Thua Bởi Động Lòng - Chương 28: Chương 28:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Thua Bởi Động Lòng


Chương 28: Chương 28:


Du khách cần phải đi cáp treo lên đỉnh núi, bà Tống dẫn theo Khương Dư Miên và Tống Tuấn Lâm cùng ngồi một cáp treo lên núi.
 
Bà Tống và Khương Dư Miên ngồi một bên, Tống Quân Lâm ngồi đối diện.
 
Cáp treo không ngừng đi lên, bà Tống lo có không thể thích ứng, Khương Dư Miên chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ cô không sao.
 
Bố mẹ cô từng đưa cô đi chơi và đã từng đi cáp treo, một nhà ba người giống như bây giờ, cô và mẹ ngồi một bên, ba muồn một bên.
 
Lúc đó, mẹ cô sẽ ôm cô vào lòng và nói cô đừng sợ, còn bố cô ở phía đối diện thì liên tục kể chuyện cười để chọc cô vui.
 
Bây giờ ngồi bên cạnh cô là bà Tống, bà ấy dịu dàng chu đáo như một người mẹ, Khương Dư Miên cũng rất thân với bà. Bà là người đầu tiên cô bằng lòng dựa vào ngoài Lục Yến Thần ra.
 
Tống Tuấn Lâm ở đối diện ríu rít: “Năm tôi mười tám tuổi, tôi muốn để mình có một năm mười tám tuổi khó quên nên tôi đã đăng ký tham gia Wilderness Escape.”
 
“Wilderness Escape?” Khương Dư Miên luôn có hứng thú với những thứ chưa từng trải qua.
 
“Đúng vậy, nơi đó nguy hiểm tứ bề, cực kì nguy hiểm…” Tống Tuấn Lâm dốc hết những câu chữ mình học được từ bé đến giờ để diễn tả trò chơi kích thích nhất mình từng chơi một cách sinh động: “Thực phẩm mang theo bị mất, đói bụng, khát nước và cả lạc đường… Dọc đường trải qua rất nhiều nguy nan, cuối cùng là tôi dẫn đội mở ra một con đường máu thoát khỏi tuyệt cảnh!”
 
Biểu cảm Khương Dư Miên biến đổi theo quá trình lên lên xuống xuống của cậu, trải nghiệm trước đó rất tuyệt vời nhưng sau khi nghe xong, con ngươi của cô chậm rãi co lại vì kinh ngạc.
 
Nhìn bản thân Tống Quân Lâm, cô cảm thấy độ đáng tin của câu cuối cùng không cao…
 
Tình huống nguy hiểm đều bị cậu ấy miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ. Khương Dư Miên còn cảm thấy chưa đủ kích thích, không nhịn được mà hỏi: “Cậu không gặp phải khó khăn gì à?”
 
“Ôi…” Tống Quân Lâm chém gió thành bão nghe cô hỏi thế thì cậu lau mặt: “Thì gặp hai lần.”
 
Bà Tống bên cạnh phì cười.
 
Có hai đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu ngồi quanh, chỉ trong trường hợp này, bà Tống mới để lộ bản tính của mình.
 
Tống Tuấn Lâm vuốt tóc của mình, bày ra vẻ mặt oán hận: “Mẹ, mẹ đừng cười nữa được không!”
 
Điều này khiến đứa con trai như cậu ấy rất mất mặt đấy.
 
Khương Dư Miên có lòng tốt chuyển đề tài: “Vậy cậu giải quyết như thế nào?”
 
Cuối cùng Tống Tuấn Lâm cũng ngả bài: “Được rồi tôi thừa nhận, có người đã cứu tôi.”
 
“Ừ đúng rồi, cậu ta cũng là người Cảnh Thành giống cô, gia cảnh cũng rất tốt.” Tống Tuấn Lâm tưởng cô là họ hàng nhà họ Lục, người trong vòng có khi đã từng gặp qua, hào hứng hỏi cô: “Cậu ta tên là Ngôn Tuyển, cô có quen không?”
 
Khương Dư Miên lắc đầu.
 
Cô mới đến Cảnh Thành được nửa năm, ngày nào cũng phải đến lớp, hầu như không giao du với ai nên hoàn toàn không biết cái tên Tống Quân Lâm nhắc đến.
 

“Thôi được rồi.” Tống Tuấn Lâm chắp tay: “Tóm lại là cậu ta rất thông minh, cậu ta đã cứu tôi, sau đó chúng tôi còn kết bái cơ.”
 
Dù cậu ấy là người sống chết bám dính lấy người ta đòi như thế.
 
Tống Tuấn Lâm giơ ngón tay lên, gõ vào máy ảnh: “Lúc đầu tôi học chụp ảnh cũng là do cậu ta dạy, lát nữa tôi sẽ chụp ảnh cho hai người.”
 
Lúc này Khương Dư Miên mới hiểu, hóa ra nói đi để chụp ảnh là Tống Tuấn Lâm chụp.
 
Chiếc cáp treo nhỏ đầy hơi ấm, mà bên trong một chiếc khác phía sau họ, Lục Tập khoanh tay thở dài, nhìn anh cả ngồi đối diện.
 
Người nhà họ Tống thật là gian xảo, bọn họ cư nhiên kêu đứa câm thay quần áo, hại cậu không nhận ra. Khi nhận ra đó là Khương Dư Miên thì đã muộn, còn chưa nhìn kỹ, người đã bị bà Tống dẫn đi.
 
Và cậu chỉ có thể đi cùng một chuyến cáp treo với người anh bình thản không nhanh không chậm.
 
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nhàn nhã của Lục Yến Thần, anh ấy đến để ngắm tuyết nghỉ dưỡng thật.
 
Lục Tập nhớ anh đã từ chối sự sắp xếp của ông nội vào buổi trưa: “Anh, không phải công việc của anh rất bận à?”
 
Lục Yến Thần nói ngắn gọn: “Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
 
Lục Tập tặc lưỡi và quay ra nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Cậu rất hiếm khi ở cùng Lục Yến Thần trong bầu không khí yên tĩnh, trong lòng cậu có một cảm giác khó tả.
 
Lúc còn nhỏ, Lục Yến Thần không trở về nhà trong một khoảng thời gian rất dài. Ông nội nói anh phải chuyên tâm học tập, trong ký ức của cậu và trong độ tuổi thích ăn thích chơi chỉ có những người bạn xung quanh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nói chung, lúc đó cậu và Lục Yến Thần không có loại tình cảm anh em khăng khít, chỉ là mối quan hệ huyết thống không thể tách rời, cậu ngưỡng mộ người anh này từ tận đáy lòng.
 
Lục Tập chán nản xoa xoa cánh tay: “Cáp treo này chậm quá.”
 
Không biết lát nữa xuống, có đuổi kịp ba người phía trước hay không.
 
Lục Yến Thần ở phía đối diện rất bình tĩnh: “Người trẻ tuổi nên bình tĩnh, đừng có nóng vội như vậy.”
 
Lục Tập vặn lại: “Anh cả, anh chỉ lớn hơn em có sáu tuổi.”
 
Hai mươi lăm tuổi, tính theo độ tuổi đi học của hầu hết mọi người, thì chỉ mới tốt nghiệp đại học. Ai lại biến thái như Lục Yến Thần nhảy lớp liên tục, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp tiến sĩ…
 
Nghĩ đến đây, Lục Tập lại khó chịu.
 
Có một người anh trai quá xuất chúng, từ nhỏ cậu đã bị người xung quanh đem ra so sánh, cậu không muốn chạy theo anh mình mà muốn tự vươn lên.
 
Lục Yến Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Tập lướt điện thoại một lúc, cuối cùng cũng đến nơi.
 

Sau khi xuống cáp treo, đã không thấy bóng dáng của Khương Dư Miên và những người khác đâu nữa, may mà chỉ có một con đường dẫn lên đỉnh núi nên hai người họ cứ theo sau là được.
 

 
Đêm qua tuyết rơi, sương muối dày đặc phủ xuống núi, khu rừng đóng băng tạo thành một thế giới băng tuyết pha lê trắng.
 
Bà Tống thích ăn diện và chụp ảnh để lưu niệm: “Con người mà, mỗi ngày mỗi khác, ảnh chụp của thể lưu giữ vẻ đẹp của dì.”
 
Nghe bà nói đến đạo lý cuộc sống, Tống Tuấn Lâm phàn nàn với Khương Dư Miên: “Tôi là công cụ của bà ấy.”
 
Lúc trước, sau khi tham gia Wilderness Escape trở về, cậu ấy tự nhiên nổi hứng muốn học nhiếp ảnh. Bà Tống lập tức ấn đầu bắt cậu đăng ký lớp học, cưỡng chế không học thành tài không được về nhà.
 
Ba ruột của cậu ấy chỉ đứng một bên vỗ tay đồng ý.
 
Bà Tống không chỉ muốn chụp ảnh mình mà còn muốn Khương Dư Miên làm mẫu ảnh: “Miên Miên, cháu đứng ở đấy, chúng ta chụp cho cháu mấy tấm.”
 
Khương Dư Miên tự nhiên bị nhắc tên: “Chụp, chụp ảnh à…”
 
Cô không sợ ống kính nhưng cô ngại tạo dáng chụp hình.
 
Bà Tống ra sức thuyết phục, cô đứng dưới một gốc cây nhưng vì tư thế quá gượng ép nên có chút cứng nhắc.
 
“Ách…”
 
Một quả thông từ trên cây rơi xuống, vô tình đập xuống đỉnh đầu của cô. Khương Dữ Miên đau đớn ôm đầu, cảnh tượng này đã bị chụp lại.
 
Cô vô thức nhìn lên, nhiếp ảnh gia họ Tống đã chớp lấy cơ hội chụp được.
 
“Mẹ, con chụp được rồi!” Tống Tuấn Lâm hào hứng tranh công trước mặt mẹ, bà Tống thuận tay đánh cậu ấy một cái: “Miên Miên bị quả thông rơi trúng, chỉ biết chụp chụp chụp.”
 
Dứt lời lại lo lắng đi về phía Khương Dư Miên, ở bên cạnh ân cần hỏi han.
 
Tống Hai: …
 
Quả nhiên, tôi được nhặt từ trong thùng rác về.
 
Khương Dư Miên không sao, sau khi chụp xong Tống Tuấn Lâm đưa máy ảnh cho cô xem thành phẩm: “Đẹp không?”
 
Gật đầu: “Đẹp.”
 
Cậu ấy đắc ý: “Tôi học đó, chuyên nghiệp luôn.”
 

Tống Tuấn Lâm đưa máy ảnh ra, Khương Dư Miên cúi đầu nhìn tấm ảnh. Mặc dù hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định nhưng từ góc độ khác mà nói, hai người khoác tay nhau, đầu chạm đầu, rất gần gũi.
 
Đột nhiên Khương Dư Miên cảm thấy bị vật gì đó đạp trúng, cúi đầu thì nhìn thấy một cục tuyết cứng rắn đã đập vào quần áo cô, lăn xuống đất.
 
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tập đang đứng phía sau ngó trái ngó phải, hai tay chắp ở sau lưng. Đúng là giấu đầu hở đuôi mà.
 
Lục Tập nhìn này nhìn kia nhưng không dám nhìn Khương Dư Miên.
 
Cậu muốn ném lên người Tống Tuấn Lâm, ai ngờ cục tuyết không có mắt đập lên người Khương Dư Miên chứ.
 
Khương Dư Miên không thèm tính sổ với cậu, tầm mắt dừng trên bóng dáng cao lớn mặc áo khoác quen thuộc ở sau lưng Lục Tập.
 
Người kia…
 
Khương Dư Miên còn tưởng mình nhìn nhầm, giây tiếp theo đã nhận được một tin nhắn.
 
L: Qua đây.
 
Tín hiệu ở đây không tốt, nhưng tin nhắn của Lục Yến Thần lại được gửi đi một cách suôn sẻ.
 
Cầm điện thoại, cô khẽ thở dài trong lòng.
 
Vẫn không thể từ chối anh.
 
Cô lặng lẽ xoa xoa những ngón tay bị gió thổi lạnh băng, đôi ủng nhỏ đi tuyết của cô để lại một chuỗi dấu chân trên tuyết.
 
“Sao anh lại ở đây?” Cô thấp hơn Lục Yến Thần một cái đầu, khi nói chuyện phải hơi ngẩng đầu lên.
 
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ trong cảnh tuyết rơi rất nổi bật. Ngoài trời sáng sủa có ánh sáng tốt hơn lối vào khách sạn, có thể nhìn rõ mặt mọi người.
 
Đôi môi anh đào tôn lên làn da trắng sáng, lông mày cong như vầng trăng, tăng thêm mấy phần dịu dàng.
 
Rõ ràng, ngày hôm qua cô vẫn còn là một cô gái chỉ biết ôm sách vở, thấp bé đơn thuần như học sinh cấp một, cấp hai nhưng hôm nay đã biến thành một con người khác, khiến người ta giật mình nhận ra cô đã là một cô gái đã thành niên. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trong thế giới trời đông băng giá này, giọng nói của người đàn ông bị băng tuyết kết băng lại: “Dám đi cùng người mới quen hai ngày ra ngoài, đúng là to gan mà.”
 
“Là anh nói có thể giao lưu với dì Tinh… bà Tống mà.” Cô gái nhỏ xoa đầu ngón tay đỏ ứng, lén nhìn anh một cái rồi quay đi, cuối cùng còn lí nhí bổ sung thêm: “Hơn nữa em cũng đã báo rồi mà.”
 
Trong khoảng thời gian cô không thể nói, Lục Yến Thần đã học qua ngôn ngữ môi và biết những từ đơn giản này: “Cái đó mà em gọi là báo cáo à?”
 
Gõ cửa là nói muốn đi, còn biết báo cáo hơn anh cơ đấy.
 
Những lời chất vấn liên tục dồn vào tai cô, Khương Dư Miên bất an sờ tai. Thái độ của Lục Yến Thần khiến cô liên tưởng đến một câu – khởi binh vấn tội.
 
Nhưng cô không sai mà.
 
Thấy Lục Yến Thần yên lặng đứng đó, Khương Dư Miên cẩn thận suy nghĩ và đưa ra một giải pháp khác: “Vậy… lần sau em viết một bản báo cáo nhé?”
 
Xin nghỉ học ở trường phải làm giấy xin phép, cô nghĩ có thể là do Lục Yến Thần làm lãnh đạo lâu rồi nên đã quen với việc người khác viết báo cáo.
 
Lục Yến Thần giận đến bật cười: “Ồ? Thế tiêu đề hàng thứ hai(*) em định viết gì?”

 
(*)Nơi mình thường viết kính gửi, kính mời ai đó.
 
Khương Dư Miên không ngờ anh lại hỏi đến cùng.
 
Lúc nãy cô chỉ nói chơi thôi…
 
Lục Yến Thần khoanh tay nhìn cô chăm chú, miệng cười nhưng trong lòng không cười trêu chọc cô: “Trong lòng em đang nghĩ lúc nãy chỉ thuận miệng nói chơi, sao lại tưởng là thật, đúng không?”
 
Bị người ta hung hăng nói trúng tim đen: “…”
 
Cô không phục, không chịu thừa nhận, bắt đầu dò hỏi theo: “Tổng giám đốc Lục đáng kính?”
 
Lục Yến Thần thở ra một hơi, muốn gõ vào đầu cô: “Gọi lung tung gì đó?”
 
Khương Dư Miên thành thật nói: “Trợ lý Diêu gọi thế mà.”
 
Hình như đây là câu Khương Dư Miên nói dài nhất từ khi giọng nói khỏi hẳn. Từng câu từng chữ linh động, hoạt bát.
 
Tám chín tháng qua đi, cuối cùng cô cũng đã bước từng bước thoát khỏi bóng tối, hướng về ánh sáng.
 
Lục Yến Thần không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, cô vốn dĩ là một cô gái như thế. Hoạt bát, thông minh, linh động, thú vị.
 
Trong thế giới rộng lớn, trong cơn gió tự do thổi, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
 
*
 
Bà Tống nói lạnh, đi vào khu dịch vụ.
 
Mấy người trẻ tuổi ở bên ngoài, Lục Tập và Tống Tuấn Lâm bị kéo vào đội ném tuyết của mấy đứa trẻ xung quanh đó.
 
Chuyện là như thế này…
 
Quả bóng tuyết đầu tiên Lục Tập không ném trúng, Tống Tuấn Lâm bốc một nắm tuyết ném về phía cậu để trả thù cho Khương Dư Miên. Ném qua ném lại, không ai chịu thua ai. Mấy đứa trẻ xung quanh tưởng hai người đang chơi trò ném tuyết, cuối cùng biến thành hai đội nhỏ chiến đấu.
 
Ném đến mệt mỏi, Tống Tuấn Lâm lôi cái kính râm trong túi ra đeo, xoay người rời đi.
 
Lục Tập quay đầu lại, Khương Dư Miên và Lục Yến Thần vốn đứng ở giữa rừng cây đã biến mất từ lâu.
 
Đây là lần đầu tiên Khương Dư Miên đến núi tuyết, cô vẫn muốn đi xa hơn. Đi qua mấy đoạn đường dốc đứng, mặt đất trơn trượt, Lục Yến Thần nhìn thấy tư thế đi vụng về của cô thì vươn tay kéo cô đi.
 
Cánh tay người đàn ông khỏe mạnh, nhẹ nhàng kéo cô lên. Khương Dư Miên không tốn chút sức nào đã lên đến nơi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô hà hơi ấm, sự chú ý chuyển sang cánh tay anh: “Tay anh lạnh quá.”
 
Ngón tay Lục Yến Thần khẽ cong, buông người ra.
 
Mỗi lần đến mùa đông anh luôn như thế, giống như kẻ máu lạnh.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN