Thư Từ Xuân Oanh
Chương 6: Một lòng muốn chết
Lâm Tống Tiện nói rằng anh có một bản ghi chú chứa tất cả những nơi mình muốn đi thử.
Điểm nhảy bungee ở Xà Sơn, tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Tử, vùng biển đẹp nhất ở vịnh Đại Tự …
Nhưng hôm nay, anh sẽ đến tuyến đường sắt không người lái ở Bắc Vọng.
Tống Oanh không biết cô đã đi theo anh như thế nào trên con đường vắng bên ngoài trường, mặt trời treo trên cao, bóng người dưới chân ngưng tụ thành một quả bóng nhỏ.
Mười phút trước, sau khi Lâm Tống Tiện nói câu đó, phản ứng đầu tiên trong đầu của Tống Oanh là phải làm gì, làm thế nào để ngăn anh lại.
Khi lấy lại tinh thần, cô đã ở trong lòng bàn tay duỗi thẳng của Lâm Tống Tiện được anh kéo lên.
Chàng trai có sức lực rất mạnh kéo cả người cô lên, Tống Oanh có chút ngượng ngùng, lúng túng nhảy lên tường, cuối cùng cũng leo lên được.
Phía trên gió thổi mạnh hơn, từ xa có thể nhìn thấy một góc của tháp đồng hồ trung tâm thành phố.
Đây là lần đầu tiên cô nhảy tường, ngồi trên đó cũng hơi lo lắng nhưng cũng rất mới lạ, lúc cô nhảy xuống, ngực cô cũng nhảy nhịp nhanh hơn vài cái, đó là một trải nghiệm mà cô chưa từng có.
Cả hai đứng đợi xe buýt, Bắc Vọng nằm ngoài thành phố, vị trí hơi xa, thường có ít người đến đó, chỉ có một tuyến xe buýt đi qua, mỗi lần như vậy phải đợi rất lâu.
Bên kia bức tường, tiếng chuông tan học khe khẽ truyền ra bên ngoài, Tống Oanh hoảng sợ, ý thức đạo đức của một học sinh ngoan đang đến.
“Nếu không… hay là chúng ta quay lại?” Cô ngập ngừng kéo vạt áo của Lâm Tống Tiện hỏi, anh đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại của mình, ngước mắt lên nhìn cô.
“Vừa muốn lâm trận đã muốn chạy trốn sao?”
Tống Oanh mím môi, trầm giọng nói “Tôi chỉ nghĩ có vẻ không tốt.”
“Tốt xấu là do mình định nghĩa, đừng bị ràng buộc bởi quy tắc.” Lâm Tống Tiện dường như đã tìm kiếm được thứ mình muốn. Cất điện thoại đi nhìn theo hướng xe buýt, tuỳ ý nói.
“………” Tống Oanh đối với anh không thể phản biện được, dứt khoát im lặng.
“Được rồi, xe sắp tới.” Anh vỗ vỗ góc áo ra hiệu, bước lên xe khi cửa xe mở, Tống Oanh đứng hai giây vẫn theo sau anh lên xe.
“Đinh đinh” hai lần, tiếng tiền xu được đưa vào trong hộp, cánh cửa đóng lại, cảnh vật hai bên bắt đầu thay đổi, thân xe lắc lư hướng về phía trước.
Buổi chiều các ngày trong tuần ít người đi xe, còn nhiều chỗ trống bên trong.
Lâm Tống Tiện ngồi xuống hàng ghế thứ hai từ dưới lên, Tống Oanh bám vào lan can, do dự một chút rồi ngồi vào bên cạnh anh.
Cửa sổ xe buýt rộng lớn và sáng sủa, bên ngoài những tòa nhà cao thấp cùng xe cộ đi lại bên ngoài, thỉnh thoảng có hàng cây xanh lướt qua, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh.
Hai người không nói chuyện, mỗi người đều nhìn về phía trước, tài xế bật bài hát “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư, giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên trong xe, làn gió tràn vào từ cửa sổ chiếu ánh nắng nóng như mùa hè.
Đi xe hơn 40 phút, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên hoang vu, sân ga hiu quạnh giữa những ngọn cỏ xanh, xe dừng lại, đuôi xe phả ra làn khói đầy bụi, bên đường vắng giờ có thêm hai người.
Tống Oanh đưa tay lên trán che đi ánh sáng chói mắt trên đầu, hỏi người bên cạnh.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâm Tống Tiện đứng tại chỗ nhìn về phía xa xa, ở nơi giao nhau giữa mặt đất và bầu trời, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường ray tinh tế, băng qua những đồng cỏ, dường như nghe thấy tiếng tàu hỏa kêu xình xịch.
Anh đưa tay chỉ về phía trước.
“Hướng đó.”
Ngọn cỏ xanh mọc không quá mắt cá chân, không có đường trên đó, Lâm Tống Tiện giẫm chân bước lên phía trước, Tống Oanh đi theo sau lưng anh.
Trên đồng bằng gió rất mạnh, cô để xõa tóc bị gió thổi tung, những ngọn cỏ xanh lay lay theo gió. Hai bóng người chậm rãi bước đi, một cao một thấp, nhìn từ xa giống như hai đứa trẻ lẻn đi chơi mà không xin phép người lớn.
Đi đến cuối bãi cỏ xanh, cảnh tượng dần dần rõ ràng, trước mặt là hai đường ray xe lửa song song, rộng lớn và gồ ghề, trên đó là màu kim loại đã cũ, kéo dài vào khoảng không vô định.
Rải rác những cục đá bên cạnh đường ray, không được ngăn cách bằng hàng rào nên không có người bảo vệ, lộ ra trước mặt, giống như chỉ là một con đường bình thường.
“Chỗ này.”
“Đây sao.”
Lâm Tống Tiện đi tới.
Anh bước lên đường ray, đứng lên cao và tiếp tục di chuyển theo hướng tàu chạy tới.
Gió thổi lên góc áo, anh khẽ mở hai tay ra, lưng áo sơ mi trắng có khoảng trống, trên trán có vài sợi tóc lòa xòa trên lông mày, vẻ mặt của Lâm Tống Tiện nhàn nhạt phẳng lặng, trong mắt không có một tia cảm xúc.
Tống Oanh không biết con đường này có còn đi được không. Nhiều tin tức mà cô đã đọc khi còn nhỏ hiện lên trong đầu. Khi đoàn tàu tiến về phía trước, tốc độ nhanh đến mức không thể phanh kịp và chỉ một khoảnh khắc không thể ngăn cản được sẽ có vô số trường hợp tử vong xảy ra.
Cô nhìn đường ray cực kỳ bình lặng phía trước, trong lòng không khỏi run lên.
“Lâm Tống Tiện, đi xuống đi, ở đây không an toàn.” Cô không nhịn được kéo người anh, góc áo nâng lên bị cô kéo xuống, an tĩnh lại theo làn gió, người phía trước quay lại, đôi mắt đen trào dâng ánh sáng.
“Tống Oanh, tôi đã kiểm tra thông tin trước khi đến. Đây là đoạn xa nhất của đường sắt trong toàn thành phố. Nó không có người bảo vệ, xung quanh là bãi đất hoang vu. Thỉnh thoảng sẽ có tàu chạy qua và dừng lại chỗ chúng ta”.
“Tôi đang đợi.”
“Còn đợi gì?” Cô có linh cảm không tốt, hai mắt mở to nín thở.
“Chờ một chuyến tàu đến.”
“…” Tống Oanh kéo tay anh rồi từ từ buông ra, cô cúi mặt, cắn chặt môi một lúc.
“Vậy tôi sẽ đợi với cậu.”
Lâm Tống Tiện không nghi ngờ gì vẫn bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, Tống Oanh đi theo phía sau lưng anh. Hai người đi qua cánh đồng cỏ xanh mướt này, nhìn thấy một dòng sông, ở đó có một cây cầu.
Đây là một cây cầu cũ, thẳng bắc qua một con sông rộng, hai bên không có gì bảo vệ trông thô sơ, đứng lặng lẽ giữa cánh đồng hoang vu này.
Bọn họ đã đi rất xa, quay lại không thấy con đường tới lúc trước, chân Tống Oanh đau nhức mỏi nhừ, nhưng kỳ lạ là không thấy một đoàn tàu.
Xung quanh trống trải, yên tĩnh chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân của hai người thỉnh thoảng phát ra, Tống Oanh vô tình đạp phải một viên đá, hòn đá nhỏ màu nâu xám lăn từ đường ray xuống chân cô.
Tống Oanh ngồi xổm xuống và ôm lấy chân mình.
“Lâm Tống Tiện, tôi không thể đi được nữa.” Cô cau mày nói, vẻ mặt như một đứa trẻ.
Mặt trời đã nghiêng về phía Tây, chuyển từ chiều sang tối, gió mạnh dần lên, càng lúc càng rét.
Trời sắp tối rồi.
Lâm Tống Tiện nhìn quanh cuối cùng xác định rằng kế hoạch hôm nay đã thất bại.
“Được rồi, chúng ta quay về đi.”
Hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào, chỉ có thể cầm điện thoại di động điều hướng, kết quả sờ túi lại trống trơn, cũng không thấy chiếc ví mà anh để chung chỗ.
Lâm Tống Tiện cau mày cẩn thận nhớ lại toàn bộ, rất có thể đã để trên xe buýt.
Anh nhìn Tống Oanh.
“Cậu có mang theo điện thoại di động với tiền không?”
“… Sau giờ học tôi ra ngoài kiếm đồ.” Tống Oanh nuốt nước miếng, không che giấu sự hoảng sợ.
Điều đó có nghĩa là không mang gì.
Vì vậy, bây giờ hai người đang ở trên một cánh đồng xa lạ hoang vắng, không có bất kỳ công cụ liên lạc hay tiền bạc nào.
Biết được thực tế phũ phàng.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện nhìn nhau, im lặng, trong mắt đối phương nhìn nhau hơi đờ đẫn.
Nhìn sang cây cầu từ khoảng cách gần, nó cao hơn rất nhiều so với nhìn từ xa, ít nhất khi Tống Oanh bước qua vẫn còn cách khoảng nửa mét, đối diện với dòng sông đang chảy xiết bên dưới.
Cây cầu rất dài đi mất khoảng năm sáu phút, Tống Oanh hơi sợ độ cao, khi cô ấy bước lên, Lâm Tống Tiện đã đưa tay áo của mình cho cô nắm, hai người lần lượt đi qua sông đến bờ đối diện.
Nó không hoang vắng như cô tưởng tượng, ít nhất có thể nhìn thấy con đường, một con đường bằng phẳng, từ trong đám cỏ dại bước ra vẫn có bùn đất, cũng may là mấy ngày nay trời không mưa, đường chắc chắn khô ráo.
Tống Oanh vẫn đi ở phía sau, mặt trời lặn dần khuất phía chân trời, lúc này cánh đồng vắng lặng không người có vẻ hơi đáng sợ, khi đến sườn đồi thì ánh sáng hoàn toàn mờ ảo, bóng cây đung đưa. Tống Oanh bước đi không tiếng động, khó phát giác rằng cô đang tồn tại.
Lâm Tống Tiện dừng lại đưa tay ra.
“Hả?” Cô nghi ngờ hỏi, vài phút sau anh lại vươn tay phải ra, ra hiệu “Nắm lấy tay áo của tôi.”
“Ừ.” Tống Oanh không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn làm theo.
Anh bước đi không nhanh không chậm, phía tay áo cảm giác có chút lực, trái tim vốn có chút sợ hãi của Tống Oanh hoàn toàn biến mất.
Sau khi đi qua con dốc nhỏ, mặt trời lặn xuất hiện trở lại, phía trước rộng mở, màu cam dịu dàng và chói lọi bao phủ cơ thể anh, như thể phủ lên người anh một lớp ánh sáng, cả người chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Tống Oanh cảm thấy như mình sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng này trong một thời gian dài.
Mãi cho đến khi trời tối hẳn, hai người mới nhìn thấy thị trấn nhỏ.
Có thể đây là ở rìa thành phố, những con phố hơi cũ kỹ, hiếm lắm mới có những tòa nhà cao tầng, những chiếc xe buýt đưa đón trên đường xa lạ, những cửa hàng đều là những biển hiệu không tên.
Hai bên đường có rất nhiều quán nước kinh doanh buôn bán, nam nữ mặc đồng phục rời khỏi nhà máy.
Tống Oanh vừa mệt vừa đói, cô không còn sức mà kéo tay áo Lâm Tống Tiện, bơ phờ nhìn theo anh, yếu ớt hỏi “Chúng ta phải làm sao đây? Làm thế nào để trở về.”
Cô đang suy nghĩ về một vài cách trong đầu.
Gọi điện cho phụ huynh nhưng hai người là học sinh trốn học không được, Tống Oanh có thể gặp tai họa khủng khiếp hơn.
Bắt taxi về nhà rồi đưa tiền cho tài xế có vẻ khả thi, nhưng phải tự cầu rằng ngay từ đầu bên kia sẽ không đuổi hai người xuống.
Hoặc là …
Tống Oanh còn đang suy nghĩ về những khả năng khác, thì thấy Lâm Tống Tiện đã dừng lại, dán chặt ánh mắt vào một nơi nào đó, trong giọng nói nở một nụ cười.
“Tôi có cách.”
Vài phút sau, Tống Oanh đứng trên phố đông người với chiếc chậu đồng cũ trên tay, vẻ mặt hơi xấu hổ. Lâm Tống Tiện ngồi cạnh cô, trên tay anh cầm một cây đàn nhị đang thử chỉnh âm điệu một cách điêu luyện.
Tống Oanh hỏi “Đây là cách cậu nói?”
“Tự tay mình kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ.” Lâm Tống Tiện bình tĩnh chỉ “Tự tin lên nào, ngẩng đầu lên.”
_Hết chương 6_
Editor: Vitamino
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!