Lúc Vệ Lai mang thai Thần Thần được bốn tháng rưỡi, mới đỡ nghén hơn.
Tối thứ Sáu cô đi ngủ từ sớm, nửa đêm thì bật dậy vì đói.
Châu Túc Tấn vừa mới nằm xuống, còn cô thì cẩn thận xoay người ngồi dậy.
“Sao vậy? Em không thoải mái ở đâu sao.” Anh cũng ngồi dậy ngay lập tức.
Vệ Lai nhìn anh: “Em đột nhiên thèm ăn lẩu.”
“……”
Châu Túc Tấn bảo cô nằm xuống, “Muốn ăn thịt và rau gì? Anh vào bếp chuẩn bị trước, bao giờ xong rồi em xuống.”
Vệ Lai không còn cảm thấy buồn ngủ, “Em đi cùng anh.”
Sau khi mang thai, cô thèm ăn gì nhất định phải ăn ngay, đợi thêm một phút là thấy khó chịu.
Cô nhìn thời gian, 11 giờ 56 phút.
“Ông xã, anh dùng nước sôi nấu rau và thịt cho em, không cần pha nước sốt, em ăn với sốt cà chua là được.” Thời gian không còn sớm, cô không thể ăn vị quá nặng.
Vào bếp, Châu Túc Tấn làm theo lời cô.
Rau và thịt luộc qua nước sôi chỉ chấm sốt cà chua thì quá nhạt nhẽo.
Anh gắp thịt đã luộc chín lên đ ĩa trước mặt cô, “Trưa mai anh đưa em đi ăn lẩu, thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng không sao.”
“Mấy hôm trước Mẫn Hi nói muốn ăn lẩu, để em hỏi ngày mai cô ấy có rảnh không.” Vệ Lai gắp một miếng thịt bò, chấm đầy sốt cà chua, nhưng trong miệng vẫn không cảm nhận được hương vị gì.
Châu Túc Tấn đứng dậy làm nước chấm cho cô, thêm một chút cay.
Vệ Lai chấm rau và thịt vào vị nước sốt mà mình yêu thích nhất, mới cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chiếc bụng đói được thoả mãn, đánh răng rửa mặt xong vẫn cảm thấy không buồn ngủ.
Châu Túc Tấn rót cho cô một cốc nước ấm, “Uống chút nước đi, anh đi dạo trong sân với em.”
Trên người cô chỉ mặc chiếc áo T-shirt của anh, anh cầm thêm áo ngủ khoác lên người cô.
Vệ Lai không thể kiễng chân được nữa, cũng không dám dùng hai tay vòng qua cổ anh, chỉ có thể nắm chặt lấy tay anh.
Châu Túc Tấn không phải lúc nào cũng hiểu chính xác hành động của cô là đang có ý khác, hay là đang muốn hôn anh. Nhưng chỉ cần cô nắm tay anh, anh liền cúi đầu hôn cô.
Vệ Lai đáp lại nụ hôn của anh: “Cảm ơn ông xã.”
Vì đã để cô ăn lẩu vào lúc nửa đêm cho thoả mãn cơn thèm.
Châu Túc Tấn nhẹ nhàng thắt dây áo ngủ quanh eo cô, dẫn cô xuống lầu.
Nửa đêm đầu tháng Sáu, không khí trong sân vô cùng dễ chịu.
Trăng sao thưa thớt, gió nhẹ thổi qua.
Vệ Lai cảm giác được đứa bé trong bụng đang chuyển động, đưa tay lên khẽ chạm vào.
“Bé con lại đạp rồi.”
Châu Túc Tấn đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của cô, cảm nhận được sự chuyển động rõ ràng của thai nhi. Dường như nhịp tim của đứa bé được gắn liền với anh.
Vệ Lai nói về ngày sinh dự kiến, “Nếu như không sinh sớm, bé con sẽ cùng cung hoàng đạo với em.”
Châu Túc Tấn nói: “Tốt nhất là có tính cách giống em.”
Vệ Lai nắm tay anh, đi về phía sân sau, “Giống anh cũng rất tốt.”
“Anh quá ít nói.”
“Em cũng đâu chê.”
Châu Túc Tấn siết chặt tay cô.
Dưới ánh đèn của sân sau, bóng cây đổ xuống mặt đất, cô như thể bước xuyên qua cây lá.
Đi đi lại lại chừng ba bốn lần.
Châu Túc Tấn quan tâm hỏi: “Có phải ăn xong thấy khó chịu không?”
Vệ Lai lắc đầu, “Không sao.”
“Ông nội đặt cho bé con một biệt danh, nói là nam hay nữ đều thích hợp.”
Vệ Lai rất hào hứng: “Đặt là gì?”
“Đa Đa.”
Vệ Lai vô thức liên tưởng đến Bách Đa, bật cười thành tiếng.
Cô cảm thấy, Thần Thần nghe vẫn hay nhất.
Đi dạo tiêu hoá trong sân khoảng nửa tiếng, hai người quay lại phòng ngủ trên lầu.
Châu Túc Tấn bây giờ không thể ôm cô đi ngủ, bèn hôn nhẹ lên bụng cô.
Cô nắm lấy tay anh, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Vệ Lai có một giấc mơ rất hoang đường, biệt danh của đứa bé là Bách Đa.
Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.