Yến Hạc Thanh đang gọt táo cho chúng, đến khi nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng ngoài cửa nhà ăn mới ngước mắt lên.
Ngoài trời âm u, đèn dây tóc trong nhà ăn bật sáng, hai cánh cửa nhà ăn hệt như ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.
Ngay thời khắc nhìn thấy Lục Lẫm đẩy cửa vào, bóng dáng từ mơ hồ đến rõ ràng, Yến Hạc Thanh biết kế hoạch của mình đã bắt đầu thành công.
Cậu cúi đầu xuống, trên tay là một quả táo nhỏ đã gọt sạch, cậu đưa cho bé gái đang háo hức trông mong rồi nhìn cô bé, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, “Ăn đi em.”
Bé gái cầm lấy quả táo, lễ phép nói “Cảm ơn anh” rồi mới vui vẻ ăn từng miếng nhỏ.
Yến Hạc Thanh dọn dẹp vỏ táo, vừa định đứng dậy thì một đôi giày da đen bóng đến gần lọt vào tầm mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn trên đầu, khuôn mặt người đàn ông hơi mơ hồ nên không thấy rõ cảm xúc.
Tiếng bước chân dồn dập cắt ngang ánh nhìn chăm chú của Yến Hạc Thanh, viện trưởng bước nhanh tới trước, trông thấy Yến Hạc Thanh nhưng không thấy rõ lắm, dù sao cũng mặc áo khoác nhân viên, viện trưởng nói ngay: “Mau chuẩn bị bữa sáng cho Lục tiên sinh đi.”
Yến Hạc Thanh đứng dậy, cậu lễ phép gật đầu với Lục Lẫm xem như chào hỏi rồi quay người đi vào quầy.
Đôi mắt đen của Lục Lẫm hơi nheo lại, dưới mắt phải Yến Hạc Thanh dán băng cá nhân, bị thương à?
Viện trưởng nhìn quanh nhà ăn, phát hiện một chỗ ngồi thích hợp nên mời Lục Lẫm sang, “Lục tổng, qua bên kia ngồi đi ạ.”
Lục Lẫm thu mắt lại rồi theo viện trưởng tới bàn ăn.
Yến Hạc Thanh trở lại quầy, bắt gặp Từ Kiều Âm hốt hoảng ngồi xổm dưới gầm bàn, bà đã nhận ra Lục Lẫm.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Kiều Âm thấy Yến Hạc Thanh thì trên mặt lộ vẻ xấu hổ, chột dạ cúi đầu xuống, Yến Hạc Thanh vờ như không thấy bà, đi thẳng tới quầy lấy điểm tâm.
Cũng như bữa sáng phát cho lũ trẻ, khay cơm đựng bánh quẩy, bánh bao thịt và một quả táo, chỉ khác là khẩu phần dành cho người lớn, lại múc thêm hai bát cháo, để lên hai đôi đũa, mỗi tay bưng một khay đến bàn ăn phía trước.
Hôm nay âm độ, nhà ăn không có điều hòa hay máy sưởi nên bát cháo nóng hổi lập tức nguội đi.
Viện trưởng trợn mắt, nhỏ giọng răn dạy Yến Hạc Thanh, “Sao lại bưng mấy thứ này, mau bảo nhà bếp nấu tô mì đi, bỏ nhiều thịt vào.”
Lục Lẫm lại nói: “Cứ như mọi người là được rồi, không cần đặc biệt đâu.”
Viện trưởng tươi cười gật đầu, “Vâng, nhưng đây là lần đầu tiên ngài tới ăn cơm nên vẫn phải chiêu đãi ngài thịnh soạn chứ ạ. Cái này……”
Viện trưởng hơi bất đắc dĩ, “Trời lạnh quá, đồ ăn nóng mấy cũng thành nguội, lỡ ngài ăn bị đau bụng thì làm sao bây giờ.”
Lục Lẫm nhìn thoáng qua Yến Hạc Thanh, băng cá nhân không giống mới dán mà là vết thương cũ, đột nhiên anh nhìn sang viện trưởng, “Điều hoà không khí sẽ đưa tới sau, theo số liệu do chỗ ông cung cấp, nhà ăn sẽ có bốn cái.”
Hai mắt viện trưởng lập tức sáng lên, ông sợ nhất là mùa đông, kinh phí có hạn nên không trả nổi chi phí sưởi ấm cho diện tích rộng, chỉ có thể ưu tiên cho ký túc xá của bọn trẻ, còn phòng học và nhà ăn đều không có.
Bởi vậy mỗi lần đến mùa đông lũ trẻ rất tội nghiệp, lúc nãy ông cũng cố ý kể khổ để Lục thị tài trợ thêm mấy máy điều hoà, không ngờ Lục Lẫm đã chuẩn bị sẵn!
Viện trưởng hết sức cảm động, nếu không phải Lục Lẫm quá uy nghiêm thì ông chỉ muốn nắm tay anh cảm tạ một ngày một đêm.
”Vâng vâng vâng.” Ông bưng cháo lên, “Ngài mau ăn đi, đừng để nguội quá.”
Lục Lẫm chợt hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Viện trưởng lập tức trả lời, “Chưa ạ, không ——” Chợt nhận ra hình như không phải nói với mình, viện trưởng quay đầu sang, đúng là Lục Lẫm không hỏi ông mà nhìn tình nguyện viên ở nhà ăn lúc nãy.
Yến Hạc Thanh gật đầu, “Ăn ở nhà rồi ạ.”
Viện trưởng hết sức kinh ngạc, “Hai người quen nhau à?”
Yến Hạc Thanh giải thích, “Lục tiên sinh đã giúp đỡ cháu.”
Lục Lẫm không hài lòng lắm về lời giải thích này nhưng cũng chẳng nói gì.
Viện trưởng gật đầu, phạm vi làm từ thiện của Lục thị rất rộng.
Ngoại trừ quyên góp tiền bạc và hàng hóa khi thiên tai, nghe nói còn tặng học bổng giá trị lớn cho các trường đại học, hai ngày trước thư ký từng nói viện mồ côi này có một tình nguyện viên là sinh viên giỏi, có lẽ là thiếu niên thanh tú trước mắt này, đoán chừng cậu đã nhận học bổng của Lục thị.
Người quen dễ nói chuyện, viện trưởng nghĩ đến chuyện xây phòng y tế, thư viện và ký túc xá mới, ông liếc nhìn thẻ nhân viên của Yến Hạc Thanh, họ Yến, lập tức thuận nước đẩy thuyền, “Lục tổng, vậy lát nữa để Tiểu Yến dẫn ngài tham quan viện mồ côi nhé.”
Lục Lẫm cầm đũa gắp một cái bánh quẩy, “Được.”
Viện trưởng tranh thủ ăn điểm tâm rồi viện cớ đi vệ sinh để chạy tới tìm Yến Hạc Thanh, kéo cậu đến một góc vắng dặn dò, “Tiểu Yến à, lát nữa cháu dẫn Lục tổng đi tham quan nhớ nhắc Lục thị quyên góp tòa nhà nhé, nhất là phòng y tế và thư viện, viện mồ côi thực sự cần lắm, tốt nhất là năm sau khởi công luôn đi.”
Không phải ông nhỏ nhen mà từng gặp nhiều trường hợp vậy rồi, có mấy công ty đến quyên góp tòa nhà, nếu không nuốt lời thì cũng đổ móng xong rồi bỏ dở, giờ phải thấy tòa nhà thì ông mới hoàn toàn yên tâm, dù là Lục thị cũng vậy.
Yến Hạc Thanh cứ tưởng Lục Lẫm chỉ tặng quà, không ngờ còn quyên góp cả tòa nhà, cậu gật đầu.
Trở lại nhà ăn, Lục Lẫm đã ăn xong điểm tâm, viện trưởng muốn kiểm kê hàng hóa trên xe tải nên khách sáo nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Yến Hạc Thanh, Lục Lẫm và lũ trẻ đầy lòng hiếu kỳ.
Yến Hạc Thanh hỏi Lục Lẫm: “Lục tiên sinh, giờ đi chưa ạ?”
Lục Lẫm nhìn cậu hỏi, “Mặt cậu bị thương à?”
Anh là người đầu tiên hỏi thăm, mắt Yến Hạc Thanh hơi cong lên, “Vết thương nhỏ thôi ạ, sơ ý bị quẹt trầy, cũng sắp khỏi rồi.”
Ánh mắt Lục Lẫm trầm xuống, “Cẩn thận một chút, gần mắt lắm đấy.”
Yến Hạc Thanh thoáng sửng sốt, giây lát sau cậu mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn anh đã nhắc, mắt quan trọng với tôi lắm, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Lục Lẫm nhấc chân đi trước, “Đi thôi.”
Yến Hạc Thanh theo sau, lũ trẻ kia cũng tranh nhau chạy theo.
”Đây là nhà tổng hợp.” Yến Hạc Thanh dẫn Lục Lẫm tới ký túc xá trước, “Lầu một lầu hai là văn phòng, lầu ba bốn năm là ký túc xá của tụi nhỏ.”
Lần trước Lục Lẫm từng đến đây và lên lầu nhìn qua, anh chợt hỏi: “Trước kia cậu ở đây à?”
Yến Hạc Thanh lắc đầu rồi chỉ tới một tòa nhà bỏ hoang cách đó không xa, cửa sổ đã bị phá bỏ, “Tôi ở lầu ba của tòa nhà kia kìa.”
”Mấy tuổi.” Lục Lẫm hỏi.
”Năm tuổi.”
Lục Lẫm im lặng một hồi mới mở miệng lần nữa, “Lên lầu đi.”
Yến Hạc Thanh gật đầu rồi dẫn Lục Lẫm lên lầu ba, lũ trẻ đang chơi đùa, trong lớp hò hét ầm ĩ, nhìn thấy họ, mấy đứa chạy tới đòi quà, trong đó có một bé trai nghịch ngợm làm tay dơ hầy, nó vô tư níu lấy áo khoác Lục Lẫm, “Chú, quà chú đem đến đâu rồi ạ?”
Yến Hạc Thanh nhìn sang Lục Lẫm, anh không tức giận, cũng không đẩy chúng ra mà chỉ lấy chiếc khăn trong túi rồi ngồi xuống cầm tay đứa bé lau sạch, “Lau sạch tay mới được cầm quà, nếu không quà của cháu sẽ bị bẩn đấy, hiểu chưa?”
Bé trai không hiểu lắm nhưng vẫn có thể hiểu được quà bị bẩn, nó chủ động đi lau tay, chỉ sợ làm bẩn quà của mình.
Lau tay cho đứa bé xong, Lục Lẫm đứng dậy, Yến Hạc Thanh để ý thấy anh xếp khăn lại rồi nắm trong tay chứ không lập tức ném đi, tay kia lấy điện thoại ra nói mấy câu, gọi nhân viên của mình đem quà lên lầu ba.
Chẳng bao lâu sau, ngoài phòng học vang lên tiếng bước chân.
Ngay lập tức, một đám nhân viên mặc áo khoác đồng phục xanh dương có thêu logo Lục thị trên ngực bưng đủ loại thùng to nhỏ nối đuôi nhau vào.
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính không gọng, hắn ít khi làm việc nặng nên chỉ bưng một cái thùng cỡ vừa mà đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, hắn chạy chậm tới.
Liếc thấy Yến Hạc Thanh, lông mày hắn khẽ nhíu lại, chẳng phải đây là nhân viên quán cà phê mà sếp hắn mời đến văn phòng ăn cơm sao?
Nhìn thấy thẻ nhân viên của Yến Hạc Thanh, trợ lý hiểu ngay tại sao sếp mình đổi kế hoạch đến viện mồ côi sớm, thì ra là ý không nằm trong lời.
Trợ lý kính cẩn nhìn Lục Lẫm, “Lục tổng, quà cho bọn trẻ đang bưng lên từ từ, giờ phát luôn hay sao ạ?”
Lục Lẫm gật đầu.
Thấy họ sắp làm việc, Yến Hạc Thanh định đi quét dọn vệ sinh.
Trợ lý lanh tay lẹ mắt tiến lên một bước đưa thùng quà cho Yến Hạc Thanh, “Anh bạn, cậu phụ chúng tôi phát quà đi, hôm nay không đủ người, với lại mấy đứa nhỏ này.” Hắn lịch sự mỉm cười, “Chúng tôi không rành giao tiếp cho lắm.”
Yến Hạc Thanh nhận lấy, “Vâng.” Cậu ngồi xuống nhanh nhẹn xé băng keo in logo Lục thị trên thùng rồi mở nắp ra, bên trong là hộp đựng bút xanh xanh đỏ đỏ. Cậu ngẩng lên hỏi trợ lý, “Phát hết một lượt hay phát riêng từng lần?”
Quà tặng Lục thị mang đến chẳng mấy chốc đã chất đầy tường, cả số lượng và chủng loại đều rất nhiều.
Trợ lý không ngờ Yến Hạc Thanh phản ứng nhanh vậy, hắn liếc nhìn Lục Lẫm, “Cậu làm việc ở đây nên rành hơn tôi, cậu thấy cái nào được?”
Yến Hạc Thanh suy tư một lát, “Phát riêng đi, tụi nhỏ có thể lãnh thêm mấy lần nữa.” Cũng có thêm mấy lần háo hức vui vẻ, thật ra lũ trẻ ở viện mồ côi thiếu thốn tình cảm hơn là vật chất, trong thế giới nhỏ bé này chúng rất ít khi được tiếp xúc với người khác, mỗi lần có tình nguyện viên hay đoàn từ thiện tới đều là thời khắc hạnh phúc nhất của chúng.
Trợ lý lại nhìn sang Lục Lẫm, thấy anh không phản đối thì lập tức gật đầu, “Vậy cứ làm theo ý cậu đi.”
Yến Hạc Thanh không nói gì nữa mà nhanh nhẹn bắt tay vào việc.
Những người khác đều lấy kéo hoặc dao rọc giấy để cắt băng keo nhưng Yến Hạc Thanh lại gỡ bằng tay, các thùng văn phòng phẩm được phân phát một cách trật tự, Lục Lẫm đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đen tĩnh mịch lóe lên một tia sáng ngầm.
Lầu bốn lầu năm cũng có người lên phát quà, đến gần trưa mới phát xong đống quà rực rỡ muôn màu.
Lúc này nhân viên đến lắp đặt TV.
Mỗi phòng học đều có một chiếc TV mới.
Dì Trương hớn hở mời nhân viên Lục thị đến nhà ăn ăn trưa, nãy giờ lũ trẻ đã quen với nhân viên Lục thị nên cũng ríu rít mời họ ăn chung, trợ lý lập tức hỏi Lục Lẫm, được anh cho phép, hắn lịch sự mỉm cười, “Từ chối thì bất kính quá.”
Yến Hạc Thanh cũng đến nhà ăn nhưng không phải để ăn mà lấy mười mấy phần cơm bưng lên lầu năm.
Lũ trẻ ở đó cần phải đưa cơm tới.
Trong ký túc xá nữ, các bé gái khác lấy cơm xong đều yên lặng ăn, chỉ có một bé lí nhí gọi Yến Hạc Thanh, “Anh ơi.”
Bé gái này chính là bạn thân của đứa bé câm điếc lần trước, em bị liệt hai chân nên phải luôn ở trên giường, Yến Hạc Thanh đi tới cúi xuống kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy em?”
Bé gái hơi sợ nhưng nhớ lại sáng nay anh trai này đã dọn tã lót cho mình, em lấy ra món quà để dưới gối, đó là một khối vuông vức trong suốt như pha lê, tò mò hỏi: “Anh ơi, đây là cái gì vậy?”
Yến Hạc Thanh ngắm nghía, vừa giống vật trang trí vừa giống khối rubic trong suốt nhưng hình như không xoay được, cậu đang định cầm lên nghiên cứu thì sau lưng có tiếng bước chân tới gần.
Một bóng người phủ xuống mang theo mùi hương thoang thoảng như lá thông sau tuyết, năm ngón tay thon dài cầm lấy khối vuông trong tay bé gái, “Đây là pha lê lập phương.”
Yến Hạc Thanh đứng im, nếu giờ cậu quay lại sẽ đụng vào Lục Lẫm.
Bé gái hỏi tiếp: “Pha lê lập phương để làm gì ạ?”
Trên tóc thiếu niên thoang thoảng mùi dầu gội tựa như hương hoa mai, Lục Lẫm không nhúc nhích, anh giải thích với bé gái, “Nó có thể bắt được nắng.”
Nghe thấy nắng, hai mắt bé gái lập tức sáng lên, lâu lắm rồi em chưa nhìn thấy nắng nên háo hức hỏi: “Bắt thế nào ạ, chú dạy cháu được không?”
Lục Lẫm nói: “Hôm nay thì không được vì không có nắng.”
Bé gái thất vọng thấy rõ, lập tức ỉu xìu. Lục Lẫm lại nói: “Nhưng có thể nhìn thấy cầu vồng.”
Mấy bé gái khác cũng ngừng ăn cơm, không hẹn mà cùng nhìn sang, chúng cũng muốn xem cầu vồng.
Lục Lẫm vỗ nhẹ lên vai Yến Hạc Thanh, “Kéo màn cửa lại đi.”
Giờ Yến Hạc Thanh đã biết nguyên lý của khối pha lê lập phương này.
Nguyên lý lăng kính, khúc xạ ánh sáng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nên khá mới mẻ, cậu gật đầu rồi đứng thẳng dậy, đi tới cửa sổ kéo kín màn.
Trong phòng lập tức tối om, Yến Hạc Thanh vừa quay lại thì một vệt sáng rọi xuống sàn nhà trước mặt, là ánh đèn từ điện thoại của Lục Lẫm.
Yến Hạc Thanh mượn ánh sáng trở lại chỗ cũ, Lục Lẫm đưa điện thoại cho cậu, “Chiếu đèn đi.”
Yến Hạc Thanh cầm lấy, Lục Lẫm nói với bé gái: “Xòe tay ra.”
Bé gái vừa hồi hộp vừa mong đợi xòe tay ra, Lục Lẫm chỉnh góc độ khối lập phương rồi đưa vào ánh đèn, một giây sau, mấy tia sáng đủ màu chiếu vào lòng bàn tay bé gái, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười mừng rỡ, “Cầu vồng kìa!”
Đôi mắt Yến Hạc Thanh cũng sáng lên một giây ngắn ngủi.
Lục Lẫm không bỏ lỡ một giây này, anh đặt khối lập phương vào tay bé gái, sau đó lấy lại điện thoại rồi rời đi.
Trợ lý ăn cơm xong thì nhận được điện thoại của Lục Lẫm, hắn vâng dạ rồi cầm chìa khóa xe chạy ra nhà ăn.
……
Lục Lẫm rời đi nhưng đợt tài trợ của Lục thị vẫn chưa kết thúc, Yến Hạc Thanh và nhân viên Lục thị bận đến sáu giờ chiều mới nghỉ, ăn cơm xong cậu xoa bả vai, vừa xách ba lô định về thì đột nhiên có người gọi cậu, “Tiểu Yến.”
Lục Lẫm đi rồi Từ Kiều Âm mới dám ra, bà cầm một cây dù đen đến gần đưa cho Yến Hạc Thanh, khách sáo nói: “Dù lần trước cháu cho cô mượn đấy, cảm ơn cháu nhé.”
Yến Hạc Thanh mỉm cười nhận lại dù, “Không có gì ạ. Nếu không còn việc gì thì cháu đi trước đây.”
Cậu hoàn toàn không nhắc đến chuyện sáng nay, lúc sắp ra cửa, Từ Kiều Âm lại gọi cậu, “Còn…… Còn chuyện sáng nay nữa, cảm ơn cháu, cô có một vài lý do……”
Yến Hạc Thanh quay đầu lại, khóe môi hơi cong lên, “Mỗi người đều có mà, cô không cần giải thích với cháu, cháu sẽ không nói lung tung đâu.”
Từ Kiều Âm ngây ngẩn cả người, đợi bà hoàn hồn lại thì Yến Hạc Thanh đã đi xa.
Ra khỏi viện mồ côi, Yến Hạc Thanh vừa đi mấy bước thì có người gọi sau lưng, “Yến Hạc Thanh!”
Yến Hạc Thanh quay đầu thấy trợ lý của Lục Lẫm, cậu dừng lại.
Trợ lý chạy tới, hắn xách theo túi vải từ thiện, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc đưa cho Yến Hạc Thanh, “Lục tổng bảo tôi đưa cho cậu đấy.”
Yến Hạc Thanh hơi băn khoăn nhưng vẫn nhận lấy, “Cảm ơn.”
Trợ lý lịch sự mỉm cười, “Đây là việc của tôi mà, đừng khách sáo, vậy tạm biệt nhé, đi đường nhớ chú ý an toàn đó.”
Yến Hạc Thanh gật đầu.
Chờ trợ lý đi xong Yến Hạc Thanh mới mở hộp ra, bên trong là một khối pha lê lập phương giống loại phát cho lũ trẻ nhưng lớn hơn chút xíu.
Về đến nhà, Yến Hạc Thanh đi tắm rồi ôn thi cho ngày mai, đến 11 giờ mới để sách xuống, vừa tắt đèn định về giường ngủ thì thoáng thấy khối lập phương trên bàn trà.
Lẳng lặng đứng mấy giây, Yến Hạc Thanh cầm khối lập phương tới cạnh giường.
Bật đèn bàn lên, cậu ngồi xuống để khối lập phương dưới chụp đèn.
Ánh sáng rực rỡ đủ màu lập tức tỏa ra bốn phía, mỗi tia sáng đều trong veo chói lọi, so với lúc trưa ở viện mồ côi càng đẹp hơn.
Yến Hạc Thanh chậm rãi xoay khối lập phương, luồng sáng đầy màu sắc xoay tròn trong không khí hệt như ánh mặt trời.
Chốc lát sau, Yến Hạc Thanh giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nắm chặt tất cả ánh sáng trong lòng bàn tay mình.
—
Cùng lúc đó, Lục Lẫm trở về nhà họ Lục, phòng khách bật đèn sáng, Lục Lẫm mở cửa, đang cởi giày thì có tiếng bước chân hấp tấp chạy tới gần, “Chú Lục!”
Lục Lẫm thay giày xong nhìn sang, trước cửa có một thiếu niên lạ mặt, anh thờ ơ hỏi: “Cậu là?”
Lâm Phong Trí cứng đờ, sau chuyện tối hôm đó, y trằn trọc hai ngày rồi quyết định đến tìm Lục Lẫm để giải thích y và Lục Mục Trì tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào! Nhưng Lục Lẫm không nhớ y……
Có nghĩa là tối hôm đó Lục Lẫm không hề nhìn y sao?
Lục Lẫm hoàn toàn không nhớ y!
Lâm Phong cắn chặt môi dưới, trong miệng lập tức tỏa ra mùi máu tươi.
Lúc này trong phòng khách lại xuất hiện một người, thân hình cao lớn, gương mặt khá giống Lục Lẫm nhưng lớn tuổi hơn nhiều.
Lục Hàn và Lục Lẫm xưa nay rất xa cách, ông ta cũng chẳng ưa cậu em trai chẳng sống chung mấy năm này, nhưng giờ Lục Lẫm là lãnh đạo đương nhiệm của Lục thị.
Lục Hàn nặn ra một nụ cười, “A Lẫm em không nhớ à, đây là Lâm Phong Trí, con út của Lâm Hữu Tường đấy.”
Hôm nay Lục Hàn về nhà cũ lấy đồ, gặp Lâm Phong Trí ở cửa nên dẫn y vào, lúc này mới nhớ ra: “À phải rồi, Trí Trí cháu đến tìm Mục Trì đúng không? Ban đêm nó không về đây đâu.”
Lâm Phong Trí cúi đầu xuống, tim đau cực kỳ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Lục Lẫm hoàn toàn không có khả năng thích mình, thậm chí mình là ai cũng không nhớ……
Còn ở đây tiếp nữa y sợ mình sẽ không chịu được mà sụp đổ, cúi đầu khó nhọc nói: “Cháu về đây.”
Y chật vật chạy đi.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, gió lạnh cuốn theo tuyết quất vào mặt, Lâm Phong Trí cắm đầu chạy một đoạn thật xa mới dừng lại, hai tay ôm đầu gối, nước mắt tuôn đẫm mi.
Y run rẩy lấy điện thoại ra định gọi cho mẹ, sắp bấm số thì sợ mẹ Lâm lo lắng nên lại thôi.
Y nuốt xuống máu trong miệng, nhất thời không nghĩ ra ai khác để bộc bạch tâm sự.
Cha nhất định sẽ nói lại với mẹ, anh Cả thì không tiện nói mấy chuyện này, anh Hai lại càng không được, hắn không cho y yêu đương mà luôn miệng nhắc y lên đại học phải học thật giỏi, những bạn bè khác… càng không thể tiết lộ chuyện riêng tư nhất của y.
Nếu là hai ngày trước, nhất định y sẽ tìm Lục Mục Trì, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia y không muốn gặp hắn nữa.
Lâm Phong Trí càng đau khổ hơn, âm thầm khóc nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới một người.
Nếu là cậu thì nhất định sẽ an ủi y vô điều kiện.
……
Rè rè rè.
Yến Hạc Thanh vừa mới ngủ thì bị tiếng điện thoại rung làm tỉnh giấc, cậu mở mắt cầm điện thoại xem, thấy tên người gọi thì suy nghĩ một hồi, đến khi sắp kết thúc mới nghe máy, “Gì……”
Vừa mở miệng thì đầu dây bên kia đã nức nở gọi cậu, “Anh ơi.”