Thua Bởi Động Lòng - Chương 24: Chương 24:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Thua Bởi Động Lòng


Chương 24: Chương 24:


Trong lúc ngủ, Khương Dư Miên cảm nhận được có người đang đến gần mình. Cô ngủ không sâu giấc nên lúc người ta nâng cổ tay cô lên đã tỉnh lại.
 
Cô không mở mắt, bởi vì cô đã ngửi thấy mùi hương tuyết tùng quen thuộc, cô biết người đến là ai.
 
Cô không biết Lục Yến Thần đeo cái gì vào tay cô, hình như là một chiếc vòng tay, lành lạnh ôm lấy da thịt nhưng nhanh chóng ấm lên theo nhiệt độ cơ thể cô.
 
Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, cô nghe thấy người đó nói ‘Chúc mừng năm mới’, giọng điệu của người đó khi gọi tên cô thân mật và dịu dàng như người yêu vậy.
 
Khoảnh khắc đó, cô đã chìm trong ảo tưởng được nâng trong lòng bàn tay mà yêu chiều.
 
Chẳng mấy chốc, nhịp thở thay đổi thất thường đã bán đứng cô, không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
 
Dường như người kia không có ý định vạch trần cô, anh đứng dậy và rời đi trước khi cô chuẩn bị ‘tỉnh giấc’.
 
Dù nhắm mắt Khương Dư Miên vẫn có thể nhận thấy ánh sáng từ máy chiếu chiếu vào mặt mình một lần nữa. Cuối cùng, cô không nhịn được mà mở mắt, bóng dáng cao lớn kia đang đứng ở cạnh cửa phòng khách.
 
Cô ngồi dậy, phát hiện trên cổ tay mình có thêm một chiếc vòng.
 
Kiểu dáng giống khóa bình an, ở giữa vòng tay được khảm một con cừu vàng, đường kinh của viền trang trí xung quanh khoản một centimet, nhỏ nhắn nhưng tinh xảo. Sợi dây đỏ đeo trên cổ tay trắng nõn, vừa tôn da vừa xinh đẹp.
 
Đây là quà năm mới Lục Yến Thần tặng cho cô?
 
Từ sau vụ ‘áo khoác’, Khương Dư Miên luôn nhắc nhở chính mình đừng nghĩ nhiều. Nhưng lần nào cũng thế, mỗi hành động của Lục Yến Thần đều khiến đáy lòng cô gợn sóng.
 
Lục Yến Thần là người có sức hút khiến cô không thể chống cự.
 
Khương Dư Miên xỏ dép, cầm lấy điều khiển trên bàn tắt máy chiếu, xung quanh lập tức rơi vào im lặng.
 
 m thanh đột nhiên biến mất, Lục Yến Thần quay đầu nhìn lại thì lập tức đối mặt với cặp mắt sáng ngời của cô gái.
 
Hai cặp mắt chứa đựng cảm xúc khác nhau va chạm trong không gian yên tĩnh, Ngón tay buông thõng bên sườn khẽ vân vê vạt áo, vòng tay khóa bình an ở trên người cô. Cô ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng.Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Lục Yến Thần.”
 
Giọng nói của cô gái đã hồi phục hoàn toàn, giọng nói không còn vẻ non nớt như đã từng mà trong âm điệu mềm mại ẩn chứa một chút quyến rũ. Chỉ là một cái tên lại được cô gọi mềm mại như thế, ngọt ngào như thế.
 
Trong phòng khác im ắng, cô là sự tồn tại duy nhất.
 
Khương Dư Miên giơ tay, cổ tay song song với cần cổ nõn nà: “Cảm ơn anh.”
 
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ: “Đừng khách sáo.”
 
Tất cả những hiềm nghi trước đây đều tan biến ở thời khắc này.
 
Thời gian không còn sớm nữa, Lục Yến Thần nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh phải đi đây.”
 
Đi?
 
Khương Dư Miên lập tức nhớ đến câu chuyện thím Đàm từng kể, Lục Yến Thần không đón năm mới ở nhà họ Lục.
 
Nhưng đêm nay anh đã trở về…
 
Bọn họ ở trong cùng một phòng, cùng nghe tiếng chuông báo năm mới, có thể coi là đã cùng nhau đón giao thừa nhỉ?
 
Chẳng lẽ anh quay về chỉ là để tặng món quà năm mới này sao?
 
Hành động của Lục Yến Thần đã nói cho cô biết, thật sự là như vậy.
 
Anh không định ở lại nhà họ Lục, hoặc nói đúng hơn là ngay từ đầu anh đã không muốn quay về Cảnh Thành. Nếu không có cuộc gọi của Lục Tập, anh sẽ không đi đến nửa đường thì quay đầu đến tiệc tối nhà họ Tống và càng không đến nơi này.
 
Lục Yến Thần tạm biệt cô, đút hai tay vào túi áo khoác dài rồi mau chóng rời khỏi đây.
 
Nhìn bóng dáng càng lúc càng đi xa, Khương Dư Miên siết chặt tay, đáy lòng rối rắm.
 

Mãi đến khi nhìn vòng bình an trên cổ tay, khoảnh khắc ấy, cơ thể như thoát khỏi sự khống chế của đại não, chạy bước nhỏ ngăn đường đi của Lục Yến Thần.
 
“Em…” Lúc đầu, cô chỉ phát ra tiếng thở.
 
Cô gái nuốt nước bọt, trái tim căng thẳng như muốn vọt ra ngoài: “Em có thể theo anh về nhà không?”
 
Việc chủ động đề nghị về nhà với một người đàn ông gần như đã rút hết lòng can đảm của cô.
 
Đáy mắt Lục Yến Thần hiển lộ sự kinh ngạc nhưng anh vẫn nói: “Được.”
 

 
Biệt thự Thanh Sơn vắng lặng, đa số người ở đã nghỉ, chỉ còn lại hai người cũng đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
 
Trở lại căn phòng trước đâu, tâm trạng Khương Dư Miên rối bời đến mức có thể biên soạn thành một cuốn sách dày như bức tường thành.
 
Lúc trước rời đi, có đau lòng, có oán giận, cho dù rất nhạt, nhạt đến mức cô không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó. Người khác không biết nhưng cô rất rõ bên trong cái gọi là bảo trì khoảng cách mà cô tự cho là đúng có mấy phần thể hiện sự bất mãn của cô đối với hành động của Lục Yến Thần.
 
Chia cách hai tháng, lần trở về này lại là do chính cô chủ động đề nghị.
 
Ừm…
 
Đúng là không có cốt khí mà.
 
Khương Dư Miên tạm thời đổ thừa nguyên nhân là do quà năm mới rất đẹp.
 
Thời gian đã không còn sớm, cô định đi ngủ. Cô lục lọi cả túi xách mới phát hiện bản thân quên mang theo nút bịt tai, đành phải đi tìm Lục Yến Thần: “Ở đây có nút bịt tai dự phòng không?”
 
“Có.” Anh trả lời câu hỏi của Khương Dư Miên nhưng…
 
“Đeo nút bịt tai trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tai của em, đêm nay không đeo thử xem?”
 
Không ngờ Lục Yến Thần sẽ nói thế.
 
Khương Dư Miên giấu hai tay ra sau lưng, mũi chân miết qua miết lại trên mặt đất: “Lúc trước anh tặng em…”
 
Rõ ràng lúc trước là anh chủ động tặng cho cô mà.
 
Lục Yến Thần không nhanh không chậm nói: “Lúc trước tinh thần em không ổn định, nút bịt tai có thể giúp em chìm vào giấc ngủ nhưng đeo càng lâu em càng ỷ lại vào nó. Biệt thự Thanh Sơn rất yên tĩnh, không có tạp âm làm ồn đến em.”
 
Dưới sự cổ vũ của anh, Khương Dư Miên quyết định thử một lần.
 
Cô gái lê dép trở về phòng, Lục Yến Thần mím môi, nụ cười trên mặt tan đi, đáy mắt trong veo nhưng lạnh lùng.
 
Lúc đầu anh chỉ tận lực cho Khương Dư Miên những thứ cô cần, không định can thiệp quá nhiều. Giống như bộ đồ bị xử lý kia, anh chỉ cân nhắc xem những thứ Khương Dư Miên cần mà không hề nghĩ đến bị cô phát hiện sẽ ra sao.
 
Còn bây giờ…
 
Cô gái còn nhỏ nhưng tính tình cứng đầu phết.
 
Khương Dư Miên nằm trên giường, tâm trí càng lúc càng tỉnh táo. Cô không ngủ được không phải là vì âm thanh hay tiếng động.
 
Khương Dư Miên lại ngồi dậy bật điện thoại lên mới nhận ra cách đây không lâu, Lục Tập đã gửi cho cô một tin nhắn. Ấn vào khung trò chuyện, là một đoạn video.
 
Trong video có tiếng nói cười ồn ào, camera rung lắc, có thể thấy tay của người cầm điện thoại run rẩy không ngừng.
 
Lục Tập gửi liên tiếp ba video, cuối cùng cũng có một video có thể thấy rõ pháo hoa nở rộ.
 
Cách một cái màn hình, cô nghe thấy giọng nói của những thanh niên và các cô gái đùa giỡn, cùng nhau nói ‘chúc mừng năm mới’ hoàn toàn đối lập với căn phòng yên tĩnh.
 
Cô bỗng nhớ ra gì đó.
 
Trong lòng giật nảy, Khương Dư Miên ném điện thoại chạy ra ngoài, đến trước một căn phòng ngủ quen thuộc: “Em có lời muốn nói với anh.”

 
“Hửm?” Người đàn ông vừa tắm xong đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước.
 
Khoảnh khắc anh ngước mắt nhìn, Khương Dư Miên lập tức nói: “Chúc mừng năm mới, Lục Yến Thần.”
 
Cô đến nhanh mà rời đi cũng nhanh, Lục Yến Thần khoanh tay dựa vào cạnh cửa, quả nhiên bắt gặp cô gái chạy ra xa quay đầu nhìn lại.
 
Khương Dư Miên không ngờ anh vẫn còn đứng đó, bị bắt quả tang quay đầu lại, cô vội vàng quay đi chỗ khác.
 
Ngày đầu tiên của năm mới, cô tháo nút bịt tai xuống, ngủ một giấc ngon lành.
 
Sáng sớm, cô dậy muộn, thay quần áo xuống lầu lại phát hiện trên bàn đã bày một bàn đồ ăn sáng ngon lành. Trước kia, cô ở đây luôn có người đúng giờ gọi cô xuống ăn một ngày ba bữa, Khương Dư Miên không hề khách khí, ngồi xuống nâng đũa.
 
Trứng gà thơm mềm, rau củ tươi ngon, bữa sáng ngon mà không ngấy.
 
Đang ăn dở cô mới nhớ đến ly sữa bên cạnh, lúc vươn tay không cẩn thận đánh rơi một chiếc đũa, có người nhặt lên giúp cô.
 
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Yến Thần.
 
“Ăn ngon không?” Anh cầm chiếc đũa bẩn đặt qua một bên.
 
Trong miệng Khương Dư Miên vẫn đang ngậm ngụm sữa chưa kịp nuốt xuống, đành phải nuốt xuống trước mặt anh: “Ngon.”
 
“Cảm ơn.” Đánh giá của Khương Dư Miên là sự khẳng định cho năng lực của anh.
 
Khương Dư Miên ngạc nhiên một lúc mới chậm chạp nhận ra: “Anh làm à?”
 
Cô chưa từng nhìn thấy Lục Yến Thần vào bếp, vậy mà có phúc được ăn bữa sáng do chính tay anh làm.
 
Bây giờ đốt nhang cúng kiếng còn kịp không?
 
Lục Yến Thần mỉm cười đáp lại sự khẳng định của cô.
 
Lục Yến Thần vốn định ở lại Ninh Thành hai ngày, trong biệt thự không có ai, mổ ngày ba bữa tự lực cánh sinh.
 
Anh hiếm khi nhàn hạ ở nhà, sống chậm lại, đọc sách cả nửa ngày.
 
Khương Dư Miên ngoan ngoãn, nghiêm túc làm bài tập, làm hết tờ đề này đến tờ đề khác.
 
Giữa chừng thì nhận được cuộc gọi của Lục Tập hỏi cô đang ở đâu, Khương Due Miên thẳng thắn nói: “Ở biệt thự Thanh Sơn.”
 
Lục Tập mất tận mấy phút đồng hồ mới tiêu hóa được tin tức đó: “Cho nên hôm qua anh cả quay về nhà thật à?”
 
“Ừ.” Không chỉ về nhà mà còn tặng quà năm mới cho cô!
 
“Vậy khi nào cô về? Tôi ở nhà một mình chán muốn chết nè.” Lục Tập vừa đánh một giấc đến tận giữa trưa mới dậy lại nằm ườn trên sô pha, bày ra vẻ mặt sống không gì luyến tiếc.
 
Mấy đứa bạn đại học hẹn nhau đi du lịch nước ngoài, không mười ngày nửa tháng sẽ không về. Đám Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân đều đã bị ba mẹ lôi đi thăm hỏi họ hàng gần xa, chỉ có cậu nhàn nhã, chán ngắt.
 
Ông nội không ở đây, anh cả cũng thế, không ai quan tâm đến cậu.
 
Vốn định tìm con câm chơi, ai ngờ vừa ngủ dậy đi gõ cửa đã phát hiện người ta không có ở nhà nữa.
 
Khương Dư Miên khéo léo đề nghị: “Cậu có thể chơi game.”
 
“Học sinh tiểu học nghỉ lễ rồi, đấu hạng một mình chán lắm.” Nói thẳng ra là cậu không thích lập đội với bọn gà.
 
Lục Tập ở trong điện thoại chửi thề, Khương Dư Miên không hiểu về game, cô chụp hình đống bài tập đề cương chất thành núi trước mặt: “Tôi bận làm bài tập rồi, tạm biệt.”
 

Sắp được ăn bữa trưa do Lục Yến Thần xuống bếp, cô không về đâu.
 
Ôm lấy sự chờ mong, Khương Dư Miên lại càng điên cuồng giải đề.
 
Chẳng bao lâu sao, Lục Yến Thần đến gõ cửa: “Chuẩn bị một chút, tí nữa dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
 
Cô gái nhỏ làm đề đến hoa mắt chóng mặt chậm rãi ngẩng đầu, chớp mắt khó hiểu: “Em còn rất nhiều bài tập.”
 
Lục Yến Thần chỉ nói: “Có thể đeo ba lô theo.”
 
Cô không hỏi đi đâu, chỉ tiếc là không thể ăn bữa trưa do Lục Yến Thần nấu.
 
Lục Yến Thần dẫn cô đến một hội quán tư nhân hoạt động theo chế độ hội viên VIP, người bình thường có tiền cũng không vào được. Trong này có đầy đủ thiết bị từ khu giải trí, khu nghỉ ngơi, đến khu buôn bán và còn rất nhiều khu tạo nên một chỗ đa năng đáp ứng đủ mọi yêu cầu của khách.
 
Khương Dư Miên chưa từng đến nơi nào xa hoa thế này, môi trường lạ lẫm khiến cô không thích ứng kịp, theo thói quen định trốn sau lưng Lục Yến Thân nhưng bị người đàn ông kéo qua bên cạnh, gần nhau đứng song song với nhau: “Đi theo anh cũng được, đứng có trốn ở phía sau.”
 
Phải sửa cái động tác trốn tránh này của cô.
 
Khương Dư Miên không hiểu: “Chúng ta đến đây làm gì?”
 
Lục Yến Thần lời ít ý nhiều: “Dẫn em đi chơi Tết.”
 
Trong nhà quạnh quẽ, đúng lúc có người mời nên anh dẫn Khương Dư Miên theo.
 
“Lục Yến Thần, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Một người đàn ông mặc áo len màu đỏ rượu vỗ tay đi đến trước mặt hai người bọn họ.
 
Lục Yến Thần quay đầu, nhỏ giọng nói bên tai Khương Dư Miên: “Cậu ta là Tần Chu Việt, là…”
 
Đối phương tai thính nghe thấy, giành nói: “Xin chào, tôi là Tần Chu Việt, là anh em kết nghĩa với Lục Yến Thần.”
 
So với lời tự bạch cần phải kiểm tra tính xác thực này thì Lục Yến Thần thay đổi cách nói để Khương Dư Miên có thể nhớ được thân phận của đối phương: “Cậu ta là cháu ngoại của bác sĩ Kỳ.”
 
“Cháu ngoại?” Khương Dư Miên ngạc nhiên.
 
Bác sĩ Kỳ vậy mà có một đứa cháu ngoại lớn thế này.
 
Trước khi Lục Yến Thần đến đã báo trước, Tần Chu Việt đã biết Khương Dư Miên sẽ đến. Tuy đây là lần đầu gặp mặt nhưng không phải lần đầu tiên nghe nói.
 
Tần Chu Việt ra hiệu cho Lục Yến Thần: “Thư Cẩn ở bên kia nói muốn nhân cơ hội nói chuyện hợp tác lần trước với cậu.”
 
Lục Yến Thần xoay cổ tay: “Hôm nay không nói chuyện công việc.”
 
Tần Chu Việt ngầm hiểu: “Ok, để tôi nói với cậu ta.”
 
Đa số không gian bên trong hội quán đều là không gian mở, người đến đây đều đã từng gặp hoặc nghe nói về đối phương. Khương Dư Miên không quen biết người nào, trong đầu không ngừng tiếp nhận thông tin từ bốn phía.
 
“Nghe nói gần đây có thợ chụp ảnh bám đuôi tổng giám đốc Ngôn.”
 
“Hứa Tri  n không phải là thợ chụp ảnh bình thường đâu, bao nhiêu người muốn mời cô ấy chụp ảnh mà chẳng được kia kìa.” 
 
“Cậu hai Ngôn lại chạy ra ngoài rồi à?”
 
“Coi vòng bạn bè kìa, mấy người bọn họ chạy đi leo núi nào đó rồi.”
 
Cô bình tĩnh lắng nghe tin tức, mãi đến khi Lục Yến Thần tim cho cô một cái bàn, ý bảo cô có thể để đồ lên đó.
 
Khương Dư Miên ôm chặt cái cặp, cô không cho rằng bản thân vừa mới đến có thể chuyên tâm làm bài ôn thi cuối cấp ở trong môi trường như thế này.
 
Đã có vài người đến nói chuyện với Lục Yến Thần nhưng đều bị hai ba câu của anh đuổi đi.
 
Lục Yến Thần hỏi cô: “Em thấy nơi này ồn không?”
 
Khương Dư Miên suy nghĩ một lúc: “Tiếng động ồn ào thật nhưng… rất mới lạ.”
 
Những người này bàn luận về chuyện riêng và quan hệ của nhân vật khác hoàn toàn với sự bàn tán và nhiều chuyện của bạn học, bầu không khí hoàn toàn khác với đám bạn chơi game với Lục Tập.
 
Đều là tụ tập uống rượu trò chuyện, nói vài chuyện cô không hiểu nhưng cô lại cảm thấy nơi này rất thú vị.
 
Lúc vừa đến, cô sẽ tò mò nhìn xung quanh, không dám dừng chân, chỉ có thể vểnh tai nghe chuyện.
 
Sau khi quen với bầu không khí này, cô sẽ lặng lẽ đánh giá, quan sát những người đó.
 
Vẻ bề ngoài và tuổi tác của những người đàn ông trong này không giống nhau, có người thành trục trầm ổn, có người trẻ tuổi sáng sủa, tây trang và quần áo bình thường dung hòa tại đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 
Phụ nữ ở đây, có những người phụ nữ mạnh mẽ trưởng thành và thông minh, có cô bạn gái quyến rũ yêu kiều và có cả những cô gái trẻ ngang tầm tuổi với cô.
 
Khương Dư Miên chú ý đến phụ nữ hơn đàn ông.
 
Các cô nàng đa màu đa sắc nhưng không có người nào nhát gan trốn trong một góc như cô.
 
Cô nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất dịu dàng thục nữ, nghe người ta gọi cô ấy là Thư Mật, là một cô sinh viên trường y. Thư Mật đi theo anh trai Thư Cẩn đến đây, tự nhiên hào phóng đứng giữa đám người, ai thấy cũng phải khen Thư Cẩn có một cô em gái tài giỏi.
 
Lúc này, Khương Dư Miên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Yến Thần một cái, nhớ lại từng có một vị ‘tổng giám đốc Lương’ hiểu lầm cô là em gái của Lục Yến Thần. Khi đó ông ấy khen cô xinh đẹp đều là vì nể mặt Lục Yến Thần.
 
Lục Yến Thần hỏi cô: “Đang nhìn gì thế?”
 
Khương Dư Miên lặng lẽ chỉ về một phía: “Cô ấy, thật chói mắt.”
 
Lục Yến Thần chỉ liếc qua một cái, ánh mắt lại trở về trên người cô: “Em cũng thế.”
 
Khương Dư Miên chỉ xem lời anh nói như đang an ủi cô thôi.
 
Buổi chiều hôm nay, cô dùng tai để nghe, dùng mắt để nhìn, để cảm nhận ‘thế giới mới’ cô chưa bao giờ tiếp xúc. Ban đầu cô sợ ở nơi xa lạ này sẽ gặp phải chuyện gì nhưng Lục Yến Thần ngồi bên cạnh cô, cô cũng dần thích ứng.
 
Thi thoảng sẽ có người chạy đến kính rượu với Lục Yến Thần, anh không từ chối mà uống mấy ly.
 
Khương Dư Miên nhớ đến màu sắc của rượu trái cây cô từng uống ở phòng ăn không khác ly rượu trong tay Lục Yến Thần là mấy.
 
Lúc Lục Yến Thần nâng ly, ánh mắt của cô dõi theo, bị anh phát hiện.
 
Lục Yến Thần nâng ly: “Muốn uống?”
 
Khương Dư Miên nhìn không chớp mắt: “Được không?”
 
“Em dám hỏi thật à.” Lục Yến Thần chuyển ly rượu từ tay phải sang tay trái, chọt chọt vào trán cô: “Đây không phải rượu trái cây để em uống chơi chơi đâu.”
 
Khương Dư Miên ngửa đầu ra sau.
 
Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, Lục Yến Thần vẫn không cho cô đụng đến một giọt.
 
Trước kia đi, Tần Chu Việt nói có chuyện cần bàn với Lục Yến Thần, hai người ra xa vài bước.
 
Một phút, hai phút… không biết bọn họ nói chuyện bao lâu, Khương Dư Miên nằm dài trên bàn nhìn chằm chằm ly rượu Lục Yến Thần chưa uống.
 
Hai ngón tay của cô như hai cái chân nhỏ, chậm rãi ‘đi đến’ trước ly rượu trước mặt nhưng hai người kia vẫn chưa nói chuyện xong.
 
Dù sao thì rượu cũng đã đưa tới cửa, để ở đây không ai uống thì phí, chi bằng để cô uống thử một ngụm, nếm chút vị là được. Khương Dư Miên nhanh chóng thuyết phục bản thân xuống tay với ly rượu, lén lút uống hai ngụm.
 
“Khương Dư Miên.” Lục Yến Thần cách đó không xa gọi cô.
 
Khương Dư Miên lập tức đứng dậy, nhìn thấy Lục Yến Thần ngoắc tay ra hiệu, cô xách theo cái cặp chạy đến.
 
Trên đường đi, Khương Dư Miên mới nuốt hai hớp rượu xuống bụng.
 
Sợ bại lộ nên cô không hề mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ thưởng thức hương rượu trong miệng, hoàn toàn giống với hơi thở trên người Lục Yến Thần lúc này.
 
Khi ngồi trên xe, khoảng cách hai người xích lại gần nhau khiến hương rượu cô ngửi thấy càng thêm nồng đậm.
 
Cô vẫn luôn im lặng lại khiến người ta chú ý, Lục Yến Thần hỏi mấy câu nhưng không nghe được câu trả lời của cô: “Sao không nói gì thế?”
 
Anh nghiêng đầu nhìn sang, cúi đầu.
 
Đèn ghế sau không được bật, bóng của hai người đan vào nhau.
 
Cô ngẩng đầu, mím môi ‘hử’ một tiếng, còn tự dặn lòng ‘không được nói.’
 
“Khương Dư Miên?” Hình như Lục Yến Thần đã phát hiện điều gì đó, ghé người đến gần cô, dùng khứu giác của mình để chứng minh sự phán đoán.
 
Phát hiện ra ý đồ của anh, Khương Dư Miên muốn ngăn cản động tác của anh, cô vươn tay bịt mũi anh lại.
 
Tự nhiên bị lòng bàn tay cong che lại, Lục Yến Thần không chút phòng bị, đôi môi ấm áp thân mật áp vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
 
Anh hôn vào lòng bàn tay của cô.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN