Khóe mắt tài xế hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người mời Lục Lẫm uống nước ấm.
E là những người muốn mời Lục Lẫm dự tiệc ở khắp thủ đô nghe được câu này sẽ thổ huyết mất.
Tài xế còn đang cảm thán thì thấy Lục Lẫm mở cửa xe qua kính chiếu hậu.
”!” Tài xế kinh hãi, thế mà đi thật sao? Hắn vội vàng mở cửa bung dù chạy ra sau che mưa cho Lục Lẫm.
Lục Lẫm cầm dù, bên kia Yến Hạc Thanh đã xuống xe chạy vào chung cư rồi chờ anh ở cửa.
Lục Lẫm che dù đi qua, sau đó xếp dù lại, Yến Hạc Thanh đi trước, “Nhà tôi trên lầu ba ấy.”
Vách tường tỏa ra mùi ẩm ướt dưới ánh đèn vàng cam, cầu thang hẹp bị giẫm bóng loáng, Lục Lẫm nhìn bóng lưng thiếu niên, chỉ giây lát sau đã đến lầu ba.
Mỗi tầng có hai căn hộ, Yến Hạc Thanh móc túi lấy chìa khoá ra cắm vào ổ rồi xoay sang trái một vòng, khóa cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Yến Hạc Thanh đẩy cửa vào, trước tiên bật đèn lên, thay dép rồi nghiêng người tránh đường, “Ngài vào đi.”
Lục Lẫm để dù dựa vào chân tường rồi nhìn Yến Hạc Thanh, “Có bao bọc giày không?” Chắc nhà cậu sẽ không có dép vừa chân anh.
Yến Hạc Thanh lắc đầu, “Đừng để ý, ngài cứ bước vào đi.”
Nhà cũ nên từ sàn gạch men có thể nhìn ra dấu vết tháng năm, nhưng thiếu niên chịu khó lau nên sạch bóng.
Giày da của Lục Lẫm đã dính nước mưa, anh cởi giày để ngoài cửa rồi đi chân trần vào nhà.
Yến Hạc Thanh giật mình, rũ mắt cởi áo khoác treo lên sau cửa rồi bước nhanh vào nhà bật quạt sưởi cho ấm.
Không giống những người khác vừa vào đã ngắm chuồng chim bồ câu này, Lục Lẫm đi tới ghế sofa, chờ Yến Hạc Thanh mời ngồi mới ngồi xuống.
Yến Hạc Thanh cầm bộ đồ mặc ở nhà, “Ngài chờ chút nhé, để tôi thay đồ đã.”
Cậu bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Cách âm rất kém nên qua bức tường có thể nghe rõ tiếng sột soạt bên trong.
Yến Hạc Thanh thay đồ rất nhanh, chỉ một phút sau đã ra ngoài.
Áo thun rộng cổ tròn, quần dài màu đen, mặc dù áo rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn thấy xương bả vai nhô cao của cậu.
Bình thường Yến Hạc Thanh mặc áo khoác nên không thấy rõ lắm, một khi cởi ra lại gầy đến kinh ngạc.
Trên cổ cậu quàng khăn khô, cậu lau đầu qua loa, có mấy lọn tóc xoăn lên, lau tay rồi nói: “Để tôi đi nấu nước.” Sau đó bước vào phòng bếp bên cạnh.
Trên bàn trà đặt một quyển “Tế bào học” bằng tiếng Nga.
Thẻ đánh dấu sách lộ ra một mảnh lá cây màu xanh, ánh mắt Lục Lẫm đảo qua, thấy cậu đã đọc được hơn nửa cuốn.
Trong bếp, Yến Hạc Thanh rót hai chai nước lọc vào ấm rồi bật lò đun.
Sau đó lấy rổ múc ba chén gạo, vo bốn năm lần, bỏ gạo đã vo sạch vào nồi cơm điện, ấn nút nấu cơm.
Trong ngăn đá còn một miếng thịt nạc, Yến Hạc Thanh lấy ra ngâm nước lạnh rã đông.
Lúc này ấm nước trên lò đã nóng, Yến Hạc Thanh lấy một chiếc ly sạch để rót nước, lấy thêm mấy quả táo trong tủ lạnh đem đi rửa rồi bưng ra ngoài.
Tư thế ngồi của Lục Lẫm vẫn như lúc cậu đi, “Nước nóng lắm, đợi nguội bớt đã.” Yến Hạc Thanh đặt khay nước và trái cây xuống bàn trà trước mặt Lục Lẫm.
Lục Lẫm hỏi, “Cậu học ngành sinh vật à?”
Thấy quyển sách trên bàn trà, Yến Hạc Thanh đem cất vào ngăn kéo, “Hiện giờ thì chưa, đầu học kỳ sau mới chuyển ngành.”
Lục Lẫm khẽ nhíu mày, muốn chuyển ngành phải nằm trong top 5, xem ra thành tích của Yến Hạc Thanh rất nổi bật.
Anh liếc nhìn chồng sách trên tay vịn ghế sofa, tất cả đều là tài liệu giảng dạy, trong phòng cũng không có TV hay máy chơi game, “Bình thường ngoài giờ đi làm cậu chỉ học thôi à?”
”Lâu lâu còn đọc tiểu thuyết nữa.” Yến Hạc Thanh kéo ra chiếc ghế đẩu dưới bàn trà, ngồi xuống cầm một quả táo lên gọt vỏ, “Thư viện trường cho mượn miễn phí, nhiều thể loại phong phú lắm.”
Yến Hạc Thanh gọt táo rất thành thạo, vỏ mỏng nhưng không bị đứt ngang, Lục Lẫm nhìn vỏ táo nhanh chóng dài ra, “Cậu đọc thể loại gì?”
Trong truyện không nói Lục Lẫm đọc tiểu thuyết huyền nghi, nhưng lần trước ở hồ băng Yến Hạc Thanh đã thấy anh đọc trong lều, cậu gọt sạch vỏ táo rồi cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, “Huyền nghi suy luận, tôi thích tiểu thuyết của Agatha lắm.”
Cậu lấy ra một cây tăm từ trong hộp, ghim miếng táo đưa cho Lục Lẫm, “Quả này có vẻ giòn ngọt lắm, ngài nếm thử đi.”
Lục Lẫm rất ít ăn trái cây, nhất là táo, nhưng anh vẫn nhận lấy.
Trong gian phòng yên tĩnh lâu lâu có tiếng quạt sưởi kêu rè rè, đây là bệnh chung của đồ điện rẻ tiền.
Cạnh ghế sofa đặt một bình hoa lớn, bó hoa mai đã héo khô nhưng vẫn tỏa hương nhè nhẹ, cạnh bình hoa là một cái cân điện tử thông dụng.
Thứ này rất hiếm gặp trong phòng nam sinh.
Yến Hạc Thanh không ăn táo.
Lục Lẫm nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, trên con đường lầy lội đến viện mồ côi, thiếu niên đứng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi, say sưa ăn một ổ bánh mì bình thường.
Anh nuốt táo xuống, “Bữa tối của cậu chỉ có một ổ bánh mì thôi à?”
Hình như Yến Hạc Thanh không hiểu câu hỏi của anh lắm, qua một hai giây mới hiểu được, mắt cậu hơi cong lên, “Ngài hiểu lầm rồi, tôi không tiết kiệm trong chuyện ăn uống đâu, dạo này tôi mập lên rồi đó, mỗi bữa đều ăn ít nhất hai chén cơm.”
Cậu đứng dậy nói, “Mưa còn lớn lắm, ngài ở lại ăn bữa cơm đạm bạc nhé, cơm nấu rồi, chỉ cần nấu thêm nồi lẩu nữa là xong.”
Lục Lẫm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 6 giờ 40 phút chiều, ngoài trời sấm chớp rền rĩ, mưa to tiếp tục hắt vào cửa sổ, anh cũng không từ chối.
Yến Hạc Thanh lại đi vào bếp, chốc lát sau bên trong vọng ra tiếng xào nấu.
Nước đã nguội, Lục Lẫm bưng ly lên uống mấy ngụm, điện thoại của anh chợt reo vang.
”Lão Lục, cậu không ở công ty à?” Sở Tử Ngọc hết sức kinh ngạc.
”Không.”
”Khụ, tớ tiện đường đem cho cậu hộp bánh tai heo này.” Sở Tử Ngọc thở dài, “Giờ đang mưa xối xả, lại bị kẹt ở công ty cậu nên tớ đành phải ăn hết thôi, món này để nguội dở lắm. Vậy tớ cúp máy đây ——”
”Lục tiên sinh, anh có ăn cay được không?” Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lục Lẫm quay lại thấy Yến Hạc Thanh nhoài người ra khỏi bếp.
Cậu đeo tạp dề màu đen, phía trên in hình một chú cừu non màu trắng.
Tóc đen dần khô nên không còn xoăn nữa mà lòa xòa trước trán.
Lục Lẫm đáp, “Không.”
Yến Hạc Thanh gật đầu rồi quay vào bếp.
”Đù ——” Sở Tử Ngọc kêu lên ở đầu dây bên kia, “Phải giọng sư phụ Tiểu Yến không? Chắc là đúng rồi! Lão Lục, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy hả?”
Lục Lẫm dời điện thoại ra xa, “Nhà bạn.”
”Hai người có chuyện gì vậy?” Sở Tử Ngọc tò mò gần chết, “Hôm qua tớ đến quán bar, nghe nói sư phụ Tiểu Yến xin nghỉ rồi, cậu bắt ẻm nghỉ à?”
Lục Lẫm nhìn tới phòng bếp, anh không biết Yến Hạc Thanh đã xin nghỉ việc.
Lần trước ở quán bar, đúng là anh đã nói một câu, “Cậu không thích hợp làm ở quán bar.”
Nhưng Lục Lẫm không nghĩ câu nói kia có thể làm Yến Hạc Thanh xin nghỉ, thiếu niên này là người rất có chính kiến.
”Ê ê, cậu có định dẫn ẻm tới dự lễ cưới lão Tạ không?” Sở Tử Ngọc còn đang hô to gọi nhỏ, “Lão Tạ đặt cho cậu một phòng rồi, hay là bảo cậu ấy thay giường đơn nhé ——”
Lục Lẫm cúp máy, trong phòng yên tĩnh lại.
Một lát sau, Yến Hạc Thanh bưng nồi lẩu ra, còn có một cái bếp điện từ.
Yến Hạc Thanh mua bếp điện từ này ở tiệm sửa đồ điện, được cậu lau chùi sáng loáng.
Trong nước dùng thả mấy viên thịt có kích cỡ đều nhau, vài lát cà chua, vài cây nấm, còn có lá tỏi xanh rì.
Yến Hạc Thanh lại vào bếp bưng ra hai chén cơm, hai đĩa tương đậu phộng và một rổ rau ăn kèm.
Nồi lẩu thanh đạm nhưng lại rất hợp với buổi tối mùa đông.
”Ngài ăn thử thịt viên đi, đây là tuyệt chiêu sở trường của tôi đó.” Yến Hạc Thanh đề cử.
Lục Lẫm bận rộn công việc, lại sống một mình nên lâu lắm rồi chưa ăn lẩu.
Anh gắp viên thịt lên cắn một cái, vị thịt đậm đà xen lẫn cảm giác giòn sần sật, nước dùng cũng cực kỳ thơm ngon.
Lục Lẫm cẩn thận nhai nuốt, “Rau diếp à?”
Mắt Yến Hạc Thanh cong cong, “Vâng, tôi có trộn thêm một ít rau diếp băm nhỏ, cảm giác vị thịt sẽ đậm đà hơn, cũng đỡ ngán nữa.”
”Cậu còn làm thêm ở nhà hàng nữa à?” Lục Lẫm thuận miệng hỏi, mặc dù chỉ là món lẩu đơn giản nhưng vẫn có thể nhận ra tài nấu nướng của Yến Hạc Thanh rất khá.
”Không phải nhà hàng mà chỉ là quán bình dân thôi.” Yến Hạc Thanh bưng chén lên gắp một lá xà lách, nụ cười thanh thuần như lá rau xanh tươi, “Hầu hết những món ăn hàng ngày tôi đều biết hết, chỉ có mấy món Tây cao cấp là không biết thôi.”
”Hương vị chẳng ra sao cả.” Lục Lẫm ăn cơm, phát hiện có chỗ gây hiểu lầm nên nói thêm, “Ý tôi nói mấy món được gọi là cao cấp kia ấy.”
”Tôi chưa ăn bao giờ.” Yến Hạc Thanh gắp xà lách, “Sau này có dịp sẽ ăn thử cho biết.”
Nồi lẩu sôi ùng ục, hai người ăn vừa yên tĩnh vừa nhanh, chỉ chốc lát sau đã ăn xong, Lục Lẫm ăn một bát, Yến Hạc Thanh hai bát.
Lục Lẫm giúp cậu bưng bát đũa vào bếp, tuy nhỏ nhưng vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp, trên bệ cửa sổ còn có mấy chậu sen đá, Lục Lẫm chưa bao giờ thấy sen đá nào tươi tốt đến vậy.
”Ngài cứ bỏ vào bồn là được rồi.” Yến Hạc Thanh bưng nồi lẩu theo vào.
Phòng bếp lập tức trở nên chật chội.
Lục Lẫm đặt chén xuống rồi tiện tay rửa, cũng chỉ có hai cái mà thôi, anh rửa chén giỏi đến bất ngờ, rửa xong còn thành thạo gỡ khăn xuống lau khô nước trong chén, “Cậu nghỉ việc rồi à?”
Yến Hạc Thanh nhìn chén rồi vớt cặn trong nồi ra bỏ vào thùng rác, “Quán bar ấy à? Kiếm đủ tiền học lái xe rồi nên tôi xin nghỉ, quán cà phê cũng vậy, chỉ làm tới cuối năm thôi.”
Lau chén xong, Lục Lẫm đưa tay muốn lấy nồi lẩu, Yến Hạc Thanh hơi do dự nhưng vẫn đưa qua. “Phiền anh quá.”
Lục Lẫm thản nhiên rửa nồi lẩu, “Tôi thấy cậu đang học ngoại ngữ, sau này muốn đi du học à?”
Yến Hạc Thanh gật đầu, “Vâng.”
Lúc này tiếng mưa đã nhỏ hơn, Lục Lẫm rửa nồi rồi lấy khăn lau khô, anh nhìn lướt qua, treo lên cái móc ở bệ cửa sổ, móc túi lấy khăn tay ra lau từng ngón, “Cảm ơn đã tiếp đãi, tôi về trước đây.”
Ánh mắt Yến Hạc Thanh đảo qua thùng nước màu đỏ cạnh thùng rác, sực nhớ đến mồi câu mình tự ủ, “Tôi có làm một ít mồi câu cá, ngài muốn lấy thử một lọ không?”
Quả nhiên Lục Lẫm dừng lại, “Sao?”
Yến Hạc Thanh mở ngăn kéo lấy một cái lọ thủy tinh sạch rồi ngồi xuống mở nắp thùng nước, một mùi hương giống cơm rượu lập tức bay ra.
”Tôi ủ rượu bằng cao lương, gạo, lúa mì với men, đây là công thức của một ông lão câu cá dạy tôi, tôi có cải tiến chút xíu nhưng vẫn chưa thử nữa.”
Yến Hạc Thanh múc đầy lọ, vặn chặt nắp rồi đứng dậy đưa cho Lục Lẫm, “Cứ rắc mồi xuống nước luôn nhé, nếu ngài thấy được thì sau này tôi đem thêm cho ngài.”
Lục Lẫm bình tĩnh nhìn Yến Hạc Thanh một lát rồi chợt nói: “Tôi ba mươi đấy.”
”Dạ?” Yến Hạc Thanh mở to mắt, “Ngài nói gì cơ?”
”Cứ gọi anh được rồi.” Lục Lẫm cầm lọ mồi, “Tôi chưa già vậy đâu.”
Lục Lẫm rời đi.
Yến Hạc Thanh đứng ở cửa, đèn hành lang sáng lên rồi lại tắt, cho đến khi tiếng bước chân biến mất hẳn.
Ý cười trong mắt Yến Hạc Thanh dần lắng xuống, cậu đóng cửa lại rồi đi tới ghế sofa, mở điện thoại tìm Tùng Hoa Nhưỡng Xuân trên bản đồ.
Rất gần quán cà phê, có tuyến tàu điện chạy thẳng đến đó, chỉ cần qua ba trạm.
Cậu đã nghe thấy Lục Lẫm và Sở Tử Ngọc nói chuyện qua điện thoại.
Tùng Hoa Nhưỡng Xuân là nơi cử hành hôn lễ của Tạ Quân Kiệt, cũng là ——
Nơi Lâm Phong Trí cởi sạch quần áo rồi lẻn vào phòng Lục Lẫm để quyến rũ anh.
Vào thời gian này trong truyện, còn một năm nữa Lục Mục Trì mới phát hiện người Lâm Phong Trí yêu chính là Lục Lẫm.
Lần này Yến Hạc Thanh muốn “giúp” Lục Mục Trì biết sớm hơn.
Sáng hôm sau, Yến Hạc Thanh ra ngoài lúc bảy giờ, trước tiên lên tàu điện ngầm đến Tùng Hoa Nhưỡng Xuân.
Tùng Hoa Nhưỡng Xuân là khách sạn năm sao hàng đầu thủ đô, không chỉ có phòng tiệc sang trọng ấm cúng mà đồ ăn cũng rất nổi tiếng, được Black Pearl đánh giá ba kim cương.
(Black Pearl là bảng xếp hạng nhà hàng uy tín nhất Trung Quốc, tương tự như Michelin, 3 kim cương là cao nhất.)
Đại sảnh được trang trí rất cổ kính, có hòn non bộ nước chảy, Yến Hạc Thanh đi tới quầy tiếp tân lễ phép hỏi: “Có tuyển cộng tác viên không ạ? Việc gì em cũng làm được hết.”
Thiếu niên thực sự quá đẹp, tiếp tân nuốt ngược câu từ chối đã ra đến miệng rồi gật đầu nói: “Hình như sau bếp đang thiếu người đấy, để chị hỏi giùm em nhé?”
Yến Hạc Thanh mỉm cười, “Cảm ơn chị.”
Tiếp tân nhấc điện thoại bàn lên bấm số, nói vài câu rồi để điện thoại xuống, chỉ tới thang máy bên trái, “Em đi thang máy lên lầu ba tìm quản lý Dương nhé.”
Yến Hạc Thanh cảm ơn tiếp tân rồi đi tới thang máy, tiếp tân nhìn cậu đi khuất mới thu mắt lại.
Thang máy từ từ lên tầng ba, ngoài cửa là một sảnh tiệc buffet rất lớn.
Yến Hạc Thanh đi ra, không phải giờ ăn nên trong sảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mấy nhân viên phục vụ đang quét dọn, Yến Hạc Thanh phán đoán phương hướng rồi rẽ trái đi vào gian bếp mở, một phụ nữ mặc đồng phục từ bên trong đi ra.
Nhìn bà khoảng hơn bốn mươi tuổi, cầm một xâu chìa khoá lủng lẳng.
”Chào dì.” Yến Hạc Thanh đảo mắt qua tấm thẻ trước ngực bà, trên đó ghi Dương Chân.
Cậu đoán người này chính là quản lý Dương nên lễ phép nói: “Cháu đến xin việc ạ.”
Dương Chân ngắm nghía Yến Hạc Thanh, “Cậu biết làm gì?”
”Sắp xếp nguyên liệu, tẩm ướp hay sơ chế đều được ạ.” Yến Hạc Thanh mỉm cười, “Còn biết tỉa rau củ đơn giản nữa.”
Dương Chân hơi kinh ngạc, nhìn thiếu niên này môi hồng da trắng, mười ngón không dính nước xuân, thế mà rành việc bếp núc như vậy, bà quay người nói: “Đi theo tôi.”
Bà dẫn Yến Hạc Thanh vào bếp, mọi người đang chuẩn bị bữa trưa, Dương Chân đi tới quầy đưa một củ cà rốt cho Yến Hạc Thanh, “Tỉa hoa hồng đi.”
Yến Hạc Thanh cầm lấy. “Dạ.”
Cậu cúi đầu thuần thục gọt vỏ.
Giờ Dương Chân mới nhìn thấy bàn tay Yến Hạc Thanh, hoàn toàn trái ngược với gương mặt non choẹt của cậu, nhìn đôi tay này là biết cậu từng bươn chải đủ nghề, không chỉ dính nước xuân mà thậm chí còn ngâm trong nước xuân quanh năm nữa.
Thực tế chứng minh Dương Chân không hề nhìn lầm, chẳng mấy chốc một bông hồng sinh động như thật đã thành hình trên tay Yến Hạc Thanh.
”Cháu khiêm tốn quá đấy.” Dương Chân nhận xét. “Đây không phải trình độ tỉa hoa đơn giản mà ít nhất phải làm việc trong bếp từ năm năm trở lên.”
Yến Hạc Thanh nhớ lại từ cấp một đến cấp hai mình làm ở quán cơm đúng là hơn năm năm, cậu cười nói, “Dì tinh mắt thật.”
Dương Chân lại hơi tiếc nuối vì đã đoán trúng, nhìn Yến Hạc Thanh có vẻ như mới trưởng thành, chẳng lớn hơn con bà mấy tuổi mà lại có đôi tay của người bốn mươi tuổi.
Bà khẽ lắc đầu, “Tạm thời không tuyển cộng tác viên nhưng thứ Bảy tuần này có tiệc cưới mà lại đang thiếu người, nếu cậu muốn thì có thể tới làm, lương tính theo ngày.”
Yến Hạc Thanh mỉm cười, “Cảm ơn dì, cháu sẽ làm ạ.”
Nhận việc xong, Yến Hạc Thanh lên tàu điện ngầm về quán cà phê. Các buổi sáng trong tuần đều rất bận rộn.
Nhất là Yến Hạc Thanh luôn dựa theo nhu cầu của khách để vẽ ra đủ hình xinh xắn nên khách chỉ muốn uống cà phê cậu pha, Yến Hạc Thanh bận đến nỗi chân không chạm đất.
Trương Thanh còn có việc thu tiền, còn nam phục vụ còn lại hầu như không có việc gì làm, hắn cũng vui vẻ lười biếng, lâu lâu cầm khăn lau bàn cho có lệ.
Lúc này điện thoại trong tiệm reo lên, nam phục vụ ngồi ì ra đó, thấy Yến Hạc Thanh và Trương Thanh đều bận túi bụi không rảnh nghe mới lề mề đi tới bắt máy.
”Xin chào, cà phê Shadow đây ạ.” Nam phục vụ uể oải cầm lên cuốn sổ gọi món.
”Xin chào, cho một ly cà phê đen và một phần bánh kem vuông, giờ nghỉ trưa giao lên lầu 81 Lục thị nhé.”
Cô gái ở đầu dây bên kia có giọng nói ngọt lịm như ca sĩ, nam phục vụ lập tức đổi thái độ, “Vâng, em sẽ giao sớm cho chị ạ!”
Cô gái nói ngay: “Nói Yến Hạc Thanh giao nhé.”
Nam phục vụ: “……”
Hắn rủa thầm trong lòng, miễn cưỡng tiếp nhận công việc của Yến Hạc Thanh.
Yến Hạc Thanh vờ như không thấy, pha một ly cà phê đen rồi bỏ miếng bánh kem vuông vào hộp, sau đó xách tới Lục thị.
Cà phê đen và bánh kem vuông, cộng thêm tầng cao nhất của Lục thị nên Yến Hạc Thanh biết là Lục Lẫm gọi.
Tiếp tân đã được báo trước nên mỉm cười lịch sự dẫn Yến Hạc Thanh đến thang máy riêng của Lục Lẫm.
Thang máy này nằm bên kia đại sảnh, khác với thang máy nhân viên chật kín vào giờ nghỉ trưa, bên này không cần quẹt thẻ mà cũng chẳng có ai khác, lên tầng cao nhất chỉ mất hai phút.
Tiếp tân ấn nút thang máy, đợi Yến Hạc Thanh vào xong, trên mặt tiếp tân mới lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Thư ký đã dặn để người giao hàng đi thang máy riêng của Lục tổng, đây là điều xưa nay chưa từng có.
Lục tổng thích cà phê và bánh gatô này vậy sao?
Thật sự ngon thế cơ à?
Tiếp tân quyết định lát nữa cũng gọi cà phê và bánh gatô thay bữa trưa.
Đi thẳng không dừng nên chẳng mấy chốc đã lên tầng cao nhất, Yến Hạc Thanh ra khỏi thang máy rồi đi qua chỗ thư ký, đang định tới thì thư ký cười nói: “Ngài đi thẳng tới trước rồi đưa vào văn phòng đi ạ.”
Yến Hạc Thanh gật đầu, đi vào trong thêm lát nữa là đến phòng chủ tịch.
Cậu giơ tay gõ nhẹ lên cửa, “Lục tiên sinh.”
Lục Lẫm đặt bản báo cáo xuống, “Vào đi.”
Yến Hạc Thanh đẩy cửa ra rồi xách đồ tới bàn làm việc nhẹ nhàng đặt xuống: “Cà phê và bánh của anh đây, anh từ từ dùng nhé.”
Lần này cậu không gọi ngài nữa.
Vừa quay người định đi thì bị Lục Lẫm gọi lại, “Ăn cơm chưa?”
Yến Hạc Thanh quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Chưa ạ.”
Lục Lẫm hất cằm về phía bên trái, “Có qua có lại, hôm nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Yến Hạc Thanh nhìn sang, mấy chiếc ghế sofa, một bàn trà, trên bàn đặt mấy hộp đồ ăn.
Yến Hạc Thanh không đoán được ý Lục Lẫm, chẳng lẽ cố tình gọi cậu đến ăn trưa sao?
Cậu quay đầu lại, “Một mình tôi ăn thôi à?”
Lục Lẫm cầm báo cáo lên xem tiếp, “Ừ, tôi ăn rồi.”
Yến Hạc Thanh im lặng một lát rồi đi đến sofa ngồi xuống.
Tổng cộng năm món, canh sườn củ sen, salad trộn dầu hào, bắp ngô xào đậu tương và hạt điều, bò om dứa tiêu đen, thịt heo xé sợi sốt Bắc Kinh.
Còn có một hộp trái cây.
Tất cả vẫn còn nguyên.
Yến Hạc Thanh liếc nhìn Lục Lẫm, anh đang chăm chú lật xem báo cáo.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, Yến Hạc Thanh thu mắt lại rồi bưng cơm lên.
Cơm không giống loại cậu hay ăn.
Có mùi gạo thơm tự nhiên, hạt cơm tròn mẩy, nhai lâu sẽ có vị ngọt.
Củ sen được hầm mềm dẻo, mùi thơm tràn ngập khoang miệng, sườn non là loại thượng hạng được chặt đều tăm tắp, vừa vào miệng lập tức rã xương, thịt mềm rục như muốn tan ra.
Mấy món còn lại cũng rất thơm ngon và đủ chất.
Cơm không nhiều không ít, một hộp vừa đủ hai chén.
Trong lúc Yến Hạc Thanh chăm chú ăn cơm, thỉnh thoảng Lục Lẫm đảo mắt về phía cậu.
Thiếu niên ăn vừa yên tĩnh vừa nhanh, cũng không kén ăn, gắp gì ăn nấy.
Ai cũng có món mình thích và ghét, nếu không có chính là không có điều kiện để kén ăn.
”Tôi không biết khẩu vị của cậu.” Lục Lẫm lên tiếng, “Có món nào không thích thì đừng ép mình ăn.”
Động tác nhai nuốt của Yến Hạc Thanh hơi dừng lại, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu rằng cậu cũng được quyền kén ăn.
Một lát sau, cậu đẩy thịt heo xé sợi sốt Bắc Kinh ra, “Thịt xào ngọt quá, tôi ăn không quen.”
Lục Lẫm lật ra một tờ, “Vậy đừng ăn nữa.”
Yến Hạc Thanh quả thực không gắp thịt xào nữa, trong văn phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng bát đũa va nhau.
Khoảng mười phút sau, ngoại trừ thịt heo xé sợi sốt Bắc Kinh, Yến Hạc Thanh đã giải quyết sạch sẽ một hộp cơm và bốn hộp đồ ăn.
Cậu dọn dẹp hộp cơm rồi gói thịt xào lại, “Lục tiên sinh, tôi đem thịt xào này về được không ạ? Chỗ tôi ở có nhiều mèo hoang lắm.”
Ánh mắt Lục Lẫm đảo qua hộp trái cây chưa động đến, “Cả trái cây nữa.”
”Hình như tụi nó không ăn trái cây đâu ạ.”
Lục Lẫm lại lật một tờ, đầu cúi hơi thấp nên không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, “Trái cây thì cậu ăn đi.”
Yến Hạc Thanh xách hộp trái cây và hộp thịt heo xé sợi sốt Bắc Kinh ra về.
Vẫn đi thang máy riêng của Lục Lẫm, hai phút sau đã xuống đại sảnh.
Cậu xách đồ về, nam phục vụ kia tò mò liếc mắt một cái rồi nói mỉa: “Chà, đi giao hàng cũng hay đấy chứ, xách một túi đi rồi xách một túi về. Đã vậy còn đi cả buổi, không biết buổi trưa trong tiệm bận lắm à.”
Trương Thanh lườm hắn, “Chỉ có cậu chẳng làm bao nhiêu mà nói nhiều nhất thôi, trưa qua cậu ra ngoài cả tiếng mà có ai nói gì cậu không?”
Nam phục vụ lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Tôi chỉ nói phong long chứ có trách Tiểu Yến đâu, ai mà không biết giờ nghỉ trưa thang máy Lục thị đông cỡ nào, giờ về là sớm rồi đấy.”
Lần này không ai trả lời hắn, hắn ngượng ngùng xoa mũi một cái rồi nín thinh.
Buổi chiều tan tầm, Yến Hạc Thanh xách đồ về nhà, trước tiên đem cho bầy mèo hoang mấy cái bánh nửa giá trong tiệm và hộp thịt heo xé sợi sốt Bắc Kinh, sau đó mới xách trái cây về nhà.
Mùa đông trời lạnh nên trái cây còn tươi nguyên, thật ra cũng chẳng phải loại đắt tiền mà chỉ là nho xanh, kiwi, bưởi, anh đào, dâu tây bình thường.
Yến Hạc Thanh im lặng mấy giây rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh trái cây.
Đăng lên vòng bạn bè.
Không cần cài đặt cho một mình Lục Lẫm thấy vì danh sách bạn bè của cậu chỉ có mình anh mà thôi.
”Trái cây cực kỳ ngọt.”
Cậu chú thích năm chữ.
Đăng xong Yến Hạc Thanh rời khỏi Wechat rồi soạn một tin nhắn.
”Trí Trí, em ngủ chưa?”
Ấn nút gửi đi.
Mấy phút sau, Lâm Phong Trí trả lời, “Chưa, có chuyện gì à?”
Yến Hạc Thanh cầm lên một quả anh đào vừa to vừa đỏ, cậu gõ chữ, “Không có gì, chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi.”
Lâm Phong Trí đang thử đồ cho thứ Bảy, đó là một bộ vest trắng tinh, thử xong y vẫn không vừa ý lắm, tiện tay cầm điện thoại xem, thấy nội dung tin nhắn của Yến Hạc Thanh thì ngực bỗng nhiên nóng lên.
Y chợt thấy hơi ngượng ngùng.
Mấy ngày nay y chỉ nghĩ đến chuyện được gặp Lục Lẫm ở lễ cưới mà quên mất Yến Hạc Thanh.
Nhưng Yến Hạc Thanh vẫn luôn nhớ đến y, còn chúc y ngủ ngon nữa.
Lâm Phong Trí gọi điện tới, “Không làm phiền anh chứ?”
Yến Hạc Thanh dịu dàng đáp, “Không, anh đang ăn trái cây.”
Lâm Phong Trí “à” một tiếng rồi phấn khởi nói, “Vậy anh chọn giùm em bộ đồ đi! Thứ Bảy này em sẽ mặc, Wechat của anh số mấy để em add.”
”Số điện thoại ấy.”
Lâm Phong Trí lập tức add cậu, sau khi kết bạn thì gọi video, Yến Hạc Thanh lập tức nhận cuộc gọi.
Video kết nối, Lâm Phong Trí giơ cao điện thoại cho cậu thấy toàn cảnh, “Bộ này thế nào?”
Yến Hạc Thanh nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Em định mặc đi đâu?”
Lâm Phong Trí không muốn Yến Hạc Thanh can dự vào cuộc sống riêng tư của mình, thích Lục Lẫm càng phải giữ bí mật hơn.
Y nói qua loa: “Thì tiệc cưới bình thường thôi.”
”Vậy anh khuyên em nên mặc đồ bình thường đi.” Yến Hạc Thanh mỉm cười, “Vừa hợp với em mà cũng không lấn át chú rể nữa.”
Lâm Phong Trí khó lòng nói ra mình dự tiệc cưới đẳng cấp nên nhất định phải mặc đồ trang trọng.
Yến Hạc Thanh chưa bao giờ tiếp xúc với những lễ nghi này, lẽ ra y không nên hỏi ý cậu mới phải.
Lâm Phong Trí đổi chủ đề, “Mấy ngày nay anh có bận gì không?”
”Vẫn như xưa thôi.” Yến Hạc Thanh ăn anh đào, “Làm thêm kiếm ít tiền sinh hoạt.”
Lâm Phong Trí gật đầu, đột nhiên tinh mắt nhìn thấy chiếc hộp trên bàn trà có logo của nhà hàng mình thích nhất.
Giá cũng không hề rẻ.
Hộp mà Yến Hạc Thanh đang ăn ít nhất cũng phải mấy trăm tệ.
Lâm Phong Trí thắc mắc, “Trái cây anh mua đấy à?”
Yến Hạc Thanh nuốt anh đào, ngón tay dính nước màu đỏ tím, cậu rút khăn giấy lau đi, “Không phải, bạn anh tặng.”
”Bạn anh cũng tốt với anh quá nhỉ.” Lâm Phong Trí nghĩ thầm Yến Hạc Thanh mà có bạn giàu vậy sao, “Còn mua cho anh trái cây ở nhà hàng ba kim cương Black Pearl nữa.”
Yến Hạc Thanh chỉ biết bữa cơm Lục Lẫm mời đắt tiền chứ không ngờ là của nhà hàng ba kim cương Black Pearl.
Cậu không rành mấy nhà hàng cao cấp lắm, chỉ biết là giá không hề rẻ, cậu hơi thất thần, một lát sau mới nói: “Ừ, người đó tốt với anh lắm.”
Lâm Phong Trí thuận miệng hỏi: “Nam hay nữ vậy?” Y trêu chọc, “Nếu là nữ thì chắc người ta có ý với anh nên đang theo đuổi anh đó.”
Yến Hạc Thanh nở nụ cười, không nói gì mà hỏi ngược lại: “Nếu người đó thật sự có ý với anh thì em nghĩ anh có nên đáp lại không?”
”Em đã gặp người ta đâu mà góp ý cho anh.” Lâm Phong Trí xoa cằm, “Nhưng yêu đương chủ yếu phải xem cảm giác, có người vừa gặp đã thấy hợp, có người dù tốt với anh đến đâu cũng chỉ có thể làm bạn mà thôi. Anh có cảm giác thì mạnh dạn tiến tới đi, đừng nghĩ đến mấy yếu tố khác làm gì.”
Khóe môi Yến Hạc Thanh cong lên, “Nghe em nói có vẻ kinh nghiệm quá nhỉ, thích ai rồi à?”
Nói hớ rồi! Lâm Phong Trí hết sức chột dạ, y lảng tránh ánh mắt Yến Hạc Thanh, “Đâu có…… Thôi muộn rồi, không nói với anh nữa đâu. Ngủ ngon!”
Yến Hạc Thanh không chúc y ngủ ngon mà mỉm cười, “Chúc em cuối tuần vui vẻ nhé.”
Nhắc tới cuối tuần, Lâm Phong Trí nghĩ ngay đến Lục Lẫm, cả trái tim lập tức mềm mại ngọt ngào.
Cuối tuần chắc sẽ vui lắm đây!
Mắt y cong cong, “Ừ, anh cũng vậy nha, cuối tuần vui vẻ!”