Đối với một nhân vật lớn như anh, rất khó để lấy được phương thức liên lạc cá nhân, cô không thể làm khó chị gái.
[Số điện thoại của tài xế hoặc thư ký của anh ấy là được.]
Triệu Nhất Hàm bảo cô đợi một chút.
Vệ Lai đứng bên đường, ngây người nhìn màn đêm.
“Vệ Lai, sao em lại ở đây?”
Vệ Lai quay đầu theo tiếng gọi, nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xanh đi tới.
Trong siêu xe, hai tay Viên Hằng Duệ đặt trên vô lăng: “Tôi đã nói tôi sẽ đợi em, lúc đấy nhất định là em không tin.” Anh ta tự giễu, “Trong mắt em khi đó chỉ có cậu ta, em có thể tin ai được chứ.”
Hai năm trước, Viên Hằng Duệ là một trong những người theo đuổi cô, cô đã từ chối anh ta. Sau này, khi cô và Chương Nham Tân ở bên nhau, Viên Hằng Duệ nói sẽ đợi cô chia tay. Anh ta không can tâm nói: Rõ ràng là tôi theo đuổi em trước, Chương Nham Tân không biết xấu hổ chen vào!
Khi ấy, hai người họ suýt nữa đánh nhau vì cô.
Nếu không phải gia thế của Chương Nham Tân cao hơn Viên Hằng Duệ, anh ta đã đấm thẳng vào mặt Chương Nham Tân để trút giận từ lâu.
Dáng vẻ của Viên Hằng Duệ vẫn bất cần như trước kia, mượn lời của bạn bè anh ta, anh ta chính là không có gì ngoài khuôn mặt và một người cha giàu có.
Anh ta nhìn Vệ Lai: “Em đã chia tay tròn một tháng, cuối cùng anh có thể theo đuổi lại em rồi. Hôm nay anh mặc không nghiêm chỉnh, hẹn gặp em vào một ngày khác.”
Vệ Lai: “……”
Mặc kệ anh ta đi.
Người mà Viên Hằng Duệ sợ nhất không phải là ba anh ta, cho dù ba anh ta có cắt thẻ ngân hàng, anh ta cũng không sợ. Nhưng anh ta lại sợ Vệ Lai, sợ nhất là khi cô tức giận.
Tâm trạng của cô lúc này có vẻ không tốt, anh ta khôn ngoan ngậm miệng, lùi xe về phía xa.
Đoán là cô đang chờ xe hoặc đợi người đến đón, anh ta ở cạnh chờ cùng cô.
Lúc này, Triệu Nhất Hàm gửi số điện thoại của Châu Túc Tấn và địa chỉ khách sạn nơi anh ở.
Vệ Lai vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi rời đi, Viên Hằng Duệ lúc này cũng quay đầu xe, trở về nhà của mình.
Ngồi lên xe, cô nói địa điểm cho tài xế.
Đi được nửa đường, cô bấm số điện thoại của Châu Túc Tấn rồi gọi đi.
Châu Túc Tấn chuẩn bị đi tắm thì điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ số di động cá nhân của anh.
Anh cầm lên xem, là một dãy số Giang Thành xa lạ.
Không nhiều người biết số điện thoại cá nhân của anh, anh nhận máy: “Ai?”
“Là tôi.” Vệ Lai giải thích tại sao mình lại làm phiền anh, “Tôi quên trả đồng hồ cho anh, bây giờ sẽ mang qua đó, khi nào thì anh rảnh?”
“Để ở lễ tân là được.”
“Giám đốc Châu, anh đừng cúp máy vội, tôi gặp mặt trả trực tiếp cho anh được không? Tôi còn có chuyện muốn thương lượng với anh, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh.”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Có được không?”
Giọng điệu của Châu Túc Tấn rất lạnh nhạt: “Cô có không ít chuyện nhỉ.”
Vệ Lai giả vờ không hiểu lời châm chọc của anh: “Phải, gần đây tôi quả thực hơi nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện xui, hết chuyện này đến chuyện khác.”
Châu Túc Tấn không nói nên lời.
Vệ Lai: “Vậy lát nữa gặp lại, khoảng mười lăm phút nữa tôi tới nơi.”
Anh không nói gì, chắc là không từ chối.
Nhưng cô không có thẻ phòng, không thể đi thang máy lên tầng phòng tổng thống.
“Giám đốc Châu, đến khách sạn tôi tìm lễ tân sao?”
Anh ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Vệ Lai thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ đến việc sắp gặp lại anh, trái tim mới hạ xuống một nửa lại treo lên.
Đây là lần đầu tiên cô sợ một người như vậy, dường như hiểu được tại sao người đàn ông tên Lục An kia cũng sợ anh.
Đến khách sạn, cô tiến thẳng đến lễ tân.
Nhân viên hỏi cô có thể giúp được gì, cô nói muốn tìm Châu Túc Tấn ở phòng tổng thống, nhân viên không hỏi nhiều, trực tiếp đưa cô lên tầng cao nhất.
Vệ Lai đứng trước cửa phòng, chuẩn bị tâm lý xong mới gõ cửa.
Gõ lần đầu tiên, không có ai trả lời.
Hai phút sau, cô gõ lại lần nữa.
Cánh cửa mở ra, Châu Túc Tấn xuất hiện trước mặt cô, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trong buổi tiệc xã giao tối nay, cổ áo hơi hé mở, để lộ yết hầu quyến rũ của anh.
Anh cao hơn cô rất nhiều, khiến cô phải ngẩng đầu lên để nhìn anh.
“Xin lỗi, suýt nữa cầm đồng hồ của anh về luôn rồi.” Cô lấy đồ vật từ trong túi ra. Anh không biết chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ này là cô, cô cũng không cần phải nói cho anh biết.
Châu Túc Tấn cầm lấy đồng hồ, quay người đi vào phòng khách.
Vệ Lai đứng ngoài cửa không đi vào, tránh khỏi những hiểu lầm không đáng có.
“Có chuyện gì?”
Châu Túc Tấn lấy một chai nước trên quầy bar, ngồi xuống sofa rồi mở nước ra uống.
Cô không vào, anh cũng không mời cô.
Hai người cách nhau chừng bốn năm mét, khoảng cách này đối với Vệ Lai mà nói, rất an toàn và thoải mái.
Cô tìm anh là có chuyện cần thương lượng và xác nhận: “Nếu như ngày mai có người hỏi, tôi có phải đang hẹn hò với anh không, tôi có thể mặc định là có không?”
Châu Túc Tấn siết chai nước trong tay, quay đầu nhìn cô: “Cô nói xem?”
Vệ Lai thuận theo ý anh: “Không thể.”
Châu Túc Tấn: “Biết là tốt.”
Vệ Lai cố gắng hết sức để anh hiểu rằng cô không muốn giữ danh hiệu bạn gái của anh, nhưng bản thân cô cũng rất bất đắc dĩ: “Tối nay chúng ta vừa mới ‘công khai’, ngày mai đã chia tay, có phải hơi qua loa rồi không? Chuyện này, không phù hợp với người chung tình và yêu lâu như tôi.”
Châu Túc Tấn: “……”
Anh bật cười mỉa mai.
Vệ Lai hiểu thái độ của anh.
Chỉ là vừa công khai đã chia tay, chẳng khác nào tự vạch trần bản thân. Châu Túc Tấn vốn dĩ không coi trọng cô, cô tự mình công khai hẹn hò với anh đã là xúc phạm đến anh. Thôi được, cô lại một lần nữa bị đá rồi.
Đến lúc đó, đám thượng lưu và Chương Nham Tân sẽ được chứng kiến tất cả trò cười của cô.
Vệ Lai điều chỉnh lại biểu cảm, khẽ mỉm cười: “Giám đốc Châu, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Cô một lần nữa cảm ơn anh, “Cảm ơn anh đã giúp tôi trong bữa tiệc tối nay.”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi.
Trong lúc lơ đãng, thang máy đã xuống tầng một.
Vừa bước ra khỏi thang máy, bên cạnh có người gọi tên cô.
“Chào cô Vệ.” Một người đàn ông khoảng 50 tuổi chậm rãi bước qua, “Tôi là tài xế của giám đốc Châu.”
“Chào chú.”
Tài xế đưa chìa khoá xe cho cô: “Chiếc Cullinan của giám đốc Châu đang đậu ở bãi đỗ xe A028 của khách sạn, ngày mai cô có thể đến lấy xe và lái trong ba ngày, ba ngày sau đậu xe lại vị trí ban đầu rồi gửi khoá xe ở lễ tân là được.”
Sau khi đưa chìa khoá xe cho cô, tài xế khẽ gật đầu rồi lên lầu.
Vệ Lai nắm lấy chìa khoá xe, suy cho cùng anh vẫn không đành lòng biến cô thành trò cười, nên mới để cô lái xe rời đi. Trong ba ngày, cô có thể lái xe đến bất cứ nơi nào, cho tất cả mọi người biết rằng, mối quan hệ của hai người rất tốt.
[Nợ anh nhiều thứ như vậy, nếu như sau này anh cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.] Cô không có Wechat của anh, chỉ có thể gửi tin nhắn thường, không biết anh có đọc được không.
“Ôi, đây không phải là Tiểu Vệ sao?” Một giọng nói khá quen thuộc vang lên, bởi vì một tiếng trước mới chào tạm biệt nhau, cho nên không xem như xa lạ.
Vệ Lai vội vàng quay người, mỉm cười xinh đẹp: “Chủ tịch Hạ.”
Hạ Vạn Trình gật đầu, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa hai phần đồ ăn đêm cho Vệ Lai: “May là tình cờ gặp được cháu ở đây, vậy thì không làm phiền hai đứa nữa, phiền cháu mang đồ ăn lên lầu nhé. Túc Tấn nói cháu không kén ăn nên tôi tự mình làm chủ, gọi cho cháu một phần cơm chiên hải sản.”
Vệ Lai không biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên nhận lấy bữa đêm: “Cảm ơn chủ tịch Hạ, làm phiền ngài rồi, muộn như vậy mà vẫn đích thân mang đồ ăn cho chúng cháu.”
Bữa tiệc xã giao tối nay Hạ Vạn Trình không ăn được nhiều, đồ ăn trong khách sạn rất ít món phù hợp với khẩu vị của ông, mỗi lần kết thúc tiệc xã giao đều phải đi ăn đêm.
Trên bàn rượu tối nay, ông chú ý Châu Túc Tấn chỉ uống rượu, gần như không động đũa. Vì thế ông gọi điện cho Châu Túc Tấn, hỏi anh có muốn ăn món mì hải sản Giang Thành hay không, anh không từ chối.
Ông nghĩ Vệ Lai cũng ở đó, nên gói thêm một phần.
Vệ Lai không có thẻ phòng, không thể lên tầng cao nhất, bèn kiếm cớ: “Chủ tịch Hạ nếu bận cứ đi trước, cháu đến lễ tân lấy chút đồ.”
Hạ Vạn Trình phất tay ra hiệu cho cô đi, ông và trợ lý bước vào trong thang máy.
Thì ra Hạ Vạn Trình cũng ở khách sạn này.
Cô cầm đồ ăn đêm, đi đến quầy lễ tân tìm nhân viên, bèn nói lúc xuống quên mang theo thẻ phòng, phiền bọn họ quẹt thang máy giúp cô lần nữa.
Nhân viên liếc nhìn hai phần ăn đêm và chiếc chìa khoá xe có logo Rolls-Royce trên tay cô, không nói gì, trực tiếp quẹt thẻ cho cô lên tầng trên cùng.
Vừa rời đi đã quay lại, đoán chừng nhìn thấy cô, Châu Túc Tấn cũng không nói nên lời.
Vệ Lai gõ cửa phòng, “Là tôi.”
Châu Túc Tấn mở cửa, nhìn cô một lượt.
Vệ Lai đưa đồ ăn đêm cho anh: “Tôi mới gặp chủ tịch Hạ ở dưới.”
Sợ anh hiểu lầm, cô cố tình nhấn mạnh: “Là chủ tịch Hạ bảo tôi mang lên.” Không phải cô tự mình đa tình hay có suy nghĩ gì với anh.
Châu Túc Tấn không nhận túi đồ ăn đêm, chỉ nói một câu: “Vào đi, không cần đóng cửa.”
Vệ Lai: “Có làm phiền đến anh không?”
Một câu hỏi vô nghĩa, không cần Châu Túc Tấn phải trả lời.
Vệ Lai muốn đích thân cảm ơn anh đã cho cô mượn chiếc Cullinan, bèn mạnh dạn bước vào, đặt hai phần đồ ăn đêm lên mặt bàn, sau đó đi rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn ngước mắt, thấy cô đang nhìn mình như đang suy nghĩ điều gì đó, “Muốn nói gì?”
Vệ Lai hỏi: “Anh đã đọc tin nhắn của tôi chưa?”
Châu Túc Tấn: “Chưa đọc.”
Chưa đọc cũng không sao, cảm ơn trực tiếp sẽ có thành ý hơn.
Vệ Lai: “Cảm ơn anh lại giúp tôi lần nữa.” Đêm nay anh giúp cô năm lần bảy lượt, giữa bọn họ vốn dĩ không có quan hệ gì cả, cô cảm thấy ngại ngùng, nhưng không biết phải nói gì hơn.
“Trước đây tôi từng làm việc ở một công ty đầu tư mạo hiểm, nếu sau này anh hoặc giám đốc Lục An muốn đầu tư thêm ở Giang Thành, cần giúp đỡ có thể liên lạc cho tôi.”
Châu Túc Tấn nói thẳng: “Với năng lực hiện tại của cô, không giúp được tôi đâu.”
Vệ Lai bị đả kích đến nghẹn lời, sau khi phản ứng lại thì tò mò nói: “Anh đã sớm biết tôi làm nghề gì rồi sao?”
Châu Túc Tấn hếch cằm về phía bàn trà, Vệ Lai nhìn sang, trên mặt bàn có vài tờ giấy, hình như là bối cảnh của cô.
“Không biết cô là ai, tôi sẽ để cô lên đây và cho cô mượn xe sao?”
Cũng phải.
Vệ Lai nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, cúi đầu ăn cơm.
Trong tầm mắt của cô có anh, còn có cả chìa khoá xe Cullinan.
Gia đình đồng nghiệp cũ của cô – Đường Chi làm về xe cũ, mô hình kinh doanh khá lớn. Cách đây một thời gian, anh trai của Đường Chi mua một chiếc Cullinan cũ, Đường Chi từng đón cô đi chơi bằng chiếc xe đó vài lần, cô cũng không còn xa lạ với hệ điều hành của xe.
Sự im lặng trong phòng khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô nói về chiếc xe của anh: “Trước kia tôi từng lái thử Cullinan, hiệu suất cơ bản khá quen thuộc, tôi sẽ lái xe của anh thật cẩn thận.”
Dừng lại vài giây, cô lại nói tiếp: “Anh rất khác với những gì tôi nghe được.”
Châu Túc Tấn cúi đầu ăn mì: “Khác thế nào?”
Vệ Lai nói thật lòng: “Anh tốt bụng thiện lương.”
Châu Túc Tấn: “……”
Đây là lời khen châm biếm nhất mà anh từng nghe, khen anh một cách tùy tiện có khi còn chân thành hơn là khen anh tốt bụng.
Anh thấp giọng cười một tiếng, không nói gì.
Vệ Lai cũng im lặng ăn cơm.
Châu Túc Tấn liếc qua hộp cơm của cô, phát hiện cô rất kén ăn, các loại hải sản đều bị cô gắp sang một bên.
“Không thích ăn cơm chiên hải sản?”
Vệ Lai ngẩng đầu: “Thích, nhưng tôi không thích ăn hải sản, chỉ thích cơm bên trong.”
Châu Túc Tấn không đáp.
Ăn xong đã gần nửa đêm, Vệ Lai rời đi.
Trong thang máy, tài xế của Châu Túc Tấn đang đợi cô, nói bây giờ đã muộn, ông sẽ đưa cô về.
Đêm hôm đó, Vệ Lai lại mất ngủ.
Đêm đầu tiên sau khi chia tay cô còn không như thế này.
Trưa hôm sau, ăn xong bữa trưa đơn giản, Vệ Lai đến khách sạn lái chiếc Cullin của Châu Túc Tấn về.
Đến tầng hầm khách sạn, đứng trước bãi đậu xe A028, Vệ Lai sững sờ một lúc lâu. Đây chính là chiếc Cullinan màu xanh ngọc lục bảo mà cô nhìn thấy bên ngoài nhà hàng ven sông, thậm chí cô còn mở cửa sổ ngắm nhìn nó một lúc.
Lúc này, điện thoại rung lên, cô nhìn qua dãy số rồi nhanh chóng bắt máy.
“Giám đốc Châu.”
Giọng nói lạnh lùng của Châu Túc Tấn vang lên: “Xe để tạm ở chỗ cô, cuối tuần sau sẽ có người liên lạc với cô.”
Tận cuối tuần sau mới lấy lại xe?
Vậy là để ở chỗ cô hơn mười ngày.
Lúc này, cô nghe thấy âm thanh nhắc nhở hành khách lên máy bay vang lên từ đầu dây bên kia, cô vội hỏi: “Anh đang ở sân bay? Hôm nay đã trở về rồi sao?”
Châu Túc Tấn ừ một tiếng.
“Vậy khi nào anh lại tới Giang Thành?”
Hỏi xong, Vệ Lai cảm thấy mình đã đi quá giới hạn.
Châu Túc Tân đã giải quyết xong vấn đề khó khăn nhất của hạng mục Giang Thành, những việc khác không cần anh đích thân ra mặt, anh nói: “Không có việc gì sẽ không tới nữa.”