Thủ Trưởng Mỹ Vị Trên Bàn Làm Việc - Chương 16: Tiểu viên chức lén lút chọn bảo hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Thủ Trưởng Mỹ Vị Trên Bàn Làm Việc


Chương 16: Tiểu viên chức lén lút chọn bảo hiểm


Ngày qua ngày, thoải mái nhất chính là ba vị hoàng thượng trong nhà, Lôi Kiên Bỉnh nhân ngày nghỉ liền dắt Kim mao – Trứng luộc nước nhà đi tản bộ trong công viên, hai vị chủ nhân còn lại thì không cần lo lắng, cửa sổ đóng kín, ở trạch trong nhà lâu bao lâu cũng không sao, thế nhưng Lôi Kiên Bỉnh vẫn là đeo dây cho chúng nó rồi mới dắt Kim mao ra ngoài, phòng ngừa chúng nó chạy loạn, cũng để bọn chúng vận động một chút, nếu không để béo quá muốn ốm xuống cũng không được.

Mười con mèo vàng thì có hết 9 con mập rồi, còn có 1 con đặc biệt béo chính là Bánh nướng.

Mèo vàng Bánh nướng là vị chủ nhân mập nhất nhà, kệ mèo không chơi, vòng tròn dành cho mèo cũng không chơi, mèo mướp Bánh quẩy nhào vô cắn nó, nó cũng làm biếng, động cũng không muốn động, chỉ có Lôi Kiến Bỉnh dùng gậy trêu mèo chọc nó một chút thì nó mới thèm chơi đùa, quả đúng là một con mèo lười.

Sau ngày hai bên tình cờ gặp nhau, tối trước đó một ngày, Lôi Kiên Bỉnh nằm trên giường ôm điện thoại di động mãi cho đến khi ngủ thủ trưởng cũng không có nhắn tin rủ hẹn hò, trong lòng hắn mặc dù hơi mất mát, nhưng sáng sớm hôm sau vẫn là đi đến bệnh viện thủ trưởng chỉ định để bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe, về nhà lại cẩn thận hầu hạ ba vị chủ nhân.

Dùng đồ ăn cho thú cưng cho ba vị chủ nhân lần lượt ăn, sau đó lại đem ba vị chủ nhân tắm rửa sấy lông, chải lông ba vị chủ nhân cho gọn gàng, rồi dọn dẹp nhà cửa một phen.

Lôi Kiên Bỉnh bận rộn đến ba giờ chiều, điện thoại ngoài phòng khách vẫn không có động tĩnh gì, hắn cầm điện thoại lên, nhìn ảnh của thủ trưởng, nhưng vẫn không có dũng khí nhắn tin cho đối phương.

Hắn sợ bị từ chối, trong lòng hắn quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình nhân, trong lòng thủ trưởng bọn họ chỉ là bạn giường.

Ở trên giường hắn luôn nghĩ đến việc đem thủ trưởng làm như thế nào, xuống giường hắn lại cảm giác mình héo úa, cẩn thận từng li từng tí, sợ mình có chỗ nào làm sai thì ngay cả bạn giường cũng không làm được.

Hắn nên đánh bóng thẳng một đường tới đích hay vẫn là chọn con đường nước ấm nấu ếch đây?

Lôi Kiên Bỉnh gãi đầu, kỳ thực hắn muốn đánh bóng thẳng, anh anh em em, mỗi ngày tính phúc tràn đầy, nhưng là người nào yêu trước là thua rồi, hắn không dám đánh bóng thẳng, thế nhưng nước ấm nấu ếch thì hắn không biết thủ trưởng bây giờ có mấy người bạn giường nữa, dám chừng ếch còn chưa nấu chín, thủ trưởng đã chạy theo nam nhân khác mất rồi, hoặc là hắn vì đố kị mà nổi khùng biến thành khủng long, gặp ai cũng đánh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Kim mao ngậm cọng dây nhìn chủ nhân vẻ mặt u oán đang nhìn điện thoại.

Lôi Kiên Bỉnh đem điện thoại di động nhét vào túi quần, xoa xoa mặt, cột chặt dây dắt chó, dắt Kim mao đi ra công viên gần đỏ tản bộ, hai vị mèo chủ nhân nằm úp sấp trên cửa sổ lười biếng vẫy vẫy đuôi, liếc mắt nhìn con sen một cái rồi lại híp mắt ngủ.

Chỗ tốt nhất của căn phòng do cha mẹ hắn lưu lại này đó chính là gần một cái công viên, đi năm sáu phút là đã đến nơi, bây giờ có nhiều người nuôi thú cưng, nên là sáng sớm hay chiều tối đều thấy có người dắt chó đi dạo.

Kim mao đi ở phía trước, nhìn thấy cây cối hay là cột đèn đường, hoặc là chướng ngại vật gì cũng muốn dừng lại ngửi một cái, nhìn thấy con chó khác, dù to hay nhỏ thì cũng đều lại gần thân thân thiết thiết ngửi một cái, chủ nhân đi phía sau thì hồn vía bay bổng, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, cuối cùng trực tiếp cầm điện thoại trên tay, chứ không như bình thường thấy nó ngửi ngửi như vậy sẽ kéo nó lại, bây giờ thì toàn bộ tâm tư đều không đặt trên người nó.

Đột nhiên thủ trưởng gửi đến một đoạn voice chat, Lôi Kiên Bỉnh lập tức dừng bước, cẩu cẩu vốn đang muốn lại gần một con Kim mao lớn xinh đẹp đột nhiên bị kéo một cái, hai con chó chỉ cách nhau có 3 cm, vị chủ nhân của con đại cẩu kia đang lo lắng hai con chó lớn gặp nhau sẽ cắn nhau nên là vội vàng kéo cẩu cẩu nhà mình sang chỗ khác.

Hai con cẩu từ xa nhìn nhau, thật giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị chia rẽ.

Lôi Kiên Bỉnh vội vã lấy tai nghe ra, cắm vào điện thoại di động, mở đoạn voice chat.

“Cậu đang ở đâu?”

Trong đoạn voice có tiếng gió khá lớn, còn có âm thanh xe cộ, chắc là thủ trưởng đang lái xe.

Lôi Kiên Bỉnh lo lắng anh không chuyên tâm lái xe, liền vội vàng nói ra bản thân đang dắt chó đi dạo ở đâu.

“Cậu nuôi mấy con chó?”

“Tôi chỉ nuôi một con chó, tên là Trứng luộc nước trà, còn có hai con mèo, mèo mập vàng tên là Bánh nướng, mèo mướp thon thả tên là Bánh quẩy.” Có thể cùng thủ trưởng trò chuyện nên ngữ khí Lôi Kiên Bỉnh hưng phấn vô cùng, sớm quên mất cẩu cẩu kế bên, nếu không phải Kim mao lôi hắn đi, hắn một bước cũng không nhớ phải đi thế nào.

Tất Hải Hiên từ trong giọng nói nghe ra hắn đang hưng phấn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Anh vốn có hảo cảm với Lôi Kiên Bỉnh, anh muốn hắn đi bệnh viện kia kiểm tra vì đó là bệnh viện tư của anh trai một người bạn, anh đã sớm nói chuyện với bên đó, ngày hôm đó Lôi Kiên Bỉnh kiểm tra xong thì liền có kết quả, buổi chiều người ta đã gọi điện báo kết quả kiểm tra thân thể của hắn, xác thực là vô cùng khỏe mạnh.

Hồi đi học nói chuyện yêu đương thì chú trọng về cảm giác, có cảm tình liền oanh oanh liệt liệt yêu đương một hồi, sau khi vào đời càng ngày càng thành thục, lâu lâu lại cảm thấy được mình trước kia buồn cười ấu trĩ thế nào, đối với tình yêu từ lâu đã lực bất tòng tâm, chỉ muốn theo đuổi thực tế.

Trước đây theo đuổi tình yêu thì phải cảm thấy thích hay không, hiện tại theo đuổi thân thể thì phải xem có phù hợp hay không.

Anh nghĩ Lôi Kiên Bỉnh theo đuổi anh là dựa vào cảm giác, một tiểu đồng nam mới khai trai, rất dễ dàng xuất hiện tình tiết chim non, mà anh lại chú trọng thân thể có phù hợp để làm tình hay không.

Lôi Kiên Bỉnh không biết mình đợi bao lâu, đối phương mới gửi tới một đoạn voice khác, vội vã mở ra nghe:

“Xoay người lại.”

Lôi Kiên Bỉnh theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy đối diện cách đó không xa ô tô thủ trưởng đang dừng ở đó, thủ trưởng thân mặc áo khoác kaki bên ngoài, áo sơ mi nhàn nhã bên trong, quần xanh đen, giày da bóng lưỡng, tóc mai rơi xuống trán, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn vài phần, hơn nữa vóc người cao to kiên cường.

Lôi Kiên Bỉnh trong lòng nhảy dựng một cái, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, Kim mao quay đầu nhìn chủ nhân đứng bất động của mình, phát hiện hai mắt chủ nhân đang nhìn chăm chú một hướng, nhìn theo ánh mắt chủ nhân, liền thấy chủ nhân đang đi về phía một nam nhân.

Gâu gâu.. mùi hương này…

Nam nhân càng ngày càng gần, Kim mao càng ngày càng khẳng định mùi hương từng xuất hiện trên người chủ nhân chính là mùi của người nam nhân này, cái loại khí vị nồng nặc xuất hiện sau khi giao phối kia, còn có mùi nước hoa nọ, đều giống nhau như đúc.

Thủ trưởng đột nhiên xuất hiện giống như một cái bánh lớn rơi xuống đầu Lôi Kiên Bỉnh làm cho hắn kinh hỉ rồi ngơ ngác vô cùng, có chút không tin thủ trưởng xuất hiện trước mặt hắn.

Lôi Kiên Bỉnh dắt Kim mao lập tức bước nhanh đi về hướng thủ trưởng, bên trong hai con mắt toàn bộ đều là bộ dáng suất khí của thủ trưởng.

Lúc hai người mặt đối mặt đứng đối diện nhau, Kim mao càng thêm xác định nam nhân này có địa vị đặc biệt trong lòng chủ nhân, nó dịu ngoan ngoắc ngoắc đuôi với nam nhân, nam nhân khom lưng xoa xoa đầu của nó.

“Cậu mỗi ngày đều dắt chó đi dạo?” Tất Hải Hiên hỏi.

“Cơ bản là mỗi ngày đều dắt nó đi dạo, nếu như không có thời gian, Trứng luộc nước trà cũng tốt tính, không có nháo loạn tôi.” Nhìn Trứng luộc nước trà không có lộ ra biểu cảm chát ghét, Lôi Kiên Bỉnh mừng thầm trong lòng, vội vã đi gần tới thủ trưởng thêm vài bước.

“Ồ.” Tất Hải Hiên vuốt cái đầu to của Trứng luộc nước trà, giống như thuận miệng mà hỏi: “Tối nay cậu có hẹn gì chưa? Nếu không có thì tôi mời cậu ăn cơm.”

Lôi Kiên Bỉnh liền vội vàng lắc đầu, mặt dày nói: “Tôi sẽ làm cơm, anh đến nhà tôi ăn đi.” Trọng điểm là “Đến nhà tôi”.

“Cậu mua đồ rồi sao?” Tất Hải Hiên hỏi.

Đồ gì? Đồ ăn sao?

Tự cho là đã hiểu, Lôi Kiên Bỉnh gấp gáp gật đầu: “Có đồ ăn, sáng sớm tôi đã mua rất nhiều đồ ăn, anh thích ăn cái gì để tôi đi mua, tài nấu ăn của tôi cũng được lắm.” Hắn nói vừa gấp vừa nhanh, chỉ lo thủ trưởng không đồng ý sau đó chạy mất.

“Ồ.” Tất Hải Hiên khá có thâm ý nhìn dây dắt chó bị xiết chặt do Lôi Kiên Bỉnh căng thẳng, vừa nhìn liền biết Lôi Kiên Bỉnh căn bản không rõ ràng “Đồ” là cái gì, tâm tình của anh nhất thời càng thêm sung sướng, “Bây giờ còn sớm, lại dắt nó đi dạo thêm một chốc nữa đi.”

Lôi Kiên Bỉnh cầu cũng không được giữ thủ trưởng ở lại, đi song song với thủ trưởng, tìm đề tài cùng thủ trưởng tán gẫu. Trước mặt người mình yêu thích, không cần người ấy hỏi gì, hắn cũng đem tổ tông mình tám đời đều khai ra rành mạch.

Tất Hải Hiên chỉ mỉm cười, cũng không ngăn cản gì, đối với việc Lôi Kiên Bỉnh lấy lòng mình, vừa không chấp nhận, cũng không từ chối, thái độ ám muội làm Lôi Kiên Bỉnh vừa sung sướng vừa vô cùng thấp thỏm bất an, hơn nữa thái độ Tất Hải Hiên càng ám muội hắn càng lo sợ, so với lúc Trứng luộc nước trà gặp phải con chó hung dữ liền sợ giống nhau, trước đây hắn ghét bỏ Trứng luộc nước trà là cái đồ nhát gan, hiện tại chính hắn cũng là một tên nhát gan.

Trên đường dắt chó về nhà, “Tên nhát gan” Lôi Kiên Bỉnh lấy lòng hỏi: “Anh thích ăn gì?”

“Tùy ý.” Tất Hải Hiên cười híp mắt trả lời.

Thủ trưởng nói tùy ý, cấp dưới lại không dám tùy ý thật.

Lôi Kiên Bỉnh mở cửa, trước tiên cởi bỏ dây dắt, để Trứng luộc nước trà đi vào, sau đó cởi giày ra, lại lấy đôi dép ở nhà đưa cho thủ trưởng đổi mang vào.

Tất Hải Hiên đổi dép lê xong, lại đem giày để lên kệ giày, sau đó cởi áo khoác treo lên móc treo trên tường. Lôi Kiên Bỉnh vội vã đi vào phòng ngủ, từ bên trong tủ áo lấy ra một cái mắc áo, sau đó đem áo khoác thủ trưởng treo lại lên chỗ huyền quan, hơn nữa treo cạnh cái áo khoác của mình.

Tất Hải Hiên không dấu vết đánh giá chỗ ở của cấp dưới, một căn hộ hai phòng, phòng khách rộng rãi thoáng đãng, cửa phòng ngủ tùy ý mở rộng, rõ ràng có thể thấy được bên trong có một cái giường lớn, drap giường ca-rô hai màu xanh trắng, chăn gối hơi lộn xộn, vừa nhìn liền biết bộ dáng chủ nhân ngủ như thế nào, tủ đầu giường, tủ quần áo cùng giường là một bộ, ban công rất lớn, rèm cửa sổ màu xám bạc.

Trên ban công có một con mèo vàng đang nằm úp sấp như một anh “Nông dân thăm dò”, cho dù có khách lạ đến, đôi mắt nó cũng không thèm nhấc lên, vẫn thăm dò như cũ, một cánh cửa phòng khác cũng đang mở ra, có bàn học, tủ sách, còn có giá chơi của mèo, còn có ổ mèo ổ chó, một con mèo mướp trốn sau cửa mặt ngó dáo dác, vừa hiếu kỳ vừa đề phòng nhìn Tất Hải Hiên.

Con sen đem đối tượng giao phối dẫn về nhà, đây là chứng tỏ tụi nó có thêm một con sen nữa? Nuôi thêm một con người hai chân nữa ư?

Lôi Kiên Bỉnh pha trà, mở TV lên, nhìn thủ trưởng cả người thả lỏng nằm trên ghế sô pha, lúc này mới nói: “Tôi đi mua thêm chút đồ ăn, lâu nhất là nửa tiếng sau sẽ về.”

“Ừm.” Tất Hải Hiên cầm điều khiển từ xa đổi kênh TV.

Lôi Kiên Bỉnh vội vã cầm lấy chìa khóa xe điện đi mua thức ăn. Kỳ thực trong tủ lạnh chỉ còn đồ ăn thừa hồi trưa, định là tối hâm lại rồi ăn, căn bản không thể mời khách được, trước tiên là phải giữ thủ trưởng lại, đồ ăn từ từ tính sau.

Mua xong đồ ăn, Lôi Kiên Bỉnh vui vẻ chạy xe điện về, đột nhiên hắn nhìn thấy bên đường có cửa hàng bán đồ dùng của người lớn, trong đầu linh quang lóe lên, trước đây lúc hắn tự an ủi bắn ra liền dùng khăn giấy lau khô rồi rửa tay một cái là xong, nhưng mà giờ hắn giữ thủ trưởng lại, có thể thăm dò thủ trưởng nguyện ý sống cùng hắn hay không, thế nhưng trong nhà gel bôi trơn cùng bao cao su đều không có.

Lôi Kiên Bỉnh vội vàng dừng xe, như ăn trộm mà chạy vào bên trong cửa hàng.

Đồ vật bên trong rất nhiều, hắn xem mà hoa cả mắt, phải nhìn nhìn trái nhìn nhìn, không biết nên mua loại nào.

Mua cái hiệu nào đã từng nghe tên sẽ không sai, mua cái mắc nhất sẽ không sai, mua cái nhỏ nhất thì lúc nhét túi sẽ không bị thủ trưởng phát iện, chắc là sẽ không sai.

Chọn một tuýp gel bôi trơn nhỏ mắc nhất mà mua, Lôi Kiên Bỉnh nhét vào túi, sau đó bắt đầu chọn bao cao su.

Vị hoa hồng, vị hoa cỏ, vị chanh, vị cam, vị chuối tiêu, vị dâu tây, vị bạc hà…. Nhiều mùi vị như vậy, lại còn có vị socola, liếm một cái không biết có thật là có mùi socola hay không.

Lôi Kiên Bỉnh chọn một hộp vị dâu tây, ám muội suy nghĩ không biết bao cao su vị dâu tây có thể làm lỗ nhỏ mặt sau của thủ trưởng thao thành mùi dâu tây thơm ngát hay không, e rằng lúc đó liếm lỗ nhỏ còn có thể nếm được vị dâu tây.

Vừa nghĩ tới tiểu huyệt thủ trưởng biến thành vị dâu tây, Lôi Kiên Bỉnh không nhịn được liền chọn một hộp bao cao su vị bạc hà —   vị bạc hà mát lạnh đó nha, khà khà….

Ngày qua ngày, thoải mái nhất chính là ba vị hoàng thượng trong nhà, Lôi Kiên Bỉnh nhân ngày nghỉ liền dắt Kim mao – Trứng luộc nước nhà đi tản bộ trong công viên, hai vị chủ nhân còn lại thì không cần lo lắng, cửa sổ đóng kín, ở trạch trong nhà lâu bao lâu cũng không sao, thế nhưng Lôi Kiên Bỉnh vẫn là đeo dây cho chúng nó rồi mới dắt Kim mao ra ngoài, phòng ngừa chúng nó chạy loạn, cũng để bọn chúng vận động một chút, nếu không để béo quá muốn ốm xuống cũng không được.

Mười con mèo vàng thì có hết 9 con mập rồi, còn có 1 con đặc biệt béo chính là Bánh nướng.

Mèo vàng Bánh nướng là vị chủ nhân mập nhất nhà, kệ mèo không chơi, vòng tròn dành cho mèo cũng không chơi, mèo mướp Bánh quẩy nhào vô cắn nó, nó cũng làm biếng, động cũng không muốn động, chỉ có Lôi Kiến Bỉnh dùng gậy trêu mèo chọc nó một chút thì nó mới thèm chơi đùa, quả đúng là một con mèo lười.

Sau ngày hai bên tình cờ gặp nhau, tối trước đó một ngày, Lôi Kiên Bỉnh nằm trên giường ôm điện thoại di động mãi cho đến khi ngủ thủ trưởng cũng không có nhắn tin rủ hẹn hò, trong lòng hắn mặc dù hơi mất mát, nhưng sáng sớm hôm sau vẫn là đi đến bệnh viện thủ trưởng chỉ định để bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe, về nhà lại cẩn thận hầu hạ ba vị chủ nhân.

Dùng đồ ăn cho thú cưng cho ba vị chủ nhân lần lượt ăn, sau đó lại đem ba vị chủ nhân tắm rửa sấy lông, chải lông ba vị chủ nhân cho gọn gàng, rồi dọn dẹp nhà cửa một phen.

Lôi Kiên Bỉnh bận rộn đến ba giờ chiều, điện thoại ngoài phòng khách vẫn không có động tĩnh gì, hắn cầm điện thoại lên, nhìn ảnh của thủ trưởng, nhưng vẫn không có dũng khí nhắn tin cho đối phương.

Hắn sợ bị từ chối, trong lòng hắn quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình nhân, trong lòng thủ trưởng bọn họ chỉ là bạn giường.

Ở trên giường hắn luôn nghĩ đến việc đem thủ trưởng làm như thế nào, xuống giường hắn lại cảm giác mình héo úa, cẩn thận từng li từng tí, sợ mình có chỗ nào làm sai thì ngay cả bạn giường cũng không làm được.

Hắn nên đánh bóng thẳng một đường tới đích hay vẫn là chọn con đường nước ấm nấu ếch đây?

Lôi Kiên Bỉnh gãi đầu, kỳ thực hắn muốn đánh bóng thẳng, anh anh em em, mỗi ngày tính phúc tràn đầy, nhưng là người nào yêu trước là thua rồi, hắn không dám đánh bóng thẳng, thế nhưng nước ấm nấu ếch thì hắn không biết thủ trưởng bây giờ có mấy người bạn giường nữa, dám chừng ếch còn chưa nấu chín, thủ trưởng đã chạy theo nam nhân khác mất rồi, hoặc là hắn vì đố kị mà nổi khùng biến thành khủng long, gặp ai cũng đánh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Kim mao ngậm cọng dây nhìn chủ nhân vẻ mặt u oán đang nhìn điện thoại.

Lôi Kiên Bỉnh đem điện thoại di động nhét vào túi quần, xoa xoa mặt, cột chặt dây dắt chó, dắt Kim mao đi ra công viên gần đỏ tản bộ, hai vị mèo chủ nhân nằm úp sấp trên cửa sổ lười biếng vẫy vẫy đuôi, liếc mắt nhìn con sen một cái rồi lại híp mắt ngủ.

Chỗ tốt nhất của căn phòng do cha mẹ hắn lưu lại này đó chính là gần một cái công viên, đi năm sáu phút là đã đến nơi, bây giờ có nhiều người nuôi thú cưng, nên là sáng sớm hay chiều tối đều thấy có người dắt chó đi dạo.

Kim mao đi ở phía trước, nhìn thấy cây cối hay là cột đèn đường, hoặc là chướng ngại vật gì cũng muốn dừng lại ngửi một cái, nhìn thấy con chó khác, dù to hay nhỏ thì cũng đều lại gần thân thân thiết thiết ngửi một cái, chủ nhân đi phía sau thì hồn vía bay bổng, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, cuối cùng trực tiếp cầm điện thoại trên tay, chứ không như bình thường thấy nó ngửi ngửi như vậy sẽ kéo nó lại, bây giờ thì toàn bộ tâm tư đều không đặt trên người nó.

Đột nhiên thủ trưởng gửi đến một đoạn voice chat, Lôi Kiên Bỉnh lập tức dừng bước, cẩu cẩu vốn đang muốn lại gần một con Kim mao lớn xinh đẹp đột nhiên bị kéo một cái, hai con chó chỉ cách nhau có 3 cm, vị chủ nhân của con đại cẩu kia đang lo lắng hai con chó lớn gặp nhau sẽ cắn nhau nên là vội vàng kéo cẩu cẩu nhà mình sang chỗ khác.

Hai con cẩu từ xa nhìn nhau, thật giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị chia rẽ.

Lôi Kiên Bỉnh vội vã lấy tai nghe ra, cắm vào điện thoại di động, mở đoạn voice chat.

“Cậu đang ở đâu?”

Trong đoạn voice có tiếng gió khá lớn, còn có âm thanh xe cộ, chắc là thủ trưởng đang lái xe.

Lôi Kiên Bỉnh lo lắng anh không chuyên tâm lái xe, liền vội vàng nói ra bản thân đang dắt chó đi dạo ở đâu.

“Cậu nuôi mấy con chó?”

“Tôi chỉ nuôi một con chó, tên là Trứng luộc nước trà, còn có hai con mèo, mèo mập vàng tên là Bánh nướng, mèo mướp thon thả tên là Bánh quẩy.” Có thể cùng thủ trưởng trò chuyện nên ngữ khí Lôi Kiên Bỉnh hưng phấn vô cùng, sớm quên mất cẩu cẩu kế bên, nếu không phải Kim mao lôi hắn đi, hắn một bước cũng không nhớ phải đi thế nào.

Tất Hải Hiên từ trong giọng nói nghe ra hắn đang hưng phấn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Anh vốn có hảo cảm với Lôi Kiên Bỉnh, anh muốn hắn đi bệnh viện kia kiểm tra vì đó là bệnh viện tư của anh trai một người bạn, anh đã sớm nói chuyện với bên đó, ngày hôm đó Lôi Kiên Bỉnh kiểm tra xong thì liền có kết quả, buổi chiều người ta đã gọi điện báo kết quả kiểm tra thân thể của hắn, xác thực là vô cùng khỏe mạnh.

Hồi đi học nói chuyện yêu đương thì chú trọng về cảm giác, có cảm tình liền oanh oanh liệt liệt yêu đương một hồi, sau khi vào đời càng ngày càng thành thục, lâu lâu lại cảm thấy được mình trước kia buồn cười ấu trĩ thế nào, đối với tình yêu từ lâu đã lực bất tòng tâm, chỉ muốn theo đuổi thực tế.

Trước đây theo đuổi tình yêu thì phải cảm thấy thích hay không, hiện tại theo đuổi thân thể thì phải xem có phù hợp hay không.

Anh nghĩ Lôi Kiên Bỉnh theo đuổi anh là dựa vào cảm giác, một tiểu đồng nam mới khai trai, rất dễ dàng xuất hiện tình tiết chim non, mà anh lại chú trọng thân thể có phù hợp để làm tình hay không.

Lôi Kiên Bỉnh không biết mình đợi bao lâu, đối phương mới gửi tới một đoạn voice khác, vội vã mở ra nghe:

“Xoay người lại.”

Lôi Kiên Bỉnh theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy đối diện cách đó không xa ô tô thủ trưởng đang dừng ở đó, thủ trưởng thân mặc áo khoác kaki bên ngoài, áo sơ mi nhàn nhã bên trong, quần xanh đen, giày da bóng lưỡng, tóc mai rơi xuống trán, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn vài phần, hơn nữa vóc người cao to kiên cường.

Lôi Kiên Bỉnh trong lòng nhảy dựng một cái, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, Kim mao quay đầu nhìn chủ nhân đứng bất động của mình, phát hiện hai mắt chủ nhân đang nhìn chăm chú một hướng, nhìn theo ánh mắt chủ nhân, liền thấy chủ nhân đang đi về phía một nam nhân.

Gâu gâu.. mùi hương này…

Nam nhân càng ngày càng gần, Kim mao càng ngày càng khẳng định mùi hương từng xuất hiện trên người chủ nhân chính là mùi của người nam nhân này, cái loại khí vị nồng nặc xuất hiện sau khi giao phối kia, còn có mùi nước hoa nọ, đều giống nhau như đúc.

Thủ trưởng đột nhiên xuất hiện giống như một cái bánh lớn rơi xuống đầu Lôi Kiên Bỉnh làm cho hắn kinh hỉ rồi ngơ ngác vô cùng, có chút không tin thủ trưởng xuất hiện trước mặt hắn.

Lôi Kiên Bỉnh dắt Kim mao lập tức bước nhanh đi về hướng thủ trưởng, bên trong hai con mắt toàn bộ đều là bộ dáng suất khí của thủ trưởng.

Lúc hai người mặt đối mặt đứng đối diện nhau, Kim mao càng thêm xác định nam nhân này có địa vị đặc biệt trong lòng chủ nhân, nó dịu ngoan ngoắc ngoắc đuôi với nam nhân, nam nhân khom lưng xoa xoa đầu của nó.

“Cậu mỗi ngày đều dắt chó đi dạo?” Tất Hải Hiên hỏi.

“Cơ bản là mỗi ngày đều dắt nó đi dạo, nếu như không có thời gian, Trứng luộc nước trà cũng tốt tính, không có nháo loạn tôi.” Nhìn Trứng luộc nước trà không có lộ ra biểu cảm chát ghét, Lôi Kiên Bỉnh mừng thầm trong lòng, vội vã đi gần tới thủ trưởng thêm vài bước.

“Ồ.” Tất Hải Hiên vuốt cái đầu to của Trứng luộc nước trà, giống như thuận miệng mà hỏi: “Tối nay cậu có hẹn gì chưa? Nếu không có thì tôi mời cậu ăn cơm.”

Lôi Kiên Bỉnh liền vội vàng lắc đầu, mặt dày nói: “Tôi sẽ làm cơm, anh đến nhà tôi ăn đi.” Trọng điểm là “Đến nhà tôi”.

“Cậu mua đồ rồi sao?” Tất Hải Hiên hỏi.

Đồ gì? Đồ ăn sao?

Tự cho là đã hiểu, Lôi Kiên Bỉnh gấp gáp gật đầu: “Có đồ ăn, sáng sớm tôi đã mua rất nhiều đồ ăn, anh thích ăn cái gì để tôi đi mua, tài nấu ăn của tôi cũng được lắm.” Hắn nói vừa gấp vừa nhanh, chỉ lo thủ trưởng không đồng ý sau đó chạy mất.

“Ồ.” Tất Hải Hiên khá có thâm ý nhìn dây dắt chó bị xiết chặt do Lôi Kiên Bỉnh căng thẳng, vừa nhìn liền biết Lôi Kiên Bỉnh căn bản không rõ ràng “Đồ” là cái gì, tâm tình của anh nhất thời càng thêm sung sướng, “Bây giờ còn sớm, lại dắt nó đi dạo thêm một chốc nữa đi.”

Lôi Kiên Bỉnh cầu cũng không được giữ thủ trưởng ở lại, đi song song với thủ trưởng, tìm đề tài cùng thủ trưởng tán gẫu. Trước mặt người mình yêu thích, không cần người ấy hỏi gì, hắn cũng đem tổ tông mình tám đời đều khai ra rành mạch.

Tất Hải Hiên chỉ mỉm cười, cũng không ngăn cản gì, đối với việc Lôi Kiên Bỉnh lấy lòng mình, vừa không chấp nhận, cũng không từ chối, thái độ ám muội làm Lôi Kiên Bỉnh vừa sung sướng vừa vô cùng thấp thỏm bất an, hơn nữa thái độ Tất Hải Hiên càng ám muội hắn càng lo sợ, so với lúc Trứng luộc nước trà gặp phải con chó hung dữ liền sợ giống nhau, trước đây hắn ghét bỏ Trứng luộc nước trà là cái đồ nhát gan, hiện tại chính hắn cũng là một tên nhát gan.

Trên đường dắt chó về nhà, “Tên nhát gan” Lôi Kiên Bỉnh lấy lòng hỏi: “Anh thích ăn gì?”

“Tùy ý.” Tất Hải Hiên cười híp mắt trả lời.

Thủ trưởng nói tùy ý, cấp dưới lại không dám tùy ý thật.

Lôi Kiên Bỉnh mở cửa, trước tiên cởi bỏ dây dắt, để Trứng luộc nước trà đi vào, sau đó cởi giày ra, lại lấy đôi dép ở nhà đưa cho thủ trưởng đổi mang vào.

Tất Hải Hiên đổi dép lê xong, lại đem giày để lên kệ giày, sau đó cởi áo khoác treo lên móc treo trên tường. Lôi Kiên Bỉnh vội vã đi vào phòng ngủ, từ bên trong tủ áo lấy ra một cái mắc áo, sau đó đem áo khoác thủ trưởng treo lại lên chỗ huyền quan, hơn nữa treo cạnh cái áo khoác của mình.

Tất Hải Hiên không dấu vết đánh giá chỗ ở của cấp dưới, một căn hộ hai phòng, phòng khách rộng rãi thoáng đãng, cửa phòng ngủ tùy ý mở rộng, rõ ràng có thể thấy được bên trong có một cái giường lớn, drap giường ca-rô hai màu xanh trắng, chăn gối hơi lộn xộn, vừa nhìn liền biết bộ dáng chủ nhân ngủ như thế nào, tủ đầu giường, tủ quần áo cùng giường là một bộ, ban công rất lớn, rèm cửa sổ màu xám bạc.

Trên ban công có một con mèo vàng đang nằm úp sấp như một anh “Nông dân thăm dò”, cho dù có khách lạ đến, đôi mắt nó cũng không thèm nhấc lên, vẫn thăm dò như cũ, một cánh cửa phòng khác cũng đang mở ra, có bàn học, tủ sách, còn có giá chơi của mèo, còn có ổ mèo ổ chó, một con mèo mướp trốn sau cửa mặt ngó dáo dác, vừa hiếu kỳ vừa đề phòng nhìn Tất Hải Hiên.

Con sen đem đối tượng giao phối dẫn về nhà, đây là chứng tỏ tụi nó có thêm một con sen nữa? Nuôi thêm một con người hai chân nữa ư?

Lôi Kiên Bỉnh pha trà, mở TV lên, nhìn thủ trưởng cả người thả lỏng nằm trên ghế sô pha, lúc này mới nói: “Tôi đi mua thêm chút đồ ăn, lâu nhất là nửa tiếng sau sẽ về.”

“Ừm.” Tất Hải Hiên cầm điều khiển từ xa đổi kênh TV.

Lôi Kiên Bỉnh vội vã cầm lấy chìa khóa xe điện đi mua thức ăn. Kỳ thực trong tủ lạnh chỉ còn đồ ăn thừa hồi trưa, định là tối hâm lại rồi ăn, căn bản không thể mời khách được, trước tiên là phải giữ thủ trưởng lại, đồ ăn từ từ tính sau.

Mua xong đồ ăn, Lôi Kiên Bỉnh vui vẻ chạy xe điện về, đột nhiên hắn nhìn thấy bên đường có cửa hàng bán đồ dùng của người lớn, trong đầu linh quang lóe lên, trước đây lúc hắn tự an ủi bắn ra liền dùng khăn giấy lau khô rồi rửa tay một cái là xong, nhưng mà giờ hắn giữ thủ trưởng lại, có thể thăm dò thủ trưởng nguyện ý sống cùng hắn hay không, thế nhưng trong nhà gel bôi trơn cùng bao cao su đều không có.

Lôi Kiên Bỉnh vội vàng dừng xe, như ăn trộm mà chạy vào bên trong cửa hàng.

Đồ vật bên trong rất nhiều, hắn xem mà hoa cả mắt, phải nhìn nhìn trái nhìn nhìn, không biết nên mua loại nào.

Mua cái hiệu nào đã từng nghe tên sẽ không sai, mua cái mắc nhất sẽ không sai, mua cái nhỏ nhất thì lúc nhét túi sẽ không bị thủ trưởng phát iện, chắc là sẽ không sai.

Chọn một tuýp gel bôi trơn nhỏ mắc nhất mà mua, Lôi Kiên Bỉnh nhét vào túi, sau đó bắt đầu chọn bao cao su.

Vị hoa hồng, vị hoa cỏ, vị chanh, vị cam, vị chuối tiêu, vị dâu tây, vị bạc hà…. Nhiều mùi vị như vậy, lại còn có vị socola, liếm một cái không biết có thật là có mùi socola hay không.

Lôi Kiên Bỉnh chọn một hộp vị dâu tây, ám muội suy nghĩ không biết bao cao su vị dâu tây có thể làm lỗ nhỏ mặt sau của thủ trưởng thao thành mùi dâu tây thơm ngát hay không, e rằng lúc đó liếm lỗ nhỏ còn có thể nếm được vị dâu tây.

Vừa nghĩ tới tiểu huyệt thủ trưởng biến thành vị dâu tây, Lôi Kiên Bỉnh không nhịn được liền chọn một hộp bao cao su vị bạc hà —   vị bạc hà mát lạnh đó nha, khà khà….

Hết chương 16

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN