ mặt Yến Hạc Thanh, Lâm Phong Trí lại có gương mặt giống cậu nên Yến Thắng Bỉnh chắc mẩm y chính là Yến Hạc Thanh, “Tao là bố mày đây, mẹ kiếp mày còn hỏi tao tìm ai nữa à!”
Hắn nói oang oang, lời lẽ cục súc nên không ít người ghé mắt nhìn.
Lâm Phong Trí chưa từng bị đối xử như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. “Tôi không quen ông, ông buông ra trước đi……”
”Con ơi!” Bất thình lình một giọng nữ the thé vọng tới.
Triệu Huệ Lâm ôm chặt Lâm Phong Trí từ phía sau rồi khóc ầm lên, “Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Con đừng làm ngơ mẹ nữa mà!”
Yến Thắng Bỉnh cũng sợ Lâm Phong Trí bỏ chạy nên túm chặt y bằng cả hai tay.
Lâm Phong Trí trố mắt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Toàn thân Yến Thắng Bỉnh tỏa ra mùi tanh hôi, tóc lâu ngày chưa gội, đỉnh đầu nằm ngay chóp mũi Lâm Phong Trí làm y thở không nổi nên muốn đẩy bọn họ ra, “Tôi không biết các người! Mau buông tôi ra!”
Khăn quàng cổ trong tay rơi xuống đất, chỉ giây lát sau đã bị mấy đôi chân giẫm đạp thê thảm.
Càng lúc càng đông người kéo tới xem.
Triệu Huệ Lâm đảo mắt một vòng, buông Lâm Phong Trí ra rồi đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Bà ta giả bộ đau lòng vỗ vỗ mặt đất, cúi đầu lau nước mắt, “Ôi! Mẹ có lỗi với con, mẹ không nên tới trường làm con mất mặt, con muốn đánh muốn chửi gì cũng được hết, huhuhu, mẹ sẽ để mặc con đánh con chửi, con đừng giận nữa, về nhà với mẹ đi mà……”
Yến Thắng Bỉnh quen tay quăng cho Lâm Phong Trí một bạt tai, “Mày là cái thứ gì chứ! Dám đánh mẹ mày hả! Ỷ mình……”
Lâm Phong Trí bị tát sững người, khóe miệng ứa ra mùi máu tươi cũng không có cảm giác, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.
Lần đầu tiên có người đánh y, còn nói những câu tục tĩu mà y nghe không hiểu.
Thừa dịp y hoảng loạn, Yến Thắng Bỉnh giơ chân đạp y một cái, cơn đau thấu xương ập tới làm Lâm Phong Trí khuỵu xuống.
Yến Thắng Bỉnh vẫn đạp túi bụi.
Lão có kinh nghiệm nên toàn nhè ngay chỗ hiểm mà đạp, “Thằng khốn nạn, trả tiền lại cho ông! Bốn triệu chín của ông đâu! Hôm nay mày không trả thì tới số với ông!”
Lâm Phong Trí hoàn toàn không biết đánh nhau, Yến Thắng Bỉnh đấm đá vừa nhanh vừa đau, y ôm bụng ngã phịch xuống đất, miệng đầm đìa máu.
Có mấy sinh viên nữ gọi bảo vệ ra can ngăn.
Triệu Huệ Lâm ngồi dưới đất gào khóc om sòm, thấy bảo vệ tới thì bổ nhào qua ôm chân không cho can, Yến Thắng Bỉnh càng đạp càng hăng, hai mắt vằn vện tơ máu, hùng hổ quát, “Ông có quyền đánh con mình! Không trả tiền cho tao thì đừng hòng yên thân! Cái thứ gì đâu không, đếch ai quan tâm đến thằng mồ côi như mày đâu! Ông phải đạp chết mày!”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn nên không thấy rõ bất cứ thứ gì, Lâm Phong Trí đau đến nỗi mơ hồ, chỉ biết máy móc ôm đầu, đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
”Mấy người đang làm gì vậy!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Triệu Huệ Lâm lập tức quệt nước mắt, buông bảo vệ ra rồi đứng dậy gọi, “Lục thiếu, nó ở đây nè!”
Sau khi nhận điện thoại của Yến Thắng Bỉnh, bà ta lập tức lấy danh thiếp của Lục Mục Trì ra gọi điện báo cho hắn.
Tiền tới rồi!
Bốn triệu chín!
Triệu Huệ Lâm mừng thầm.
Yến Thắng Bỉnh không dám đánh nữa, trán lão rịn đầy mồ hôi, tươi cười lấy lòng, “Lục thiếu, tôi đang thay anh giáo huấn nó đây ——”
”Mẹ kiếp!”
Lục Mục Trì đá mạnh vào bụng Yến Thắng Bỉnh làm lão bay vút ra xa.
Chung quanh ồ lên xôn xao, nhiều người hoảng sợ lùi lại rồi lấy điện thoại ra quay.
Mấy vệ sĩ mặc đồ đen lập tức xuất hiện bắt mấy sinh viên xóa video đi.
Vẻ mặt Lục Mục Trì hết sức phức tạp, nhìn chằm chằm thanh niên co rúm dưới đất, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Khó chịu cực kỳ.
Với hắn thì cứng đầu lắm mà sao lại để mặc người khác đánh chửi vậy chứ?
Lục Mục Trì tiến lên mấy bước, đá đá mũi chân vào lưng Lâm Phong Trí, “Dậy nổi không?”
Trong lúc mê man, Lâm Phong Trí mơ hồ nghe thấy giọng Lục Mục Trì, nước mắt y lập tức trào ra, “Lục Mục Trì, em đau quá……”
Lục Mục Trì thoáng biến sắc, giọng nói này……
Hắn ngồi xuống xoay mặt Lâm Phong Trí lại, thấy miệng y dính máu thì lập tức tái mặt. “Lục Mục Trì, em đau sắp chết rồi……”
Lục Mục Trì choáng váng, sao lại là Lâm Phong Trí!
Hắn vội vàng bế y lên rồi đứng dậy bước đi như bay, “Đừng sợ, đến bệnh viện ngay đây!”
Đúng lúc đó, rốt cuộc Triệu Huệ Lâm đã thấy được mặt Lâm Phong Trí.
Bà ta cũng choáng váng.
Không đúng, y không phải là Yến Hạc Thanh!
Rất giống, nhưng tuyệt đối không phải! Vậy sao y lại mặc áo của Yến Hạc Thanh?
Yến Hạc Thanh đâu?!
……
Yến Hạc Thanh đọc xong một chương, cậu để sách xuống rồi xoa cổ nhìn đồng hồ.
3 giờ 20 phút.
Vừa đi vừa về không tới nửa tiếng, thế mà giờ Lâm Phong Trí vẫn chưa về, chắc chắn đã đụng phải vợ chồng Triệu Yến.
Yến Hạc Thanh đứng dậy mặc áo khoác rồi cầm dù đi ra ngoài.
Tuyết vẫn rơi mạnh, Yến Hạc Thanh ra cửa chung cư bật dù lên, ung dung bước vào mưa tuyết.
Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, không ai giẫm lên, rất sạch sẽ.
Yến Hạc Thanh để lại một hàng dấu chân thẳng tắp, đến cổng đại học Bắc Kinh, đám đông đã giải tán từ lâu, trong không khí lạnh lẽo chỉ có tiếng tuyết rơi.
Cổng đại học Bắc Kinh rất đông người qua lại nên tuyết trắng bị giẫm thành băng vụn, có màu đen nhạt rất bẩn.
Một chiếc khăn quàng cổ màu đen lẳng lặng nằm trong đống băng vụn, Yến Hạc Thanh đi tới nhặt nó lên.
Cậu phủi nhẹ, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu lúc nãy.
Yến Thắng Bỉnh tay đấm chân đá, Triệu Huệ Lâm khóc lóc om sòm, quy trình nhất quán.
Một tháng trôi qua, với thói quen hễ có tiền lại đi đánh bạc của Yến Thắng Bỉnh, một trăm ngàn kia sẽ hết rất nhanh.
Chờ xài hết sẽ đối phó với bọn họ sau.
Yến Hạc Thanh bình thản đi vào trường.
Nhận thẻ căn cước mới phải bỏ thẻ cũ đi, nếu muốn giữ làm kỷ niệm thì chỉ cần cắt góc.
Yến Hạc Thanh hờ hững cắt thành mấy mảnh rồi ném vào thùng rác.
Ra khỏi trường, tuyết rơi dày đặc hơn, tung bay khắp nơi, muốn thấy rõ đường cũng khó.
Yến Hạc Thanh lấy điện thoại ra bấm số Lâm Phong Trí, “Phong Trí, em ở đâu vậy? Lâu quá mà em vẫn chưa về, anh tới trường cũng chẳng thấy em đâu cả.”
Trong phòng bệnh, y tá đang băng bó vết thương cho Lâm Phong Trí.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm Lâm Phong Trí khó chịu, y nhìn Lục Mục Trì im lặng ngồi cúi đầu trên ghế rồi chột dạ nói nhỏ, “Tôi bận việc phải đi trước, mấy ngày nữa sẽ lấy cho anh.”
Yến Hạc Thanh dịu dàng nói.”Bận thì em cứ đi đi, giờ anh đang ở trường, anh tự lấy được rồi.”
”Áo em anh đưa tới tiệm giặt ủi rồi, khi nào rảnh em ghé lấy nhé.”
Giờ Lâm Phong Trí vẫn chưa muốn để Lục Mục Trì biết mình là con nuôi, ậm ừ mấy tiếng rồi vội vã cúp máy.
Lục Mục Trì cũng im lặng.
Hắn biết thân thế Lâm Phong Trí, nhưng y không chủ động nói nên hắn đành phải vờ như không biết.
Nhìn chiếc áo khoác bông vắt trên thành ghế, Lục Mục Trì lập tức nhận ra đây là áo Yến Hạc Thanh.
Lâm Phong Trí không bao giờ mặc đồ bình dân cả.
Vợ chồng nhà họ Yến nhận lầm áo nên mới đánh nhầm người.
Lục Mục Trì ngẩng đầu nhìn Lâm Phong Trí nhăn mặt vì đau trên giường bệnh, hắn lại thất thần.
Nếu hôm nay người bị đánh là Yến Hạc Thanh, với thân hình gầy gò của cậu nhất định sẽ càng bị thương nặng hơn……
”À phải rồi, anh đến đại học Bắc Kinh làm gì vậy?” Lâm Phong Trí đột nhiên hỏi hắn.
Lục Mục Trì đã nghĩ sẵn một cái cớ, “Hiệu trưởng đại học Bắc Kinh mời chú anh tới thuyết giảng.”
Nghe nhắc tới Lục Lẫm, Lâm Phong Trí lập tức hết đau, ánh mắt sáng lên: “Lúc nào vậy?”
Lục Mục Trì nghĩ ngợi mấy giây, “Một ngày trước kỳ nghỉ.”
……
Yến Hạc Thanh về nhà giặt sạch khăn quàng cổ, vắt khô rồi phơi ngoài cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, nhà nhà bật đèn sáng trưng, gió lạnh thổi qua cuốn theo từng đám tuyết lớn.
Tuyết rơi dày vậy chắc nước hồ sẽ lạnh lắm.
Ngày mai……
Yến Hạc Thanh đóng cửa sổ lại.
Cậu hy vọng Lục Lẫm sẽ đi câu cá.
Hai giờ sáng hôm sau, Yến Hạc Thanh xuống lầu đúng hẹn.
Xe đặt trước đã chờ sẵn dưới lầu, tài xế thấy túi đồ của Yến Hạc Thanh thì tặc lưỡi bắt chuyện, “Trời lạnh thế này mà lên núi câu cá à?”
Yến Hạc Thanh chỉ cười không đáp.
Tài xế cũng không hỏi tiếp nữa, khởi động xe rồi lái vào gió tuyết mịt mù.
Đến chân núi, Yến Hạc Thanh xuất trình thẻ hội viên, bảo vệ mở cổng cho xe vào, còn dặn dò: “Đưa đến nơi rồi ra ngay nhé.”
Tài xế lẩm bẩm, “Chỗ gì mà sang chảnh quá vậy……”
Bốn giờ hơn, đường núi tĩnh mịch im ắng, chỉ có tiếng xe chạy, tài xế hơi sợ nên đạp ga tăng tốc đến bờ hồ, chờ Yến Hạc Thanh lấy đồ xong thì quay xe ra khỏi thung lũng với tốc độ ánh sáng.
Yến Hạc Thanh nhìn tới bãi đậu xe cách đó không xa.
Khác với lần trước, trong bãi chỉ có lác đác mấy chiếc xe.
Hôm nay tuyết lớn quá nên rất ít người tới.
Đặt đồ xuống vệ đường, Yến Hạc Thanh đội tuyết đến bãi đậu xe.
Chiếc thứ nhất, không phải.
Chiếc thứ hai, không phải.
Chiếc thứ ba——
Bắc Kinh A1111.
Mi mắt Yến Hạc Thanh khẽ chớp, rất nhẹ.