Thư Từ Xuân Oanh - Chương 16: Sợ tôi chết sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Thư Từ Xuân Oanh


Chương 16: Sợ tôi chết sao


Ngọn đèn trong hội trường sáng rực như màn đêm, bên ngoài là bầu trời đỏ cam của buổi ráng chiều và làn gió chiều man mát.
Ánh hoàng hôn buông xuống.
Buổi tối xe buýt đi bon bon trên đường, giờ tan tầm người đi làm về cùng học sinh ra về nhiều như nước dâng của buổi thủy triều, Tống Oanh cùng Lâm Tống Tiện xuống xe đi ngược dòng người, mãi cho đến khi trước mặt là Toà trung tâm của thành phố.
Đó là toà trung tâm có tầng cao nhất.
Đứng trên đó có thể nhìn được toàn cảnh thành phố, nền đất bằng phẳng từ trên cao nhìn xuống toàn thành phố như một bức tranh thu nhỏ, bầu trời trên cao dường như có thể với được trong tầm tay.
Ở đấy rất yên tĩnh.
Tòa cao ốc chỉ mở đến tầng chín mươi tám, tầng cao nhất bị khóa chặt, những người không có phận sự đều không được vào, không biết Lâm Tống Tiện lấy chìa khóa ở đâu dễ dàng đưa Tống Oanh đi vào.
Sân thượng rộng thênh thang, vừa mở cửa đã thấy tiếng gió thổi tới mặt, nồng nặc mùi bụi.
“Sao lại tới đây?” Tống Oanh nhìn xung quanh, lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh. Lâm Tống Tiện thăm dò nhìn khắp nơi trả lời tuỳ ý.
“Đến ngắm hoàng hôn.”
Tống Oanh phồng má không tin lời anh nói, cô vẫn nhớ bản ghi chú đầy những địa điểm anh muốn đến.
Bao gồm cả Tòa nhà Tinh Tử này.
Lâm Tống Tiện nhìn xung quanh, tầng thượng vô cùng trống trải, ngoại trừ một tòa nhà cao tầng mái bằng ở góc, chỉ có những đường ống cùng hàng rào trắng lộ ra ngoài.
Mặt trời lặn phía chân trời cả một màu đỏ rực, như thể sắp lặn xuống.
Ánh sáng rực rỡ trở nên dịu dàng, một tia sáng yếu ớt bao phủ khắp thế giới, trên đỉnh đầu trong xanh nhàn nhạt.
Lâm Tống Tiện một tay khẽ chống nhảy lên bục, đứng ở nơi đó ngắm hoàng hôn, Tống Oanh từ phía dưới ngẩng đầu nhìn anh, chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng bị gió thổi tung bay, giống như hạc giấy bay đi đón gió.
Cô nhìn nhìn mờ mịt.
Lâm Tống Tiện cúi xuống nhìn cô, sau đó đưa tay ra hướng đến chỗ Tống Oanh “Có muốn lên không?”
Đứng trên cao, tầm mắt cô trở nên rộng hơn, cả thành phố dường như ở ngay dưới chân, Tống Oanh nhìn xuống phía mặt đất, đầu óc nhất thời choáng váng.
Cô có một chút sợ độ cao.
Lâm Tống Tiện từ mép của bục cao ngồi xuống, đôi chân trong chiếc quần jean màu xanh nhạt đung đưa trong không trung, đôi giày thể thao trắng đến chói mắt.
Đôi mắt anh nhìn xa xăm, nét mặt trầm tư như thể đang nhìn về phía xa, đang ngẩn ngơ. Tống Oanh thận trọng đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, ngập ngừng đưa ra gợi ý “Lâm Tống Tiện chúng ta có thể tránh xa chỗ này được không?”
Chân cô dường như đang run rẩy.
“Sợ sao?” Lâm Tống Tiện như bừng tỉnh từ trong mộng, ánh mắt lại lần nữa ngưng tụ, anh nhìn cô vài giây, rồi từ từ “a” một tiếng.
“Cậu có vẻ sợ độ cao.”
Nghĩ đến điều gì đó, anh cong khóe miệng, âm cuối hơi cao.
“Vậy cậu có biết vừa rồi tôi nghĩ gì không?”
“… Tôi không muốn biết.” Tống Oanh trong lòng run lên, đột nhiên nắm chặt cổ tay anh.
“Ngắm hoàng hôn xong, chúng ta đi xuống đi, được không.” Cô thấp giọng thỉnh cầu, trong mắt ẩn hiện tia hoảng sợ, Lâm Tống Tiện khẽ quay đầu lại, tò mò nhìn cô như phát hiện ra điều gì mới lạ.
“Tống Oanh, cậu sợ tôi chết như vậy sao?”
Thật là mỉa mai mà.
Người duy nhất lo lắng cho tính mạng của anh trên đời này hóa ra lại là một người bạn cùng lớp bình thường không có quan hệ gì với anh.
Lâm Tống Tiện thở dài một tiếng, khoanh tay lại, duỗi eo rồi nặng nề nằm xuống.
“Yên tâm đi.” Anh đưa hai tay ra sau đầu, nhìn bầu trời trên đầu.
“Tôi sẽ không chết ở đây.” Anh quay đầu lại, giấu đi nụ cười giễu cợt.
“Vậy sẽ phiền phức cho cậu.”
“Tôi không phải…” Tống Oanh muốn giải thích điều gì đó, nhưng cô không biết nói gì, cô chỉ đơn giản lùi lại, cách xa mép sân thượng đáng sợ đó, ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Tống Tiện.
Cô đặt hai tay lên đùi nói rất nghiêm túc “Tôi chỉ muốn cho cậu nhìn thấy nhiều phong cảnh khác nhau.”
Mặt trời lặn một chút xuống phía đường chân trời, Lâm Tống Tiện nằm trên sàn bê tông, cô cúi đầu nói chuyện cùng anh, trong mắt sáng ngời thẳng tắp đụng vào mắt anh.
“Nhìn xem, bầu trời hoàng hôn mới đẹp làm sao.”
Mặt trời lặn chiếu vào mái tóc của cô lóng lánh ánh sáng vàng. Mấy phụ kiện tóc trên sân khấu của Tống Oanh vẫn chưa được tháo ra, phấn mắt lóng lánh vẫn còn vương trên khóe mắt, lúc này như được tắm trong ánh sáng vàng rực rỡ, cả người cô như thể đang phát sáng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua giữa hai người. Đây là thời điểm yên tĩnh nhất trong toàn thành phố, chim yến mệt mỏi trở về tổ, mặt trời lặn khuất núi rừng.
Ánh sáng mạnh mẽ trở nên yếu ớt mềm mại, những đám mây xem kẽ màu tím nhạt và hồng nhạt, xếp thành từng lớp từng lớp, tựa hồ đâu đó có mùi thơm của đồ ăn bay thoảng qua.
Không khí ấm áp mùi vị khói lửa.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi hoàng hôn sắp buông xuống, trước khi màn đêm đến, Lâm Tống Tiện đột nhiên ngồi dậy khỏi mặt đất, bầu trời đã bị màu xanh đen bao phủ, vài ngôi sao mờ ảo hiện ra.
Anh khoanh chân ngồi đó xoa bụng, khuôn mặt đẹp trai khẽ nhăn lại tròn tròn như chiếc bánh bao, có chút giống trẻ con.
“Tôi đói.” Anh nhìn Tống Oanh.
“Chúng ta đi ăn đi.”
Hai người đi ăn mì hải sản.
Một lần nữa băng qua nửa cái thành phố, từ Toà trung tâm thành phố đi đến trường học, đi bộ vào ngõ, trong cái quán nhỏ khiêm tốn này, mỗi người đều ngồi trên bàn ăn mì.
Nước dùng rất thơm, sợi mì đậm đà như mọi khi, các nguyên liệu vẫn rất ngon.
Bữa ăn kết thúc, bát nước dùng chỉ còn một ít, phải đợi xe quá lâu, cả hai đều rất đói, trên đường đi về, ngang qua quán trà sữa, Tống Oanh không thể không ghé vào quán.
Cái tên lạ mắt khiến Lâm Tống Tiện phải chờ đợi rất lâu, trong khi vẫn đang cố phân tích cái hương vị lạ lùng kia, Tống Oanh đã uống một hơi lại đưa một ly khác cho anh.
Hào phóng thẳng thắn nói “Mời cậu uống trà sữa.”
“… Tôi không thích uống mấy thứ hỗn tạp này.” Anh nói nhưng tay vẫn nhận, mở túi ống hút, nhấp một ngụm.
Bên tai anh, Tống Oanh vẫn đang giải thích “Có thêm sữa chua, không ngán đâu, dùng để tiêu hóa sau bữa ăn là thích hợp nhất.”
Lâm Tống Tiện nuốt thức uống có lẫn mùi vị cam cùng hoa quế vào miệng, cổ họng khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói một tiếng “ừm”.
Lúc đi tới cổng trường, Tống Oanh phát hiện Lâm Tống Tiện đã uống xong cốc trà sữa liền ném cái cốc rỗng vào thùng rác, cô nhìn cốc trong tay mình vẫn còn một nửa, lại nhìn anh, chớp mắt mấy cái ngạc nhiên.
Lâm Tống Tiện vứt rác xong, lại nhìn về phía Tống Oanh suy đoán tầm mắt của cô, ngạc nhiên hiếu kỳ còn có chút khó tin. Anh nhìn cô, theo phản xạ có điều kiện nói “Tôi khát.”
“Vậy à.” Tống Oanh gật đầu, tỏ ý đã hiểu không còn động tĩnh gì nữa.
Lâm Tống Tiện lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai giây sau, anh nghe thấy cô nói một cách thản nhiên “Họ cũng có sữa chua vị dâu tằm, cũng rất ngon, cậu lần sau có thể thử.”
“……” Lâm Tống Tiện cố nhịn, lại không thể nhịn được.
“Tôi thực sự chỉ khát thôi.”
Vừa dứt lời, anh liền im bặt.
Giống như càng giải thích càng lộ.
Hai người về kịp khi lễ kỷ niệm trường đến phần cuối.
Khi lẻn vào hội trường, ban ba đang biểu diễn trên sân khấu, Trương Trạch cầm một tấm bảng nền là một cây xanh lớn treo trên lưng, cậu ta đang cố gắng làm một cái cây vươn hai tay ra để che nắng cho nữ chính đang rơi lệ.
Ánh sáng bên dưới mờ ảo, sân khấu bị một vòng ánh sáng bao trùm, Tống Oanh và Lâm Tống Tiện cúi thấp người xuống đi qua các hàng ghế.
“Cậu đi đâu vậy?” Vừa mới ngồi xuống, Điền Gia Gia liền nghiêng người lo lắng hỏi: “Tớ lo quá, lại không mang theo điện thoại di động!”
“Có chút chuyện.” Tống Oanh nghĩ đến trải nghiệm ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ vừa qua, không khỏi thở dài “Một lời khó nói hết.”
“…” Điền Gia Gia cứng họng “Không phải là vụng trộm ra ngoài hẹn hò với Lâm Tống Tiện đấy chứ?”
“Còn giả bộ khó nói.” Cậu ấy vờ tức giận rên rỉ “Tớ không muốn nghe!”
“…Không phải.” Tống Oanh muốn giải thích, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
“Quên đi.” Rốt cuộc, một mình cô gánh vác mọi thứ.
Tất cả các tiết mục của chương trình đã kết thúc, đến lúc công bố xếp hạng, ban ba đều đoạt giải, vở kịch do uỷ viên học tập viết kịch bản giành vị trí thứ hai, bài múa của nhóm Tống Oanh được giải đặc biệt.
Mặc dù giải đặc biệt này được vị trí thứ sáu cũng không khác gì giải khuyến khích.
Tưởng Điềm Điềm và những người khác vẫn vui vẻ như thể họ đã giành được giải đặc biệt.
Bao nhiêu ngày vất vả cuối cùng cũng không bõ công vô ích.
Lễ kỉ niệm kết thúc, đã gần đến chín giờ, dòng người ùn ùn kéo ra, khó phân biệt rõ mặt.
Hội trường chật cứng, quang cảnh có chút hỗn loạn, Tống Oanh bất giác dừng lại, nhìn quanh đám người nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
Lâm Tống Tiện chắc là đã ra ngoài.
Tống Oanh nghĩ thế âm thầm thu hồi ánh mắt.
Khi về đến nhà, Tống Chí Lâm và Phan Nhã vừa vặn đều ở nhà, trái cây đã được cắt sẵn trên bàn là dưa vàng mà Tống Oanh thích ăn nhất.
Cô đặt cặp sách xuống, đi lấy tăm nóng lòng xiên một miếng, vị ngọt ngào lan toả trong miệng.
“Tiết mục hôm nay của tụi con sao rồi? Có quay video không?” Phan Nhã hứng thú hỏi. Lễ kỷ niệm thành lập trường này là một sự kiện thuần túy của trường. Phụ huynh không tham gia, nên hai người chưa xem Tống Oanh và những người khác biểu diễn. Phan Nhã vẫn tiếc nuối vì điều đó.
“Con đã nhờ bạn cùng lớp chụp mấy tấm ảnh, chắc là lát nữa sẽ gửi thôi ạ.” Tống Oanh đã sớm chuẩn bị, cười híp mắt nói.
Cả ba trò chuyện một lúc, Tống Oanh đã ăn gần hết trái cây, Điền Gia Gia gửi một đoạn video nhảy của bọn họ, Tống Chí Lâm và Phan Nhã cùng xem, cười không khép được miệng, liên tục khen cô xinh xắn.
“Oanh Oanh thật sự đã lớn rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy con trang điểm, đúng là xinh đẹp.”
“Con gái của chúng ta đẹp mắt thế này, không thể để tên tiểu tử nào lừa gạt đi được.” Tống Chí Lâm nói đùa, Tống Oanh đỏ mặt nhìn ông.
“Bố!”
“Nói gì thế!” Phan Nhã cũng phát ông một cái “Con gái tôi mới bao nhiêu tuổi mà ông nói mấy thứ này.”
Bà mỉm cười nhìn Tống Oanh “Nếu sau này Oanh Oanh có người nó thích, con bé nhất định sẽ nói cho mẹ nó biết. Mẹ sẽ giúp con xem có phải chàng trai xấu không.”
“Mẹ!” Tống Oanh giậm chân tức giận, quay người chạy về phòng.
“Con sẽ không nói với hai người nữa, con đi tắm đây!”
“Ơ còn xấu hổ nữa à.” Hai người cười phá lên sau lưng, Tống Oanh nhanh chóng đóng cửa lại, trước khi đóng cửa không quên thò đầu qua, nói với lấy một câu.
“Người lớn thì phải ra dáng người lớn chứ, cứ bắt nạt trẻ con.”
Hai người càng cười to hơn.
Nhà của Tống Oanh là một ngôi nhà nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, cô ở phòng phía trong, Tống Chí Lâm và Phan Nhã ở phòng ngủ chính cạnh cửa sổ, tiếp giáp với phòng ở tầng dưới. Bên ngoài có một dãy cây long nhã, bình thường rất yên tĩnh.
Có một số khuyết điểm nhỏ trong tiểu khu cũ không thể tránh khỏi. Một trong số đó là vấn đề cách âm. Khi trời về khuya, không biết âm thanh bang bang bang từ đâu truyền ra, xuyên qua bức tường, âm thanh có tiết tấu vang lên bên tai, làm phiền đến giấc ngủ của người khác.
Phan Nhã chăm chú lắng nghe hồi lâu, cảm thấy có chuyện ở dưới lầu, nhưng cũng không chắc chắn xác nhận, liền đẩy Tống Chí Lâm bên cạnh, không ngờ không thấy ông có động tĩnh gì.
Bà quay đầu lại, thấy người đàn ông đang ngủ ngon lành với hai cục bông bên tai, bà tức giận nằm xuống, kéo chăn lên che đầu.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau liên tục ngáp dài, Phan Nhã ra ngoài đụng phải Tống Oanh ở cửa, bà vừa thay giày vừa hỏi “Oanh Oanh, tối qua con có nghe thấy gì không?”
“Có chút ạ.” Tống Oanh đang dựa ở cửa, tiếng động không rõ ràng lắm, cô chần chừ nói “Có người gõ gì ạ?”
“Ừ, cả đêm qua mẹ ngủ không ngon.” Bà do dự nhìn Tống Oanh “Oanh Oanh nếu hôm nay không có việc gì thì con xuống lầu hỏi xem. Hỏi có chuyện gì đang xảy ra.”
“Không phải nhà dưới lầu lúc nào cũng không có ai ở sao?” Tống Oanh kể từ khi cô chuyển đến đây đều chưa gặp người ở tầng dưới lần nào, cánh cổng luôn đóng mỗi khi cô đi qua. Cô nghe những người hàng xóm xung quanh kể rằng hình như không có ai sống ở đây cả thời gian dài.
“Ừ, mẹ đang thắc mắc không biết có ai mới chuyển đến không. Đi xuống chào hỏi nhân tiện nhìn mặt chút cũng được.”
Hôm nay, cô lại ở nhà một mình.
Cơ sở đào tạo của Phan Nhã có lớp học, Tống Chí Lâm có bài giảng, Tống Oanh đang ôn bài từ buổi sáng, khi cô dừng lại nghỉ ngơi, đồng hồ nhỏ trên bàn đã điểm ba giờ chiều.
Cô xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, nhớ tới nhiệm vụ hôm nay Phan Nhã đã sắp xếp, nghĩ đến đây liền đứng dậy kéo ghế rời đi.
Trong tủ lạnh vẫn còn nhiều vải tươi, Tống Oanh cầm một đĩa nhỏ đi xuống lầu.
Đây là khu nhà của giáo viên Đại học, nơi đây ở không là giáo viên thì cũng là các giáo sư già đã nghỉ hưu sống trong đó nên Phan Nhã rất yên tâm về độ an toàn.
Căn nhà cũ không có chuông cửa, cô đưa tay gõ cánh cửa cũ màu xanh lá cây, Tống Oanh nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người thầy đáng kính, trong lòng đã biểu lộ dáng vẻ trang nghiêm.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện.
Tống Oanh choáng váng, chiếc đĩa trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Lâm Tống Tiện sao lại là cậu?!”
Chàng trai dường như bị quấy rầy giấc ngủ, nhìn cô xong, anh bước vào trên mặt tràn đầy áp suất thấp, nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm.
“Đây là nhà của ông nội tôi, người thừa kế nó là tôi.”
“Tôi ở đây, có vấn đề gì không?”
_Hết chương 16_
Editor: Vitamino
——-
Thông báo:
Từ giờ đến tối mình sẽ up đến chương 19, vậy là tuần này mình đã up hẳn 6 chương liền rồi. Tuần sau (có thể là tuần sau nữa) mình sẽ nghỉ up truyện vì có việc bận, nếu tuần sau nữa mà edit được chương nào đấy thì mình sẽ up không thì theo lịch 6 chương chia đều cho 3 tuần nhé mấy bạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN