Thứ Tự Đến Trước Và Sau - Chương 38: Sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết, anh không mở miệng được thì để tôi nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Thứ Tự Đến Trước Và Sau


Chương 38: Sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết, anh không mở miệng được thì để tôi nói


Editor: Yuu


Tinh Châu cách chỗ ở của hai người bọn họ hơn nửa giờ lái xe. Sau khi chạm vào tấm lưng ướt sũng của Tư Tần, Thượng Vân Xuyên đã quyết định tìm một khách sạn gần đó để tắm rửa và thay quần áo.

Vào phòng khách sạn, Thượng Vân Xuyên lập tức ôm Tư Tần vào phòng tắm, lấy khăn lông trên kệ lau người cô hai lần, sau đó đi kiểm tra nhiệt độ nước, thấy không còn vấn đề gì nữa thì để cô ở lại trong phòng tắm tắm rửa.

Anh lấy áo choàng tắm và khăn tắm ra, đóng cửa phòng tắm lại rồi đi vào trong phòng ngủ, ném đồ đạc lên giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo đã ướt của mình ra, đợi đến khi thay áo choàng tắm xong mới bắt đầu lau tóc.

Thượng Vân Xuyên vừa lau tóc vừa gọi cho quầy lễ tân, nhờ bọn họ đi tới một cửa hàng nào đó trong trung tâm thượng mại gần đây mua hai bộ quần áo.

Tư Tần tắm mất khoảng 10 phút, cô mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang đứng ở cửa, một tay anh cầm lấy khăn tắm trên tay cô, một tay ôm lấy bả vai cô, nói: “Tắm xong rồi sao? Tới đây đi, anh lau tóc cho.”

Tư Tần bị ấn ngồi xuống giường. Thượng Vân Xuyên quỳ ở sau lưng cô, quen thuộc mà lau tóc cho cô.

“Anh còn chưa tắm đâu.” Tư Tần quay lại nhìn anh.

Thượng Vân Xuyên vén tóc cô lên, thấy cô quay đầu lại, anh cúi xuống hôn lên má cô một cái rồi cười: “Không sao, anh đã cởi quần áo ướt ra rồi.”

Tư Tần cụp mắt rồi xoay người lại. Một lúc sau, cô nghe thấy người phía sau hỏi: “Hôm nay có sấy tóc không?”

Cô còn chưa kịp mở miệng thì Thượng Vân Xuyên đã nói: “Sấy một chút đi, anh thật sự sợ em bị cảm lạnh. Lần sau không muốn sấy thì không sấy nữa, được không?”

Sau đó, cô xoay lưng lại về phía anh, gật đầu.

Sấy tóc xong, Thượng Vân Xuyên vừa mới đặt máy sấy tóc lên tủ đầu giường thì Tư Tần đã quay lại ôm lấy anh.

Một tay của Thượng Vân Xuyên vốn đã đặt trên eo cô, cảm nhận được động tác của cô, tay còn lại của anh nhanh chóng ôm lấy cô, để cô không ngã khỏi mép giường, sau đó cúi đầu nhìn cô.

Tư Tần chớp chớp mắt nhìn anh: “Vân Xuyên, sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy?”

Thượng Vân Xuyên chỉnh lại tư thế của cô, để cô ngồi xuống, sau đó có chút oán trách: “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi như vậy sao. Em nói muốn tới tìm cậu ta, anh lo lắng suốt cả một buổi sáng, cảm thấy không ổn chút nào. Anh định tới đó rồi đi cùng em. Nào ngờ buổi trưa gửi tin nhắn tới cho em thì em không trả lời lại, gọi điện thoại thì em lại không nghe.”

Tư Tần nghe xong có chút ngại ngùng.

Từ hôm qua cô đã biết Thượng Vân Xuyên không đồng ý cho cô đến gặp Lục Ương, buổi sáng lúc hai người tách nhau ra anh vẫn còn thương lượng với cô, nhưng cô chỉ muốn tới đó một mình. Thượng Vân Xuyên nhắn tin rồi gọi điện tới cho cô, nhưng cô đều từ chối, cuối cùng trực tiếp tắt chuông.

Thật ra mọi chuyện vốn dĩ đã diễn ra rất tốt đẹp, nào ngờ Lục Ương lại làm loạn lên, ôm chặt không cho cô đi.

Thượng Vân Xuyên nhìn sắc mặt của cô rồi nói tiếp: “Sau đó anh đã nhờ Quách Trữ liên hệ với đồng nghiệp của em, bọn họ nói em không có ở văn phòng, anh liền đoán chắc em đã đến Tinh Châu, nên đã trực tiếp tới đấy tìm em. Lúc đến trường gọi điện cho em em cũng không nghe, không nghĩ tới lúc anh quay đầu xe lại liền nhìn thấy em ở ven đường.”

Nói đến đây, Thượng Vân Xuyên nhíu mày, trên người toát ra vẻ thù địch.

Tư Tần vội vàng vuốt ve mái tóc của anh: “May mà anh đã tới.”

Thượng Vân Xuyên được cô dịu dàng vuốt tóc, tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn cô chăm chú: “Tần Tần, lần sau em không được như vậy nữa. Tin nhắn không trả lời lại, gọi điện cũng không nghe, thiếu chút nữa thì anh không tìm được em rồi.”

Tư Tần bị nhìn bằng ánh mắt đáng thương như vậy, cô đương nhiên đồng ý nhanh chóng: “Được rồi, được rồi, lần này là em không tốt, để anh lo lắng rồi.”

Được đảm bảo như vậy, lông mày của Thượng Vân Xuyên liền giãn ra. Anh đẩy Tư Tần về phía sau, hai người cùng ngã xuống chăn bông.

Tư Tần không đề phòng đột nhiên bị đẩy về phía sau như vậy. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, sau khi ngã xuống liền đá anh: “Anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết.”

Thượng Vân Xuyên chống hai tay ở bên cạnh người cô, nhìn cô: “Tần Tần, tuy rằng anh không đồng ý để em tự mình tới tìm cậu ta, nhưng anh biết em vì anh nên mới đi.”

Tư Tần nghe vậy thì mím môi lại, sau đó vòng tay qua cổ anh.

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi. Sau đó, Thượng Vân Xuyên chậm rãi tiến lại gần cô.

Khi đôi môi của anh chuẩn bị dán vào môi Tư Tần thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Thượng Vân Xuyên cứng đờ người, do dự nửa giây lại tiếp tục áp xuống. Tư Tần bật cười nghiêng đầu đẩy anh ra, nói: “Anh mau ra mở cửa đi. Là người phục vụ thì phải?”

Thượng Vân Xuyên bất lực bò dậy đi về phía cửa: “Chắc là quần áo anh nhờ bọn họ mua hộ.”

Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên xách mấy cái túi đi vào: “Là cơm hộp và quần áo. Em tới ăn cơm đi.”

Tư Tần đi chân trần đến bên cạnh bàn cà phê, cô ngồi xổm xuống mở túi đóng gói ra nhìn: “Là cơm niêu đất, không tồi.”

Thượng Vân Xuyên vừa rồi còn bận kiểm tra kích cỡ quần áo của cô, lúc này mới cúi đầu xuống thì thấy cô đi chân trần tới rồi ngồi xổm xuống. Anh kéo cô lên rồi ấn cô ngồi xuống ghế sofa, lãnh đạm nói: “Tư Tần, anh thấy có vẻ em muốn bị đánh rồi đó, sao lại không đi dép vào hả?”

Tư Tần vô tội ngồi ở trên sofa ôm lấy đầu gối, nói: “Có sao đâu, ở nhà em cũng không thích đi dép.”

“Giống nhau sao?” Thượng Vân Xuyên đi tới mép giường cầm lấy dép, sau đó đặt ở bên cạnh sofa: “Vừa mới dầm mưa xong, sao em không để ý chút nào vậy?”

Tư Tần có chút buồn bực, bởi vì giọng điệu của anh thật sự rất hung dữ. Vì vậy, cô trừng mắt, đứng ở trên ghế sofa, liếc nhìn anh từ trên cao: “Anh muốn tạo phản sao? Anh dám mắng em à?”

Thượng Vân Xuyên sửng sốt, sau đó lập tức dịu giọng lại, hơi ngẩng cổ ôm lấy eo cô: “Không phải, anh đâu mắng em đâu…”

Tư Tần không nghe, cô đẩy đầu anh ra: “Còn không chịu thừa nhận sao? Thượng Vân Xuyên, em nhìn thấu anh rồi.”

Kết quả là Tư Tần khó chịu đến mức không muốn ăn, cô nghiêng đầu ngạo nghễ ngồi ở một góc ghế sofa. Thượng Vân Xuyên phải cầm bát rồi đưa thìa tới tận miệng cầu xin cô cắn một miếng.

Vốn dĩ Tư Tần còn định phạt anh thêm vài phút nữa, nhưng cô đang đói và cơm niêu lại quá thơm, vì thế, khi thìa cơm được đưa đến bên miệng, cô đã ngoan ngoãn mở miệng ra.

Thượng Vân Xuyên nhịn cười, sau đó lập tức trở về bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra khi cô đột nhiên đảo mắt qua.

Hai người đi ngủ sau khi ăn xong. Lúc này Tư Tần đang nằm ngửa với vẻ mặt buồn bã, cô thở dài mà cảm thán: “Đã hơn 3 giờ rồi, lần đầu tiên em vô cớ bỏ bê công việc như vậy.”

Thượng Vân Xuyên gối lên một tay nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói: “Anh đã nhờ Quách Trữ nói với sếp của em rồi, nói là anh đã gọi em đến công ty của bọn anh để bàn về kế hoạch.”

Tư Tần ngạc nhiên mà nghiêng đầu nhìn anh. Một lúc sau, cô giả ngu mà lắc đầu: “Thượng Vân Xuyên, anh thật sự để việc công xen vào việc tư rồi đó.”

Thượng Vân Xuyên cười, ôm chặt eo cô: “Vậy bây giờ anh sẽ gọi điện cho sếp của em, nói rằng em đang ngủ ngon lành ở khách sạn, bỏ bê công việc nửa ngày trời.”

Tư Tần cũng không nhịn được cười, sau đó cô khẽ vuốt ve vành tai của anh: “Anh nỡ sao?”

“Không nỡ.” Trán của Thượng Vân Xuyên chống lên trán của cô: “Em cũng biết anh không nỡ mà.”

Nói xong, anh liền ghé sát vào môi cô, hôn cô, từ nụ hôn lướt qua liền biến thành cạy hàm răng của cô rồi xâm nhập vào bên trong, sau đó anh xoay người đè ở trên người cô, cởi bỏ áo choàng tắm dài trên người hai người bọn họ.

***

Ngày Tư Tần gặp lại Lục Ương thì đã là hơn một tuần sau.

Anh ta nhờ Tề Song liên lạc với cô, nói rằng anh ta có chuyện muốn thương lượng với cô.

Lúc đầu Tề Song cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng sau đó cô ấy đã nhận ra hai người bọn họ đã chia tay.

Cô ấy do dự không biết có nên liên lạc với Tư Tần hay không, dù sao thì thái độ của cô ấy đối với Lục Ương bây giờ cũng chẳng khác đối với La Thư. Cô ấy đương nhiên cũng không muốn Tư Tần quay đầu lại.

Nhưng Lục Ương lại nhấn mạnh rằng anh ta thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với Tư Tần, nhưng anh ta không thể liên lạc được với Tư Tần. Lúc này Tề Song mới bán tín bán nghi mà gọi điện cho Tư Tần để nói chuyện.

Tư Tần không muốn bị làm phiền, cô không muốn bị làm phiền về nhiều mặt.

Cô nghĩ rằng mình cũng không có chuyện gì quan trọng để thương lượng với Lục Ương.

Lời từ chối vừa được nói ra, cô liền nghe thấy tiếng sột soạt của Tề Song ở đầu dây bên kia một lúc, sau đó thì nghe thấy một giọng nói khác, là Lục Ương.

Lúc này cô mới biết thì ra Lục Ương trực tiếp tới tìm Tề Song.

Giọng nói của Lục Ương rất bình tĩnh, lại có chút khàn khàn mà anh ta chưa từng có trước đây. Anh ta nói: “Anh chưa nói với mẹ anh về chuyện chia tay của chúng ta. Em có thể tới giúp anh nói dối bà ấy được không?”

Tư Tần im lặng một lúc.

Cô nghĩ rằng sớm muộn gì cũng phải nói với mẹ anh ta về chuyện này, nhưng muộn quá cũng không được, cô đáp lại.

Lục Ương dường như khẽ cười một tiếng, sau đó mới tiếp tục mở miệng: “Bà ấy bảo chúng ta về nhà ăn tối vào tối mau, em có thể hợp tác đóng kịch với anh được không?”

Tư Tần từ chối: “Chuyện này thì thôi. Anh tìm thời gian thích hợp rồi nói chuyện này cho dì ấy nghe đi, thời gian tới tôi không đi gặp dì ấy là được.”

Lục Ương nhíu mày, dường như không nghĩ tới Tư Tần sẽ từ chối: “Chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.”

Cô không giấu được sự bài xích bên trong nội tâm: “Điều này chỉ khiến chuyện chia tay của chúng ta thêm đột ngột hơn thôi.”

“Có gì mà đột ngột chứ? Cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không được sao?”

Giọng điệu của anh ta đột nhiên trở nên có chút không tốt.

Tư Tần không lên tiếng gần nửa phút, cả hai chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Khi Lục Ương cảm thấy thái dương của mình đột ngột nhảy lên, anh ta sắp không chống đỡ được nữa thì cuối cùng Tư Tần cũng đồng ý.

Buổi tối, Tư Tần nói chuyện này với Thượng Vân Xuyên. Anh nghe xong thì im lặng hồi lâu, sau đó mới cúi đầu siết chặt lấy tay cô, đáp lại: “Ồ, vậy tối mai anh sẽ tăng ca ở công ty rồi ăn cơm hộp.”

Tư Tần vuốt ve tóc anh, nói cho anh biết địa chỉ nhà của ba mẹ Lục Ương, bình tĩnh nói: “Em đã nói cho anh biết địa chỉ rồi, anh không cần phải lo lắng, em nhất định sẽ quay trở lại trước 8 giờ. Nếu qua 8 giờ mà em chưa về, bất cứ khi nào em không trả lời tin nhắn hay nhận điện thoại của anh, anh liền tới đó tìm em.”

Anh im lặng không nói lời nào. Tư Tần nắm lấy vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Trước đây ba mẹ Lục Ương đối xử với em rất tốt, đây cũng là bữa cơm chính thức cuối cùng thôi. Coi như là em đến tạm biệt bọn họ.”

Thượng Vân Xuyên khẽ gật đầu, cô nghiêng người ôm lấy anh.

***

Ngày hôm sau, Lục Ương đến công ty của Tư Tần để đón cô, vẻ mặt vẫn như mọi khi mà dặn dò cô: “Lát nữa em đối xử nhiệt tình với anh một chút, đừng để ba mẹ anh nhìn ra.”

Tư Tần không đáp lại.

Trên bàn ăn mới thật sự là tra tấn người khác, Văn Ngữ vẫn như mọi khi mà ân cần hỏi han cô, Lục Tự Hoài thì cảnh cáo Lục Ương trưởng thành hơn một chút, phải quan tâm chăm sóc Tư Tần. Tư Tần không nhìn sắc mặt của Lục Ương, cô có chút ngượng ngùng, chỉ có thể che giấu sự xấu hổ của mình bằng cách vùi đầu uống canh.

Sau khi ăn xong, Tư Tần xung phong đi rửa bát, nhưng không ai đồng ý. Cô vẫn nhất quyết không chịu nên Văn Ngữ đã ở lại phòng bếp rộng lớn dọn dẹp cùng cô.

Lục Ương lại bị gọi đi giáo huấn như thường lệ, khi anh ta đi ra liền nhìn thấy Tư Tần và mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa.

Cả hai đứng dậy khi thấy anh ta bước ra, Tư Tần cầm túi xách lên. Văn Ngữ nhìn cô, sau đó kéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Tần Tần, tạm biệt con.”

Tư Tần mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy sự cảm kích và chân thành: “Tạm biệt dì Văn. Phiền dì nói giúp con mấy lời với chú Lục.”

Văn Ngữ khẽ gật đầu.

Là một không khí chia tay khác hẳn mọi khi.

Lục Ương ngẩn người nhìn cảnh tượng này, mãi đến khi Văn Ngữ bảo anh ta đưa Tư Tần về thì anh ta mới ngây ngốc đi theo cô ra ngoài.

Hai người bước ra ngoài sân, Lục Ương ở sau lưng Tư Tần lên tiếng trước: “Em nói với mẹ rồi sao?”

Tư Tần dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Ừ.”

Lục Ương nhất thời không biết nên nói gì, anh ta im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Không phải đã nói sẽ giấu thêm một khoảng thời gian nữa sao?”

“Sớm muộn gì bọn họ cũng phải biết, anh không mở miệng được thì để tôi nói.”

“Em nóng vội như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Tư Tần không chút dao động nhìn anh ta: “Nếu không sẽ không công bằng với Vân Xuyên.”

Lục Ươi cười mỉa mai, rũ mắt che giấu sự không cam lòng: “Em đối với cậu ta thật tốt.”

“Còn chưa đủ đâu.”

Lục Ương ngẩng đầu nhìn cô, nhưng Tư Tần đã xoay người rời đi, cách anh ta rất xa.

Tư Tần rẽ vào ngã rẽ, một chiếc xe quen thuộc và một bóng dáng quen thuộc lập tức rơi vào trong mắt cô. Thượng Vân Xuyên đang dựa vào cửa xe nhìn về phía cô, anh liền đứng thẳng dậy sau khi nhận thấy sự xuất hiện của cô.

Tư Tần nhìn sắc trời. Đừng nói là 8 giờ, giờ chắc còn chưa đến 7 rưỡi. Cô bước tới hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Ngón tay của Thượng Vân Xuyên ở trong túi quần cọ cọ một chút: “Anh đã gửi Wechat cho em.”

Từ lúc bước chân vào Lục gia thì Tư Tần vẫn chưa lấy điện thoại ra, cô có chút tò mò: “Anh nhắn cái gì?”

Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nói: “Anh nói anh sẽ tới đón em.”

Tư Tần nhìn anh chằm chằm, anh đành phải nói tiếp: “Em không trả lời lại. Em nói nếu anh không liên lạc được với em thì có thể tới tìm em.”

Tư Tần có chút buồn cười khi nhìn đôi mắt chứa đầy sự bối rối của Thượng Vân Xuyên, cuối cùng quyết định buông tha cho anh. Cô hỏi: “Anh ăn chưa?”

Thượng Vân Xuyên lắc đầu.

“Ồ.” Tư Tần trầm ngâm rồi gật đầu: “Không ăn, nhưng nấu rồi đúng không?”

Trong mắt Thượng Vân Xuyên hiện lên sự kinh ngạc: “Sao em biết?”

Tuy bên ngoài Tư Tần đang cười, nhưng trong lòng cô lại không thể cười nổi mà hừ lạnh một tiếng, sau đó cô im lặng tỏ vẻ thần bí rồi duỗi một ngón tay ra chỉ vào ngực anh: “Dầu bắn tung tóe lên người anh rồi. Đồ ngốc.”

Thượng Vân Xuyên kinh hãi cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên trên ngực có một vết dầu loang, anh khẽ nhếch miệng, muốn giơ tay lên để lau nhưng lại do dự.

Trong mắt Tư Tần hiện lên ý cười bất lực.

Tên ngốc này, không biết ngày hôm qua là ai nói buổi tối sẽ ở lại công ty để tăng ca rồi ăn cơm hộp. Kết quả hôm nay lại ở nhà chuẩn bị bữa tối, giờ lại còn chạy đến đây để chờ nữa.

Tư Tần kéo bàn tay đang lơ lửng trên không của anh, nói: “Được rồi, vào trong xe đi không lại có người khác nhìn thấy.”

Thượng Vân Xuyên vô thức siết chặt tay cô, ngước mắt lên nhìn cô.

Tư Tần không thể nhịn được cười khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, liền nhẹ nhàng nắm lấy vành tai phải của anh, nói: “Đi thôi. Còn thất thần ở đấy làm gì nữa.”

Lục Ương đứng ở chỗ rẽ nơi ngã tư, nhìn Tư Tần vui vẻ dỗ dành Thượng Vân Xuyên.

Lúc này, dường như hàm răng sắc nhọn của con rắn độc đang bóp nghẹt cổ họng của anh ta. Anh ta có chút khó thở, trước mắt dần trở nên mờ hồ.

Đó là Tần Tần của anh ta.

Là Tần Tần của anh ta.

Tần Tần của anh ta sao có thể đi dỗ dành người khác được chứ?

Đó rõ ràng là Tư Tần luôn chuẩn bị những món quà bất ngờ cho anh ta vào mỗi ngày kỷ niệm, là Tư Tần sẵn sàng xin nghỉ làm để tới chăm sóc anh ta khi anh ta bị bệnh, là Tư Tần sẽ ôm lấy anh ta từ phía sau mỗi khi anh ta cáu kỉnh, là Tư Tần nói chuyện suốt đêm với anh ta khi công việc của anh ta không được suôn sẻ…

Cái người mà cười dịu dàng với người khác như vậy, là Tần Tần của anh ta sao?

Tại sao nó dường như không liên quan gì đến anh ta vậy?

~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN